Công Chúa Băng Giá... Tôi Yêu Em

Chương 18: Hàn gắn tình bạn....!




_ Lũ hỗn xược. Mau dừng tay - Một giọng nói vang lên từ đằng xa...

Cả bọn nghe thấy tiếng nói như vậy thì dừng lại quay nhìn về phía phát ra tiếng nói đó. Từ trong bóng tối, một cô gái mặc nguyên cây đen đi trước, mái tóc cô xõa tự nhiên. Phía sau cô có thêm ba người nữa đi theo. Bên trái là một chàng trai cao ráo, tay cầm một cây côn dài. Bên phải là hai cô gái xinh đẹp nhưng cũng không kém quyến rũ , trên tay họ là dây roi dài bằng sắt. Cả bốn người họ đều tỏa ra một hàn khí lạnh đến bức người. Khuôn mặt cả bốn đều lạnh lùng và ánh mắt đầy sự khinh bỉ ném về phía đám bảo vệ kia. Cô gái ấy lại lên tiếng :

_ Cả bốn người đàn ông to con như vậy lại đi vây đánh một người già? Nhục quá không?

_ Hừ bọn tao đánh ai có liên can tới bọn mày không? Lũ nhãi ranh - Tên đứng đầu nói rồi khạc nhổ về phía họ. Cô gái đứng đầu nhíu mày nói tiếp _ Thả bà ta ra

_ Mày là gì của bà già này đòi tao thả? - Tên khác lên tiếng

_ Hừ. Bọn mất dạy. - Chàng trai hừ lạnh nói

_ Mấy con chó kia. Bọn mày nói ai mất dạy? - Tên cầm đầu nói

_ 1 thả 2 chết. Chọn - Nó lạnh lùng nói

_ Tụi mày đừng mơ tao thả. Muốn thì lên - Nói rồi tên này huýt sao một cái thì khoảng hơn hai mươi người to con bặm trợn xuất hiện. Cô gái đó nhìn bọn chúng nhếch mép nói_ Ngu còn tỏ nguy hiểm.

Nói rồi cô gật đầu ra hiệu cho ba người kia lên trận. Chỉ một mình cô đi tới đỡ bà ta dậy đưa đi. Bà Mai mơ màng mở mắt ra xem là ai thì không khỏi giật mình. Là.....là....là...... Bà Mai không tin nên liền yếu ớt mở miệng hỏi

_ Nguyễn Hoàng Băng. Là cô cứu tôi sao?

Đúng vậy, người cứu bà ta không ai khác chính là nó. Và ba con người đang lao vào trận chiến không cân bằng ấy chính là Kill,Mi,Miu. Họ đi theo bà ta vì muốn tìm ra căn cứ của Gen nhưng thật không ngờ lại thấy cảnh này nên nó quyết định cứu bà ta.

_ Phải! Là tôi - Nó lạnh lùng nói

_ Cám....cám.....ơn - Bà Mai đứt quãng nói

_ Không cần. Tôi sẽ cứu bà trước rồi sẽ nói chuyện với bà sau- Nó nói rồi nhanh chóng dìu bà Mai ra xe và nhấn ga chạy nhanh về nhà.

Phía Kill,Mi,Miu sau khi nó đi khỏi thì có một đám người đi tới và một tên nói với Mi rằng " Chị hai , đại tỷ nói đem cả đám bọn họ về căn cứ " Mi nghe vậy liền nhăn mặt không hiểu tại sao lại bắt họ về nhưng cũng gật đầu nói với Miu,Kill _ Về. Để họ xử lý.

Nói xong Mi bước đi ra xe luôn. Kill Miu thấy vậy liền chạy theo. Còn bọn kia thì bị lôi đi....

Một cuộc chiến xảy ra ở bên ngoài như vậy, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh , như không có chuyện gì xảy ra vậy. Gen vẫn bình thản nhàn nhã ngồi uống trà và hưởng thụ máy lạnh mát mẻ mà nhỏ lại không biết rằng mẹ mình ở ngoài đang bị đám tay chân của mình sỉ nhục và đánh đập... Thật vô tâm...

Còn nó......Sau khi đưa bà Mai về nhà nó liền dẫn bà vào một căn phòng bí mật phía trong phòng nó. Nó nhanh chóng tìm ra thuốc giải và đưa bà ta uống. Nhưng thật không may vì đã 2 tiếng trôi qua nên thuốc đã ngắm một nữa khiến cho bà bị liệt nửa người dưới. Kill,Mi,Miu về tới cũng lên xem bà ta như thế nào. Nó thì đã ngồi đó cả tiếng đồng hồ để chăm sóc cho bà ta.

2 tiếng sau......

Bà cựa mình tỉnh dậy. Thấy bà đã tỉnh nó liền hỏi _ Còn đau không?

