Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 127: Bắc Đường là cao thủ ẩn




“Quyết định như thế nào?”

“Luận võ, không phải ngươi nói ta không bằng ngươi sao? Chúng ta hãy tỷ thí một trận đi, nếu ngươi thắng, chờ công chúa tĩnh dưỡng thân thể tốt, người thứ nhất thị tẩm sẽ là ngươi! Nếu thua, về sau công chúa muốn tìm ai, trong vòng nửa năm ngươi không được có một câu oán hận nào với công chúa!”

“Không được, một tháng đi, ta thua, thì một tháng không thị tẩm!”

Tiêu Băng lãnh lãnh nhìn bọn họ, bỗng nhiên ngắt lời nói: “Ta cũng tham gia, ai lợi hại nhất thì một tháng kế tiếp sẽ thị tẩm đi!”

Vù vù --

Thần Tịch muốn bạo phát, mấy nam nhân này xem nàng là cái gì, Bắc Đường Liên Vân hoàn hảo, chỉ nói để cho Sở Mục Nhiên không cần quấy rầy nàng, còn Tiêu Băng này lại trực tiếp đưa ra điều kiện người thắng thị tẩm!

Giận, giận a!

Làm sao bây giờ, đều đánh bọn họ hôn mê đi! Không, tuy rằng khinh công của nàng không tệ, nhưng mà võ công không được tốt lắm, vẫn là dụng độc tốt hơn!

Vân Thanh Ngân thoáng nhìn sắc mặt âm trầm của Thần Tịch trong lòng có chút bất đắc dĩ, “Công chúa, ngươi không sao chứ?”

Thần Tịch cười tươi sáng ngời, âm nhu nói: “Ngươi nói đi?”

Ngạch! Vân Thanh Ngân tự động lui lại hai bước, áp suất của công chúa còn dọa người hơn của Tiêu Băng, vẫn là tránh đi, dù sao việc này hắn không tham gia được!

“Vân quản gia, ngươi đi đâu?” Thần Tịch híp mắt nhìn hắn,

Vân Thanh Ngân ha ha cười, “Cái kia, công chúa, ngươi xem, ta cũng không giúp được việc gì, không bằng đi làm việc, trên thực tế, chuyện lúc trước ngươi giao cho ta, còn có rất nhiều chuyện chờ ta đi xử lý......”

“Không vội, ngồi đi, ngươi đi rồi, ai làm giám khảo đây?”

Thần Tịch có ý tốt lôi kéo Vân Thanh Ngân cùng nhau ngồi xuống cái bàn thạch trong viện, sau đó nàng cười tủm tỉm nhìn ba nam nhân, “Được rồi, muốn so thì bắt đầu đi, Tiêu Băng ngươi cùng Sở Mục Nhiên hãy so trước một lúc đi, ta nhìn xem hai người các ngươi lợi hại như thế nào!”

Sở Mục Nhiên thanh nhiên cười nói: “Như vậy. Công chúa đồng ý với đề nghị của chúng ta?”

“Yên tâm, con người của ta, cũng thích dùng thực lực nói chuyện. Mau so đi, cẩn thận a, chỉ cần so thắng bại. Không cần so sinh tử, ta còn luyến tiếc để các ngươi chết đó!” Tươi cười trên mặt Thần Tịch càng ngày càng sáng lạn.

Tiêu Băng cùng Sở Mục Nhiên nhìn nhau liếc mắt một cái. Hai người khách khí hai câu liền thật sự bắt đầu tỷ thí, không xem không biết, vừa thấy thì mới hiểu được võ công hai người này không phải hạng vừa, đao quang kiếm ảnh, nếu không phải nàng đi theo lão bà bà học nội lực, căn bản không có khả năng thấy rõ ràng chiêu thức của bọn họ.

Liền Liên Vân Thanh Ngân cũng có vẻ mặt kinh ngạc, “Nhóm phu thị của công chúa thật sự là ngọa hổ tang long nha. Một người tùy tiện đi lên giang hồ cũng thuộc dạng cao thủ hàng đầu!”

“Đúng vậy, phu thị của ta đều là ngươi người tài giỏi nha!” Mặc kệ là bản lĩnh cá nhân hay thế lực sau lưng, đều làm cho người ta không dám coi thường.

