Nhìn thấy Lưu Thi Ngôn rời đi, sự chú ý của mọi người đều thu trở về.
"Nếu chuyện này đã giải quyết xong rồi, vậy bạn Hoàng Anh Nhi được chọn làm hoa khôi là điều không còn nghi ngờ gì nữa, xin mời bạn Minh Khải đeo vòng hoa cho tân hoa khôi của chúng ta, còn có phần thưởng đặc biệt mà bạn Minh Khải đã chuẩn bị từ trước, cũng mời bạn chuẩn bị cho tốt."
Không hổ là người dẫn chương trình, thấy bầu không khí tẻ nhạt lại lém lỉnh nói, bầu không khí sinh động hẳn lên.
___
"Anh Nhi, cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta về nhà đi.... Ai nha, không cần đỏ mặt, thật sự là... anh nhìn thấy sẽ muốn cắn một miếng."
Vừa nói xong liền thấy cô gái nhỏ run lên, giống như sợ hãi sẽ thực sự bị cắn vậy.
Vì sao lại đỏ mặt?
Là bởi vì sau khi trao vòng hoa cho Anh Nhi, Minh Khải liền trực tiếp không hỏi han gì mà nâng mặt cô lên, bá đạo hôn một cái, không thèm để ý đến tiếng hét chói tai bên dưới, ra lệnh cho cô nhắm mắt lại, hôn đến mức cô đứng không vững nữa.
Điềm nhiên như không nói một câu "Đây là phần thưởng của anh!" sau đó bình tĩnh sải bước xuống khỏi sân khấu, sau đó khi Lí Hạo Hiên lên sân khấu tiểu Anh Nhi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Mặ cô vẫn còn đỏ cho tới tận lúc này.
"Anh Nhi, sau khi dạ hội kết thúc, các học sinh sẽ có một buổi tiệc chúc mừng, em là hoa khôi nên chắc chắn phải đi đó..." Lí Hạo Hiên mỉm cười nói.
"Vâng."
***
Tiệc ăn mừng.
"Anh Nhi, có muốn anh tặng cho em cái gì đó không?"
Lí Hạo Hiên mỉm cười nhìn cô gái nhỏ, nghĩ lúc trước vốn định sẽ thổ lộ với tiểu Anh Nhi, kết quả Minh Khải lại nhanh chân đến trước, nên cũng không muốn làm tiểu Anh Nhi khó xử, hơn nữa tiểu Anh Nhi lúc ấy mơ mơ màng màng căn bản không thích hợp nói chủ đề này.
"Haha, còn chưa nghĩ đến, chờ em nghĩ xong sẽ nói cho anh nha, ách... Nếu không thì ngày nào đó anh mời em ăn cơm đi, haha."
Không có yêu cầu gì, trừ việc ăn uống ra.
"Haha, được rồi."
Vừa nói xong, liền nghe thấy giọng nói của Lí Tô Cẩm.
"Anh Nhi, tôi xin lỗi cậu, chuyện lần trước là tôi không đúng."
Lí Tô Cẩm cầm ly rượu, vẻ mặt có lỗi nhìn tiểu Anh Nhi.
"A? Không sao, tôi không trách cậu."
Cuống quít đứng lên cầm ly rượu, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Không được uống rượu, uống nước trái cây."
Đang định uống thì bên cạnh truyền đến tiếng nói nặng nề, mang theo sức uy hiếp, một tay đem ly nước chanh đưa đến trước mặt cô.
"Ách... Nhưng mà, uống nước trái cây thì cũng không phải phép, chỉ uống một ly rượu thôi được không?"
Làm nũng nhìn ngọn núi băng bên cạnh, khuôn mặt cún con chờ đợi, giống như nếu hắn không đáp ứng liền khóc cho hắn xem.
Vốn chính là, người ta nhiệt tình xin lỗi cô, kết quả mình lại lấy ly nước trái cây để ứng phó người ta, rất không phải phép, đương nhiên rồi, chính cô cũng muốn uống một ngụm nếm thứ chút mùi vị.
Có điều...
Núi băng vẫn chính là núi băng.
"Không được, uống nước trái cây." Lạnh lùng cự tuyệt.
"Tui không..."
Tính cách bướng bỉnh lại cố chấp, mở to mắt trừng hắn.
"Anh Nhi, cậu có thể uống nước trái cây."
Lí Tô Cẩm cũng nhìn ra sự bất thường, vội vàng giảng hòa, có điều tính cách bướng bỉnh của tiểu Anh Nhi căn bản là không chấp nhận như vậy.
Những người khác cũng đều bởi vì hai người tranh chấp mà ngừng lại, vốn vừa rồi Minh Khải cường hôn tiểu Anh Nhi cũng đã đủ làm cho bọn họ khiếp sợ, hiện tại cô cư nhiên còn dám chống đối Minh Khải, ngay cả Thiệu Vĩ Thần có quan hệ rất tốt với Minh Khải cũng không dám dễ dàng khiêu chiến quyền uy của Minh Khải, lúc này...
"Tui uống nửa ly được không?"
