"Họ Vương kia, cậu có phải bạn tốt của tôi không vậy hả, không phải đã bảo cậu lúc về thì phải đón tôi hay sao, cậu lại làm ngược lại, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu rồi." Thiệu Vĩ Thần vừa về đến nhà đã nổi giận nhấc điện thoại bàn gọi cho Minh Khải, tại sao lại phải dùng điện thoại bàn? Là vì ban ngày lướt sóng hăng quá quên không bỏ di động ra, thế là....
"À, quên mất." Thật đúng là đã quên, thấy Anh Nhi bị thương, liền trực tiếp bế cô đến bệnh viện.
"Chết tiệt, cậu còn dám nói sao, hôm nay tôi phải ngồi xe bus, suýt nôn chết tôi, cố nén mới không đem cơm hôm qua nôn ra, bây giờ mới vừa về đến nhà,... nói mau, hôm nay có chuyện gì, tại sao lại dám về trước?" Nghe bên kia Minh Khải nhàn nhã nói hai chữ "quên mất'', Thiệu Vĩ Thần tức muốn hộc máu.
Minh Khải nhăn mặt, lại cái giọng kiểu giận dỗi người yêu =))
"Anh Nhi bị thương, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.''
"A? Sao lại thế? Hôm nay tôi thấy cô ấy còn bình thường mà, còn hào hứng nhặt đá cuội nữa kìa." Thiệu Vĩ Thần rốt cuộc bình tĩnh một chút, nghĩ đến hôm nay còn đấu võ mồm với Anh Nhi, sao lại đã "hy sinh'' rồi.
"Lúc nghịch cát không cẩn thận giẫm vào thủy tinh."
"A? Bị nặng như vậy cơ à... Giẫm phải thủy tinh? Nhặt đá cuội xong mới bị hả?'' Thiệu Vĩ Thần bỗng nhiên nhớ tới ban ngày khi cùng Anh Nhi nói chuyện, hình như có bóng dáng ai đó lén lén lút lút, người đó hình như là....... Lưu Thi Ngôn, chẳng lẽ.......
Ở trường cũng lâu rồi, Thiệu Vĩ Thần đương nhiên biết Bộ trưởng Bộ tuyên truyền trong Hội học sinh - Lưu Thi Ngôn có tình cảm với Minh Khải, trước kia không thèm để ý, là vì không can sự gì, hiện tại lại làm người của mình bị thương...
Đừng thấy Thiệu Vĩ Thần cả ngày bắt nạt tiểu Anh Nhi, kì thật là rất mến tiểu Anh Nhi, thấy cô rất hồn nhiên, không giống lũ oanh oanh yến yến vây quanh mình, thật sự đã coi cô là em gái, hiện tại em gái bị thương, tất nhiên không thể ngồi yên được.
Hơn nữa vốn trong mắt đã không thích Lưu Thi Ngôn, luôn cảm thấy cô ta không dịu dàng như vẻ bề ngoài, rất có "tâm kế'', lúc trước khi vừa khai giảng, cô ta cũng giống những nữ sinh khác, bày tỏ với mình, tuy rằng sau đó lại giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thay đổi về dạng dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bản tính của con người đến thời điểm nào đó cũng sẽ lộ ra...
''Đây chưa chắc là do Anh Nhi không cẩn thận, hôm nay hình như tôi thấy có người làm chuyện xấu."
"Có ý gì?''
''Chính là hôm nay vừa lúc thấy Lưu Thi Ngôn lén lút không biết làm cái gì, hẳn là cũng có liên quan đến chuyện Anh Nhi bị thương, có cần tôi điều tra một chút không?"
''Không cần, tôi tự điều tra."
''Ừ, vậy hôm nay tôi ''tha thứ'' cho cậu, lần sau không được như thế nữa, cúp máy đây."
''Ừ."
Tắt điện thoại, Minh Khải đứng trên ban công, nhìn cảnh đêm xa xa, hơi hơi nheo mắt, trầm tư...
__________
Ngày hôm sau.
''Đại ca, người đã đến rồi, ở bên trong.''
Anh Thiệu nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Thiếu chủ, thầm nghĩ, ai đắc tội với Thiếu chủ tuyệt đối là muốn chết, mà còn dám làm tiểu thư Anh Nhi bị thương, aizz, tiểu thư Anh Nhi thật là đơn thuần, cho nên luôn bị thương... (tỉnh lại đi anh Thiệu...)
''Ừ.'' Minh Khải tiến vào nhà kho cũ nát.