Công Chúa Chăn Ngỗng - Câu Chuyện Về Vùng Đất Bayern

Chương 22




Geric ngồi trên những bậc bệ đài, thả rơi thanh gươm và tấm khiên của mình. Đức vua bước tới, đặt tay lên vai anh.

“Đứng dậy đi con trai!”

Đức vua nhặt lên một mũi giáo bị ném hụt đang nằm trên sàn, nâng gối bẻ gãy nó nghe rắc một cái. Ngài thả những miếng gãy xuống chân Geric.

“Đưa gươm của con đây!”, đức vua nói.

Geric đưa thanh gươm ra, đầu gươm đậm màu máu. Một người lính đứng bên phải đức vua vội chùi nó vào bộ quân phục của anh ta rồi đưa hai tay dâng lại.

“Cha trao thanh gươm lại cho con để con có thể mang nó bảo vệ những người dân, những mảnh đất thuộc xứ sở này, xứ sở của con. Cầu chúc cho thanh gưom của con sẽ thật nhanh nhạy và dính thật nhiều máu của kẻ thù!”.

Enna đến bên Ani. “Công chúa ổn chứ?”.

“Tôi ổn”, Ani trả lời, “Nhưng điều này có nghĩa là gì vậy?”.

“Đây là lần đầu tiên Geric quyết chiến và giết được kẻ thù!”, Enna nói, “Theo phong tục, những nghi thức vừa rồi chính là sự chứng nhận hoàng tử đã trở thành một người đàn ông, có thể gia nhập vào cộng đồng và bảo vệ cộng đồng”.

“Tôi nghĩ anh ấy đã là một người đàn ông rồi!”, Ani dụi đôi mắt mệt mỏi của mình.

Những người làm công khác đứng gần Enna. Khi trận chiến ngừng lại, họ đã tụ họp phía sau Ani. Giờ cô mới nhìn thấy họ. Razo thì mệt mỏi, dường như đang nhớ lại cái lúc mà cậu ta đã đâm mũi giáo phía sau lưng kẻ thù. Ratger có một vết xước trên má, và Offo thì đang đỡ cánh tay rướm máu của mình. Nhiệm vụ của họ không phải chỉ đứng ngay chỗ ra vào, mà còn xông pha vào trận đấu nữa.

“Cảnh tượng thật ác liệt”, Enna nhìn quanh phòng, xác người ngã xuống đất ngổn ngang, máu dính trên đá, trên thảm.

“Selia đâu rồi?”, Ani hỏi.

Đức vua nghe thấy và nhìn quanh. Geric tra gươm của mình vào vỏ, một tay ôm bên hông vết thương đang chảy máu của mình.

Razo gầm lên: “Trời, hay thật đấy!”.

“Làm thế nào mà các ngươi lại để cho cô ả dễ sợ đó trốn thoát chứ?”, giọng đức vua run lên vì giận dữ.

“Nhờ lối đi sau tấm màn bí mật”, Ani nói. Cô nhớ lại, cơn gió mát mà cô đã sử dụng như một mũi tên để tấn công Ungolad, chúng thấp thoáng hình ảnh của những viên đá, quần áo bốc mùi, con giận dữ và một cô gái tóc vàng.

Đức vua cao giọng: “Một người đi lục soát cung điện, một người đứng canh ngay tường. Người nữa ra thông báo cho lính bảo vệ thành rồi báo lại cho ta. Đi đi!”.

Những người lính theo hàng lối trật tự chạy ra, tiếng những đôi ủng của họ chạy trên hành lang, qua những bức tường đá.

“Con mèo ma mãnh”, đức vua nói, “Ả biết rằng hình phạt phản quốc là gì mà! Chính ả đặt ra hình phạt này!”.

“Rồi ta cũng tìm được ả thôi, thưa bệ hạ!”, một người lính ngự lâm quân nói. Anh ta tiến đến cửa phòng, đợi tin tức đầu tiên báo về.

“Kéo cái thứ đó ra khỏi ngai vàng của ta”, đức vua lầm bầm.

Hai người lính kéo xác Ungolad ra khỏi ngai vàng và xé một mảnh quân phục của cái xác nào đó nằm dưới đất để lau sạch những vết máu. Đức vua ngồi xuống, hai bàn tay ôm đầu.

“Thưa phụ hoàng...”, Geric gọi.

Đức vua xua Geric về phía cửa. “Tiếp tục đi con, con cứ đứng đây ôm vết thương chảy máu thì chẳng giúp gì được cho ta cả!”.

Một người lính đầu bạc nhanh chóng chít chiếc khăn tay trắng vào bên hông Geric, chiếc khăn nhuộm đỏ vì máu. Những người khác lao tới, đỡ Geric bước ra khỏi phòng. Ani nhìn theo Geric, tự hỏi: Liệu Geric sẽ đến bên mình chứ? Hay mình phải đêh bên Geric? Cô lưỡng lự, và khi Geric rời khỏi phòng, cô cúi mặt nhìn xuống đất. Chắc lát nữa vậy, Ani nghĩ. Cô hi vọng thế.

