Khuyên Phi vành mắt đỏ bừng, run lên vì sợ hãi, nàng cố gắng đứng dậy, đôi bàn tay thanh tú khẽ vuốt mái tóc đen của Tiêu Vô Tiêu, nàng thở dài, vừa giống như oán giận, vừa giống như thương tiếc.
“Con của ta…”
Tiêu Vô Tiêu rũ mi, khẽ cười nói: “Mẫu phi nhìn xem… là tuyết.” Nàng đưa tay tới trước mặt Khuyên Phi.
Sau khi đốt than, nhiệt độ trong phòng ấm hơn bên ngoài.
Khuyên Phi nhìn Tiêu Vô Tiêu vụng về đắp người tuyết, nước trên người tuyết chảy xuống đất giống như nhỏ vào trái tim nàng.
Một dòng nước mặt chảy dài trên má, Khuyên Phi xốc chăn lên, ngồi xuống ôm Tiêu Vô Tiêu vào lòng:
“Vô Tiêu, vì sao con lại sinh ra… khụ… khụ… khụ… Nếu con… không có mẫu phi như ta thì tốt rồi…khụ… khụ… khụ….”
Khuyên Phi không thấy Vô Tiêu phản ứng lại, cũng hiểu nàng đang nghĩ gì.
Mẫu phi lại nói sảng.
Hai người giống như an ủi nhau, Khuyên Phi ốm yếu quay lại phòng nghỉ, Tiêu Vô Tiêu lặng lẽ ở phía sau nhìn nàng rời đi.
Mẫu phi vừa đi, trước mặt lại xuất hiện thiếu niên lang tươi cười: “Đây rồi.”
Quý công tử dùng huân hương, xa hoa thanh nhã, Tiêu Vô Tiêu nhíu mày lườm hắn
“Sao ngươi còn chưa đi?”
Người này đã ở đây từ sáng, tới giờ vẫn ở lại ăn vạ chưa chịu đi.
Nếu không phải vừa rồi mẫu phi gọi nàng, nàng nhất định sẽ ở đây thi trừng mắt với hắn.
Tạ Hoài Duật nhìn bộ dạng của nàng bật cười.
“Ta sẽ đi ngay, nhưng…” hắn ngập ngừng, Tiêu Vô Tiêu nhìn hắn kỳ quái.
Tạ Hoài Duật nhìn đôi mắt hạnh của Tiêu Vô Tiêu, trong veo như nước, đen bóng không dính bụi trần.
Hắn càng chắc chắn.
Khuôn mặt như tuyết, hắn chầm chậm ôn nhu: “Nhưng ta muốn ngươi làm muội muội của ta.”
Tiêu Vô Tiêu nhìn hắn kỳ lạ, hắn có phải trong đầu bị tật không?