Công Chúa Bạch Tuyết Thụy Mỹ Nhân

Chương 5




Trong chương nài cách xưng hô của Y Lạc với Phật Lôi Đức sẽ được ta sửa lại, mọi ngừi xem có hợp ko nha. Đến phát điên vì mấy cách xưng hô >.< —————————————— Lần đầu tiên mở mắt ra, Y Lạc ở bên cạnh hắn. Lần thứ hai mở mắt ra, Y Lạc vẫn ngủ rất say. Lần thứ ba mở mắt ra, Y Lạc người đã không thấy. Lưu lại chỉ còn nhiệt độ cơ thể trên giường cùng khăn trải giường hỗn độn. Bạch Tuyết nằm úp sấp ngủ ở trên giường, mắt hết nhắm lại mở, mở lại nhắm, thân thể từ trong ra ngoài đều đau nhức nghiêm trọng, như là xương cốt cả người bị nghiền nát làm cho hắn đau đến không thể nhúc nhích. Uy Liêm từ bên ngoài đi vào trong phòng, thấy Bạch Tuyết sống dở chết dở nằm trên giường, liền đi lấy khăn mặt lau cho hắn, cũng đắp mền lại cho hắn. 「 Ngài hôm nay có đi luyện kiếm không?」 Uy Liêm vắt khăn. 「 Ngươi không thấy bộ dạng thê thảm của ta sao, như vậy làm sao mà luyện hả?」 Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Uy Liêm. 「 Ngài làm việc luôn bỏ dở nửa chừng.」 Hoàng tử của hắn mới hôm trước còn lập lời thề son sắt muốn trở thành kiếm sĩ lợi hại nhất. 「 Ngươi nghĩ rằng ta là người như vậy hả, chỉ vì bây giờ ta ngay cả đứng dậy cũng không nổi, toàn thân đau muốn chết.」 Bạch Tuyết vừa rơi lệ vừa oán hận.「 Ngươi vì cái gì mà không có nói cho ta biết sẽ đau đến như vậy, cảm giác bây giờ của ta chẳng khác gì sắp chết vậy.」 「 Việc này tùy người mà khác nhau, cũng tùy theo số lần làm mà, Uy Liêm cũng không có biện pháp đoán trước.」 「 Số…… số lần……」 Bạch Tuyết nhớ tới tình hình đêm qua, mặt oanh một tiếng đỏ bừng lên. 「 Quên đi, cái này cũng không thể trách ngươi.」 Bạch Tuyết cố tình trấn định khụ một tiếng.「 Đừng nói chuyện này nữa, bây giờ ta có chuyện khác muốn ngươi đi làm.」 「 Chuyện gì?」 「 Ngươi giúp ta hỏi thăm Phật Lôi Đức là đang làm gì?」 Bạch Tuyết thực để ý đến quan hệ của Phật Lôi Đức cùng Y Lạc. 「 Phật Lôi Đức là chú của Y Lạc Hoàng tử, cũng là một quân nhân xuất sắc.」 Uy Liêm nhanh chóng trả lời. 「 Không phải chuyện này!」 Bạch Tuyết thấp giọng.「 Ta là muốn ngươi đi tra…… Phật Lôi Đức cùng Y Lạc hai người bọn họ……」 tra xem hai người bọn họ có thông *** hay không. Bất quá Bạch Tuyết không dám thốt ra, bởi vì nếu nói ra, Uy Liêm nhất định sẽ nghĩ rằng hắn thiếu tự tin, mà Y Lạc cũng không thương hắn, mới có thể làm loại chuyện này. Bạch Tuyết lập tức sửa miệng.「 Đi thăm dò hai người bọn họ có quan hệ gì.」 「 Ta cùng Hoàng tử giống nhau, vừa mới đến quốc gia này, đâu có quen ai đâu mà hỏi.」 「 Ngươi không biết dùng mĩ nam kế sao?」 Bạch Tuyết hét lớn.「 Mặc kệ, ngươi nhất định phải hỏi cho ra, bằng không người ta ngủ cũng ngủ không ngon, về sau cũng sẽ không an tâm.」 Sắc mặt Uy Liêm trắng nhợt, chần chờ một lúc lâu, thở dài một hơi, chậm rãi rời khỏi Bạch Tuyết. Uy Liêm đi rồi, trong đầu Bạch Tuyết hiện lên vẻ mặt Phật Lôi Đức ngày ấy nhìn Y Lạc, kia thật sự là làm hắn càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng sợ hãi. Lần cuối cùng khi hắn tỉnh lại Y Lạc đã rời khỏi, nếu Y Lạc chạy đi tìm Phật Lôi Đức vậy làm sao bây giờ? Y Lạc cùng Phật Lôi Đức cũng sẽ giống như bọn hắn, ở trên giường lăn qua lăn lại sao? Phật Lôi Đức bộ dạng hùng tráng uy vũ, vậy Y Lạc không phải chỉ có nước bị đè sao? 