Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 130: Nữ nhân thật độc




Cuối cùng, Thần Tịch vẫn kêu người gọi Liễu Thiến Thiến vào, gặp mặt cũng tốt, như vậy mới biết được nhân gia nghĩ ra chiêu mới gì!

Chờ lúc Liễu Thiến Thiến vào Thần Tịch bị hoảng sợ, Liễu tiểu thư người ta là một mỹ nhân trong veo như nước, mang vẻ mặt tái nhợt, sắc mặt so với nàng còn muốn kém hơn!

Vừa nhìn chính là đại biểu cho tiều tụy không thôi, làm cho Thần Tịch không nhịn được mà đưa mắt liếc nam nhân một cái: Người tai họa!

Liễu Thiến Thiến vừa thấy Sở Mục Nhiên thì ẩn tình đưa tình, giống như bị ủy khuất rất lớn, “Biểu ca --”

Cựa cựa thân mình, “Liễu biểu muội, ngươi cầu kiến công chúa có chuyện gì sao?”

“Muội --” Bây giờ Liễu Thiến Thiến mới nhìn về phía Thần Tịch, đột nhiên quỳ xuống van xin khóc lóc nói: “Công chúa, xin người hãy để cho ta ở lại bên người biểu ca đi, ta sẽ không tranh gì với người cả, ta chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy biểu ca là tốt rồi, xin người......”

Ách!

Mỗi ngày nhìn thấy mà ăn không được không phải là càng đau khổ sao? Nữ nhân này nghĩ như thế nào vậy?

Sở Mục Nhiên cũng bĩu môi, cực kì khinh bỉ, ai àm không biết đây là kế hoãn binh, tất nhiên muốn ở lại bên cạnh hắn trước, sau đó tìm cơ hội gạo nấu thành cơm chứ gì, hắn ghét nhất là nữ nhân tính kế như vậy, sử dụng thủ đoạn như vậy có đê tiện không chứ?

Thần Tịch nhìn khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười mỉa mai thì cảm thấy bi ai thay cho nữ nhân này, “Liễu tiểu thư, ngươi không hiểu một thứ gọi là buông tha hay sao? Sở Mục Nhiên đã nhờ Thái tử Sở quốc bẩm báo Hoàng đế Sở quốc ít ngày nữa sẽ trở thành sườn phu của bản công chúa, nếu đã làm sườn phu của bản công chúa, làm sao lại có thể đi dây dưa không rõ với ngươi đây?”

“Công chúa, ta chỉ muốn nhìn thấy biểu ca là tốt rồi!” Vẻ mặt Liễu Thiến Thiến cầu xin.

Thần Tịch lắc đầu, “Thật ngại, ta không hiểu cảm tình của ngươi, tử triền lạn đánh (tấn công theo kiểu chai mặt đeo bám cho bằng được) người ta chỉ làm bản thân mình thêm hèn mọn mà thôi, không thể nào chiếm được tình yêu của đối phương. Cho nên, ta không hy vọng ngươi tiếp tục xuất hiện bên cạnh sườn phu của ta, ta thật sự không có thói quen để nam nhân của chính mình bị những người khác thời khắc mơ ước!”

“Công chúa! Ta với biểu ca là thanh mai trúc mã --”

“Dừng lại, Liễu biểu muội, thanh mai trúc mã của ngươi là đại hoàng huynh, không phải ta. Thỉnh ngươi không cần nói lung tung!” Sở Mục Nhiên rất thương hương tiếc ngọc đả kích người ta, khiến cho sắc mặt Liễu Thiến Thiến trở nên rất khó nhìn.

Cho nên a. Đoạn tình cảm này là không thể tiếp tục tử triền loạn đánh, như vậy chỉ làm cho đối phương khinh thường ngươi hơn mà thôi, làm gì phải như vậy! Nhưng mà, phỏng chừng biểu muội Liễu gia này không nghe lọt tai khuyên giải của nàng!

“Xích Dương công chúa, chẳng lẽ một mình ngươi chiếm lấy nhiều nam nhân như vậy mà vẫn chưa thõa mãn sao?” Liễu Thiến Thiến thấy Thần Tịch dù mình cầu như thế nào nàng ta cũng không đồng ý. Đứng lên ai oán nhìn nàng.