Ai, không thể tin được Sở Mục Nhiên một cái Tiêu Dao Vương mà võ công lại tốt như thế, cái này phỏng chừng không được mấy trăm chiêu thì chưa thể phân được thắng bại.

Bắc Đường Liên Vân nhìn hai người so chiêu nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, mặc dù có kinh ngạc, bất quá nhưng không có sợ hãi lùi bước, giống như cao thủ như vậy hắn cũng có thể ứng phó. Thần Tịch tò mò, kéo kéo ống tay áo hắn, “Bắc Đường. Ngươi không lo lắng?”

“Công chúa yên tâm, vì ngươi, ta sẽ thắng!”

Ngạch! Làm ơn, không cần nói chuyện ái muội như vậy có được hay không! Nàng vẫn có thói quen với Bắc Đường Liên Vân luôn bảo trì khoảng cách lúc trước.

“Công chúa. Ngươi mệt mỏi có muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút hay không, thắng bại có Vân quản gia kết luận thì tốt rồi.” Bắc Đường Liên Vân săn sóc lại ái muội nhìn khuôn mặt thoáng chốc lại đỏ lên của nàng. Thầm nghĩ trong lòng: Công chúa thật đúng là đáng yêu, bình thường lúc nào vẻ mặt cũng trấn định, không thể nghĩ tới bây giờ nói hai câu cũng làm nàng đỏ mặt.

Vừa nghĩ tới đó, tình cảm hắn dành cho Thần Tịch lại nhiều thêm một phần, nhìn hai người trong vòng chiến cũng càng ngày càng gay gắt.

Vân Thanh Ngân than nhẹ, phỏng chừng về sau sẽ nóm nhiệt hơn, bất quá ngẫm lại, nếu công chúa cưới nhiều phu thị thế này, vậy không nên vắng vẻ! Nói thế nào, nam nhân không có khả năng vẫn luôn làm hòa thượng! Vì ý tưởng gia môn yên ôn nên hắn khuyên nhủ: “Công chúa, bọn họ đã muốn theo ngươi, thị tẩm cũng là việc nên làm, không bằng ngươi cũng nghe theo bọn họ đi, để cho mọi người luân phiên thị tẩm!”

Thần Tịch nhìn hắn lên xuống đánh giá một chút, “Ngươi muốn gia nhập hàng ngũ thị tẩm không?”

A? Vân Thanh Ngân ngốc thất thần câm miệng, hắn là quản gia, cũng không có muốn trở thành phu thị của công chúa.

Thần Tịch nhíu mày, ý tứ trong lời Vân Thanh Ngân nói nàng hiểu, cưới người ta mà không để ý tới người ta là không nên, nhưng mà, nam nữ đều có phương diện nào đó cần thôi, tuy rằng không thể làm cơm ăn, nhưng, kia cũng là một loại hứng thú trong cuộc sống. Xem ra nàng phải nhanh hưu phu đi thôi, tìm một ít lấy cớ nào đó đi hưu những người này.

Hoàng Phủ Cảnh Hạo là Nữ hoàng tứ hôn, tạm thời không thể hưu; Sở Mục Nhiên là vì phòng ngừa Thái tử Sở quốc, cũng không thể hưu, Bắc Đường Quân Liên là Hoàng đế Hạ quốc lưu cho nàng hỗ trợ, cũng phải lưu trữ, những người khác...... Ân, tìm cái cớ gì đây? Thần Tịch nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhìn Vân Thanh Ngân nói: “Vân quản gia, ngươi đi tìm luật pháp Nhai Nữ quốc đến đây cho ta, ta muốn nhìn xem quy chế việc công chúa thú phu hưu phu.”

“Tốt.”

Một bên khác, Tiêu Băng cùng Sở Mục Nhiên đang ngày càng kịch liệt, hai người đã từ tỷ thí để lấy thắng thua nâng lên thành bàn luận võ thuật, trong quá trình tỷ thí, bọn họ có tình cảm anh hung dành cho nhau.

