Công Chúa Chăn Ngỗng - Câu Chuyện Về Vùng Đất Bayern

Chương 9




Bình minh lại đến với cái lạnh se se và những cơn gió nhẹ. Sự tươi mới của mùa thu bắt đầu tràn ngập trong bầu không khí. Bầy ngỗng cảm nhận được sự thay đổi sắp tới, từng cặp từng cặp đi với nhau, bỏ lại lũ ngỗng con đang lớn trong cô đơn. Thỉnh thoảng một chú ngỗng dừng lại và ngẩng đầu lên đón ngọn gió nhẹ, ngửi xem nó mang lại điều gì mới mẻ để báo cho anh chị em nó.

Cơn gió đầu tiên báo hiệu mùa thu đã đến đây rồi.

Ani dành cả ngày ngồi bên gốc cây sồi, đàn ngỗng của cô đang an toàn phía xa. Cô trông chừng và lắng nghe. Ngỗng ồn ào hơn thiên nga, cô tự hỏi làm thế nào có thể tách riêng từng âm thanh để nhận biết nghĩa của chúng.

Lần này cô không có người dì bên cạnh để hướng dẫn. Một vài tiếng nói của các loài chim giống nhau đến độ có thể chuyển từ loài này sang loài kia như cách cô chuyển từ giọng Kildenree sang giọng Bayern vậy. Nhưng ngôn ngữ của ngỗng không giống bất kỳ ngôn ngữ của loài chim nào cô đã biết trước đây. Cô cúi đầu về phía trước, gật gật như thể một chú chim cổ đỏ thấy con sâu trên đất. Huýt huýt, kiu kiu - những âm thanh nghe có vẻ vô nghĩa như tiếng xào xạc của lá khô vậy.

Ani thường cảm thấy kiệt sức khi đêm đến nhưng thường thì cô không ngủ được. Cô thiếp đi không lâu, bởi mỗi lần nhắm mắt lại gặp ác mộng. Phần thân của Adon bị kiếm chẻ ra. Talone hét lên, hét lên. Bàn tay của Ungolad chạm vào chân cô.

Nằm trên giường, cô có thể thấy dấu hiệu của bóng tối bao trùm lên ngọn tháp cung điện ở phía nam, và có những đêm, cô thấy ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến lấp lánh qua cửa sổ. Cô ngắm nhìn nó cho đến lúc ngủ quên. Dấu hiệu ánh sáng đó cho thấy có ai đấy đang thức, đầy suy tư và rất cô độc. Đôi khi trong giấc mơ, ý nghĩ của cô lang thang đến tận những căn phòng trong cung điện xa lạ, dẫm lên những tấm thảm tuyệt đẹp mà đôi bốt dơ bẩn của cô vốn không thể bước vào, thơ thẩn với ý nghĩ mình không còn là cô gái chăn ngỗng nữa.

Trong giấc mơ, cô thường vào đó để tìm kiếm thứ gì đấy, Falada hay Selia, nhưng khi tìm được họ thì cô lại đứng nhìn một cách ngơ ngẩn, không biết làm gì. Đôi khi thay vì tìm kiếm, cô lại bỏ chạy. Rồi một bàn tay chợt nắm lấy cổ chân cô.

Buổi sáng, cô mặc váy áo vào cơ thể thâm tím vì bị ngỗng cắn của mình và ăn sáng trong im lặng. Cô gái tên Enna luôn tìm cách nói chuyện với cô suốt cả buổi và cô đành cố gắng trả lời với thái độ thân thiện nhất.

Nhiều lúc, Ani lại có cảm giác không biết nói gì. Cái cảm giác giống như khi cô chuẩn bị bữa trưa ở nhà bà Gilsa, rồi thức ăn bắt đầu cháy đen và mùi trở nên khó ngửi mặc dù cô đã nỗ lực cứu vãn. Cô chưa từng thực hành kỹ năng kết bạn. Và cô nhận ra rằng, niềm tin của chính mình đang bị mai một đi.

