Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu

Chương 117: Là ai lừa gạt ai




Thần Tịch nhìn thấy hắn đang ảo não trấn an nói: “Không có chuyện gì, Liễu Văn Hoa muốn bắt ta tự nhiên là có nguyên nhân, không phải hắn đã nói sao, tiếp cận ta, đạt được tín nhiệm của ta cũng là nhiệm vụ duy nhất hắn muốn nhận!”

“Công chúa, làm sao bây giờ, Hoa Tử Huyễn --”

“Hẳn có một người đi!”

Sắc mặt Bắc Đường Liên Vân càng ngày càng âm trầm, “Vậy làm sao bây giờ, không phải đường huynh nói là người đã giao cho hai phái bọn hắn nhiệm vụ trọng yếu, kể từ đó......”

Thần Tịch nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của hắn liền cảm thấy thú vị, trêu chọc nói: “Ngươi còn có thể sợ hãi sao?”

Bắc Đường Liên Vân mắt trắng liếc nàng một cái, “Công chúa, cầu xin người, đã là lúc nào rồi?”

“Không ngại, nhiệm vụ ta giao cho bọn hắn với ta mà nói không có gì, bất quá cho một chút tiền đi ra ngoài thôi.”

“Nhưng --”

“Cũng không có gì, ta cho bọn họ lẻn vào phủ đệ trọng thần trong triều đình Nhai Nữ quốc, thu thập tin tức hữu dụng, nhưng, tin tức này ta thật sự cần sao? Hoặc là nói, ngươi cảm thấy tin tức bọn họ điều tra nhất định quan trọng hay sao? Nếu trọng thần trong triều đình Nhai Nữ quốc lại dễ dàng bị gián điệp nằm vùng như vậy, vậy bọn họ chết cũng không có quan hệ gì.”

Bắc Đường Liên Vân trừng lớn mắt, “Ngay từ đầu công chúa đã biết được là bọn hắn diễn trò sao?”

Thần Tịch gật gật đầu, thu thập cái hòm thuốc, lại đem bông dính máu và trà linh tinh quăng ra bên ngoài viện. Vừa vặn hộ vệ đã trở lại, “Thuộc hạ đáng chết, để cho thích khách đào thoát!”

Thần Tịch từ trên cao nhìn xuống hộ vệ dưới bậc thang, “Ngươi làm mất dấu?”

“Vâng, đồng lõa của thích khách võ công cao cường, thuộc hạ biết tội.”

Thần Tịch vẫy vẫy tay, “Đứng lên đi, các ngươi là người Hoàng Phủ Cảnh Hạo huấn luyện, ta tin tưởng năng lực của các ngươi. Chuyện của thích khách để sang một bên, hiện tại đi mang cho Tam công tử một bộ quần áo lại đây.”

Hộ vệ trong viện cứng người lại. Nửa ngày mới hoàn hồn nói: “Tạ công chúa không trách phạt, thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Công chúa thật bình tĩnh a, gặp phải thích khách còn có tâm tình thị tẩm Tam công tử?

“Công chúa, Vân công tử cầu kiến!” Hộ vệ canh cửa nói.

“Cho hắn tiến vào.”

Vân Thanh Ngân bước nhanh vào, vừa tiến đến đã ngửi thấy mùi máu tươi, không khỏi gia tăng cước bộ, “Công chúa, người có bị thương không?”

Thần Tịch thản nhiên nói, “Không có. Là Bắc Đường bị thương, thích khách là Liễu Văn Hoa, chuyện này giao cho ngươi điều tra, nếu có thể tra được rốt cuộc là ai thuê Liễu Văn Hoa. Như vậy. Vị trí đại quân sư ta nhất định lưu cho ngươi!”

