“Ta nào có nói lung tung?” Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi.”Chúng ta lên
giường là sự thật, hơn nữa cô yêu thích ta, không phải sao?” Hắn cúi đầu nhẹ nhéo chóp mũi của cô.
Uông Ngữ Mạt lập tức đỏ mặt, cả người lui về sau, không thể tin được
hắn lại dám ở trước mặt anh hai làm như vậy, ông trời ơi !. . . . . . Cô hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của anh hai vào giờ phút này.
Mà sắc mặt của Uông Hành Viễn ba hồi xanh ba hồi đen, hơn nữa thấy
ánh mắt đắc ý của Phương Nhĩ Kiệt bắn tới, hắn tức giận trừng lại.
Phương Nhĩ Kiệt phong lưu hắn đương nhiên biết, trước kia ở trường
học,bạn gái của hắn thay đổi lien tục, dài nhất cũng không vượt qua ba
tháng.Khi đó hắn và Phương Nhĩ Kiệt vẫn nói chuyện với nhau, nói về
chuyện phong lưu của hắn.
Nhưng lần này là em gái mình thương yêu nhất, Uông Hành Viễn làm sao
cũng cười không nổi, hắn không hề nghĩ tới em gái của mình sẽ bị Phương
Nhĩ Kiệt ăn, nghĩ đến hình ảnh lúc hắn vào cửa, Uông Hành Viễn giận đến
muốn chém.
Em gái rời nhà trốn đi, người cả nhà gấp đến độ hốt hoảng, tìm người
khắp nơi, sau đó lại hắn hỏi thăm được có có người trong trấn nhỏ thấy
có người giống em gái, hắn lập tức đi tìm .
Nghĩ đến đã lâu không gặp niên trưởng cũng ở trong trấn nhỏ này, hắn
còn muốn nói thừa dịp này họp gặp với niên trưởng nhiều năm không thấy,
thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức em gái. Không nghĩ tới em gái lại ở tại nhà Phương Nhĩ Kiệt, hơn nữa hai người còn. . . . . .
“Phương Nhĩ Kiệt!” Uông Hành Viễn xông lên trước, giơ lên quả đấm dùng sức cho Phương Nhĩ Kiệt một đấm.
Phương Nhĩ Kiệt không có né tránh, buồn bực nhận lấy một đấm này,
bịch một tiếng hắn bị đánh ngã trên mặt đất, má phải lập tức sưng đỏ,
khóe miệng chảy máu.
“A!” Uông Ngữ Mạt tiêm la, thấy anh hai còn muốn đánh nữa, cô vội vàng nhảy dựng lên.”Anh hai đừng như vậy!”
Nàng che ở trước mặt Phương Nhĩ Kiệt, khẩn trương lắc đầu, sợ đến nước mắt doanh tròng.
“Am gái tránh ra!” Uông Hành Viễn tức giận muốn kéo nàng ra.
“Không! Anh hai!” Uông Ngữ Mạt lắc đầu, vội vàng bắt được tay của hắn, không để cho hắn động thủ.”Không! Đừng đánh anh ấy!”
Thấy em gái che cho Phương Nhĩ Kiệt, Uông Hành Viễn buồn chán.”Tiểu
muội! Em không biết thân phận của mình sao? Em đã quên tháng sau mình
phải lập gia đình sao? Em đã có một vị hôn phu sao? Em đã quên Thanh Lê
Kha sao?”
Uông Ngữ Mạt bị mắng đến nước mắt rơi xuống,cô cắn môi, khóc lắc
đầu.”Emkhông có. . . . . .”Cô chưa quên nha, cô nhớ được rất rõ ràng. . . . . .
“Vị hôn phu?” Nghe được lời của Uông Hành Viễn, Phương Nhĩ Kiệt cau
mày, hắn lau đi máu khóe môi, đứng lên, tròng mắt đen ngó chừng Uông Ngữ Mạt.
