Công Chúa Băng Giá... Tôi Yêu Em

Chương 14: Tỉnh dậy...!




Sau khi ăn uống xong . Hắn với nó cùng đừng lên ra về. Nó nở nụ cười xã giao nói : _ Tạm biệt

_ Bye - Hắn mỉm cười nhìn nó

Nói xong nó xoay người bước mở cửa xe bước vào rồi phóng đi. Hắn thì vẫn còn ngẩn ngơ nhìn nó. Không ngờ nó lại là chủ tịch của công ty Zell. Một công ty đứng hàng đầu của Mỹ và đứng thứ 6 trên thế giới. Thật tài giỏi a...... Hắn đang suy nghĩ thì giật mình " Chết! Ba thằng giặc ở nhà " Lật đật chạy lấy xe rồi phóng thẳng về nhà trước khi quá muộn.

Về tới nhà, từ ngoài cổng nhìn vào hắn nói thầm " Sao im vậy??? Hình như có gì đó không đúng ". Hắn bấm còi xe hồi sau bà quản gia mới chạy ra mở cửa, mặt bà hiện rõ lo lắng và sợ hãi. Nhíu mày nhìn bà, hắn nhấn ga chạy vô thì liền bị cảnh tượng trước mặt dọa đến giật mình..... Ồ thật kinh khủng a. Hồ bơi đen thui, cây cối gãy nằm rải rác khắp nơi, cái xích đu bên đứt bên......sắp đứt, bức tượng hai con sư tử vàng đứng hai bên cửa .... Con thì mình nơi đầu lăn lóc một nơi, con kia thì hai chân trước đang nằm tòn ten trên trần nhà. Cánh cửa gỗ thì toàn lỗ to lỗ nhỏ. Ôi đây có phải nhà hắn không vậy trời ???? Tức mình mở cửa tính xông vô nhào thì " Aoooooò" Giật mình hắn đứng luôn. Bất động hồi lâu hắn mới cảm thấy ướt ướt khó chịu. Nhìn lại mình ướt nhẹp từ trên xuống dưới .

_ Shịt - Tức giận hắn chửi một câu rồi lại cẩn thận bước vô. Căn nhà tối om, không có chút ánh sáng nào cả. Chân tay quờ quạng khắp nơi để mò đường thì " Rầm....Binh....Bốp" Bao nhiêu tiếng động vang lên cùng với tiếng cười của ai đó rồi đèn trong nhà bật lên..... Hình tượng của hắn bây giờ trông thật thảm hại a.... Người hắn đủ sắc cầu vồng mà có mùi gì đó đó rất "thơm" . Lúc bước ra khỏi nhà trông hắn thật tươm tất, đẹp trai. Khi bước lại về nhà, hắn như con ma lem vậy....... Trông hắn thật mắc cười. Đã vậy, hắn còn đang ...." Tạo dáng " dưới sàn rất đẹp nha. Nói sao nhỉ???? À là đưa mông lên trời, đầu cắm xuống đất.

_ Hahhaha - Kin,Kel ôm bụng cười sặc sụa. Kill thì nhìn chỗ khác nhưng vai cũng đang run run lên vì nhịn cười. ( Thật ra trong nhóm chưa ai thấy Kill cười cả.). Bật người dậy, hắn mặt hầm hầm nhìn cả ba người rồi bắt đầu nhìn xung quanh thì...... Ôi thôi rồi chẳng còn gì nguyên vẹn cả.

Hắn đau khổ nhìn ba đứa bạn của mình mà khóc không ra nước mắt. Hắn mới đi hai tiếng thôi mà sao mà quậy nhà hắn banh hết thế kia? Thật tội nghiệp cho căn nhà.

_ Tối nay...... TỤI BÂY DỌN DẸP TẤT CẢ RỒI MỚI ĐƯỢC NGỦ. RÕ CHƯAAAA? - Hắn nói từ thấp dần rồi cao dần sau đó là hét lên.

Nghe hắn hét như vậy thì biết là hắn đang giận rồi nên đành nín cười nhìn hắn gật đầu thay câu trả lời. Kin cầm ly nước lên uống thì quay sang nhìn hắn và ......" Phụt" Anh phun nguyên miệng đầy nước vào hắn rồi ôm bụng cười khí thế.

_ Hahaha tao.....tao....tao xi....n x....in l.... lỗ...i ! Nh......ưn....g mặ......t m......  Hahhaha - Chưa nói xong Kin liền lăn ra cười tiếp.

Mặt hắn phủ nguyên một tầng mây đen gằn giọng nói _ Im ngay cho tao. Cho tụi bây 5 tiếng để sửa lại mọi thứ cho tao.

Nghe hắn nói vậy Kin Kel ngưng cười hỏi hắn _ Mọi thứ á?

