Trên mái hiên của Ương Thanh Cung, trăng treo trên bầu trời, các vì sao cũng từ đó mà bay lên.
Gió lạnh phả vào má, Tiêu Vô Tiêu kéo áo khoác Tạ Hoài Duật quấn vào người mình.
Khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, nàng mảnh mai ấm áp, Tạ Hoài Duật kinh ngạc: “Ngươi…”
Tiêu Vô Tiêu cười ranh mãnh: “Ta không phải muội muội ngươi sao? Cho ta mượn áo của ngươi thì có gì hả?”
Tạ Hoài Duật khịt mũi, thần sắc có chút kì lạ.
Đột nhiên, Tiêu Vô Tiêu nắm lấy cánh tay hắn, phấn khích chỉ lên trời: “Nhìn kìa.”
Tạ Hoài Duật nhìn theo hướng tay nàng, pháo hoa lộng lẫy nở rộ trên bầu trời sao, giống như mang theo tiên nữ tới.
Năm tháng thay đổi, hắn giờ đã lẻn ra ngoài cùng nàng ở Ương Thanh cung ngắm pháo hoa.