Uông Ngữ Mạt không dám ngẩng đầu, cũng không dám đối mặt hắn, chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
“Đúng,em gái ta đã có vị hôn phu, qua một tháng nữa em ấy sẽ phải
lập gia đình.” Uông Hành Viễn giễu cợt nhìn chằm chằm Phương Nhĩ
Kiệt.”Làm sao? Ngươi không biết sao?”
“Đây là sự thật sao?” Không có để ý tới Uông Hành Viễn, Phương Nhĩ
Kiệt như cũ chăm chú nhìn Uông Ngữ Mạt, chỉ muốn nghe cô trả lời, chẳng
lẽ cũng bởi vì có một vị hôn phu, cho nên cô mới không dám thừa nhận
thích hắn?
Cô ấy thích vị hôn phu của mình sao?
Cắn môi, Uông Ngữ Mạt yên lặng gật đầu.
“Phương Nhĩ Kiệt, cách em gái ta xa một chút, em ấy cũng không phải
là những phụ nữ trước kia ngươi đụng qua!” Uông Hành viễn bắt được tay
của Uông Ngữ Mạt , “Đi! Theo anh trở về.”
Uông Ngữ Mạt yên lặng đi theo anh hai rời đi.
Rời đi trước, cô không nhịn được quay đầu nhìn lại Phương Nhĩ Kiệt,
nhưng hắn không ngẩng, nhìn cũng không nhìn cô một cái, thậm chí cũng
không đuổi theo.
Cho đến xe rời xa nhà hắn, cô vẫn không thấy được hắn xuất hiện,cô rốt cục không nhịn được lên tiếng khóc.
“Tiểu muội, về nhà.” Nhìn em gái khóc đến ngủ, Uông Hành Viễn cũng
rất đau lòng, tự nhiên đem tất cả mọi chuyện trách lên trên người Phương Nhĩ Kiệt.
Cái tên đáng chết kia, đáng lý đánh thêm hắn mấy đấm cho hả giận !
Bất quá nghĩ đến Phương Nhĩ Kiệt thế nhưng biết điều ể cho hắn đánh một đấm, hắn không thể không nói mình có chút kinh ngạc .
Lúc Phương Nhĩ Kiệt ở đại học từng đánh qua xã trưởng, trừ lần đó ra, thỉnh thoảng còn chạy đi kiêm chức đội Judo, thân thủ của hắn thật tốt
Uông Hành Viễn đương nhiên là biết đến, nhưng hắn tại sao cam tâm cũng
không đánh lại hắn, đây là tại sao?
Là bởi vì quan hệ với em gái sao?
Nhìn em gái sưng đỏ hai mắt, hắn không khỏi cau mày, đây là hắn lần
đầu tiên thấy em gái khóc đến khó như vậy, Em ấy thích Phương Nhĩ Kiệt
đến như vậy sao?
Nhưng. . . . . . Không được! Uông Hành Viễn cắn răng bỏ qua, Phương
Nhĩ Kiệt căn bản không thích hợp với em gái hắn, em gái mà ở chung một
chỗ với hắn sẽ bị tổn thương, ai biết tên hoa tâm khốn kiếp kia khi nào
thay lòng đổi dạ nha?
Nhưng hắn đã tận mắt thấy Phương Nhĩ Kiệt bỏ rơi phụ nữ rất vô tình,
nhìn bên ngoài như rất vui vẻ nhưng chỉ là giả bộ, tên kia rất là vô
tình , còn có cá tính hoa tâm, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy hắn không
thể thật tình với em gái mình được.
Rồi hãy nói em gái cũng không phải là phụ nữ mà Phương Nhĩ Kiệt từ
trước đến giờ có gặp, nhưng hắn vẫn đụng em gái của mình, hừ! Chắc là
nhìn em gái mình đơn thuần dễ bắt nạt, ác tính lừa gạt em gái ăn xuống
bụng.