Thần Tịch nhấp nhẹ một ngụm trà, thản nhiên cười nói: “Ta chưa từng miễn cưỡng một người nam nhân nào nhất định phải ở lại bên người của ta, cho dù là Tiêu Dao Vương cũng giống như vậy, nếu hắn còn muốn đi. Lúc nào cũng có thể đi, ta không bắt buộc bất kỳ ai phải ở lại bên cạnh, ta sẽ không như ngươi bỏ qua tôn nghiêm của mình như vậy.”

“Ngươi --” Liễu Thiến Thiến nắm chặt nắm tay. Móng tay kháp da thịt nhưng nàng không thấy đau, biểu ca vô tình với nàng, Xích Dương công chúa lại nhẫn tâm như thế, nàng phải làm sao bây giờ?

Cúi đầu tăm tư trăm chuyển, lại ngẩng đầu. Vẻ mặt nàng thảm đạm cười nhẹ, “Xích Dương công chúa, nếu bỏ qua tôn nghiêm có thể được biểu ca, ta nguyện ý, nếu không phải do ngươi. Hoàng Hậu cô cô nhất định sẽ tứ hôn cho ta với biểu ca, chẳng lẽ ngươi không có một chút áy náy nào sao?”

Áy náy? Thần Tịch đưa tay vuốt nhẹ vị trí trái tim mình.“Liễu tiểu thư, cái áy náy này, không phải tùy tiện bố thí, nếu Sở Mục Nhiên có tình với ngươi, như vậy ta sẽ có chút áy náy với ngươi, nhưng mà, hắn vô tình với người, là hắn không cần ngươi, vì sao ta lại áy náy?”

“Ngươi – thật nhẫn tâm!” Liễu Thiến Thiến đi đến một bên rót ra mootjt ly trà, “Được, ngươi đã muốn biểu ca, như vậy, hãy uống hết ly trà này của ta đi, chỉ cần ngươi dám uống trà ta rót ra, ta bằng lòng buông tha!”

Thần Tịch có chút khó hiểu nhìn nàng ta, nước trà với dụng cụ trà đều là đồ của phủ công chúa, hình như nàng ta cũng không có đụng tay chân, vì sao lại muốn đặt ra yêu cầu như vậy?

Liễu Thiến Thiến khiêu khích nhìn nàng: “Thế nào, vì Mục Nhiên biểu ca, chẳng lẽ ngay cả một ly trà ngươi cũng không có dũng khí uống hay sao?”

Sở Mục Nhiên đứng lên, “Ta nhận thay công chúa!”

Liễu Thiến Thiến hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Không cần, chuyện nhỏ như vậy ta có thể tự làm, không làm phiền biểu ca, chẳng lẽ biểu ca là một võ lâm cao thủ còn lo lắng một thiếu nữ như muội ở dưới mí mắt huynh làm ra chuyện gì hay sao?”

Thần Tịch nhìn Sở Mục Nhiên một chút, “Được rồi, tuy rằng ngươi cố tình gây sự, bất quá vì thanh tịnh của phủ công chúa, ta sẽ uống, về sau nếu ngươi lại đến náo loạn, đến một lần đánh một lần!”

“Hừ, ta biết rồi!”

Liễu Thiến Thiến bưng nước trà đi từng bước về phía Thần Tịch, ánh mắt Sở Mục Nhiên vẫn giám thị hành động của nàng, nhưng mà nàng chỉ bưng nước trà như vậy, cứ bước đi qua!

Thời điểm cách Thần Tịch còn ba bước chân, đưa qua, “Mời uống!”

Thần Tịch tiếp nhận ly trà, nhìn nước trong chén, thản nhiên cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch......

Ngay tại lúc nàng uống trà, tay Liễu Thiến Thiến nhanh chóng xoa nhẹ ở trước ngực một cái, sau đó một châm dài nhỏ liền hướng tới trên người Thần Tịch lao vào –

“Công chúa!”

Sở Mục Nhiên kinh hãi, lập tức đánh ra một chưởng, muốn đánh rơi ngân châm này, nhưng tuy rằng khoảng cách bọn họ không xa, cũng không gần, mắt thấy hơn mười ngân châm đã đâm vào ngực Thần Tịch, Liễu Thiến Thiến đắc ý nở nụ cười, “Cung Thần Tịch, ngươi đi chết đi!”

“Công chúa, “ Sắc mặt Sở Mục Nhiên biến đổi lớn tiến lên giúp đỡ Thần Tịch, hô lớn với hộ vệ ngoài cửa: “Đi mời Hứa công tử lại đây, nhanh lên!”