Một trận chiến này, trôi qua nửa canh giờ (1 tiếng đồng hồ), Thần Tịch cũng không thúc giục, bây giờ còn chưa có vào hạ, thời tiết không tính rất nóng, bất quá ánh mắt trời vẫn có, nàng kêu người chuyển ghế dựa vào bên trên hành lang.

Rốt cục, đại chiến mất một canh giờ (2 tiếng), hơi thở hai người đều trở nên hổn hển, thắng thua?

Sở Mục Nhiên ôm ngực khóe miệng có tơ máu, Tiêu Băng vẫn dáng vẻ lạnh như băng, bất quá, cái trán cũng đổ mồ hôi, hiển nhiên, Tiêu Băng hơn một chút!

Sở Mục Nhiên thản nhiên cười, ôm quyền nói: “Không hổ là phu thị của công chúa, ta chịu thua, một trận chiến này ta thua! Về sau có rảnh còn hy vọng luận bàn nhiều hơn cùng Tiêu đệ!”

“Được, công phu của Sở huynh cũng làm cho ta ngoài ý muốn, không thể tin được Tiêu Dao Vương trong mắt thế nhân chỉ chú trọng hưởng thụ dĩ nhiên lại là một cao thủ, bội phục!”

“Ha ha, đâu có, đâu có, việc này coi như bí mật của chúng ta đi!” Sở Mục Nhiên nói xong nhìn về phía Thần Tịch,

Thần Tịch bĩu môi, “Yên tâm, đối với võ công của ngươi ta không có hứng thú.”

Bắc Đường Liên Vân nhìn Tiêu Băng nói: “Tiêu công tử, vừa rồi ngươi đã đối chiến một ván, ta cũng không chiếm tiện nghi, chờ ngươi khôi phục khí lực chúng ta lại so với nhau!”

Tiêu Băng nhìn Bắc Đường Liên Vân liếc mắt một cái, bỗng nhiên, ánh mắt hắn lạnh lùng, “Là ngươi!”

Bắc Đường Liên Vân cười tà, không để ý nhiều trả lời: “Nhãn lực của Tiêu công tử quả nhiên rất tốt, chính là ta, không cần hoài nghi.”

Con ngươi Tiêu Băng vốn lãnh liệt càng phát ra lạnh như băng, Bắc Đường Liên Vân!

Cho dù khuôn mặt hắn với Bắc Đường Quân Liên rất tương tự, nhưng mà, hắn vẫn có thể nhận ra được, bởi vì hắn đã từng giao thủ cùng Bắc Đường Liên Vân, vào lúc đó hắn cũng tưởng Bắc Đường Quân Liên, sau khi đánh qua mới phát hiện căn bản không phải cùng một người, võ công Bắc Đường Quân Liên không bằng Bắc Đường Liên Vân.

Ánh mắt hơi hơi trầm xuống, hắn cười lạnh nói: “Nếu là ngươi, như vậy chúng ta tỷ thí cũng không còn quan trọng!”

“Như vậy sao được, ta còn muốn làm bạn cùng công chúa hàng đêm mà!” Bắc Đường Liên Vân không lo lắng chút nào khi thân phận bị vạch rần, còn cố ý khiêu khích Tiêu Băng.

Tiêu Băng nhìn hắn, không thể nghĩ tới Bắc Đường Quân Liên lại an bài đường đệ chính mình lưu lại bảo hộ công chúa, xem ra, hắn nhất định là ở nơi khác có việc quan trọng gì đó!

Công chúa như vậy...... Xem ra là cảm kích, hoặc là nói, đây căn bản chính là công chúa phân phó, ha ha, công chúa thật sự càng ngày càng thông minh, những mưu kế thay thế này cũng dùng đến!

Thần Tịch nghe bọn họ nói chuyện có chút khẩn trương, hình như Tiêu Băng nhận ra Bắc Đường Liên Vân, này không tốt lắm!

“Công chúa, ngươi đã muốn cứu hắn, như vậy, không biết ngươi sẽ xử lý như thế nào?”

“Ách, cái gì mà xử lý như thế nào, ta cứu hắn, hắn tiếp tục bảo hộ ta là được.” Đối mặt vấn đề này Thần Tịch vẫn cảm thấy thực xấu hổ, trên thực tế nàng cảm thấy tốt nhất là để cho Bắc Đường Liên Vân rời đi, nhưng mà, bây giờ người nàng tin tưởng được rất ít, Bắc Đường Liên Vân đi rồi, nàng để cho ai tới gần bảo hộ nàng?