「 Oa a a a a a!!」 Chính mình dọa chính mình Bạch Tuyết ở trong phòng kêu to, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dạng Y Lạc anh tuấn tuấn mỹ bị người khác ôm vào trong lòng. 「 Muốn ôm cũng chỉ có ta mới có thể ôm a!! Người khác toàn bộ tránh ra!!」 Hắn không ngừng kêu la. Một hồi lâu, Uy Liêm trở về đã thấy Bạch Tuyết giống như người điên liều mạng lắc đầu hô to, Uy Liêm thần sắc trấn định đi đến trước giường Bạch Tuyết nói:「 Điện hạ, ta đã trở lại.」 Bạch Tuyết ngừng hô to, thở sâu vuốt ngực của mình, nói:「 Như thế nào, bọn hắn rốt cuộc như thế nào?」 Thị vệ của hắn quần áo có chút hỗn độn, tóc cũng rối tung, Bạch Tuyết từ tận đáy lòng đối vời người thị vệ tận trung cảm thấy kính nể. Hắn yêu Uy Liêm muốn chết nha! 「Hoàng tử Y Lạc cùng Phật Lôi Đức tướng quân, từng là một đôi tình nhân. Hơn nữa danh sách tình nhân của Hoàng tử Y Lạc ở bên ngoài, nghe nói chất thành đống lớn, muốn đếm cũng không đếm được.」 Bạch Tuyết nghe xong báo cáo của Uy Liêm, há hốc miệng, khiếp sợ đến nhãn cầu muốn rơi xuống.「 Ta…… Y Lạc của ta cư nhiên cùng con tinh tinh kia……」 Trong mắt Bạch Tuyết ngưng tụ lệ quang, sau đó, oa một tiếng khóc lớn lên.「 Không muốn…… người ta không muốn……」 Hắn vừa khóc vừa hỏi:「 Nhưng mà bọn hắn đã chia tay đúng không? Y Lạc hiện tại chỉ yêu một mình ta đúng không?」 「 Nghe nói Phật Lôi Đức vẫn yêu Hoàng tử Y Lạc, cái khác, ta không biết.」 「 Làm cái quỷ gì a!」 Bạch Tuyết khóc đến thương tâm.「 Việc này là người tìm ai hỏi ra, có đúng không a?」 「Người hầu thị vệ trong cung không ai biết nhiều như vậy, cho nên ta tìm Nhã Khả Bố hoàng tử.」 Uy Liêm nói. 「 Ách?」Nước mắt Bạch Tuyết đột nhiên ngừng rơi. 「 Nếu không có việc gì nữa, ta đi xuống trước.」 Uy Liêm nói câu cuối, tiện đà lui ra. 「 Uy Liêm.」 Bạch Tuyết gọi Uy Liêm lại.「 Cám ơn ngươi.」 「 Vì điện hạ làm việc, là vinh hạnh của ta.」 Uy Liêm trả lời. ??? Nghỉ ngơi vài ngày, Bạch Tuyết dần dần hồi phục. Chính là tuy rằng thân thể đã bớt đau đớn, nhưng tâm linh lại như chìm vào hư không. Bạch Tuyết cầm kiếm, ở trong phòng nhảy tới nhảy lui múa kiếm. Y Lạc từ lần trước rời khỏi ổ chăn của hắn, đã ba ngày chưa có trở về. Hắn chờ Y Lạc càng ngày càng sốt ruột, không biết Y Lạc có phải bị Phật Lôi Đức lừa gạt chạy trốn, không biết Y Lạc còn có thể trở về hay không. Uy Liêm từ ngoài phòng đi vào. 「 Như thế nào, Y Lạc ở phòng nghị sự sao? Hắn nếu đang thương lượng quốc sự thì không sao cả, ta có thể tiếp tục chờ hắn.」 Bạch Tuyết khẩn trương hỏi Uy Liêm. 「 Y Lạc Hoàng tử đi rồi lúc sau ta mới đến, nghe nói Phật Lôi Đức bị bệnh, ở phòng nghị sự té xỉu, cho nên Y Lạc Hoàng tử đưa hắn trở về.」 Uy Liêm đáp. 「 Cái gì!」 Bạch Tuyết không dám tin nhìn Uy Liêm.「 Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Ngươi có đi đến chỗ của Phật Lôi Đức tìm Y Lạc không?」 「 Có, bất quá bị đuổi ra ngoài.」 Người ở chỗ của Phật Lôi Đức tựa hồ đặc biệt không thích Bạch Tuyết, cho nên thân là thị vệ của Bạch Tuyết hắn tự nhiên thành cái đinh trong mắt đối phương. 「 Bọn hắn thế nhưng đối đãi ngươi như vậy, hừ, ngươi là đại biểu cho ta nha. Như vậy mặt mũi của ta để ở đâu a!」 Bạch Tuyết tức giận cầm kiếm múa may loạn xạ. 「 Điện hạ, cẩn thận.」 