Thần Tịch thở dài nhìn Liễu Thiến Thiến liếc mắt một cái, “Làm vậy được gì?”

Liễu Thiến Thiến oán độc nhìn nàng, nhìn Sở Mục Nhiên ôm nàng, “Ngươi đoạt nam nhân của ta nên phải chết, ai cũng không được đụng tới biểu ca của ta, còn có, biểu ca, huynh không được có mới nới cũ không được không cần muội!”

Sở Mục Nhiên nhìn thấy Thần Tịch bị thương đã muốn tức giận, lúc này nghe những câu này thì nộ khí đằng đằng, “Hy vọng ngươi nghe cho rõ đừng sai lầm, cho tới bây giờ Sở Mục Nhiên ta chưa từng coi trọng ngươi, vẫn do ngươi một bên tự nghĩ mà thôi, nếu không phải bởi vì quan hệ thân thích, ngay cả gặp ngươi một lần ta cũng cảm thấy lãng phí thời gian!”

“Huynh nói dối, muội mới là mạng định thể tử của huynh!”

“Mơ tưởng, cho tới bây giờ thê tử trong lòng ta trong mắt ta chưa bao giờ là ngươi, đừng cho rằng ta không biết ngươi là một đố phụ (Người đàn bà có tính hay ghen ghét.), còn tuổi nhỏ mà tâm tư đã ác độc, ta có một chút hảo cảm với nữ nhân nào, ngươi liền âm thầm xuống tay hại người ta, nghĩ rằng Liễu gia làm việc có thể không lộ sai xót nào sao? Hừ, muốn người khác không biết sao, ta đã sớm nhìn thấu ác độc của ngươi, tâm địa ngươi đúng như rắn rết!”

“Muội -- huynh --” Liễu Thiến Thiến vạn vạn không ngờ rằng những chuyện mờ ám ác độc mình làm Sở Mục Nhiên đã biết từ sớm, nàng làm như vậy đều là vì muốn ở một chỗ cùng hắn, ai mơ ước nam nhân của nàng thì nên chết, còn phải chết thật thảm!

Sở Mục Nhiên đánh ra một chưởng làm nàng ta nằm trên mặt đất, cũng không nhìn qua nàng, khẩn trương nhìn Thần Tịch, “Công chúa. Ngươi thế nào?”

“Còn có thể thế nào, trúng mấy ngân châm. Nhanh kêu người tìm nam châm giúp ta lấy ra đi!” Thần Tịch hít khí, đau a!

“Ha ha ha, rút ra cũng không có tác dụng gì, trên ngân châm ta đều tẩm kịch độc, lại còn là những thứ độc khác nhau. Cung Thần Tịch, ngươi chết chắc rồi!” Liễu Thiến Thiến bị Sở Mục Nhiên đánh ngã hộc máu sau đó còn không quên đắc ý.

Thần Tịch bất đắc dĩ thở dài, nói với hộ vệ của nàng: “Cởi y phục trên người nàng ra, lấy hết ám khí trên người nàng. Đồ tốt như vậy mà làm những chuyện bất lương này thật là lãng phí.”

Hộ vệ nhìn sắc mặt công chúa nhà mình vẫn bình tĩnh như cũ thật bội phục, không chút khách khí sử dụng kiếm phá nát y phục của Liễu Thiến Thiến, tránh nàng giãy dụa nên rực tiếp liền điểm huyệt. Sau đó một cái hòm bằng thiếc, cầm lấy đưa đến trước mặt Thần Tịch: “Công chúa, chính là thứ này.”

Thần Tịch cầm lấy quan sát một chút, đây là một loại nút hộp đơn giản, nhấn mở cái chốt kia một cái. Bên trong sẽ bắn ngân châm ra, bất quá, cổ nhân có thể làm lò xo kéo léo vi diệu như vậy cũng rất lợi hại!

Rất nhanh, có hộ vệ mang nam châm đến, Sở Mục Nhiên trực tiếp ôm lấy nàng vào phòng.“Công chúa, bây giờ đã là lúc nào rồi. Ngươi còn có tâm tình cười sao?”

“Ha ha, không chết được, bất quá dưỡng bệnh thêm vài ngày là được.” Nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, bỗng nhiên Thần Tịch ý thức được không nên cởi hết, Sở Mục Nhiên trước mặt này là nam nhân đấy!