_ Tất cả - hắn lạnh lùng nói

_ Êêêê vậy làm nhanh đi... - Kin nói rồi kéo tay Kill Kel vào dọn dẹp thì Kill nói một câu rất ư phũ phàng _ Khoan. Tao không liên quan. Tao qua nhà em tao ngủ. Bye

Nói xong anh chuồn luôn ra xe dọt đi. Kin , Kel thì vẫn đứng bất động. 5 phút sau mới tiêu hóa hết lời Kill nói. Tính quay sang chửi thằng bạn thì anh biến mất tiêu rồi. " Thằng vô tâm. Đáng chết. " cả hai cùng lầm bầm rồi bắt tay dọn dẹp. Hắn tính đi lên lầu thì chợt nhớ gì đó quay xuống hỏi

_ Ê! Tụi mày bỏ gì vô sơn vậy? Nó có mùi ghê quá.

Nghe hắn hỏi cả hai quay lại cười , tay gãi gãi đầu nói _ Hì hì tụi tao cho chút nước mà mấy người ở chợ để cá vô đó cho nó bơi ý. Với chút nước mắm.

_ Cái gì? C.....á???? M....ắm??? Một chút? Là bao nhiêu???? - Hắn trố mắt nhìn hai tên trước mặt kia

Kel gãi gãi đầu suy nghĩ hồi sau nói _ Cỡ 5 chai mỗi chai bằng chai nước suối bự á

_ W...h...a....t?????? Mày ..... Mày Aaaaaa hôi quá....... - Hắn vừa nói vừa ngửi ngửi rồi la om sòm, chạy tọt vô phòng tắm ngồi luôn (@_@)

------------------------------------

Phần nó. Sau khi tạm biệt hắn nó đã không về thẳng nhà mà lại đi thẳng đến nhà Jun. Hôm nay nó chưa thăm Jun. Dừng ngay trước cửa nhà Jun , quay sang bảo vệ nó nói _ Mở cửa

_ Dạ thưa cô ông bà chủ.....- Tên bảo vệ chưa nói xong nó đã ngắt lời hắn ta và nói

_ Mở! Đừng đợi lặp lại lần nữa

_ Tiểu thư mời cô.....- Tên khác thấy vậy liền vô nói hộ cho đồng nghiệp mình thì " Pằng..." Tiếng súng ở đâu đó vang lên và nhắm thẳng vào chân phải tên kia. Hắn đau đớn ngước lên để xem ai làm như vậy thì chẵng thấy ai cả. Bỗng nghe tiếng nó nói tiếp _ Đừng đợi lãnh thêm một viên đạn nữa rồi mới chịu mở cửa!

_ Thưa cô. Mời cô đi cho - Tên còn lại tuy rất sợ hãi khi chứng kiến cảnh vừa rồi. Nó là ai mà sao lại nhanh tới như vậy? Lúc đầu đâu thấy nó cầm gì đâu? Sao lại ....? Đang mải suy nghĩ thì hắn bị giọng nói của nó làm cho giật mình

_ Vẫn cứng đầu? Vậy hai ngươi đi gặp Diêm Vương đi!

Nó đứng gần hắn từ lúc nào vậy chứ? Nó di chuyển thật nhẹ nhàng và nhanh. Thật sự cô gái thiên thần nhưng bên trong lại là ác quỷ ư? Chưa kịp phòng thủ , hắn đã bị nó đá văng ra xa. Lồm cồm bò dậy hắn la lớn _ Con khốn!

Nó đưa con mắt lạnh lùng nhìn hắn , nhếch môi cười nhạt đi lại phía hắn.

_ Ta nói ngươi biết. Đừng có ý tưởng tiếp cận rồi hãm hại Jun. Màn kịch bây giờ hạ màn được rồi!

_ Gì.....gì chứ? Màn.....màn....màn kịch gì hả? Mày nói nhảm gì vậy? - tên bảo vệ la lớn. Hắn hoảng sợ. Không lẽ việc hắn là người chả Nguyễn Ngọc Quyên đã bị phát hiện sao?

_ Để ta nói ngươi nghe... Việc ngươi làm ở đây đã bị người nhà Jun biết được rồi. Nhưng họ muốn xem tài diễn của ngươi thế nào? Và việc ngươi làm gián điệp cho nhỏ đó ..... là nằm trong kế hoạch của ta - Nó lại gần ngồi phịch xuống đối diện hắn nói. Tay cầm cây súng lục nhắm hẳn mi tâm hắn và "Pằng". Hắn phản ứng không kịp nên lãnh trọn và vì quá bất ngờ nên hắn chết mà không nhắm mắt. Tên kia chứng kiến tất cả, hắn hoảng sợ , mặt tái mét nhìn nó lắp bắp

_ Cô.......cô.......cô rốt cuộc là......là.....là ai?

Nó quay sang nhìn hắn phun ra hai chữ_ Sát thủ

_ Cái......cái.....cái gì? - hắn sợ đến mặt cắt không còn giọt máu

_ Hừ. Lo đi bệnh viện đi. Mốt đừng ngu ngốc cản đường tôi. - Nó nói rồi lạnh lùng bước vô nhà.