Những người hầu thu dọn bãi chiến trường, nhặt những thanh kiếm chất trên tay như đang đi thu củi để đốt lửa ăn mừng. Ani hít một hơi dài rồi bước gần đến bên đức vua, cố gắng tránh không nhìn những cái xác dưới chân mình. Người làm công trong cung điện đã kéo mấy cái xác đi, cuốn những tấm thảm dính máu lại rồi. Ani cảm thấy như mình cũng đang bị cuốn trong những tấm thảm đó, mình mẩy đầy vết máu, nhưng những người bạn của cô đang đứng ở đằng sau cô.

“Muôn tâu bệ hạ”, cô lại nói bằng giọng Bayern, và nhận ra rằng lần này giọng cô nghe tự nhiên nhất, “Tôi có một thỉnh cầu táo bạo ạ!”.

Đức vua đưa mắt nhìn cô nhưng không ngẩng đầu lên. “Cô gái thân mến, có vẻ như bây giờ cô có đủ quyền để đưa ra bất cứ lời thỉnh cầu táo bạo nào rồi!”.

“Có nhiều chàng trai trong đoàn người của tôi muốn được ban cho mũi giáo và tấm khiên. Tôi muốn xin những mũi giáo, tấm khiên này cho họ và cũng xin sự khoan dung cho Ratger, anh ta đã bỏ nhiệm vụ của mình ở cổng thành để hộ tống chúng tôi đến đây!”.

“Tất cả những cậu thiếu niên này sao?”, đức vua hỏi.

“Vâng ạ! Razo đã giết chết Terne trước khi hắn có thể giết tôi và Offo, Beier và cả Conrad nữa... Ôi, Conrad đâu rồi?”.

“Conrad?”, Enna thốt lên.

Nhũng người làm công nhìn nhau hoảng sợ. “Cậu ấy đã ở bên chúng tôi mà!”, Razo nói.

Họ sợ hãi khám xét những xác chết để tìm thử có ai đội nón cam, khuôn mặt trẻ con nhiều tàn nhang như Conrad không. Đa phần chỉ là những tên lính phản bội người Kildenree, chỉ có ba người lính Bayern, nhưng không ai là Conrad cả.

Có tiếng la ở đâu đó vang lên.

Đằng sau tấm thảm bí mật, cùng lúc ấy vút ra tiếng ai đó đang chửi rủa.

“Kéo qua một bên xem nào!”, đức vua ra lệnh.

Hai người lính thi hành ngay, thì thấy Conrad đang đứng ở cửa phòng, tay nắm chặt mái tóc sáng màu của ai đó. Đằng sau cậu là Selia đang nằm dưới sàn và bị kéo đi. Bàn tay cậu chảy máu vì những vết cào của ả và mặt cậu đỏ lên vì cố sức. Song, cậu vẫn đưa mắt nhìn những người bạn của mình, làm ra vẻ hóm hỉnh.

“Nhìn xem tôi tìm được gì này”, cậu nói, “Cô ta giả vờ là một cô gái tóc đen, nhưng tóc giả cô ta không đen như chúng ta nên tôi đã phát hiện thấy. Cô ta cào tôi như một con mèo...”.

Những người lính chạy đến giữ Selia lại và trong chốc lát, cô ta đã đứng đó với đôi tay bị ghì chặt đằng sau. Conrad thả tóc cô ta ra rồi lấy tay sờ lên miệng, xoa những vết cào. Trong số ít xác người còn nằm trong phòng có xác của Ungolad. Nó nằm gần chân của Selia, được tấm thảm đậy lại một phần. Cô ả liếc nhìn xác hắn, rồi quay ra nhìn đức vua, không thể đoán được từ nét mặt cô ta đang cảm thấy gì.

“Thả tôi ra đi...”, Selia nói, giọng ngọt ngào giả tạo, nén cơn giận lại, “Ngài hãy thả tôi ra đi, tôi hứa là tôi sẽ rời khỏi đây. Ngài đâu muốn giết một quý cô đúng không, và tôi là một quý cô đấy!”.

Nhà vua nhăn hai hàng chân mày lại thở dài. “Đừng tốn hơi nói nhiều nữa, hình phạt cho tội phản quốc đã được đặt ra và chính cô đã đặt ra chứ đâu!”.

Selia nhìn đức vua, mắt đầy vẻ hoảng hốt, cô ta dậm chân ầm ầm, hét lên như thể tí nữa đây cô sẽ bị những chiếc đinh trong thùng rượu đâm vào da thịt. Mặt đỏ lên rồi chuyển sang màu tím tái, cô ta cố vùng vẫy để thoát khỏi tay những người lính.

“Đủ rồi”, đức vua nói. Ngài lấy tay bịt tai lại. “Chúng ta sẽ nói chuyện này sau, còn bây giờ ta không muốn nghe ả này lải nhải bên tai mình nữa!”. Đức vua ra hiệu, những người lính đưa Selia ra khỏi phòng. Cô ả nhổ nước bọt rồi thề sẽ trả thù. Ả cũng chẳng thèm nhìn Ani.

Tiếng tru tréo của Selia nhỏ dần ngoài hành lang rồi im bặt. Enna lắng nghe, bật cười: “Cứ như mèo kêu ấy!”.

