Lưu Thi Ngôn đang không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cánh cửa sắt lớn bỗng nhiên mở ra, ánh sáng chói mắt làm cho người ta không mở mắt ra được, đợi cho đến khi thích ứng được với ánh sáng, liền nhìn đến Minh Khải đi đến trước mặt mình, trong lòng run sợ.
"Minh Khải? Vì sao lại bắt em?" Lưu Thi Ngôn giả vờ tỏ ra bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã sớm rối loạn, chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Anh Nhi? Không thể nào, lúc ấy căn bản là không ai thấy, nhưng nếu không phải vì chuyện này, Minh Khải cũng không thể tự dưng bắt mình được, hay là Anh Nhi không thích mình, nhân cơ hội hãm hại, muốn tiêu diệt chính tình địch. . . . . . Đáng giận. . .
"Cô chẳng lẽ không biết?" Minh Khải lười biếng dựa vào ghế, nhìn cô gái đang quỳ rạp trước mặt mình, mặc dù đang làm bộ như không có việc gì, nhưng sự bối rối trong mắt đã bán đứng cô ta, trước kia không chú ý, cô gái này thế nhưng cũng có tâm kế như vậy.
"Minh Khải, anh nói vậy là có ý gì " Lưu Thi Ngôn nhớ lại chuyện lúc chiều, đang đi trên đường, bỗng nhiên một chiếc xe đỗ lại, ba người đàn ông hung hãn bước xuống, như là muốn bắt mình, lập tức sợ tới mức choáng váng, vừa mới chuẩn bị chạy, liền bị người phía sau túm lấy cánh tay, một bàn tay từ phía sau đầu cô cầm khăn trắng bịt miệng cô lại, sau đó liền hôn mê, tỉnh lại đã ở đây rồi, sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được mình đã bị bắt cóc .
"Thật sự không hiểu sao. . . . . . ? Anh thiệu!" Nhìn thấy Lưu Thi Ngôn còn không định khai ra, Minh Khải dường như cũng không thấy bất ngờ....
"Vâng, thiếu gia, "
"Lưu Thi Ngôn, gia đình sống tại thành phố S bên cạnh, là con một trong nhà, ba mẹ ở nhà trồng trọt, gia cảnh nghèo khó, lại rất yêu thương con gái, bản nhân dựa thành tích học tập ưu tú mới vào được học viện Thánh Anh, số tiền chi tiêu trong nhà khó khăn lại càng khó khăn hơn, phải đi mọi chỗ vay tiền cho con gái đóng tiền học phí, khi ở trường. . . . . . . . ."
Cả nhà kho im ắng, chỉ có tiếng nói của anh Thiệu không hề gợn sóng, kể lại hoàn cảnh của Lưu Thi Ngôn, trên mặt cô ta dần dần trắng bệch, cơ thể giống như mất đi trụ cột lập tức ngã xuống dưới.
Nụ cười trào phúng, haha, thật ngốc, còn tưởng rằng mình rất thông mình, ở trường học chưa bao giờ nhắc đến gia cảnh, người khác có hỏi thì cũng chỉ mỉm cười, nói rằng không tốt lắm, nhưng mình luôn mua hàng hiệu, để cho người khác tưởng rằng gia thế của mình rất tốt, cũng không vì được yêu mến mà tỏ ra kiêu căng, còn vô cùng nhiệt tình giúp đỡ người khác, chỉ có cô biết những đồng tiền đó là do mình phải rất dằn vặt mới dám mang từ nhà đi....
Ha ha, giờ phút này bị vạch trần, mới biết được chính mình thật là ngu xuẩn, Minh Khải là ai, mình có thể chọc vào sao. . . . . .
Lúc này nhà kho lại yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng muỗi kêu, anh Thiệu nói xong liền đứng một bên, khinh thường đích nhìn Lưu Thi Ngôn mặt xám mày tro đang ngồi dưới đất, hừ, người như cô mà còn muốn đấu tiểu thư Anh Nhi? Đúng là không biết lượng sức mình, tâm địa thì độc ác, lần này thế nhưng còn dám làm cho tiểu thư Anh Nhi bị thương, buồn cười. . . . . . . .
Minh Khải lại không nói gì, đôi mắt thâm thúy không dao động nhìn cô gái đang ngồi bệt dưới đất,
"Tôi nói. . . . . . Anh muốn biết cái gì. . . . . . Tôi đều nói, "
Cảm giác trên người Minh Khải tản ra đích hàn khí, Lưu Thi Ngôn cũng không dám khinh suất, dù sao Minh Khải đã biết cả rồi, nếu mình còn không thành thật khai ra, cũng chỉ khiến tình hình càng thêm tồi tệ mà thôi. . . . . . Nhìn những người đàn ông to lớn hung dữ đứng xung quanh mình, Lưu Thi Ngôn tính toán , có lẽ cũng chưa chắc sự việc đã tệ đến như vậy, vừa lúc thừa dịp cơ hội này, thổ lệ với Minh Khải, nói cho hắn biết đều là bởi vì mình quá yêu hắn, mới làm những việc như vậy, hắn nhất định sẽ hiểu cô. . . . . . . .
Nhìn thấy phía trước Minh Khải còn im lặng, Lưu Thi Ngôn chậm rãi bắt đầu nói ra. . . . . . .