Thật sự là chịu không nổi hắn không ngừng tỏa ra lãnh khí, tiểu Anh Nhi vốn hùng hổ nhưng cũng phải không cam lòng mà thỏa hiệp.
Đợi nửa ngày.
Không động tĩnh.
Vẫn là lạnh lùng nhìn cô, con ngươi đen sắc bén bắn thẳng đến người cô, lạnh chết mất!
Rụt cổ: "Vậy thì 3 ngụm?... 2 ngụm?.... Nếu không thì 1 ngụm được không?"
Không ngừng nhường bước, nghĩ đến câu nói "lùi một bước lại thấy giang sơn", kết quả người ta căn bản là không để ý đến cô.
Nhìn bộ dạng muốn khóc của cô, Minh Khải rốt cục mở miệng: "Ừ", một ngụm thì một ngụm, nhìn bộ dạng tham lam của cô, giống như không cho cô uống là mình có lỗi vậy, hơn nữa dù sao cũng là sâm panh, chắc là không sao.
Không ngờ, sự dễ dãi này của hắn trực tiếp gây ra hậu quả "nghiêm trọng"...
"Hắc hắc, Khải ca ca, anh thật tốt, chụt..."
Tiểu Anh Nhi đắc ý vui mừng ôm lấy cổ Minh Khải, không chút do dự hung hăng hôn một cái, không hề ý thức được hành động của cô khiến cho mọi người đều xôn xao.
"Ừ."
Khóe môi cong lên, mắt mang ý cười, tâm tình tốt lắm, cũng không nhắc nhở sự "thất lễ" của cô, quét mắt nhìn đám người sửng sốt xung quanh, sợ tới mức mọi người vội vàng quay đầu lại tiếp tục làm chuyện của mình.
Chỉ có Thiệu Vĩ Thần cầm ly rượu, sau khi kinh ngạc liền lộ ra nụ cười gian tà, nhìn sắc mặt không tốt lắm củaLí Hạo Hiên bên cạnh
"Ui, tiểu Anh Nhi, em cũng thật nhiệt tình a, khi nào thì hôn anh một cái nha, anh cũng muốn thưởng thức nụ hôn của hoa khôi giảng đường!" Thiệu Vĩ Thần trêu trọc cô.
Tiểu Anh Nhi vừa mới uống rượu cùng Lí Tô Cẩm, nghe thấy thế thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, xấu hổ chỉ muốn có cái lỗ nào đó để chui xuống.
Quá xúc động rồi, vừa rồi đầu óc căn bản chưa suy nghĩ nhưng cơ thể đã hành động rồi, đến lúc chạm ly với Lí Tô Cẩm mới ý thức được cô vừa làm gì, thiếu chút nữa sặc ra, vốn nghĩ giả vờ không biết, kết quả vừa ngồi xuống đã có người trêu trọc cô.
"Ách... haha"
Không biết nói gì, chỉ có thể cười một cách ngây ngô.
"Ăn đi, đừng để ý cậu ta."
Minh Khải gắp một miếng sườn đưa đến bát của cô, thản nhiên liếc nhìn Thiệu Vĩ Thần đang vui sướng khi người gặp họa.
"Cậu nhàn rỗi sinh nông nổi hả? Nếu không lát nữa ăn xong tôi cùng cậu đến sân vận động rèn luyện thân thể?"
"Ách, haha, không cần không cần, tôi có việc phải làm, tôi còn bận nhiều việc, haha."
Vội vàng thu hồi tầm mắt, đùa à, đi "rèn luyện thân thể" với Minh Khải mới là ngu ngốc đó, mỗi lần hắn đều đánh mình đứng không dậy nổi, người nào không biết còn tưởng rằng mình với hắn có thù có oán, chính mình cũng được coi là lợi hại, nhưng mà gặp phải tên biến thái này, mình liền trở nên yếu đuối như đàn bà vậy, đối với hắn thì là rèn luyện thân thể, nhưng đối với mình thì là chịu không nổi a, trở thành cái bao cát cho hắn đánh thoải mái a.
"Khải ca ca.... Khải ca ca, anh đừng có động đậy, tui ngồi không vững rồi! Ô...."
Tiểu Anh Nhi ngồi cũng không yên, trực tiếp dựa vào lồng ngực Minh Khải, còn liên tục động đậy, cọ cọ đầu, dường như dù thế nào cũng không cảm thấy thoải mái.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ không an phận, Minh Khải nhíu nhíu mày.
Nghĩ đến vừa rồi cô còn tự cho mình là thông minh, thừa dịp hắn nói chuyện cùng Thiệu Vĩ Thần và Lí Hạo Hiên mà uống trộm rượu, còn tưởng rằng hắn không biết, ngây ngô cười. Thấy cô dường như rất thích sâm panh nên hắn cũng mặc kệ cô, không ngờ cô vừa uống đã say, say đến không biết trời đất rồi.
Có điều, cái làm cho hắn khó chịu chính là, cô uống rượu dựa vào ngực hắn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia ai cũng có thể nhìn thấy. Hắn giam cô vào trong lồng ngực, làm cho khuôn mặt cô chôn trong ngực hắn, sắc bén quét mắt đến đám người xem xung quanh.