Dụ hoặc, đây là trắng trợn dụ hoặc, Vân Thanh Ngân có chút ai oán nhìn về phía Thần Tịch: “Công chúa. Khi dễ người cũng đừng như vậy chứ! Thanh danh của Hắc Long bang ở trên giang hồ vang xa, người cho ta điều tra, không phải bắt ta vào hang hổ sao!”

“Đừng mang cái dạng này đi theo ta, ngay từ đầu ta đã nói, nếu ngươi muốn mượn ta để hỗ trợ báo thù, không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi không phải mang tâm tư của sói đối với ta nguyện ý trả thù lao bằng giá cho người hợp tác với ta.”

Vân Thanh Ngân ai thán một tiếng, công chúa thật sự là quá sắc bén!

Không chịu để cho người ta chiếm tiện nghi!

“Tốt. Chuyện này ta sẽ điều tra rõ, bất quá, hộ vệ phủ công chúa có phải không đủ nghiêm hay không? Thế nhưng khiến cho người khác vụng trộm tiến vào phòng công chúa!”

“Không trách bọn họ, là ta làm, trước khi thích khách tiến vào bọn họ có người dùng mật âm nhắc nhở ta.”

Mật âm, oa, xem ra cao thủ bên người công chúa thật không tầm thường! Người Hoàng Phủ Cảnh Hạo lưu lại chính là không bình thường, nhưng vì sao? Dẫn sói vào nhà? Nếu vạn nhất gặp chuyện không may...... Vân Thanh Ngân nhìn qua một bên Tam công tử bình tĩnh thì hắn cũng bình tĩnh, nói là tìm hắn cầm đuốc soi đêm (chỗ này ý của Vân Thanh Ngân là Thần Tịch gọi hắn cùng nói chuyện đêm khuya với nhau), nhìn một cái, vị này mới chân chính alf người cầm đuốc soi đêm!

“Công chúa không có chuyện gì thì ta an tâm, ta đi xuống trước, chuyện Hắc Long bang ngày mai ta sẽ bắt đầu cho người điều tra.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, công chúa, Hoa công tử đã trở lại!”

Thần Tịch mỉm cười, nụ cười này làm cho Vân Thanh Ngân có một loại xúc động muốn chạy trốn, bởi vì thật sự rất sáng lạn, làm cho hắn có một loại cảm giác là đang gặp tử thần. Chỉ nghe Thần Tịch chậm rãi nói: “Ta biết rồi, không cần để ý tới hắn, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi.”

Nghe vậy Vân Thanh Ngân lập tức xoay người rời đi, bộ dáng có chút giống cướp đường mà chạy.

Bắc Đường Liên Vân nhìn cảm thấy buồn cười, nhưng một khắc khi hắn cúi đầu nhìn đến khóe môi Thần Tịch nhếch lên nụ cười vô cùng tươi sáng chói lọi, hắn cũng có một ý niệm trong đầu, trốn đi!

Bất quá ngay sau đó vừa vặn hộ vệ đi lấy quần áo cho hắn đã trở lại, sau đó hắn thực tự nhiên ôm quần áo đi gian phòng bên cạnh để thay, hít một hơi, trong lòng không hiểu: Làm sao mà có người tươi cười sáng chói như vậy lại khiến người ta lạnh người?

Đổi quần áo xong Bắc Đường Liên Vân đi ra, lúc này Thần Tịch đã khôi phục bình tĩnh, im lặng nằm ở trên giường thản nhiên nhìn trăng rằm.

“Công chúa, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi!”

“Ân, ngươi qua gian phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.”

Bắc Đường Liên Vân do dự một chút, vẫn có chút lo lắng nhìn nàng: “Công chúa, chẳng lẽ người đối với Hoa Tử Huyễn có chút đặc biệt?”

“Tại sao nói như vậy?”

“Bởi vì người đã từng buông tha hắn một lần, đường huynh nói hắn từng hạ độc người, lại còn là độc dược rất lợi hại, nhưng vẫn dung túng lưu lại hắn như cũ. Cuối cùng còn hợp tác cùng hắn......”