“Cô có thấy tôi bắt được cô ta không, Enna?”, Conrad nói. Cậu lấy quân phục của mình chậm vào vết cào bị chảy máu. “Nhìn tóc cô ta và nhìn hết cả người cô ta, tôi thấy cô ta đang lén lút trốn. Tôi nghĩ rằng, đó là kẻ đã cố tìm mọi cách giết cô gái chăn ngỗng của chúng ta và tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. Vì vậy, tôi chạy theo sau và phát hiện thấy cô ta đang trèo thoát ra khỏi cửa sổ!”.

“Thưa ngài”, Ani nói với đức vua, “Đây là cậu thiếu niên chăn ngỗng, Conrad!”.

Conrad theo thói quen, đưa tay ra định bắt nhưng chợt nhận ra mình đang nói chuyện với ai. Cậu rút tay lại cúi đầu rụt rè.

“Cô ấy chính là tiểu thư tóc vàng thật sự ạ!”, cậu chỉ tay vào Ani, “Tôi xin lỗi vì đã mất một khoảng thời gian mới nhận ra điều đó”.

Một con gió mát nâng tay Ani lên, làm khuỷu tay cô húc rơi cái nón của Conrad xuống. Cậu nhìn cô với vẻ hoảng hốt, tưởng cô lại lấy con gió nào trêu chọc. Nhưng cô cười tươi tắn: “Làm tốt lắm, Conrad!”.

Mỗi người trong nhóm được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Ani rất vui mừng vì căn phòng của mình có giường đệm và có nhiều gối. Cô không phải nằm trên những thanh gỗ cứng hay trên cái giường chật chội của mình ở khu chăn ngỗng nữa.

Khi hừng đông đã ló dạng hẳn bên cửa sổ, Ani thức dậy tắm rửa, ngồi trên một cái ghế êm dễ chịu, đưa lưng ra ngoài ánh mặt trời để nó hong khô mái tóc mới gội của mình và nhấm nháp những ngụm nước nho.

Cô đang nghĩ đến việc đi xuống hành lang tìm những người khác thì có tiếng gõ cửa và Enna ló mặt vào.

“Tôi vào được không?”, cô hỏi.

“Enna, cô không phải đối xử kiểu cách với tôi đâu. Hồi tối hôm qua, Ratger cúi đầu chào tôi còn Razo thì mời tôi đến phòng của cậu ta...”.

“Ít nhất thì có Conrad không bao giờ cúi đầu”, Enna nói. Cô ngồi kế bên Ani. “Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta hài lòng như tối hôm qua. Tay cậu ta chảy máu, vậy mà trông cậu ta thật là kiêu hãnh!”.

Ani cười. “Chăn ngỗng là một công việc hơi phí cho cậu ấy. Nếu có điều kiện, Conrad có thể trở thành một người lính giỏi...”.

“Vâng, tôi nghĩ Conrad sẽ ở lại thành phố. Không giống như Finn và nhũng người khác, họ nhớ vùng Forest ra mặt luôn!”.

“Ồ, Finn sẽ không bao giờ rời bỏ Forest đâu, đặc biệt là anh ta sẽ không bao giờ rời bỏ nó nếu có thể có cuộc sống bình yên bên một cô gái nào ở đó”.

Enna cười, duỗi chân ra đón lấy ánh nắng ấm áp chiếu xuống sàn nhà. Cô tằng hắng giọng rồi nói. “Isi, cô đã nói chuyện với hoàng tử chưa, với Geric ấy?”.

“Anh ta à... ừm... chưa!”, Ani thở dài. “Anh ta đang nằm dưỡng thương, để chữa trị vết dao đâm. Thêm nữa, tôi không dám hỏi thăm anh ta vì sợ, sợ rằng anh ta không muốn gặp tôi...”.

“Trời, tất nhiên là hoàng tử muốn gặp cô chứ!”, Enna nói.

“Tôi cũng không biết nữa, chúng tôi đã là bạn, nhưng chứng tôi đã che giấu nhau nhiều chuyện. Thử nghĩ xem, chuyện gì xảy ra nếu như anh ta thấy vui và cưới Selia?”.

“Không thể nào có chuyện đó được”, Enna nói.

Đó là câu trả lời mà Ani đã hi vọng được nghe, mặc dù cô cũng không chắc nó có đúng hay không. Cô rót nước nho vào một cái tách trắng cho Enna. Nước nho đổ tràn xuống thành tách hệt như máu loang trên những khuôn mặt trắng bệch. Ani rùng mình.

“Thật là một ngày đáng nhớ”, cô nói.

“Vâng”, Enna trả lời. “Cô có nghĩ rằng họ sẽ nhốt ả Selia đó vào thùng rượu đầy đinh không?”.

“Có. Tôi nghĩ cô ta sẽ bị như vậy. Chúng ta đã thấy những tên phản bội và những kẻ sát nhân bị treo trên tường. Cô ta thì vừa là tên phản bội, vừa là kẻ sát nhân. Tôi không biết nên nghĩ gì về chuyện đó nữa. Tôi không biết tôi cảm thấy thế nào. Đôi khi tôi chợt nghĩ rằng, dù sao cô ta cũng là một người bạn. Và sau đó tôi chợt nhớ, không, cô ta không phải là bạn và chưa bao giờ là một người bạn cả. Cô ta đã gián tiếp giết rất nhiều người. Cô ta đã gây ra chiến tranh hòng đeo vương miện hồng ngọc trên đầu mình...”.