Vào một buổi sáng mùa thu, khoảng hơn một tuần sau, Ani nhìn thấy con ngỗng đực. Nó chỉ là một điểm trắng bên cạnh hồ. Thoạt đầu, cô đã nghĩ rằng có thể đấy chỉ là một mẩu gỗ bị đẩy dạt trên bờ bởi làn nước ban đêm, hoặc cũng có thể là một chiếc áo sơ mi bị bỏ quên mặc dù cô chưa nhìn thấy người Bayern nào mặc áo trắng. Ani quá mải mê với những ý nghĩ miên man đến nỗi cô đã không có sự đề phòng nào nhằm chống lại con ngỗng đực đặc biệt hiếu chiến. Sau đó, cô băng qua cánh cổng vào đồng cỏ, và mất một lúc mới kéo được cái cổ gầy của nó đang cắn cô ở đằng sau ra.

“Dừng lại. Ôi, dừng lại đi, tất cả chúng mày!”. Ani cọ xát vết cắn nơi bàn tay và Conrad cười to: “Cô có một vài người bạn ngỗng thật thân thiện, tôi đoán thế!”.

Ani nhìn trừng trừng cậu ta: “Vâng, tôi cũng đoán thế”. Con ngỗng đực ngu ngơ vẫn không hề động đậy khi bầy ngỗng di chuyển đến bên mép nước.

Nó rít lên một tiếng chào mừng và những con ngỗng cái tụ tập xung quanh, líu lo với nhau và chọc những cái mỏ vào người nó. “Một trong ba con ngỗng bị lạc”, Conrad nói, “Nó đã đi cách đây hai tuần”.

Con ngỗng đực hất đầu về phía Conrad nhưng dường như việc đó quá sức của nó. Một vài chiếc lông rũ xuống, mang đến cho nó cái vẻ như một cái gối bị nhồi nén tội nghiệp.

Ani bước chầm chậm về phía trước, định kiểm tra những vết cắn và vết xây xát trên người nó. nhưng một con ngỗng cái lớn đã quay lưng lại với con ngỗng đực và rít lên với Ani, cái mỏ vươn lên đầy đe dọa.

Vết tím bầm trên người Ani tỏa ra cảm giác đau đớn.

“Được rồi”, cô nói, “Tao sẽ đứng lại đây. Tao không hi sinh làn da của mình lần nào nữa để nhận lấy những vết thâm tím đâu”.

Ani ngồi xuống gốc cây và nhìn lên lâu đài. Những tia nắng ấm áp của buổi sáng ru ngủ cô. Cô tựa đầu lên cái cây, cố gắng tưởng tượng làm thế nào giải thoát Falada khỏi chuồng ngựa và sau đó làm thế nào để về nhà.

Tiếng vó ngựa ầm ầm đã đưa cô ra khỏi giấc mơ ban ngày. Một nhóm kỵ sĩ đi kèm với chó săn đang phóng về hướng cánh đồng của lũ ngỗng. Một vài người đổi hướng ngựa để chạy vào giữa đàn làm lũ ngỗng náo động với những tiếng kêu chói tai và tiếng đập cánh ầm ĩ. Ani cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào nhóm kỵ sĩ từ dưới vành mũ của mình, đề phòng bất cứ người quen nào hoặc bất cứ mái tóc sáng màu nào. Nhưng điều đó là không cần thiết. Cả nhóm người lao vào khu rừng ở bên cạnh, không có bất cứ con ngựa nào trong số đó có màu trắng.

Bóng cây sồi đã di chuyển, và mặt trời đang chiếu thẳng vào đôi gò má của Ani. Cô bước sang bên kia của bóng cây. Con ngỗng đực vẫn đứng đó, những vết đốm vẫn còn. Bây giờ nó chỉ có một mình, những con ngỗng khác đã rời khỏi nó khi chạy trốn khỏi đám ngựa. Nó ngẩng đầu về phía cô, há mỏ một cách yếu ớt. Ani không chắc liệu là đó có phải là một tiếng rít hay không. Nó từ từ đứng lên và bước đi một cách dùng dằng. Rồi dừng lại, chúi người về phía trước và để cho cái đà đó kéo nó lê những bước dài.

“Có phải mày đang định sử dụng hơi thở cuối cùng để tấn công tao?”, Ani nói, “Làm như thế là ngốc lắm đấy!”.

Con ngỗng vẫn tiếp tục trượt chân về phía trước và tiến sát đôi chân đang xếp bằng của cô, nằm xuống một cách khó khăn. Cả người nó tựa lên mắt cá chân của cô. Ani làm ra vẻ bình thường: “Mày đã trải qua một hành trình dài đúng không?”. Cô kéo lấy một nắm cỏ ở trong tay và giữ ở gần đầu nó. Nó nhìn một lúc, sau đó cúi mỏ xuống và mổ vào lòng bàn tay cô. Cảm giác hơi nhồn nhột. Ani tập trung giữ yên bàn tay của mình.