“Kêu Linh Nhi tiến vào giúp ta đi!”

Sở Mục Nhiên giận tái mặt, “Công chúa, tuy rằng ta không phải loại người lương thiện gì, nhưng, vẫn tự nhận mình là một quân tử, như vậy còn cần phòng bị ta như thế sao? Tốt xấu gì ta cũng là phu thị chi nhất của ngươi. Không tin ta được sao!”

“Không phải, dù sao bây giờ chúng ta còn không phải --”

“Rất nhanh sẽ thành, hơn nữa, không có khả năng thay đổi!” Sở Mục Nhiên lười nói với nàng, trực tiếp điểm huyệt rồi tự mình cởi ra, tới lúc trên người nàng chỉ còn lại cái yếm thì mặt hắn hơi hơi đỏ, “Công chúa, dù cởi y phục cũng nên cẩn thận một chút!”

Khốn kiếp, cả người đều bị hắn nhìn thấy, vì sao không thể kêu nha hoàn của mình đến hỗ trợ chứ!

“A -- đau......”

Lực chú ý của Thần Tịch rất nhanh đã bị đau đớn trên cơ thể rời đi, ô ô, đau quá! Nước mắt nàng đều muốn chảy ra rồi, Liễu Thiến Thiến đáng giận, đợi đó nhất định nàng sẽ cho nàng ta nếm thử!

“Kì lạ, ngân châm này có phải ngắn hơn một chút hay không? Chẳng lẽ bị chặt đứt? Không có khả năng!” Sở Mục Nhiên có chút kích động,

Thần Tịch vội vàng chịu đựng đau an ủi nói: “Không phải ngắn, là ta vận công hủy đi một nửa chiều dài, sợ ngân châm này đâm thủng bên trong của ta thì sẽ phiền toái.”

“A? Công chúa -- ngươi hủy như thế nào, còn có một nửa?”

“Ai, đừng hỏi chuyện này, ta rất đau nha!”

Trong lòng Sở Mục Nhiên rất là nghi hoặc, hắn nhớ rõ vừa rồi cũng không có đoạn nào là tiêu trừ mà! (ý ở đây là anh không nhìn thấy chị hủy đi một nửa ngân châm khi nào, và cũng không có thời gian hủy đi nửa ngân châm đó.)

Cẩn thận hút hết ngân châm trong phạm vi trước ngực Thần Tịch, số lượng ước chừng có mười tám cái, Thần Tịch cười khổ, con số này thật là có ý tứ, mười tám chết đi!

Ai!

“Công chúa, Hứa công tử đến rồi.” Hộ vệ vội vã mang theo Hứa Phi Sương gấp gáp trở về.

Sở Mục Nhiên u tối nắm cái chăn đắp lại cho nàng, lấy khăn tay nhặt ngân châm lên, ngồi ở một bên canh chừng.

Ở trên đường Hứa Phi Sương đã nghe nói tình huống, vẫn luôn nhíu mày, gần đây công chúa thật có nhiều tai nản, hẳn phải kêu Nhị ca bói xem cát hung mới được!

Sau khi bắt mạch, hắn nhíu mày, “Công chúa, ngươi không có trúng độc!”

Thần Tịch cười cười: “Không có trúng độc không phải là rất tốt sao, các ngươi ngóng trông ta trúng độc hả?”

“Không phải, chính là nữ nhân kia nói......”

“Có lẽ do nàng quá hưng phấn, cho rằng châm không có độc thành châm có độc. Ai, tuy rằng không có độc, nhưng mà rất đau, nhanh bôi một chút thuốc mỡ cho ta đi!” Vẻ mặt Thần Tịch đau khổ nhìn Hứa Phi Sương.

Hứa Phi Sương thở dài từ trong hòm thuốc lấy ra một lọ thuốc dán, “Công chúa, đây là thuốc giảm đau mới nhất ta mới làm ra, còn có thể làm miệng vết thương khép lại nhanh chóng, không lưu sẹo!”

“Cảm tạ.”

Trong lòng Sở Mục Nhiên rất là nghi hoặc, hắn biết rõ tính tình Liễu Thiến Thiến, không có khả năng không có độc, hơn nữa ngân châm này cũng có chút cổ quái, không có khả năng ngắn như vậy, công chúa...... Sao lại thế này chứ?

Khó hiểu, thực sự khó hiểu!