"Ưm.... Tối quá a!..." Khuôn mặt trực tiếp bị đặt tại một "bức tường sắt" cứng rắn, tiểu Anh Nhi không thoải mái giãy dụa muốn thoát ra, kết quả ngọ nguậy nửa ngày cũng không thể thoát khỏi, tức giận liền cắn một ngụm.
"A...."
Minh Khải kêu lên một tiếng đau đớn.
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, những người khác căn bản không chú ý tới, có điều đôi tai sắc bén của Thiệu Vĩ Thần vẫn có thể nghe được, cả Lí Hạo Hiên bên cạnh cũng vậy.
"Ui, Minh Khải, cậu làm sao vậy? Không biết còn tưởng rằng cậu... Hắc hắc... cái đó đó..."
Thiệu Vĩ Thần nhìn hai người đang tựa vào nhau kia một cách đen tối, không để ý tới ánh mắt sắc bén của người nào đó, đánh bạo hỏi. Vừa rồi bỗng dưng cảm thấy thân thể Minh Khải co lại trong nháy mắt, tuy rằng rất nhanh lại thả lỏng, nhưng cũng khó mà trốn khỏi mắt thần của Vĩ Thần, hắc hắc, khẳng định là tiểu Anh Nhi lại làm chuyện gì kinh động rồi, nhìn cô gái nhỏ lộn xộn trong lồng ngực Minh Khải, Thiệu Vĩ Thần cười một cách gian tà.
Lạnh lùng nhìn Thiệu Vĩ Thần vẻ mặt không đứng đắn, tự nhiên cũng chú ý tới ánh nhìn chăm chú của Lí Hạo Hiên.
"Không sao."
Bàn tay ôm lấy eo cô gái nhỏ, vỗ nhẹ mái tóc cô, giống như đang làm nguôi đi sự tức giận của cô, lại giống như đang làm nguôi đi sự tức giận của chính mình.
Hình như cảm nhận được bị chú ý, cô gái trong lồng ngực cũng theo bản năng giảm bớt sức lực, có điều vẫn không buông ra, như là phát hiện điều gì thú vị vậy, hai cánh tay trực tiếp ôm chặt thắt lưng hắn.
"Í, Minh Khải, hiện tại đã bắt được kẻ trộm rồi, cậu cũng nên chuyển ra khỏi kí túc xá nữ đi chứ?"
Bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu, Thiệu Vĩ Thần cũng không tiếp tục vấn đề vừa nói ban nãy, tên trộm này đã bắt được rồi, hắc hắc, Minh Khải cũng nên quay về kí túc xá nam đi chứ, còn không cho mình vào KTX nữ, vậy hắn cũng phải đi ra đi >.
Các nữ sinh khác vừa nghe thấy, nhanh chóng vểnh tai, muốn thu hoạch tin tức quan trọng này.
"Về trường học rồi nói sau." Không thảo luận về đề tài này, cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, khẽ nhấp môi.
"Hả, không phải cậu không muốn chuyển ra đó chứ, vậy...." Hắc hắc, hắn không chuyển ra cũng tốt, vậy mình còn có lí do chuyển vào.
Không để ý tới tên nào đó đang ngây ngô cười, Minh Khải cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang ghé vào trước ngực mình.
Cảm giác được áo sơ mi trước ngực đã ướt một mảng lớn, nhìn đám người đang nói chuyện, một tay giữ eo cô, một tay cầm ly rượu.
"Anh Nhi, nhả ra!"
Cảm giác trước ngực càng ngày càng ngứa, mà cô gái nhỏ tựa hồ còn muốn chơi đùa nữa, trong cơ thể dần dâng lên cảm giác khô nóng, cúi đầu nói thầm vào tai Anh Nhi.
"Ưm... Ngứa quá..." Bị hơi nóng thở ra của người nào đó lao thẳng tới lỗ tai, ngứa ngứa, cọ cọ, ngẩng đầu nhìn về phía tên đầu sỏ gây nên.
"A... Soái ca, anh đẹp trai quá a! Làn da mềm mại quá!... Có điều sao nhìn anh giống Khải ca ca vậy?"
Mơ mơ màng màng, một chút cũng không ý thức được tình cảnh của chính mình, trợn to mắt nhìn bóng người mơ hồ trước mặt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của người đó.
Hắc hắc, không trắng như mình, nhưng làn da thực sự rất mịn a, ghen tị ghen tị.
"Sao, Khải ca ca của em không đẹp trai sao?"
* * * * * * * * * *
Để các bạn đơi lâu rồi, thật sự xin lỗi và cũng cảm ơn các bạn vẫn theo dõi truyện. Thật ra cũng không phải mình bận việc gì đâu, chỉ là tại... mình lười. Ai cũng có lúc lười mà đúng không, nhưng mình tuyệt đối không bỏ truyện đâu nha. Bây giờ mình hết lười rồi, mỗi tuần mình sẽ ra 2 chap nhé hi hi ^0^