“Ô, tao thấy rồi, mày muốn được làm một em bé. Ừm. Điều này có nghĩa là tao có quyền đặt tên cho mày và từ bây giờ tên của mày sẽ là Jok, không còn là gã lang thang luôn quay trở về nữa nhé!”.

Nó rỉa lần nữa nhưng không gây ra bất cứ tiếng ồn nào. Cô nghĩ rằng cô có thể nghe được tiếng thở khó khăn của mình: “Thật tội nghiệp mày, ngỗng ạ! Điều tệ nhất là trở về nhà mà không được chào đón. Mày là một chú ngỗng may mắn đấy, Jok. Tao ước mình được may mắn như thế, có thể làm như mày khi tất cả mọi việc đã kết thúc...”.

Nó mổ hạt cỏ cuối cùng trong tay cô, và khi cô kéo lên một nắm khác, Jok nhìn cô kêu một tiếng dịu dàng. Cô bốc một nắm hạt cỏ và để cho nó nhặt từng hạt từ lòng bàn tay, trước khi hiểu ra rằng nó đòi hỏi một nắm nhiều hơn thế.

Tối hôm đó, Ani kiểm tra chỗ ở của Jok. Sau khi nhốt những con ngỗng trong chuồng, Ani xem xét con Jok và tìm thấy ba vết thương dọc theo đùi của nó, một vết rất sâu, xung quanh vết thương nổi lên vài điểm sưng tấy màu hồng. “Tôi sẽ đưa nó tới chỗ Ideca để bôi thuốc mỡ”.

“Bất cứ điều gì cô muốn”, Conrad nói.

Ideca có khả năng làm dịu vết thương đau đớn. “Đủ tốt cho vết xây xát của bất cứ ai, từ ngỗng, bò, hay phụ nữ”. Ani giữ Jok nằm yên trong khi Ideca chăm sóc vết cắt sâu hoắm dưới cánh của nó. Đôi mắt uể oải của bà ta ánh lên một tia sáng khi tiếp xúc với các loài động vật.

“Nên để Conrad giúp cô. Kể từ khi cô phụ chăn ngỗng thì không nghi ngờ gì nữa, cô đã làm mọi thứ tốt hơn”.

“Cậu ấy không chịu nói chuyện nhiều”, Ani đáp khẽ.

“Nó hơi xấu hổ với cô đấy!”, Ideca nhìn cô với sự quan tâm tương tự cô đã dành cho con ngỗng, “Cô khá xinh xắn đấy. Tôi đoán là cô biết rằng việc đội mũ rộng vành từ bình minh cho đến tối mịt đã bảo vệ làn da cô trước cả những tia sáng yếu ớt của Mặt trăng. Một vài người ở vùng Forest này cũng giữ gìn làn da theo cách đó. Nếu tôi đoán không nhầm thì cô đang chờ đợi một người chồng thuộc tầng lớp quý tộc phải không?”.

Ani mang Jok vào phòng của mình, mặt cô vẫn còn ửng hồng sau những lời khen ngọi của Ideca. Jok ngủ đêm đó trên giường của Ani. Sang buổi sáng, cô huyên thuyên với nó và nó cũng đáp trả lại, một số từ trong đó có ý nghĩa giúp cô hiểu được. Cô ăn bữa sáng với bánh mì nâu trên bàn. Razo trêu chọc rằng cô gái chăn ngỗng đã tìm thấy người bạn đời của mình và hỏi Conrad rằng liệu cậu có lọt vào mắt xanh của cô ngỗng cái nào không. Vì những lời trêu chọc này mà Razo bị một cái vỗ vào đầu. Những hành động thân thuộc, gần gũi đó làm Ani mỉm cười.

Cô mang Jok đến chỗ Ideca để xoa thuốc mỡ, và trong lần tiếp theo, vết cắt trên mình nó đã được chữa lành. Ngay sau đó, Ani thừa nhận với chính mình rằng cô để con ngỗng ngủ trên giường không phải chỉ vì muốn tốt cho nó mà còn vì sự có mặt của con vật này đã giúp cô trốn chạy khỏi những giấc mơ đen tối.