“Cô đã gặp Talone chưa?”.

“Tôi cố tìm. Nhưng họ không cho tôi gặp, nói rằng ông ấy đã khỏe và đang nghỉ ngơi, đừng đến thăm ông ấy lúc này kẻo phá giấc ngủ của ông ấy!”.

“Nhưng cô vẫn rất lo lắng...”, Enna nói.

“Ừ, tôi muốn được thấy Talone khỏe mạnh. Tôi cứ bị ám ảnh hoài hình ảnh Talone bị Ungolad đâm và ngã xuống đất...”, Ani lắc đầu.

“Hôm qua quả là một ngày kinh khủng”, Enna nói, “Tôi chưa bao giờ trông thấy những việc như vậy. Có lẽ tôi đã không nên vào trong, nhưng những gì tôi có thể nghĩ được lúc đó là phải đến gần cô. Tôi đã rất hoảng hốt khi nghĩ rằng chỉ một mình cô ở đó, và tất cả cũng chỉ vì tôi đã hứa!”.

“Cảm ơn”, Ani nói. Cô sờ vào mái tóc dày của Enna. Tóc Enna mượt như thể cô đang chạm vào đất sét ướt vậy. “Tôi luôn muốn tóc mình màu đen. Nhìn nó lạ lắm!”.

Enna cười to. “Thì bây giờ tóc của cô cũng lạ vậy, nó còn dài hơn cả đuôi ngựa và thậm chí còn màu vàng nữa chứ...”.

Có tiếng gõ cửa. Ani chạy ra mở. Một người hộ vệ có gương mặt nghiêm nghị và mang đôi ủng bóng loáng gọi cô đến gặp đức vua.

“Tôi tưởng được đi thăm những người bạn của mình chứ...”, Ani thở dài, “Talone bị thương. Tối qua thầy thuốc không cho tôi vào thăm, bảo để ông ấy nghỉ ngơi!”.

“Thưa công chúa, tôi được biết rằng tình trạng của bạn cô không có gì nguy hiểm cả. Giờ thì xin cô đi gặp đức vua trước...”.

Ani nhìn Enna hơi lo sợ, sau đó cô theo người hộ vệ ra khỏi phòng.

Anh ta đưa cô vào một gian phòng như phòng dành cho việc thiết triều, tuy nhỏ nhưng không gian sáng sủa. Không khí khá căng thẳng. Mấy người đang ngồi tại một cái bàn gỗ rất lớn với vô số bản đồ và thư từ trên bàn. Họ đứng lên khi cô vừa bước vào. Mặt Geric đỏ ửng cứ như thể trước khi cô đến thì anh đã la hét rất nhiều vậy, nhưng dù sao thì cô cũng thấy nhẹ nhõm khi thấy anh ngồi dậy được và trông khỏe mạnh. Gương mặt của tể tướng cũng không giấu được sự giận dữ. Đức vua ra hiệu cho cô ngồi xuống.

“Chào buổi sáng tốt lành, công chúa nhỏ!”, ngài nói, “Chúng tôi xin lỗi vì đã bỏ bê cô khá lâu, rồi bây giờ lại chào đón cô bằng một buổi họp giải quyết rốt ráo chuyện chiến tranh, thay vì lẽ ra phải là một bữa tiệc linh đình vui vẻ...”.

Đức vua tằng hắng giọng: “Chúng tôi mong cô đưa ra cho chúng tôi lý do để tin rằng ở Kildenree không có mưu đồ chiến tranh gì cả...”.

Đầu Ani giật về phía sau một chút như thể bất ngờ trước những lời nói của đức vua.

“Tôi không hiểu, thưa bệ hạ...”, Ani như muốn nhịn cười, “Ngài vẫn toan tính chuyện chiến tranh sao?”.

“Trừ phi cô đưa cho chúng tôi bằng chứng”.

“Bằng chứng? Bằng chứng gì? Bằng chứng hòa bình à? Vậy ngài chỉ cho tôi làm thế nào để có một cái bằng chứng hòa bình đi, tôi sẽ đưa cho ngài bằng chứng ngài muốn!”. Cô ngừng lại như muốn kiểm soát cơn giận của mình. Những người trong phòng vẫn nhìn cô chằm chằm. “Ngài nên biết rằng Kildenree sẽ không bao giờ tấn công Bayern trước!”.

Tể tướng đứng lên, đưa tay ra hiệu với một vẻ đầy quyền lực.

“Này cô gái, chứng cứ là đây!”.

Ông ta nhặt những tờ giấy trước mặt mình lên. “Đây là những lá thư mà công chúa Anidori-Kiladra hay Selia gì đó đã gửi cho chúng tôi, cô xem đi! Chúng được viết và ký bởi hoàng hậu Kildenree, nội dung không mấy thân thiện, có cả ngày tháng, địa điểm đều được đóng dấu của hoàng gia...”.