Uy Liêm thiếu chút nữa bị Bạch Tuyết chém trúng. Cuối cùng mệt mỏi, Bạch Tuyết thở hổn hển ném thanh kiếm xuống đất, nhảy lên trên giường đem chăn bông quấn lại thành kén.「 Ngươi đi xuống đi! Ta muốn ở một mình.」 Hắn nói với Uy Liêm. Uy Liêm lẳng lặng rời khỏi Bạch Tuyết, đóng cửa lại. Trốn ở ổ chăn Bạch Tuyết không tự chủ được nước mắt rơi xuống, cái tên Phật Lôi Đức kia là kẻ nào chứ, lại muốn cướp Y Lạc xinh đẹp của hắn. Hắn yêu Y Lạc đã rất lâu rồi nha, từ khi bảy tuổi đến giờ, tình yêu của hắn dành cho Y Lạc chưa từng thay đổi, hắn có tự tin có thể yêu Y Lạc mãi cho đến lúc chết, sẽ không hề ngừng nghỉ dù cho chỉ một ngày. Phật Lôi Đức có thể không? Phật Lôi Đức có thể yêu Y Lạc giống như hắn không? Ở trong ổ chăn giãy dụa khóc một hồi lâu, Bạch Tuyết cuối cùng ngẩng đầu lên, hít heist nước mũi, lao xuống giường mặc quần áo cầm lấy kiếm, quấn ngoại bào đi. Hắn muốn đi tìm Y Lạc, hắn phải đi cướp Y Lạc trở về. ??? Phật Lôi Đức ngụ ở một góc trong hoàng cung, nơi này trước đây Y Lạc thường đến, y vĩnh viễn nhớ rõ những năm tháng y trải qua thời niên thiếu ở nơi này. Bởi vì Phật Lôi Đức té xỉu ở trước mặt y, cho nên y đành phải dìu Phật Lôi Đức về tới, đến khi cửa phòng ngủ của Phật Lôi Đức vừa mở ra, hương vị quen thuộc ùa đến khiến cho trong lòng Y Lạc chấn động. Đem Phật Lôi Đức giao cho người hầu, để cho người hầu đỡ Phật Lôi Đức nằm ổn định trên giường, Y Lạc đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới hoa viên một lúc lâu, có chút mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt. Phật Lôi Đức chậm rãi tỉnh lại, thở dài.「 Con đưa ta trở về sao?」 「 Ừm.」 Y Lạc ậm ừ. 「 Quân nhân mà lại té xỉu, quả thực đáng buồn cười.」 「 Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi, bắt chước người trẻ tuổi chống đỡ ba ngày không ngủ, không té xỉu mới là lạ.」 Y Lạc nói:「 Thầy thuốc một lát nữa sẽ tới, người ngủ trước đi, ta phải trở về.」 Phật Lôi Đức nhắm mắt lại.「 Không bằng con cứ tới khách phòng mà nghỉ ngơi, từ nơi này trở lại chỗ đó cũng mất một đoạn đường. Không chừng lại đến lượt con té xỉu, thành ra chuyện cười sau ta đó.」 「 Cũng được.」 Y Lạc ngẫm lại mình cùng Phật Lôi Đức đã gần như không còn quan hệ gì, hiện giờ chỉ đơn thuần là chú cháu, vì thế đối với đề nghị này của Phật Lôi Đức cũng thản nhiên chấp nhận. Huống chi trong phòng của y còn có nhóc con Bạch Tuyết đang ở, nếu mà quay về không cần nghĩ cũng biết, mình khẳng định sẽ nhịn không được mà lại đem nhóc con ra chà đạp cả một đêm. Như vậy thì y cũng khỏi cần ngủ luôn. Y Lạc đi rồi, thầy thuốc đến khám cho Phật Lôi Đức, cuối cùng nói hắn chỉ bị cảm mạo, dặn hắn nghỉ ngơi nhiều hơn là được. Phật Lôi Đức nằm ở trên giường một hồi cảm thấy không còn trở ngại mới đứng dậy đi lại, hắn đi đến trước căn phòng Y Lạc đang nghỉ, cúi đầu đặt tay áp lên cửa, có chút xúc động muốn mở cửa đi vào ôm chặt lấy Y Lạc. 「 Chủ nhân.」Người hầu của Phật Lôi Đức đi đến phía sau hắn. 「 Chuyện gì?」 「 Là Công chúa Bạch Tuyết, nàng đang ở dưới lầu, yêu cầu muốn gặp ngài.」 