Ani thường thức giấc bởi tiếng kêu quang quác của Jok rằng mặt trời đã lên cao và đã đến giờ ăn sáng. Cô bắt chước những âm thanh của nó và nó lặp lại một lần nữa. Sự lặp đi lặp lại biến thành trò chơi ồn ào. Cuối cùng cô trả lời nó, như một lời khẳng định là đã đến giờ ăn sáng. Ani cảm giác cô đã hiểu nhiều hơn ngôn ngữ của loài ngỗng.

Sáng hôm đó, Ani lại xua đàn ngỗng xuống đường. Tiếng kêu của lũ ngỗng con hòa với tiếng kêu của đàn ngỗng cái, và Ani dồn sự chú ý của mình vào chúng để không bị lạc hướng. Cô thử vài tiếng ngỗng và bắt đầu nhìn chứng phản ứng lại. Ít nhất, chúng ít cắn chân cô hơn khi cô cố gắng nói bằng ngôn ngữ của chúng. Thấy Ani kêu bằng tiếng của ngỗng, Conrad trợn tròn mắt: “Cô nghĩ cô là con ngỗng cái ư?”.

“Ít nhất là nó giúp tôi ít bị cắn hơn!”, cô cười.

Conrad bắt chước một tiếng ngỗng kêu đáp trả lại cô cho đến khi cậu nhìn thấy thứ gì đó phía trước. Biểu hiện của cậu ta thay đổi, hiện lên vẻ háo hức. Ani chăm chú nhìn về phía ấy. Hai con mèo hoang đang nép mình, đuôi đập đập, một ngồi trên mép của cỗ xe, một ở bên dưới. Các thớ thịt sẵn sàng và đôi mắt cả hai nhìn thẳng vào con ngỗng gần nhất.

Ani đứng quá xa để cảnh báo con ngỗng đầu đàn về kẻ gian đang rình mò kia. Cô kêu lên một tiếng mà cô đã sử dụng trước đó. Một từ cảnh báo có nghĩa là “Có chó!”. Những con ngỗng theo bản năng nhanh chóng quay lưng lại và túm tụm với nhau. Con ngỗng đực nâng đôi cánh mạnh mẽ lên, đầu chúi xuống mặt đất, hai mươi cái cổ họng rít lên như một, lao vào con mèo. Những con mèo lập tức thu móng vuốt của mình, rít lên một lần nữa và lẩn vào những con đường nhớp nháp.

Ani và Conrad quây đàn ngỗng lại cho an toàn, rồi xuyên qua cổng mái vòm đi xuống dốc. Khi con ngỗng dẫn đường đã vượt qua mái vòm, Ani quay sang Conrad nói với sự giận dữ: “Cậu đã có thể cảnh báo cho đàn ngỗng! Cậu muốn nhìn thấy tôi thất bại. Hi sinh một con ngỗng để xem tôi có phải là một kẻ ngốc không?”.

“Nếu cô là một người chăn ngỗng giỏi, thì hãy đi tiếp đi!”. Conrad bỏ đi, băng qua dòng sông và hướng tới phía xa, khuất dần khỏi tầm mắt.

Cuối ngày hôm đó, Ani thoáng thấy một kỵ sĩ đến gần. Khi anh ta đi ngang qua vòm cổng tò vò, Ani ngước lên, và sau đó, nhìn thấy con ngựa của anh có màu hồng, cô quay sự chú ý của mình trở lại đôi ngỗng. Chúng đã tiếp cận Jok. Cô phải tập trung, vì những con ngỗng nói chuyện với nhau giống như những ông già bị điếc. Chúng không sử dụng nhiều cử động như thiên nga, nhưng ngôn ngữ của chúng vẫn bao gồm sự lắc nhẹ của cổ, cái mỏ chúi lên và cái đuôi ve vẩy để diễn đạt ý nghĩa. Ani đoán chúng đang hỏi Jok về chuyến phiêu lưu của nó và nó kể cho chúng về cuộc phiêu lưu của một con ngỗng tinh nghịch.

Sau vài phút, cô nhớ đến người kỵ sĩ và liếc nhìn lên phía cổng, nhưng cô giật mình khi thấy anh đã biến mất. Anh ta không đến ranh giới của đồng cỏ dành cho việc chăn ngỗng với những dây thép gai chắn hàng rào. Cô thấy anh cưỡi ngựa ra đằng sau cô và vượt qua dòng suối. Tiếng nện mạnh không rõ ràng của móng ngựa đã đánh thức bước chân cô, và con Jok từ trong lòng cô kêu lên một tiếng phẫn uất. Chàng trai nhảy lên con ngựa, vượt qua hàng rào về phía bắc tiếp tục đua trên cánh đồng của cô. Anh giật mạnh dây cương, nhưng con ngựa tiếp tục chạy. Anh kéo mạnh hơn, và con ngựa trong lúc căng thẳng đã tung bốn vó, lung nó cong lên, cổ ghì thấp xuống.