Bà giật mình nhìn nó với vẻ kinh ngạc.... Bà thật sự chưa chết sao?

_ Đau chỗ nào ? - Nó tiếp tục hỏi

_ Cảm ơn cháu. Ta không thấy đau nữa. Nhưng sao....

_ Vậy nói chuyện - Nó nói rồi tiến tới đỡ bà dậy ngồi dựa vô tường phía sau.

_ Được

_ ........ - Nó vẫn im lặng nhìn bà

_ Ta.......ta.....ta xin lỗi cháu - Bà ấp úng nói

_ Được. Nhưng người bà nên xin lỗi không phãi tôi. Mà chính là người này.... - Nó nói rồi bườc về phía cửa mở cửa ra. Một người phụ nữ cỡ chừng 40 nhưng trông bà vẫn rất trẻ, trên khuôn mặt bà nở một nụ cười hiền hậu. Đó là mẹ nó. Mẹ nhẹ nhàng bước tới chỗ giừơng bệnh của bà , mẹ vẫn nở nụ cười nhìn bà. Còn bà cứ cuối gầm mặt xuống như để tránh né mẹ nó. Mẹ nó lên tiếng

_ Lý Mai. Cậu vẫn không muốn nhìn mặt tớ sao?

"Đoàng..." Gì....gì...gì chứ? Trang Xuân vừa nói gì kia chứ? Bà ta ngạc nhiên ngước lên nhìn mẹ nó. Mẹ lại mỉm cười nhìn bà nói

_ Lý Mai cậu thấy sao rồi?

_ Trang......Trang.....Trang....X....Xuân - Bà lắp bắp nói không nên lời.

_ Được rồi. Tớ chưa bao giờ giận cậu cả. Nếu cậu đã biết quay đầu lại thì thật tốt đấy - Mẹ lại mỉm cười nói

Nó thấy vậy liền lên tiếng _ Người sai tôi đi cứu bà là mẹ tôi. Mẹ tôi vẫn coi bà là một người bạn. Bà có biết tại sao bà thua mẹ tôi không? Đúng vậy. Chính là tấm lòng. Mẹ tôi luôn tha thứ tất cả mọi chuyện. Kể cả việc bà dụ dỗ ba tôi để có con. Chỉ riêng bà vẫn mãi đem lòng thù hận này nên bà mới đánh mất tất cả. Tình bạn, tình yêu, và cả đứa con.

Mắt bà nhòe đi vì nước mắt. Bà khóc. Bà thật sự hối hận rồi. _ Trang Xuân tớ thật thật có lỗi với cậu. Hức hức.

Mẹ nó thấy vậy liền ngồi xuống cạnh bà và ôm bà vào lòng nói _ Lý Mai . Từ nay cậu sẽ ở chung với tớ. Tớ sẽ chăm sóc cậu. Còn Gen nó đã lún quá sâu và không cứu được nữa. Nó đáng bị trừng phạt.

Bà gật đầu nói nghẹn trong nước mắt _ Tớ thật thua cậu rồi. Xuân à cậu thật tốt với tớ. Thật cảm ơn cậu....

_ Mẹ chuyện này.....? - nó lên tiếng hỏi

_ Hãy nói với Gen rằng Lý Mai đã chết do tai nạn giao thông. - Mẹ nó nói

_ Dạ. Vậy hai người nói chuyện. Con ra ngoài. À mà mai mốt con sẽ gọi bà ấy bằng dì luôn nhé - Nó mỉm cười nhìn bà

Bà nghe nó đề nghị như vậy liền ngạc nhiên ngước lên nhìn nó. _ Sao....sao chứ?

_ Ừ tùy con -Mẹ nó nói

_ Được đây là dì của con. - Nó nhìn bà bằng ánh mắt yêu thương.

_ Ta......ta......ta - Bà lắp bắp nói.

_ Không sao đừng áy náy. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả. - Mẹ nó lại vỗ tay bà an ủi

_ Được - Bà gật đầu mỉm cười nói. Bà thật vui. Cũng đúng. Vì bà cũng rất thương nó kia mà.

_ Ok con ra chuẩn bị xe với trực thăng. Mẹ với dì nói chuyện - Nó nói rồi nhanh bước ra ngoài để lại chỗ riêng cho hai người bạn tâm sự.

_ Trực thăng? - Bà quay sang hỏi mẹ nó

_ Ừ tớ đưa cậu về nhà chăm sóc. Bây giờ và sau này cậu sẽ là người thân của tớ - Mẹ mỉm cười nhìn bà nói

_ Trang.....Trang Xuân à.....cậu....cậu vẫn tốt với tớ khi tớ đã gây không biết bao đau khổ cho cậu sao? Tại sao cậu lại nhân hậu đến vậy? Tại sao cậu không hận tớ chứ? - Bà nghẹn ngào nói

_ Vì đơn giản cậu là người bạn tốt nhất của tớ - Mẹ cười tươi nhìn bà nói rồi nháy mắt tinh nghịch.