Phật Lôi Đức xuống lầu. Khi hắn thấy Bạch Tuyết đang nổi giận đùng đùng tay cầm thanh kiếm, ở trước cửa nhà hắn bước qua bước lại, cảm thấy thập phần tức giận. Chính là người này, mới khiến cho Y Lạc rời xa hắn. Từ khi hắn chia tay Y Lạc, tuy là người ở xung quanh Y Lạc rất nhiều, nhưng Y Lạc không hề có chút tâm tư nào với bọn họ, cho nên hắn cảm thấy tạm yên tâm, hy vọng một ngày nào đó còn có thể cùng Y Lạc tái hợp, chỉ bởi vì cái kẻ trước mắt này, đã bóp chết toàn bộ hy vọng của hắn. Bạch Tuyết đi đến trước mặt Phật Lôi Đức, âm trầm nhìn hắn. 「 Ngươi tới nơi này để làm cái gì?」 Phật Lôi Đức hỏi. 「 Y Lạc đâu? Đem hắn trả lại cho ta.」 Bạch Tuyết vươn tay, hướng Phật Lôi Đức. 「 Y đang ngủ ở trên lầu, ngươi đừng quậy phá y, trở về đi!」 Phật Lôi Đức hừ một tiếng. Bạch Tuyết hít sâu một hơi.「 Y ngủ ở nhà ngươi? Nếu muốn ngủ tại sao y lại không trở về chỗ của ta mà ngủ, lại ngủ ở chỗ này của ngươi!」 Phật Lôi Đức cảm thấy phản ứng của Bạch Tuyết thập phần buồn cười.「 Có lẽ y thích ngủ ở nơi này thì sao? Ngươi đừng đến quấy rối, đi nhanh lên. Nếu không ta sẽ đem ngươi đá ra ngoài.」 「 Phật Lôi Đức!」 Bạch Tuyết tức giận đến nổi trận lôi đình.「 Y Lạc là của ta, ngươi đừng mơ cướp được y.」 Thanh kiếm của hắn chỉ thẳng vào mặt Phật Lôi Đức. 「 Ngươi muốn như thế nào?」 Phật Lôi Đức nhếch mép. 「 Ta muốn cùng ngươi quyết đấu.」 Bạch Tuyết quyết định phải cố gắng đem cướp Y Lạc về. Hắn rất yêu Y Lạc, hắn sẽ không làm cho Y Lạc thương tâm, hắn đời này đều phải làm cho Y Lạc thật vui vẻ, còn kẻ này thì không giống, kẻ này có thể khiến cho Y Lạc thương tâm, kẻ này có thể sẽ làm Y Lạc khó sống, mà hắn tuyệt không cho phép chuyện như vậy xảy ra. 「 Quyết đấu? Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?」 Phật Lôi Đức cất tiếng cười to. Một tên nhóc yếu đuối đến mức gió thổi cũng bay mất mà dám tìm quân nhân quyết đấu, khẳng định đầu hắn đã hỏng mất rồi. 「 Đương nhiên biết.」 Trong mắt Bạch Tuyết toát ra ngọn lửa. 「 Như vậy, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.」 Phật Lôi Đức tiếp nhận kiếm do người hầu đưa tới, chỉ hướng Bạch Tuyết. Bạch Tuyết hít sâu một hơi, giơ kiếm lên, hướng Phật Lôi Đức đâm tới. Phật Lôi Đức vung nhẹ tay liền dễ dàng ngăn chặn kiếm của Bạch Tuyết, rồi sau đó cổ tay xoay vòng, ra sức vung lên, âm thanh vang vang đem kiếm của Bạch Tuyết đánh rơi trên mặt đất. Bạch Tuyết hoảng sợ, không kịp né tránh, Phật Lôi Đức lại đâm tới. Bạch Tuyết nghe được cả thanh âm của quần áo cùng da thịt bị kiếm đâm vào thật sâu, làm hắn cảm thấy có chút ghê tởm, rồi sau đó cảm giác đau đớn mãnh liệt lan truyền từ bả vai, khi Phật Lôi Đức rút kiếm ra, máu đã phun ra ào ạt. Phật Lôi Đức lãnh khốc tươi cười vẫn không đình chỉ ý chí chiến đấu, Bạch Tuyết nhìn thấy Phật Lôi Đức lại là một kiếm hướng mình đánh xuống đến, cả thân thể cứng đờ, hoàn toàn mất đi khí lực né tránh. 「 Điện hạ!」 Phía sau truyền đến thanh âm, Bạch Tuyết đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ đánh trúng bắn ra ngoài, đụng phải vách tường. 「 Điện hạ, điện hạ ngươi không sao chứ?」 Uy Liêm vội vàng đè lại miệng vết thương của Bạch Tuyết. Bạch Tuyết mím môi, sắc mặt trắng bệch, không nhìn ra nổi người trước mắt là ai nữa. Hắn chỉ cảm thấy rất sợ hãi, Phật Lôi Đức thật sự muốn lấy mạng của hắn, Phật Lôi Đức oán hận hắn. Thần sắc của Phật Lôi Đức ảm đạm, nắm kiếm định đi đến chỗ Bạch Tuyết, một lần giải quyết dứt điểm, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy ở cổ truyền đến đau đớn, có máu chảy ra. 