Con ngựa thở hổn hển, vặn vẹo mình và ném người kỵ sĩ xuống khỏi yên ngựa. Nó tung bốn vó lên lần nữa với một lực mạnh hơn, sau đó phi đến khi dừng lại. Chàng trai nhảy lên, nắm lấy dây cương và đu mình lên yên ngựa. Con ngựa hồng dường như đang xem xét có nên tung bốn vó lên lần nữa hay không nhưng thay vào đó nó tiếp tục đứng im, người chùng xuống, không cử động. Chân của chàng trai đã kẹp cứng lấy người nó. Ani nhận ra thái độ của con ngựa. Cô đã từng nhìn thấy Falada hành động như thế nào khi một người không thành thạo cố gắng cưỡi nó. Cô thở một hơi thật nhanh trong một nụ cười thầm lặng.

“Đồ ương bướng!”, chàng trai gắt. Anh đu người nhảy xuống khỏi yên ngựa. Khoảnh khắc đôi giày ống của anh tiếp đất, con vật bỗng lồng lên lần nữa, chồm lên sau chân anh, giật dây cương khỏi bàn tay. Con ngựa hất ngã chàng trai sang một bên đường. Anh ta giật đứt một túm cỏ và tức giận ném chúng xuống đất.

Ani bước chầm chậm lên dốc, hưóng về con ngựa hồng.

“Đứng yên đấy!”, cô nói với chàng trai khi cô vượt qua anh, tay giơ ra, giống một lời ra lệnh. Chàng trai lần đầu tiên chú ý đến cô, mặt đỏ gay: “Ồ... Thưa quý cô, tôi không hề đề nghị cô dính đến chuyện này!”.

Ani mặc kệ. Cô băng ngang qua anh ta. Con ngựa hồng chạy nước kiệu gần hàng rào, bước chân cứng và dài. Khi cô đến gần, tai nó mở ra, hướng về phía cô và các cơ bắp ở cổ đầy vẻ ngần ngại. Ani tiến lên, thẳng vai, ngẩng cao đầu, mắt cô khóa chặt trên người nó.

“Hãy nhìn vào tớ nào!”, cô lặng lẽ nói, “Có những kỵ sĩ không xứng với cậu, phải không? Tớ thì muốn được bình đẳng với cậu. Tớ muốn nói chuyện!”.

Con ngựa nhảy dựng lên. Nó nâng cái đuôi lên cao và chạy một nửa vòng tròn xung quanh cô, nhưng một bên là bức tường, phía sau là hàng rào, và ở phía xa hơn là người kỵ sĩ khó chịu. Con ngựa hồng dường như thấy rằng Ani thú vị hơn và nó dừng lại bên cạnh cô. Cô mỉm cười. Nó có vẻ ngoài mà cô thỉnh thoảng thấy ở Falada, một tai cứng ngắc và một tai lại thoải mái, chân sau của nó cong lên như thể nó muốn cô nghĩ rằng nó không quan tâm đến cô hơn một nắm lúa mạch. Ani quay lưng lại và nhìn xuống, như thể đang chơi cùng một trò chơi.

Không bao lâu sau, cô nghe một tiếng “uỵch” nhẹ phía sau và cảm thấy một hơi thở ấm áp phả lên cổ mình. Cô từ từ quay lại. hơi thở nặng nề từ con ngựa tỏa ra làm cô chớp mắt. Trong phút chốc, Ani nhớ Falada da diết. Cô phát hiện ra mắt mình đã rơm rớm nước và phải nhấp nháy cho khô đi. Cô đặt lòng bàn tay lên trán con ngựa hồng, vuốt ve nó. Nó chúi mũi vào bàn tay kia của cô ngửi ngửi một cách chậm chạp.

“Chào cậu!”, cô nói với chú ngựa, “Cậu có thể hiểu được lời nói của tớ không? Tớ biết ngôn ngữ của loài ngựa. Mặc dù tớ không thể nghe thấy cậu nghĩ gì. Những động chạm của cậu thật là dễ chịu. Cảm ơn đã để tớ chạm vào cậu. Cảm ơn đã nhắc cho tớ biết rằng tớ nhớ Falada nhiều như thế nào!”.