Ani chộp lấy tờ giấy da và đọc rất kỹ. Đoạn, cô ngẩng lên, thở dài: “Đây không phải là chữ mẹ tôi viết. Đây là sự giả mạo. Chính mẹ của Selia, bà tổng quản cung điện đã viết. Bà ta biết rành tất cả những ngõ ngách. Có lẽ bà ta đã tìm ra được cách nào đó trộm con dấu của mẹ tôi để đóng những lá thư này!”.

Tể tướng liếc nhìn gương mặt đăm chiêu suy nghĩ của đức vua và quay lại nhìn Ani với vẻ bực bội.

“Chứng cứ đâu? Đưa cho chúng tôi chứng cứ đi rồi chúng tôi sẽ tin cô. Thưa bệ hạ, nhỡ đâu đây lại là một mưu đồ khác nhằm để chúng ta mất cảnh giác, không đề phòng và kẻ thù của chúng ta sẽ bất ngờ tấn công khi chúng ta đang ngủ...”.

“Thôi đi!”.

Ani lấy tay úp mặt mình lại và thở vào cái khoảng không đen sầm đó trong chốc lát. Cô thả tay xuống, đứng dậy, cơn giận như những mũi kim chích vào đầu ngón tay.

“Chuyện này thật là nhảm nhí. Các vị muốn chứng cứ sao? Lịch sử sẽ cho các vị thấy rằng từ ba trăm năm nay rồi Kildenree chưa hề gây chiến với các nước láng giềng nào. Số dân ở Kildenree thua xa để có thể tấn công một vương quốc như Bayern. Và cái ả đã đưa chứng cứ này là kẻ dối trá, lừa gạt, một sát nhân chính hiệu. Lẽ ra các vị phải hiểu được những điều này rồi chứ!”.

Hít một hơi dài hơn, Ani tiếp.

“Ở một đất nước, nơi các vị treo xác chết trên những bức tường thành và lấy làm hãnh diện về việc một người đàn ông có thể cầm giáo cầm khiên để đánh nhau hơn là quan tâm đến bản chất, tính cách của anh ta thì làm sao tôi có thể thuyết phục các vị rằng không có chiến tranh? Tôi chỉ có thể nói ngắn gọn: Sẽ là tự sát cho Kildenree nếu gây chiến với Bayern, và sẽ là sự giết chóc, tàn sát cho Bayern nếu tấn công Kildenree. Nếu các vị không tin tôi thì hãy đuổi tôi đi. Hoặc nếu muốn, các vị có thể yêu cầu tôi quay trở lại căn phòng nhỏ xíu của tôi ở những bức tường phía tây và chăn ngỗng cho các vị. Các vị có thể yên tâm rằng nếu để tôi chăn ngỗng thì chẳng có tên trộm nào dám đụng vào đàn ngỗng đâu!”.

Ani bước ra cửa nhưng dừng lại, quay đầu nói nốt.

“Các vị có biết rằng có những người làm công trong kinh thành của các vị không được vào những cửa hàng hay quán rượu chỉ vì họ xuất thân từ vùng Forest? Họ cũng không được công nhận là người bảo vệ cộng đồng, không được ban tặng giáo hay khiên. Họ phải âm thầm bảo vệ hòa bình trên đường phố vì những người lính của đức vua không làm chuyện ấy và còn mải mê với chuyện chinh chiến ở đâu đâu?”.

Trong khi gương mặt của tể tướng hằn nét giận dữ thì Geric lại nhướng chân mày lên. Đức vua cũng ngẩng lên sau một hồi trầm ngâm ngắm nghía đôi tay mình.

“Nhìn mặt các vị, tôi e là các vị không nghĩ nhiều về những vấn đề này. Có lẽ tôi còn hiểu rõ về đất nước của các vị hơn một số người ở đây, và chắc chắn là tôi cũng hiểu rõ về Kildenree hơn. Tin tôi đi, không có chiến tranh đâu. Nếu như mọi người muốn có chứng cứ, thì hãy giải thích cho tôi nghe tại sao một người mẹ lại đưa đứa con gái đầu lòng của mình vào doanh trại của kẻ thù chứ. Tôi sẽ là chứng cứ hùng hồn nhất!”.

Cô đóng cánh cửa đằng sau mình lại, lặng lẽ rời đi.

***

Một giờ sau, Geric tìm thấy cô ngồi trên những bậc thềm của gian bếp, dưới bóng của cái ống khói cao nhất. Cơn giận của cô chuyển sang bối rối khi thấy Geric đến gần. Thật ra, Ani đã thấy Geric từ đằng xa và cô nghe má mình lập tức nóng ran lên. Cô lấy hai tay ôm mặt.

Hoàng tử mỉm cười với cô, một nụ cười hóm hỉnh. Anh ngồi cạnh Ani, chốc sau thì phá lên cười.

“Phải nói một điều rằng...”, anh nói, “Chưa bao giờ tôi thấy ai có thể làm cho đức vua và những cận thần của ngài cảm thấy mình như kẻ ngốc vậy!”.

“Họ đã chịu lắng nghe sao?”, cô hỏi.