「 Ta tựa hồ đã quên nhắc nhở người đừng thương tổn Bạch Tuyết, chú.」 Thanh âm hung ác nham hiểm của Y Lạc vang lên từ phía sau Phật Lôi Đức. 「 Là hắn tự tìm, đây là quyết đấu quang minh chính đại.」 Phật Lôi Đức buông kiếm xuống. 「 Thực lực của hắn kém xa ngươi, đáp ứng cùng hắn quyết đấu, ngươi chắc chắn là muốn hắn chết.」 「 Hắn đoạt đi ngươi, ta không nên làm như vậy sao?」 Phật Lôi Đức căm hận nói. 「 Đừng quên lúc trước là tự ngươi rời khỏi ta, hiện giờ ta yêu ai, tựa hồ cùng ngươi không quan hệ.」 Y Lạc đem chủy thủ chỉa thẳng vào mặt Phật Lôi Đức. 「 Sau này ta sẽ không đến đây nữa.」 Y Lạc đi đến bên Bạch Tuyết, ôm lấy Bạch Tuyết. Bạch Tuyết giống như con thỏ hoảng sợ, không ngừng run rẩy. 「 Nhóc con đần độn.」 Y Lạc mắng.「 Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm này.」 Bạch Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, chìm sâu vào đôi mắt màu xanh da trời kia. Tuy rằng khuôn mặt Y Lạc bình tĩnh nhìn không ra chút cảm xúc gì, nhưng Bạch Tuyết có thể từ trong ánh mắt Y Lạc cảm nhậ được nỗi lo lắng của y. Bạch Tuyết nghẹn ngào, oa một tiếng òa khóc. Hắn vùi đầu vào trong ngực Y Lạc gào khóc không ngừng, hắn nghĩ đến hắn sẽ không còn được gặp lại Y Lạc, nếu Uy Liêm không đến kịp, nếu Phật Lôi Đức một kiếm kia thật sự bổ xuống. Hắn thật sự rất sợ hãi, sợ không bao giờ … có thể giống như vậy ôm chặt Y Lạc, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của Y Lạc. 「 Thật là.」 Y Lạc ôm Bạch Tuyết, cũng không quay đầu lại, ly khai khỏi cái nơi mà năm nào đã từng một lần lưu luyến không muốn rời, cũng ly khai khỏi người mà rất lâu trước kia, y đã từng muốn dụng tâm đi yêu. ??? Thầy thuốc đi rồi, nước mắt Bạch Tuyết mới thoáng ngừng. Bạch Tuyết nằm ở trên giường nhìn bóng lưng Y Lạc, hắn có thể nhìn ra được Y Lạc thập phần tức giận, bởi vì từ khi trở về từ chỗ của Phật Lôi Đức Y Lạc không hề mở miệng nói được nửa câu. Miệng vết thương của Bạch Tuyết không sâu, băng bó qua cũng không còn gì đáng ngại, Bạch Tuyết lo lắng nhất vẫn là Y Lạc từ nay về sau sẽ không thèm để ý tới hắn, dù sao mình cũng đã làm lớn chuyện. 「 Y Lạc……」 Bạch Tuyết thử gọi tên Y Lạc. Y Lạc không hề quay đầu lại, ngồi ở trước bàn lật hồ sơ, lẳng lặng xem. 「 Y Lạc, ngươi tức giận à?」 Bạch Tuyết lo lắng hỏi. 「 Đúng.」 Y Lạc trả lời. Bạch Tuyết nhụt chí cúi đầu, sau đó xốc mền lên, đi đến bên cạnh Y Lạc. Bạch Tuyết ngồi xổm dưới chân ngước nhìn Y Lạc.「 Ta sau này sẽ không làm như vậy nữa, ngươi đừng giận ta được không?」 Bạch Tuyết khẩn cầu. 「 Nếu một kiếm kia của Phật Lôi Đức đem ngươi chém thành hai nửa, ngươi còn có lần sau nữa không?」 Sắc mặt Y Lạc vẫn xanh mét. 「 Đừng nói đến chuyện đó nữa, ta hiện tại không phải vẫn còn ở trước mặt ngươi sao? Dù sao thì ta cũng vì ngươi mà mới chạy đến đó nha, ngươi đừng tức giận nữa được không? Được không?」 Bạch Tuyết đáng thương kéo kéo chân Y Lạc, nước mắt lại ứa ra, nhìn người yêu của hắn. 「 Ngươi a!!」 Y Lạc thở dài.「 Thật sự là không có biện pháp với ngươi mà.」 「 Tha thứ cho ta rồi nha?」 Bạch Tuyết cười cười. 「 Đến trên giường nằm xuống nghỉ ngơi đi, miệng vết thương của ngươi vừa mới cầm máu.」 