Cô nói chuyện một cách dịu dàng trong khi vuốt ve cổ, mình và chân nó, dọc theo bên phải rồi vòng ra sau cổ, trượt sang bên trái. Nó cứng người lại khi cô tiến lên trên, vì thế cô tạo ra tiếng ồn nơi dây đeo mũi, dỗ dành nó bằng những lời mà con ngựa cái thường thì thầm với ngựa con. Con ngựa hồng phản ứng với những âm thanh khó hiểu từ cổ họng. Không có từ nào, hơi giống tiếng ầm ừ và tiếng cười phá lên, những tiếng động đó mang lại cảm xúc và sự liên kết giữa cả hai.

Cô tiếp tục vuốt ve cho đến khi bàn tay tiến đến ngang vai của nó, nơi mà nút buộc dây cương đang vắt vẻo một bên. Giữ điểm cuối của dây cương, Ani đặt một chân lên bàn đạp và nhảy lên lưng nó. Con ngựa chưa ổn định lại tinh thần nhưng cơ bắp của nó không còn cứng ngắc đầy căng thẳng nữa. Chiếc váy của Ani trượt lên mình nó khi cô cưỡi lên, nhưng đủ rộng và phủ xuống mũi giày. Cô lại có được cảm giác thoải mái trên lưng ngựa một lần nữa, giống như tìm thấy khoảnh khắc hạnh phúc thời thơ ấu ở trong vườn.

Cô nhìn đám ngỗng của mình đang hiền lành tụ tập xung quanh cái hồ trên lối xuống dốc, băng qua dòng suối nơi những cái cây xen dày hơn cô nghĩ. Cô có thể nhìn thấy cả chiếc mũ lưỡi trai màu cam của Conrad.

“Rất tốt!”, người kỵ sĩ nói. Anh ta đã đến gần và nhìn cô với vẻ như không thể tưởng tượng được. Cô quay đi, để gót chân vào bàn đạp. Con ngựa hồng chạy nước kiệu. Cánh đồng cỏ tràn ngập một màu xanh, êm dịu và hoàn hảo. Bức tường màu xám cố định ở bên phải cô, ánh sáng lung linh của dòng suối ở bên trái và cô để trái tim mình trầm bổng theo cơn gió. Gió dường như quá mạnh để thổi xuyên qua cơ thể cô và làm cho cô sáng ngời lên như chính nó. Con ngựa cảm thấy vui mừng khi được chạy như thế. Áp lực từ chân trái cô thúc nó chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Gió thổi tung vành mũ của cô, lấp đầy lỗ tai của cô, nói những từ mà cô nghĩ rằng cô có thể nghe gần hết. Cô phóng nhanh hơn, muốn đến gần hơn nữa với đất mẹ, cảm nhận sâu thẳm bên trong con gió và nhìn thấy những gì nó thấy. Họ đã đến gần hàng rào phía bắc. Ani cúi thấp xuống cổ con ngựa và kẹp chặt đầu gối vào hai bên sườn nó, cảm thấy chính mình trở thành một phần những tiếng sấm phát ra từ tiếng vó ngựa và sau đó bật thoát ra khỏi mặt đất trong khi nó nhảy lên. Cả người cô hướng lên trời tự do.

Ani chạy theo con đường ngắn trước đó, bị thôi thúc bởi cảm giác có lỗi, cô thúc con ngựa hồng chạy vòng xung quanh và nhảy qua hàng rào một lần nữa, trước khi tìm kiếm chàng kỵ sĩ đang chạy về phía cô. Gió đã biến mất khi con ngựa hồng phi chậm lại và cô cảm thấy nó để lại những lời chưa nói trên làn da của mình. Cô dừng lại ở bên cạnh chàng trai và xuống ngựa.

“Cô làm thế có ý gì, cưỡi con ngựa của tôi đi?”. Chàng kỵ sĩ gắt, hơi thở vẫn còn gấp gáp vì vừa chạy đuổi theo. “Cô không thể... không thể làm như thế!”.

“Tôi xin lỗi”, Ani lắp bắp. “Tôi đã cưỡi nó mà không được sự cho phép của anh. Tôi đã mang nó đi!”. Nhưng cô không cảm thấy mình có lỗi. Cô còn cười rạng rỡ. Chàng trai đứng thẳng, cố gắng làm nghiêm trọng vấn đề mặc kệ nụ cười tươi như hoa của cô.