Thần Tịch nhìn hắn mỉm cười, ngoắc ngoắc môi, con ngươi màu lam ở trong đêm tối có chút mị hoặc lòng người, “Vì sao ngươi lại không nói luôn là ta thả hổ về rừng?”

“Sự thật là như thế, công chúa, nếu không thể tin tưởng Liễu Văn Hoa, như vậy, nhất định phải đề phòng hắn, lúc trước Liễu Văn Hoa do hắn tìm đến!”

“Ai nói ta không có đề phòng hắn?”

Bắc Đường Liên Vân ngạc nhiên nhìn nàng, có đề phòng sao? Hắn nhìn đều là bộ dáng thực tín nhiệm đấy! Lại nghe Thần Tịch nhẹ giọng nói: “Bắc Đường, không cần tùy ý tin tưởng lời nói của người khác, cũng không cần cho rằng trong thiên hạ này chỉ có một người đang diễn kịch, người khác chỉ là ngốc tử bị lừa nhập cuộc.”

“Ý của công chúa là nói cho tới bây giờ người cũng chưa từng tin tưởng hắn?”

Thần Tịch lắc đầu, không đến cuối cùng nàng cũng không xác định sẽ phủ định hoàn toàn hoặc tin tưởng hoàn toàn một người, nàng chỉ cần làm tốt cái công việc àm hai bên giao ước, đường không thể do mình phá hỏng, phải để cho chính mình một cái đường lui.

“Công chúa?”

“Nghỉ ngơi đi, chuyện Liễu Văn Hoa cùng Hoa Tử Huyễn chờ Vân Thanh Ngân điều tra xong hãy nói!”

Trong lòng Bắc Đường Liên Vân nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, nàng nếu không muốn nói, hắn có hỏi tiếp cũng vô dụng.

Nhưng, vì sao nhìn nàng cô đơn dựa cửa sổ, ghé vào trên giường xem ánh trăng, tâm của hắn lại có một chút cảm giác co rút đau đớn!”

Từ nhỏ Xích Dương công chúa đã không giống người thường, từ nhỏ nàng được Tiên hoàng Nhai Nữ quốc sủng ái, sắp chết Tiên hoàng còn nhớ kỹ nàng, thậm chí để lại cho nàng mười vạn tinh binh làm hộ vệ, vinh quang như vậy, có thể nói là trước đây chưa từng có!

Làm tù nhân ở lại Hạ quốc, nàng cũng không có bị lạnh nhạt, Hoàng Thượng Hạ quốc thực tâm bảo hộ nàng, thậm chí so với công chúa Hạ quốc còn muốn bảo hộ hơn.

Nàng cảnh ngộ như vậy, trong lịch sử có vị công chúa nào có thể so được với nàng?

Nhưng là, nàng đã muốn được sủng ái như vậy, vì sao còn làm cho người ta cảm thấy cô đơn?

Đúng rồi, nhất định bởi vì cảm tình, bởi vì Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi! Trải qua nhiều năm như vậy, nàng đều đuổi theo bóng dáng Hoàng Phủ Cảnh Hạo, bây giờ, chuyện cũ trước kia đều quên hết, lòng của nàng cũng đi rồi sao!

Bởi vì không còn tâm, cho nên cô đơn?

Nhất định là vậy, nếu nàng lại yêu một người lần nữa, sẽ không như thế đi!

Trong đầu hắn liền hiện lên một ý niệm tìm một người yêu cho Xích Dương công chúa, Bắc Đường Liên Vân bỗng dưng thanh tỉnh, hắn làm cái gì vậy? Giống như đứa ngốc suy nghĩ linh tính cái gì chứ!

Suy nghĩ tới những chuyện này, còn không bằng đi suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề của Liễu Văn Hoa! Chuyện này phải bàn bạc cùng đường huynh, phải làm chuẩn bị tốt mới được.