「 Không cần, ta muốn ở bên cạnh ngươi.」 Bạch Tuyết đứng lên, cũng không để ý Y Lạc có phản đối hay không, an vị trên đùi Y Lạc, quấy rầy y làm chính sự.「 Ngươi đang coi cái gì vậy?」 「 Đề nghị bố trí quân sự của các đại thần.」 「 A, có tên Phật Lôi Đức a?」 Bạch Tuyết ở trên đùi Y Lạc ngọ nguậy liên tục, cố gắng chỉnh lại vị trí cho tốt. 「 Hắn là tướng lãnh binh lần này, bất quá ta cùng Nhã Khả Bố không hy vọng hắn sẽ đi, chuyện này quá nguy hiểm.」 「 Đi đi đi đi, để cho hắn đi đi, nguy hiểm càng tốt, tốt nhất là để cho hắn một đi không trở về.」 Bạch Tuyết cười âm trầm.「 Hắn đâm ta một kiếm rất đau, cái người xấu kia nhất định sẽ phải bị trừng phạt.」 「 Là ngươi đi khiêu khích, còn dám nói như vậy.」 「 Ai bảo ngươi cùng hắn có gian tình a, ta sao có thể nhịn được chứ?」 Bạch Tuyết thở phì phì nói:「 Ngươi là người của ta nha, hắn muốn tới cướp mà ta không phản kích, đây không phải rất mềm yếu sao? Kẻ yếu đuối sẽ bị khi dễ, nói không chừng về sau hắn còn có thể làm trò trước mặt ta ôm ngươi hôn ngươi, mới nghĩ vậy ta đã chịu không nổi rồi.」 Bạch Tuyết ở trên đùi Y Lạc không ngừng thay đổi vị trí, cố gắng tìm kiếm một chỗ ngồi ổn định. 「 Đừng động nữa được không.」 Y Lạc đột nhiên thổi một luồng khí nóng rực vào tai Bạch Tuyết. Bạch Tuyết rùng mình một cái, run lên.「 Làm sao vậy?」 「 Làm sao à?」 Y Lạc cười nhẹ:「 Ngươi còn dám hỏi làm sao à?」 Bạch Tuyết nhíu mày. Y Lạc cắn nhẹ lên vành tai Bạch Tuyết, một bàn tay giữ chặt thắt lưng Bạch Tuyết, một bàn tay luồn vào trong quần hắn sờ soạng, Bạch Tuyết oa một tiếng la lên, hắn không đoán được Y Lạc sẽ hành động như thế, khiến hắn bị dọa cho nhảy dựng. Cảm giác phân thân đột nhiên bị cầm lấy nhu lộng, Bạch Tuyết nhanh chóng giữ tay Y Lạc. 「 Hiện tại đang là giữa ban ngày ban mặt nha……」Thanh âm của Bạch Tuyết tựa như sắp vỡ vụn ra. 「 Ai kêu ngươi ngồi trên đùi ta, cái mông nhỏ còn xoay xoay cọ cọ lung tung.」 Y Lạc hôn lên cổ Bạch Tuyết, rồi sau đó cởi quần hắn ra, đem bộ vị nóng rực của mình chôn sâu vào. Bạch Tuyết run rẩy, ngay lập tức giải phóng ở trong tay Y Lạc. 「 Nhanh như vậy a?」 Y Lạc thấp giọng cười, thích thú nhìn Bạch Tuyết cả người như nhũn ra. 「 Ta không biết, đừng hỏi ta mà!」 Bạch Tuyết che mặt, thần tình đỏ bừng, xấu hổ muốn chết. Hắn luôn cho rằng loại sự tình này hẳn là chỉ được làm ở trên giường, không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên làm ở trên ghế. Y Lạc đưa tay đặt ở trên đùi Bạch Tuyết, chậm rãi nâng Bạch Tuyết lên, rồi sau đó hạ hắn xuống, Bạch Tuyết mất trọng tâm ngã ra phía trước, đành đem hai tay bám chặt trên bàn, cố gắng giữ vững thân thể. Động tác tra tấn của Y Lạc cực kỳ thong thả, mỗi một lần ra vào đều khiến cho Bạch Tuyết đạt được khoái cảm mãnh liệt, bàn tay chống trên bàn phát run muốn nhũn ra, thắt lưng cũng vô lực, chỉ có thể tùy ý để Y Lạc làm chủ khống chế tốc độ, cố gắng tiếp nhận. Động tác lặp đi lặp lại không ngừng, khiến cho Bạch Tuyết không nhịn được mà bật ra tiếng rên rỉ, hắn cắn răng cảm thụ khoái cảm muốn chết, hy vọng màn tra tấn này nhanh chóng chấm dứt, nhưng mà Y Lạc lại không hề có chút dấu hiệu muốn ngừng lại, trừu sáp liên tục. 「 Y Lạc…… Y Lạc ta không được rồi……」 Bạch Tuyết cơ hồ sắp khóc. 