“Đúng, cô không nên... Ý tôi là, nó là con ngựa của tôi!”.

“Tôi không thể đứng yên nhìn mà không giúp một tay. Không khó để nhận thấy rằng con ngựa không tin vào người cưỡi nó!”.

Chàng kỵ sĩ lắc đầu: “Tôi biết tôi không phải là một người cưỡi ngựa thuần thục như mong đọi, nhưng tôi đang làm bất kỳ điều gì mà một người chủ kiên định sẽ làm để chinh phục nó”.

Mình phải dừng chế nhạo anh ta, Ani nghĩ, nhưng sự liều lĩnh của cô đã vượt quá giới hạn. Cô vẫn tiếp tục.

“Ồ, chắc chắn anh có thể cảm thấy nó khó chịu như thế nào khi anh cưỡi nó. Anh có thể thấy mắt nó trợn lên như thể nó muốn ở bất cứ nơi nào khác chứ không phải ở đây với anh. Nó là một con vật hoang dã chưa được thuần hóa, điên cuồng chống lại việc anh đang dẫn dắt nó thành một vật nuôi ngoan ngoãn và tất cả những việc khó chịu khác nữa. Anh phải làm cho nó chấp thuận trước khi anh có thể phi nước đại qua hàng rào và đi lên, đi xuống những cánh đồng xa lạ”.

Những lời nói từ miệng Ani tiếp tục tràn ra như suối...

“Tôi đoán tôi đã vượt quá phận sự của mình, và anh đã đúng khi giận dữ với tôi. Nhưng nếu anh là một kỵ sĩ giỏi, tại sao anh lại phóng ngựa đến đây, nơi đồng cỏ dành để chăn ngỗng thay vì điều khiển con tuấn mã ở khoảng đất huấn luyện ngựa xung quanh cung điện? Có phải anh sống ở trong cung điện không?”.

Chàng trai nhíu mày nhìn Ani và gật đầu. Anh ta đang ngạc nhiên, mình biết thế mà, Ani nghĩ, mặc dù thật ra thì bất cứ kẻ ngốc nghếch nào cũng có thể đoán được điều đó khi nhìn thấy con ngựa đeo phù hiệu của hoàng gia. Cô đoán chừng chàng trai này không phải thuộc dòng dõi hoàng tộc. Ở anh ta thiếu sự mềm mại và tự chủ. Điều này nhắc cô nhớ tới người em trai của mình. Nếu thế, con ngựa chắc không phải của anh ta. Anh ta có một bàn tay chai cứng, to lớn và mạnh mẽ. Đôi vai cân đối. Ani nghĩ anh ta chắc hẳn là người làm công trong cung điện hoặc một người coi sóc ngựa.

Chàng trai trẻ nhìn những vết bụi bẩn trên đầu đôi bốt của mình. Cánh đồng cỏ bỗng nhiên yên ắng và Ani chú ý đến khoảng cách khá xa giữa mình với con Jok. Nó đang gọi, quay lại, quay lại đi nào. Cô nhìn chàng trai kỹ hơn. Anh lớn tuổi hơn cô, mặc dù không chênh lệch nhiều lắm. Anh có mái tóc đen dày, dài ngang vai, buộc túm lại thành một cái đuôi ngắn. Hàm và cằm bạnh ra tạo nên một điểm nổi bật. Vai nở rộng, và anh mặc một cái áo vải bông mỏng. Ani nghĩ về việc cô đã ra lệnh cho anh, xúc phạm anh và cưỡi ngựa của anh chạy dọc đồng cỏ giống như một tên trộm điên rồ như thế nào. Cô đã giấu mình trong trang phục cô gái chăn ngỗng và giấu tên để hướng đến sự tự do mà cô không bao giờ dám thể hiện - khi còn là một công chúa đầu đội vương miện run rẩy trước cái bóng của mẹ. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc. Cô ho khan và xấu hổ với chính mình.

“Vì vậy, như anh thấy đấy... Đó là những gì tôi nhìn thấy!”, Ani lúng túng ho khan.