Ánh mắt Tiêu Băng như kiếm nhìn chằm chằm Thần Tịch: “Công chúa muốn nhận hãy thu, chính là, về sau đừng hối hận là tốt rồi! Chuyện thị tẩm, nếu công chúa muốn chọn hắn, như vậy hãy công bằng đối đãi sở hữu phu thị, không cần bất công!”

“Ta -- yên tâm đi, tối hôm qua là ngoại lệ, chuyện thị tẩm về sau rồi nói!”

Thần Tịch âm thầm hạ quyết tâm, mấy phu thị này phải nhanh hưu một chút!

Có lẽ, không cần tìm cớ, nàng nên lựa chọn chính sách dụ dỗ?

Ân, chính sách dụ dỗ!

Bắc Đường Liên Vân cười hớ hớ nhìn Tiêu Băng, không nhìn sự tức giận của hắn, “Tiêu công tử, ta thấy võ công của ngươi so với hai năm trước đã tăng lên rất nhiều, không bằng chúng ta tỷ thí một trận, nói không chừng lúc này ta trở thành thủ hạ bại tướng của ngươi đấy!”

Sở Mục Nhiên nghe vậy ngạc nhiên, chẳng lẽ trước kia Bắc Đường Quân Liên liền thắng qua Tiêu Băng? Quả nhiên là không đơn giản, một cái so với một cái lợi hại! Hắn vừa mới cùng Tiêu Băng so chiêu liền cảm thấy đã cố hết sức, không thể tưởng được còn có người lợi hại hơn Tiêu Băng.

Tiêu Băng hừ lạnh một tiếng, “Không cần, tuy rằng ta không thích tự hạ thấp mình, nhưng cũng có thể hiểu lấy bản thân mình. Võ nghệ của ngươi vẫn cao hơn ta như trước, điểm ấy ta còn biết được, tiếp qua vài năm, ngươi chờ xem!”

“Tốt, ta tùy thời xin đợi!” Bắc Đường Liên Vân tâm tình thật tốt, Tiêu Băng nhận ra hắn là tốt nhất, hắn cũng không muốn tất cả mọi người cho rằng người thị tẩm là đường huynh, hắn phải nghĩ biện pháp để cho quan hệ chính mình cùng Cung Thần Tịch bắt đầu xứng đáng có tên!

Trong lòng Sở Mục Nhiên nghi hoặc rời đi, Tiêu Băng cũng là lãnh nghiêm mặt rời đi, trước khi rời đi hắn nhìn Thần Tịch nói một câu, “Công chúa, đừng tưởng rằng nhìn một người mặt ngoài như thế nào thì là như vậy, nhiều người trong ngoài không đồng nhất!”

Thần Tịch mỉm cười: “Ta biết, sẽ nhớ kỹ! Các ngươi đều đi nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay ta làm tiệc tối cùng mọi người gặp nhau.”

Sở Mục Nhiên mỉm cười, “Công chúa muốn đem chuyện tốt của chúng ta chính thức tuyên bố?”

“Ngươi a, đi tìm Hứa Phi Sương xin chút dược chữa thương đi, đừng để cho người khác hiểu lầm ta khi dễ ngươi!”

Sở Mục Nhiên thở dài, “Trên thực tế chính là công chúa khi dễ ta, nếu ngươi ngoan ngoãn để cho chúng ta thị tẩm, ta cần gì phải luận võ đây? Công chúa, chờ ngày chúng ta đại hôn, đêm động phòng hoa chúc chẳng lẽ ngươi cũng muốn chậm lại sao? Nhất định sẽ là vấn đề lớn nha!”

Ngạch!

Đúng vậy, tại sao nàng lại quên mất việc này?

Không được, phải có biện pháp!

Sắc mặt Thần Tịch lại trở nên rối rắm, nam nhân thật nhiều đúng là không phải chuyện tốt, tiệc tối đêm nay nhất định phải giải quyết vài cái mới được!