_ Tớ xin lỗi. Tớ thật không còn mặt mũi nhìn cậu - Bà cúi thấp đầu nói

_ Không. Cậu vẫn còn cơ hội sửa sai kia mà. Được rồi không nói nữa. Chắc cậu chưa ăn gì đúng không? Tớ có làm món cháo hầm cậu thích nè. Ăn một miếng cho khỏe - Mẹ vừa nói vừa đưa cho bà chén cháo còn nghi ngút khói

_ Cậu còn nhớ sao?

_ Haha cậu bị ngốc từ khi nào vậy? Trí thông minh của cậu quẳng đâu rồi?

_ Ơ ......

_ Không nói nữa. Nào tớ đút cho cậu ăn

Tình bạn đẹp giữa bà và mẹ đã bị chính tay tay bà hất đổ thì bây giờ lại chính mẹ nhặt những mảnh vụn đó và xếp lại. Có phải bà quá ích kỉ hay không? Có phải bà ngu ngốc hay không? Phải. Là bà quá ích kỉ , là bà quá ngu ngốc khi tự tạo cho mình một lòng hận thù, ghanh tỵ. Nhưng rồi sao? Sau việc bà gây cho mẹ bao đau khổ, khiến nó bây giờ như một tảng băng, khiến gia đình nó không còn hòa thuận hạnh phúc.... Thì mẹ vẫn mỉm cười, tha thứ cho bà , và nó đã cứu sống bà. Tại sao kia chứ? Mẹ trả lời rất đơn giản: Vì bà là bạn của mẹ hồi đó, bây giờ và mãi mãi vẫn vậy. Bà sẽ không đứng khoanh tay nhìn bà chết và cũng không muốn mất bà. Vậy còn nó? Bà đã hại chết đứa em gái mà nó vô cùng thương yêu, xem như em ruột. Vậy mà bây giờ nó lại cứu bà ư? Tại sao? Nó chỉ nở nụ cười nhẹ và nói : Con người ai cũng có lúc sai lầm cả. Không ai là hoàn hảo mọi chuyện. Vì vậy nếu đã sai thì hãy sửa lại sai lầm ấy của mình đi. Không có gì là trễ cả. Chỉ có người không biết sai và càng lún sâu thêm thôi.....

Đúng vậy. Con người không ai hoàn thiện tất cả. Ai cũng có sai sót kia mà. Chỉ cần bá nhận ra và làm lại thì vẫn còn kịp. Bà sẽ nói Gen dừng lại thôi. Nếu bà đã dừng nhưng Gen lại không thì sao đây chứ? Nó có hận có ghét bà không? Bà thật sự không muốn. Bà nên làm gì đây? .....

_ Xuân, tớ muốn nói chuyện với Gen được không? - Bà lên tiếng hỏi

_ Cậu muốn nói con bé dừng lại ư? - Mẹ nó hỏi

_ Ừm. - Bà gật đầu chắc nịch

_ Được. Nhưng nếu con bé không đồng ý cậu hãy nói rằng ta rất thất vọng về con rồi cụp máy ngay. Ngay lập tức cuộc chiến giữa Min và Gen sẽ bắt đầu. Tớ và cậu đứng ngoài và không được đụng tay vào. Đây là con đường Gen chọn thì cô bé phải chấp nhận mọi thứ. Tớ chỉ mong cậu đừng giúp con bé. Hãy để cho nó nhận ra lỗi sai của mình và sửa đổi. - Mẹ nó nắm tay bà nói

_ Được tớ biết rồi - Bà gật đầu chắc nịch.

Nói rồi mẹ đưa cho bà cái điện thoại của bà. Bà cầm nó, hai tay run run bấm số của con mình. Bà thật rất sợ. Bà sợ nó sẽ ghét bà, hận bà. Bà thật không muốn..... Chần chừ mãi bà mới nhấn số con gọi... Tiếng chuông kêu "Tút...Tút...." Làm bà hồi hộp lo sợ tột cùng. Tiếng chuông thứ ba vừa ngắt thì bên kia một giọng nói vang lên khiến tim bà đập thình thịch a....

"Mẹ?"

"À ừm là mẹ đây Quyên" - Bà yếu ớt trả lời.