「 Đứng lên.」 Y Lạc buông Bạch Tuyết ra, khiến cho thứ nam tính của y chôn sâu vào trong cơ thể Bạch Tuyết. 「 Ô……」 Bạch Tuyết run rẩy kịch liệt. Y Lạc đá ghế ra đứng dậy, để cho Bạch Tuyết đứng thẳng, hai tay Bạch Tuyết nắm chặt lấy bàn, khom người, hai chân vì khoái cảm không chịu nổi mà hơi hơi phát run. Hai tay Y Lạc giữ chặt thắt lưng Bạch Tuyết, bắt đầu thẳng tiến, tốc độ nguyên bản đang tư thong thả dần dần nhanh hơn. Từ chỗ mập hợp truyền ra tiếng vang *** mĩ quanh quẩn ở trong phòng, Bạch Tuyết phát ra tiếng rên rỉ hỗn loạn nghẹn ngào tiếng khóc càng kích thích giác quan của Y Lạc. Qua rất lâu sau, Y Lạc cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, đem dịch thể nóng cháy phóng thích vào trong cơ thể Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cũng cùng lúc giải phóng ra. Bạch Tuyết thở hổn hển, lúc này Y Lạc đem phân thân chậm rãi rút ra, Bạch Tuyết nhíu mày, cảm giác có một cổ nhiệt lưu từ trong thân thể của mình dọc theo hai đùi mà chậm rãi chảy xuống. Sau khi chấm dứt, Bạch Tuyết nhẹ nhàng thở ra, hai chân mềm nhũn đứng không vững nữa. Y Lạc đúng lúc đỡ được hắn, ôm hắn mang lên giường, để cho hắn nằm xuống. 「 Dính dính …… thật là khổ sở……」 Bạch Tuyết dùng hai tay ôm lấy hai má đang đỏ hồng không thôi, không dám nhìn thẳng Y Lạc. Vết thương trên vai hắn vì hành động kịch liệt mới vừa rồi mà lần thứ hai bị hở ra, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, toàn thân bây giờ chỉ có cảm giác được yêu đến cực độ sảng khoái cùng tê dại, chẳng hề thấy tí xíu đau đớn nào. Y Lạc vắt khăn mặt, tách chân Bạch Tuyết ra, dịu dàng chà lau cho hắn. 「 Ân……」 Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Y Lạc đang nhìn chăm chú vào nửa người dưới đang quang lỏa của mình, thân thể non nớt chỉ mới làm quen với tư vị tình ái của Bạch Tuyết nhanh chóng có phản ứng. Sau khi tẩy sạch sẽ dịch thể giữa chân Bạch Tuyết, Y Lạc cởi quần áo quỳ ghé vào phía dưới Bạch Tuyết, y không nói một câu cúi đầu mai nhập giữa hai chân Bạch Tuyết, thong thả nuốt duyện. 「 A……」Kích thích mãnh liệt làm cho Bạch Tuyết lại muốn bắn ra.「 Không cần, không cần a Y Lạc……」 Ngón tay của hắn luồn vào mái tóc của Y Lạc định ngăn cản y, nhưng Y Lạc cường ngạnh không chịu nhượng bộ, hắn đành phải để cho mình lại bị Y Lạc nhấn chìm vào cơn sóng triều khoái cảm sắp mang hắn bức đến phát điên, thất lạc chính mình. ??? Sáng sớm, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. 「 Điện hạ, Y Lạc điện hạ.」 Y Lạc tỉnh lại, y quay đầu nhìn Bạch Tuyết liếc, Bạch Tuyết vẫn còn đang ngủ say. Y Lạc đứng dậy mặc ngoại y đi ra ngoài.「 Chuyện gì xảy ra?」 Thanh âm hốt hoảng trả lời:「 Tắc Lập Tây Á xuất binh, đại quân chính của bọn chúng đang từ từ áp sát Y Ma.」 Y Lạc đóng cửa lại, đi theo người nọ, thanh âm càng lúc càng xa dần.「 Bọn chúng có bao nhiêu quân? Phụ vương biết chưa? Nhã Khả Bố cùng Phật Lôi Đức nữa?」 「 Đang được thông báo……」 Bạch Tuyết dụi dụi mắt, xoay người, vị trí bên cạnh hắn đã trống rỗng chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể của Y Lạc, hắn biết Y Lạc lại ly khai, Y Lạc vì chuyện quốc gia đại sự mà luôn rời khỏi hắn. Thở dài xoay người ngủ tiếp, thẳng đến khi mặt trời lên cao thái dương rọi nắng vào mông, Bạch Tuyết mới gắng gượng bò dậy. 