“Đúng, nghe rất kỹ. Em, một quý cô tóc vàng vừa ngăn được một cuộc chiến tranh không cần thiết!”. Anh nhìn xuống và hít một hơi.

“Ngoài ra... Anh có điều gì muốn nói lại với em không? Một cư xử rất tệ, và em mong chờ lời giải thích! Một cư xử... Ví dụ như câu nói: Anh không thể yêu em như một người đàn ông yêu một người phụ nữ...”.

Geric nhăn nhó.

“Trời ạ, chính là câu đó! Em biết không, những ngày cuối cùng ở cánh đồng chăn ngỗng, anh bắt đầu cảm thấy một điều gì đó đặc biệt ở em. Anh tự nhủ không nên như vậy vì anh đã đính hôn rồi. Anh dằn vặt rất nhiều. Sau đó, anh đã nghĩ rằng tốt nhất là không nên gặp em nữa. Anh cảm thấy rất tệ khi phải phụ lại tình cảm của em, lại còn nói dối em về thân phận của mình. Nhưng ngày hôm qua, anh gặp em, có lẽ em không thể tưởng tượng nỗi tim anh đã đập loạn xạ như thế nào từ khi em bước vào phòng...”.

Ngay sau đó, Ani cảm thấy tim mình đập liên hồi trong lồng ngực.

“Anh ước, phải chi bằng một cách nào đó anh biết trước được em là ai để sắp đặt mọi chuyện ổn thỏa”, Geric nói, “Và để chia sẻ bớt nỗi sợ của em ngày hôm qua! Khi anh bước vào, trông thấy Ungolad đang giữ em với một con dao sắp đâm vào cổ họng...”.

Hoàng tử trẻ nhắm mắt, mường tượng lại cảnh tượng kinh hoàng. Ani muốn hôn vào đôi mắt anh nhưng cô chỉ ngập ngừng hỏi: “Vết thương của anh... sao rồi?”.

Cô chỉ vào bên cạnh sườn.

Geric mở mắt ra. Anh đặt tay lên cạnh sườn mình. “Đã băng bó rồi. Cảm ơn em!”.

“Em muốn cảm ơn anh vì đã lao vào cứu Talone”, Ani nói.

“Ông ta có vẻ vừa là một nhà quý tộc vừa là một người lính rất cừ khôi”.

“Vâng, ông ta đã bảo vệ em, đã luôn trung thành và luôn bên em...”.

“Em đã nói rất nhiều về Talone trước mặt đức vua, và ông ấy thì lại sẵn sàng liều mình để được thấy em an toàn...”. Anh nhìn cô, đôi mắt tối sầm lại như có ai đó chạm vào vết thương. “Ông ấy quan tâm em rất nhiều, đúng không?”.

“Vâng, chắc chắn thế!”, Ani trả lời, “Ông ấy đối với em còn tốt hơn em mong đợi nữa!”.

Geric nhăn trán.

“Có khi nào... Talone cầu hôn em và em đồng ý không?”.

“Ôi, không!”, Ani bật cười hiểu ra tại sao chàng hoàng tử lại trở nên nghiêm trọng đến thế, “Ông ấy chẳng làm vậy đâu! Ý em là, em sẽ không chịu đâu. Talone như một người cha của em vậy, và em là đứa con gái bé bỏng mà ông phải bảo vệ, thế thôi!”.

“Ồ”, Geric thở phào nhẹ nhõm. Anh ngắm thanh gươm của mình, môi mím lại như nén một nụ cười.

“Chúng ta đã là bạn của nhau, Isi ạ! Anh có cảm giác rằng anh hiểu em, nhưng anh không muốn đoán mò nữa. Cuộc hôn nhân này đã được sắp đặt mà chưa có sự đồng ý của em. Vậy nên nếu như em còn lưỡng lự gì về anh, thì anh cũng hiểu...”.

Cô cầm tay anh.

“Khi Ungolad đánh nhau với anh, em cảm thấy thật kinh khủng! Em đã nghĩ rằng nếu như hắn thắng thì chắc em sẽ không chịu nổi đâu. Nhiều tháng nay em đã rất nhớ anh...”.

Geric thở ra một hơi thật dài, cứ như thể nãy giờ anh đang nín thở vậy. Anh cười rạng rỡ với sự yên lòng. Ani cũng không thể nhịn được, tự nhiên chẳng hiểu vì điều gì mà cả hai cùng phá lên cười. Hoàng tử nhìn xuống bàn tay của Ani và lật lòng bàn tay cô lên, lấy những ngón tay mân mê những nét chỉ tay của cô. Rồi họ đan tay vào nhau. Ani tựa đầu vào vai anh, cảm giác thân quen đến bất ngờ.

“Lúc đó em thật tuyệt vời...”, Geric nói, “Anh thật khó có thể tin rằng anh may mắn đến vậy. Khi anh lớn lên, anh cố gắng hình dung xem cô công chúa bí mật mà anh sẽ đính hôn kia như thế nào. Và anh đã nghĩ, đã hi vọng cô ấy sẽ là một cô gái thông minh. Anh hi vọng anh và cô ấy có nhiều điều để nói với nhau. Nhưng anh đã không bao giờ tưởng tượng được rằng anh có thể kết hôn với một cô gái hội tụ tất cả những điều anh ao ước. Xinh đẹp, thông minh, lại còn hiểu được Bayern cần gì, hiểu hơn anh nữa! Cô ấy chính là người ngồi cạnh anh bên ngai vàng. Vương quốc này chỉ còn thiếu một hoàng hậu và em chính là người mà anh và mọi người cần đến!”.