Mở cửa nó nhẹ nhàng bước vô nhà, lên thẳng cầu thang nhẹ nhàng bước vô phòng Jun. Nó đi đến phía giừơng ngồi hẳn xuống cái ghế nhìn Jun nói

_ Dậy đi cậu nhóc. Nhóc ngủ nhiều quá rồi đấy. Bây giờ nhóc dậy để còn cùng nhỏ này trả thù chứ? Thiếu nhóc, thật không biết phải làm sao cả. Dậy đi!

_ Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã không bên nhóc lúc đó. Không an ủi nhóc. Tôi ích kỉ, hèn hạ lắm phải không ? Tôi chỉ vì nỗi đau của riêng mình mà đã bỏ đi biệt tích nhưng lại không biết rằng nhóc lại đau đớn, khổ sở hơn tôi rất nhìu! Tôi vô tâm quá đi mất. Tôi xin lỗi. Tỉnh lại đi! Tôi với nhóc cùng nhau đi trả thù. Hãy để tôi được chuộc lại lỗi lầm của mình đi. Nhóc ạ!

_.........

Vẫn vậy. Người đối diện vẫn nằm yên không nhúc nhích. Nó ngồi đó cứ một mình nói chuyện. Nó tin, nó tin Jun đang nghe nó nói và cậu sẽ tỉnh lại. Sẽ cùng với nó trả thù. Nó ngồi đó được một tiếng , toan đứng lên đi về thì tay Jun nhúc nhích. Thấy vậy, nó liền mỉm cười nhìn cậu. Jun lờ mờ mở mắt thì liền bị ánh sáng của phòng làm cho chói mắt. Nhíu mày hồi lâu rồi mở mắt từ từ để thích nghi dần với ánh sáng cậu liền quay sang nhìn nó mỉm cười _ Chào chị. Lâu rồi không gặp

_ Nhóc con. Bây giờ mới chịu tỉnh sao - Nó vui vẻ không kém. Định quay bước đi báo tin cho mọi người thì Jun gọi lại _ Chị! Đừng nói ai biết cả. Hôm nay ở lại nói chuyện với em. Em có chuyện cần nói

_ Ừ được. Nhưng nhóc cần ăn gì không? Chị đi mua cho - Nó quan tâm nói

_ Có cho em một ly sữa. À sao nãy xưng tôi giờ lại gọi chị thế. Em ứ chịu nhá - Jun trêu nó

_ Đồ siêu quậy. Giờ mi muốn ta gọi chị hay tôi? - Nó cốc yêu Jun nói

_ Uầy chị không được đánh người bệnh nha. Hihi mọi khi xưng tôi. Nhưng lại thích chị xưng chị hơn. -  Jun nói

_ Được rồi. Đợi chút đi lấy đồ ăn

_ Okay - Jun nháy mắt tinh nghịch nói.

Nói rồi nó nhẹ nhàng đi xuống làm chút đồ ăn cho cả hai rồi đem lên phòng. Nó với Jun ngồi vừa ăn vừa nói chuyện

_ Ba năm chị sao rồi?

_ Vẫn vậy. Nhưng có chút tệ hơn

_ Ừm. Không động tĩnh chứ?

_ Ừ. Sau vụ đó. Nhỏ Gen bị đá văng khỏi nhà. Và còn bị đuổi khỏi trường nữa.

_ Vậy tốt rồi

_ Mà này. Sao lại liều lĩnh một mình đi tìm nó?

_ Vì muốn trả thù và hình như em hơi khinh kẻ địch.

_ Hừ. Quá tự tin đằng khác.

_ Hì em xin lỗi

_ Thôi ăn uống lót bụng đi. Xong rồi nghỉ ngơi. Mai chị qua đưa bác sĩ trị liệu đến giúp em

_ Ừm. Ớ sao chị biết?

_ Đồ ngốc. Hôn mê tận ba năm. Tỉnh dậy mà còn đi được thì em là thánh đấy.

_ Hihi..... Em biết rồi. Tạm biệt

_ Ừ tạm biệt. Mai gặp.

Nói xong nó bước ra ngoài đi về. Trả lại sự yên tĩnh vốn có cho Jun. Cậu quay mặt ra cửa sổ nhìn xe nó đang từ từ chạy đi. Ánh mắt đầy sự căm thù và tức giận. " Nguyễn Ngọc Quyên tôi thề sẽ không tha cho cô đâu. Tôi tỉnh dậy là để trả thù. Là để hành hạ cô đến thân tàn ma dại. Cô sẽ mất mọi thứ. Hãy đợi đó. Tôi đã quay lại rồi đây. Hahaha" Cậu suy nghĩ rồi tự nhếch miệng cười đầy khinh bỉ .