" Mẹ gọi con có gì không? Mẹ tìm được điểm yếu của nó rồi sao? Là gì?" - Gen nghe giọng mẹ có khác lạ nhưng không mấy quan tâm mà lại quan tâm tới việc hại nó. Cô liền hỏi tới tấp mẹ một cách sốt sắng. Bà nghe được như vậy thì thật buồn và đau đớn làm sao. Con bà không hỏi bà một câu hỏi thăm. Mà lại quan tâm tới việc hãm hại nó ra sao. Bà thật không ngờ con bà lại như vậy. Bà giả bộ ho rồi nói:

" Mẹ bệnh con không quan tâm lại đi quan tâm tới nhỏ đó sao? "

" Mẹ à! Mẹ thì con chăm sóc khi nào chẳng được. Nhưng chuyện này gấp lắm mẹ nói con nghe đi. Nhanh đi mẹ" - Nhỏ hối mẹ .

Bà nghe vậy liền muốn khóc nấc lên. Con bà tại sao lại không quan tâm tới mẹ vậy chứ? Đã vậy việc bà bị đánh nó cũng không hỏi một câu sao? Con bà vô tâm đến vậy sao? Cố gắng kím nén tiếng nấc mà nước mắt bà cứ tuông ra. Bà nói bằng giọng tự nhiên nhất có thể trong tình huống này : " Mẹ sẽ không đem lòng thù hận này nữa. Mẹ muốn sống như người bình thường. Con cũng vậy. Hãy buông mọi thứ về với mẹ đi."

" Gì....gì chứ? Mẹ đùa à?" - Nhỏ lắp bắp nói. Tay nắm chặt lại thành nấm đấm.

"Không! Là thật. Mẹ không làm bất vứ gì ác nữa. Mẹ bỏ tất cả. Con cũng hãy buông tay và sống một cuộc sống tốt nhất cùng với mẹ đi" - Bà lại nói

" Hahaha không. Nếu bà muốn cứ việc , còn tôi thì không! Tôi muốn mọi thứ của nó phải thuộc về tôi. Gia đình, tiền bạc TẤT CẢ. Bà hiểu chưa? Bà muốn tôi sống đơn giản? Haha tôi đường là thiên kim tiểu thư. Tôi sẽ không sống trong những ổ chuột đó. Tôi cũng không ăn mấy thứ cơm dơ bẩn của lũ nghèo đó. Bà hiểu chưa? Vì vậy bà muốn cứ việc đi mà sống một mình. Tôi không cần bà nữa. Và từ nay tôi sẽ không có mẹ. Tôi chỉ còn ba là chủ tịch tập đoàn Nguyễn Thị. Bà hãy nhớ rõ. " - Nhỏ gằn giọng nói với mẹ mình

"Quyên con thật làm mẹ thất vọng về con. Được! Từ nay chúng ta không hề có quan hệ mẹ con"- Bà nói rồi cúp máy tháo sim ra bẻ đi luôn. Có lẽ mẹ nó nói đúng. Bà nên để nó dạy dỗ con bà. Hãy đổ cho con bà nhận ra mọi chuyện đâu tốt đâu sai và trở về. Bà mong một ngày nào đó bà lại được gặp con. " Tạm biệt con " Bà nói rồi lại úp mặt vào tay mà khóc. Mẹ nó bước vô thấy vậy liền ôm bà vào lòng an ủi "Không sao cả. Nín đi. Tớ chuẩn bị mọi thứ rồi. Bây giờ tớ đưa cậu về Việt Nam sống. Hãy quên mọi thứ bên này cậu nhé!"

Bà không nói gì chỉ gật gật đầu thay cho câu trả lời.

3 tiếng sau, bà và mẹ cùng một bác sĩ nhanh chóng ra sân bay riêng và trở về Việt Nam. Nó , Mi,Miu và Kill đứng ngoài vẫy tay chào họ. Kill cũng chấp nhận gọi bà bằng dì. Mi,Miu cũng vậy. Họ rất vui , rất rất vui là đằng khác. Nhưng có lẽ người vui nhất chính là nó. Nó đã hàn gắn được tình bạn giữa hai người. Nó đã làm mẹ nó cười nhiều hơn rồi. Và từ nay sẽ có người giúp nó chăm sóc cho mẹ , trò chuyện với mẹ rồi. Nó thích lắm a..... " Tạm biệt mama và dì. Con sẽ mau chóng trở về với mọi người thôi. Hãy chờ con nhé!" Nhìn máy bay cất cánh rồi bay cao , nó nhẹ quay người bước đi. Kill,Mi,Miu liền đi sau. Cả bốn người đều phóng nhanh xe về nhà và bắt đầu kế hoạch và làm một món quà nhỏ cho Gen............

-------------------------------------------

" Mẹ đi. Mong con có thể mau chóng nhận ra lỗi sai của mình con nhé! "

" Mẹ sẽ mãi nhớ con !"

" Con là đứa con xinh đẹp nhất của mẹ! "

" Hãy giữ sức khỏe con nhé!"

" Mẹ sẽ đợi con trở về với mẹ!"

" Và dù con có hất hủi mẹ thì con vẫn mãi là con của mẹ "

" Tạm biệt con......!"