Ani nhoẻn cười.

“Có thật em như thế không?”.

“Em có tất cả mọi thứ tốt đẹp và còn hơn thế nữa, Isi!”.

“Em cũng rất muốn được như vậy”.

“Vậy thì...”, Geric chau hai hàng chân mày lại, giọng anh đầy vẻ lo lắng và nghe thật nhỏ nhẹ, “Em sẽ đồng ý lấy anh chứ?”.

“Vâng!”, Ani mỉm cười rồi cười thật tươi, “Vâng, tất nhiên rồi ạ!”.

Geric cũng bật cười.

“Tuyệt, tuyệt quá! Anh đã sợ rằng sẽ mất em mãi mãi sau khi anh viết cho em những dòng đó. Khi anh gặp em ở lễ hội Mặt trăng mùa đông, em biết không, anh có cảm giác như thể một mũi tên nào đó phóng vào tim mình. Anh nghĩ rằng Selia có thể cảm nhận được, nhưng cô ta không quan tâm lắm!”.

Ngừng một lát, Geric nói tiếp.

“Từ lần sau cùng mình nói chuyện, đã có nhiều việc xảy ra quá. Những câu chuyện về thân thế bí mật, đám người chăn gia súc la hét tên em, rồi con gió nữa, là gì vậy? Anh rất muốn nghe những câu chuyện của em, công chúa chăn ngỗng ạ!”.

“Và anh cũng có nhiều điều kể cho em nghe, đúng không thưa hộ vệ của hoàng tử?”.

“Ừ, điều đầu tiên anh muốn nói với em, cô tiểu thư của anh, là... Anh phải kể mau thôi, vì tim anh có thể sẽ nhảy ra ngoài lồng ngực bất cứ lúc nào, điều đầu tiên anh muốn nói đó là anh yêu em. Và điều thứ hai, mặc dù anh rất tôn trọng công việc chăn ngỗng trước đây của em, nhưng anh không nghĩ rằng những con ngỗng của em sẽ quan tâm nhiều đến người em sẽ đính hôn, anh mong là chúng sẽ không có ý định nằm chung giường với chúng ta!”.

“Ôi, sao anh không nghĩ đến những lợi ích mà mấy con ngỗng mang lại đi...”, Ani đùa, “Chúng sẽ làm cho những cô thị nữ phải tránh xa phòng ngủ của chúng ta. Vậy là ta sẽ luôn có được khoảng thời gian riêng tư...”.

“Ừ nhỉ, hay đó!”.

Geric cười. Tất cả mọi âu lo tan biến trên khuôn mặt. Với niềm hạnh phúc ngập tràn, anh đứng lên, tay cầm thanh gươm và hô lớn: “Tôi, Geric Sinath, tuyên bố rằng vì em là một cô gái xinh đẹp và hoàn hảo nhất trong đời anh nên anh sẽ tuyên chiến với bất cứ ai dám cướp em từ tay anh. Cô gái chăn ngỗng, anh hôn em được chứ?”.

Ani trả lời bằng cách đứng lên và hôn anh trước. Tay cô đặt lên má anh. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận một cảm giác ngọt ngào đầy chắc chắn rằng cô đã tìm thấy đúng một nửa của mình.

Họ hãy còn trong vòng tay nhau thì bỗng có tiếng một cậu bé tằng hắng giọng. Ani đỏ mặt nhìn xuống còn Geric thì trông chẳng ngại ngùng chút nào.

“Họ đã xong hết chưa?”, anh nói cứ như thể anh đã biết trước cậu bé này sẽ đến vậy.

Cậu bé gật đầu và bảo họ đi theo sau. Thay vì bước một bước, cậu bé bước thành hai bước nhỏ như chú chó chân ngắn chạy tung tăng. Cậu bé dừng trước cửa phòng ăn, đưa tay ra hiệu cho hai người vào.

Geric cười phá lên.

“Gì vậy?”, Ani tò mò.

“Rồi em sẽ thấy”.

Cánh cửa mở ra.

“Chào con, con gái!”, đức vua lên tiếng.

Căn phòng khá im lặng vì chẳng ai nói tiếng nào cả nhưng chính sự im lặng đó càng làm cho tiếng hàng trăm trái tim đang đập hồi hộp và tiếng thở của họ rõ hơn. Hộ vệ của đức vua và thủ lĩnh của những đội quân một trăm người đang đứng nghiêm, nắm tay trước ngực thể hiện sự trung thành.

“Thưa thủ lĩnh của các đội quân...”, Geric cất giọng tự hào, “Công chúa Anidori-Kiladra Talianna Isilee, công chúa trưởng nữ của vương triều Kildenree đã kết thúc cuộc chiến tranh của chúng ta trước khi những mũi giáo được vung lên!”.