Chàng trai trẻ lắc đầu, sau đó cô thấy rằng anh thật sự đang cười. “Tôi đứng ở đây!”, anh nói, “Bèo nhèo như một con mèo bởi vì tôi không tự mình làm được việc này. Và cô đúng, tôi đã trốn chạy khỏi khu huấn luyện ngựa đông đúc đáng nguyền rủa, để thoát khỏi những ông thầy cứng nhắc và đám người luôn cười nhạo vào sự cố gắng của tôi. Thế là tôi đến đây, tìm một sự riêng tư và được dạy về phương pháp thuần hóa ngựa bí ẩn bởi một cô gái!”.

Ani cười gượng gạo.

“Ô, ý tôi là...”, anh nói nhanh, “Không phải tôi định nói cô không thể biết nhiều về ngựa hơn một người đàn ông đâu! Tôi làm hỏng mọi thứ từ đầu đến chân trong ngày hôm nay. Những gì tôi muốn nói là, cô đã thuần phục con ngựa hồng tốt hơn tất cả những gì mà tôi được học, và cô có vẻ thích thú khi cưỡi nó. Khi cô đóng vai trò là chủ của nó, nó không có bất cứ sự kháng cự nào. Tôi không thể tặng nó cho cô được, vì thật ra thì nó không phải của tôi. Nhưng tôi cũng không thấy có lý do gì ngăn cô không thể dẫn nó về nhà mình, chừng nào cô còn thích nó hoặc cho đến khi tôi nói rằng tôi cần nó trở lại. Thật lòng mà nói, sao cô không huấn luyện nó từ một con vật hoang dã thành một con vật có triển vọng, được chứ?”.

Mặt Ani nóng bừng ngay lập tức. Cô luống cuống nhìn xuống và chờ đợi anh ta nhận ra sai lầm của mình. Cô lê đôi chân, ước gì có một cái cây để dựa vào.

“Đừng ngại về việc này. Tôi có thể nhắc cô không, thưa quý cô, rằng cô đâu có nhút nhát, rụt rè như thế, đúng không nào? Tiến lên đi, nó là của cô!”.

Ani cảm thấy nhục nhã tận xương tủy, và cô lắc đầu.

“Ô, cô có thể nghĩ rằng tôi đang cố gắng chối bỏ công việc của mình bằng cách giao nó cho cô. Nếu thế thì tôi có thể trả công cho cô, tôi nghĩ thế. Tôi không quen với kiểu giao dịch này. Bao nhiêu thì mới công bằng đây?”.

Ani che mặt bằng một bàn tay và chàng kỵ sĩ có vẻ như lúng túng, giận dữ với chính bản thân vì những lời vừa thốt ra. “Thật đáng giận, tôi lại mắc sai lầm một lần nữa. Tôi không nên đề nghị trả tiền cho một cô gái. Tôi đã vô ý xúc phạm cô một lần nữa. Những điều tôi nói thật là vụng về!”.

“Không, anh thật tốt bụng. Anh không hiểu. Thực ra tôi không có nơi nào để nhốt nó...”. Chàng kỵ sĩ dường như bây giờ mới nhìn cách ăn mặc của Ani và cái nhìn của anh rơi lại phía sau cô, nơi con ngỗng lạch bạch đi tới, kêu lên rằng mặt trời đang lặn phía tây.

Đến lượt anh đỏ mặt. “Cô không phải xin lỗi. Tôi mới phải xin lỗi. Tôi nghĩ cô chỉ đang đi dạo ở đây. Tôi thật vô tâm. Xin hãy thứ lỗi cho tôi!”.

Ani cười lớn: “Một cô gái chăn ngỗng hẳn phải cảm thấy vinh dự vì được nhầm lẫn với một quý cô có khoảng đất đủ rộng để giữ một con ngựa, thưa ngài!”.

“Cô đâu có nói thưa ngài khi cô chộp lấy con ngựa của tôi. Geric. Tên của tôi là Geric”.

Chàng trai đứng im chờ đợi, có lẽ chờ Ani nói ra tên của mình. Nhưng ngược với sự táo bạo lúc nãy, Ani chỉ gật đầu và bước đi. Conrad đang lội qua dòng suối. Đã đến lúc lùa đàn ngỗng về nhà. Ani cảm thấy sự thất vọng ngấm vào cơ thể mình nơi mà những con gió đã thổi đến sự tự do cho cô. Cô lắc đầu với chính mình, cố gắng ép mình thờ ơ với việc đó. “Mình không còn là một công chúa như trước đây”, cô lẩm bẩm, “Mình chỉ là một cô gái chăn ngỗng!”.