「 Uy Liêm.」 Bạch Tuyết thì thào kêu một tiếng, phát giác Uy Liêm không đi vào, vì thế lại hô tiếng thứ hai. 「 Uy Liêm ngươi đã chạy đi đâu?」 Cửa bị mở ra, Uy Liêm đi đến trước giường Bạch Tuyết. 「 Giúp ta rửa mặt chải đầu, ta muốn đi luyện kiếm.」Bạch Tuyết mệt mỏi dùng thanh âm uể oải nói. 「 Vết thương của ngài còn chưa tốt đâu.」 「 Không chết được.」 Bạch Tuyết trả lời. 「 Đúng vậy điện hạ.」 Uy Liêm bưng chậu nước đến, lau mặt lau người cho Bạch Tuyết, cũng thay đổi y phục cho hắn. Sau khi chuẩn bị xong bọn hắn ra hậu viện, Uy Liêm dạy cho Bạch Tuyết kiếm thuật, Bạch Tuyết cũng cố gắng học tập. Uy Liêm có chút kinh ngạc nghị lực Bạch Tuyết, liên tiếp hơn một tháng, Bạch Tuyết chưa hề ngừng nghỉ lịch học mỗi ngày, nhiều lần tới khi bầu trời tối đen mới trở về phòng nghỉ ngơi. 「 Nghe nói Tắc Lập Tây Á đã đánh tới.」 N.gày hôm đó, đang giao chiêu, Bạch Tuyết thở hồng hộc hỏi. 「 Đúng vậy.」 Uy Liêm trả lời. 「 Vì cái gì phải có chiến tranh chứ? Y Lạc sẽ ra ngoài đánh giặc sao? Cái trò đánh đến chết đi sống lại như vậy đến tột cùng có ý nghĩa gì chứ?」 「 Mang binh xuất chinh chính là Phật Lôi Đức tướng quân.」 「 A, là hắn a, vậy đánh thua cũng không quan trọng. Tốt nhất quân địch có thể đem đầu của hắn chặt bỏ luôn.」 「 Trận chiến tranh này không thể thua, nếu thua, Y Ma có thể mất nước.」 「 Nhất định sẽ không thua!」 Bạch Tuyết ngắm thấy Uy Liêm có khe hở, kiếm phong đột nhiên lưu chuyển, ra sức đánh rơi thanh kiếm trong tay Uy Liêm.「 Có ta và Y Lạc ở đây, Y Ma làm sao mà thất bại cho được?」 「 Xem đi, ngay cả ta cũng thắng được ngươi!」 Dưới ánh mặt trời, Bạch Tuyết vui vẻ há mồm cười lớn. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đánh rơi được kiếm của Uy Liêm, hơn một tháng, kiếm thuật của hắn càng ngày càng tốt. 「 Điện hạ chỉ cần có quyết tâm học, nhất định sẽ tiến bộ thôi.」 Uy Liêm cười yếu ớt. 「 Hừ, đương nhiên rồi, ta thiên tư thông minh thiên phú dị bẩm a!」 Bạch Tuyết kiêu ngạo đáp. 「 Bạch Tuyết!」 Y Lạc từ xa xa đi tới. 「 Oa, Y Lạc, ngươi đã về rồi!」 Bạch Tuyết xông lên nhào vào lòng người yêu mến, giống bát trảo bạch tuộc gắt gao quấn quanh Y Lạc, nhiệt tình hôn môi y. 「 Uy Liêm, phiền ngươi tự thu dọn đi, ta bận cùng Y Lạc lên lầu hôn nhẹ rồi!」 Ánh mắt Bạch Tuyết sáng lấp lánh, vẻ mặt khoái hoạt của hắn chung thủy không có một tia phiền não ưu sầu, trong mắt của hắn chỉ có sự tồn tại của Y Lạc. Hai người đi rồi, Uy Liêm xoay người nhặt kiếm lên. Lúc này, xa xa ngoài đình viện đi tới một thân ảnh rất quen thuộc với Uy Liêm, người kia chậm rãi tới gần, nở nụ cười yếu ớt với Uy Liêm. 「 Nhã Khả Bố điện hạ.」 Uy Liêm mở miệng. Nhã Khả Bố nhìn thấy Uy Liêm nắm chặt tay phải, ngay lập tức, hắn kéo tay Uy Liêm lại, vặn mở ra.「Tayngươi sưng đỏ rồi.」 「 Không có gì đâu.」 Uy Liêm trả lời. Nhã Khả Bố cúi đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay Uy Liêm, nhắm mắt lại, im lặng không nói một câu. 「 Nếu không có việc gì, ta đi trước.」 Uy Liêm thu hồi cánh tay, cầm kiếm đi vào bên trong. Hai tai Uy Liêm nóng bừng. Bởi vì nụ hôn của Nhã Khả Bố. ——————————————- Chương nài thật giá trị he pà kon ^.^ Chương sau bão nổi rầu >.< Pass chương kế: không muốn cài~~~~