Những vị thủ lĩnh gõ mạnh giáo của họ xuống mặt đất.

“Ôi...”, Ani thốt lên.

“Chúng ta phải bước qua chỗ họ”, Geric nói.

Ani đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Geric. Họ đi qua những hàng người đang đứng. Công chúa cảm thấy an lòng khi nhận ra trong đôi mắt của mọi người hầu như đều muốn bày tỏ sự biết ơn chứ không phải là sự cay cú như cô đã sợ khi một mực ngăn cuộc chiến tranh của họ lại.

Ở giữa phòng, một nhóm lính lạ đang đứng giữa các đội quân một trăm người. Họ cầm giáo, cầm khiên.

Những tấm khiên mới son mang hình của hai cái cây - một xanh lá, một vàng.

Họ nhìn về phía trước với niềm tự hào. Khuôn mặt cố không thể hiện cảm xúc, nhưng Finn toét miệng cười thật rộng để lộ ra hàm răng của mình. Anh nhìn Ani, cười rạng rỡ. Razo thì nhìn chằm chằm về phía trước, không chớp mắt và khóc. Mặt của Offo rất nghiêm nghị, nhưng tay anh đang run lên. Ratger cũng đứng cạnh đó. Người lính gác cổng cung điện mặc bộ quân phục trông là lạ, làm cho Conrad đang nghiêm trang không giấu được nụ cười. Enna và những cô gái khác đang đứng ở cuối phòng đằng kia, mỗi người đều đưa hai tay cầm một tấm khiên.

“Chúng tôi đang thảo luận xem nên đặt tên là đội quân Forest hay là đội quân áo vàng”, Enna nói.

Geric cười: “Tất nhiên là đội quân áo vàng rồi!”.

“Ôi, đặt tên là đội quân Forest đi, nghe là lạ!”, Ani nói.

Rồi họ đi ngang qua hàng những người thủ lĩnh các đội quân một trăm người, bảo họ hãy thoải mái, không cần nghiêm trang nữa.

Buổi duyệt quân trở thành một bữa tiệc tối.

Talone rời khỏi giường bệnh của mình, ngồi bên phải Ani một chốc và tất cả mọi người đều uống mừng vì Talone đã khỏe lại. Sau khi uống một ly, trông Talone khỏe hẳn. Ông kể lại câu chuyện lần đầu tiên gặp Ani, khi cô bé cố chạy thoát khỏi hoàng cung nhưng ngủ quên bên bờ hồ Thiên Nga.

Thủ lĩnh các đội quân một trăm người ăn uống, nói cười. Họ và Geric kể chuyện cho nhau nghe, trông họ rất vui như không muốn rời bữa tối. Một người dạy cho Razo làm thế nào để ném lao thật thẳng, một người dạy Enna bài hát cô chưa từng nghe. Ani thì cố chỉ cho họ làm thế nào để chào những loại chim khác nhau bằng ngôn ngữ riêng của chúng. Rồi họ tập tắc lưỡi, gù gù, rền rĩ cho đến khi không thể nhịn cười. Hàng giờ trôi qua và những đầu bếp liên tục bưng thêm nhiều khay thức ăn mới nóng hổi đặt lên bàn. Ánh sáng từ những ô cửa sổ như mờ đi vì màu xanh đen của trời đêm, nhưng không ai muốn rời khỏi cả.

Không ai cần vội vã. Vẫn còn thời gian để những người thủ lĩnh các đội quân một trăm thông báo cho lính của họ rằng chiến tranh đã kết thúc và họ được phép về nhà với vợ con. Vẫn còn thời gian để đưa những người làm công về dãy nhà trong kinh thành và được thấy họ cầm giáo, cầm khiên một cách tự hào. Vẫn còn thời gian để được thấy Talone lành vết thương, khỏe mạnh, chỉ huy đội quân một trăm của đức vua. Và vẫn còn thời gian để chuẩn bị cho một đám cưới ở khu quảng trường chợ phiên, ngay tại nơi mà tất cả mọi người, từ dòng dõi hoàng gia, từ tầng lớp quý tộc sinh sống trong thành phố đến những người dân nghèo của vùng Forest như bà Gilsa đều có thể đến dự và chứng kiến.

Vẫn còn thời gian để lặng lẽ đưa cái đầu của chú ngựa trắng từ cổng tây về, làm lễ mai táng muộn cho Falada để chú an nghỉ dưới gốc cây sồi bên cạnh hồ chăn ngỗng. Không xa đó, sẽ có một tấm bia tưởng niệm khắc lên đá trắng, kể câu chuyện về một chú ngựa non và cô công chúa còn quá trẻ để nếm trải những cuộc phiêu lưu xa nhà nguy hiểm.

Vẫn còn thời gian để ở lại chuồng ngựa đến cuối mùa xuân, cùng viên tổng quản chuồng ngựa có dáng đi rất thoải mái giúp con ngựa cái sinh con. Và khi mà Ani đón được chú ngựa con mới chào đời, với đôi chân và bộ lông còn ướt đen như tóc của Enna vào vòng tay, có lẽ cô sẽ biết mình đặt tên cho chú là gì...