Công Chúa Bạch Tuyết Thụy Mỹ Nhân

Chương 4




Bạch Tuyết ở Y Ma quốc, phòng của hắn cũng chính là phòng Y Lạc, giường hắn chính là giường Y Lạc, hắn từ trước đến giờ luôn nghĩ sau khi mình khôi phục thân thể bình thường thì có thể cùng Y Lạc sống hạnh phúc, hai người nhàn nhã sống đến già. Nhưng sự thật chứng minh, tương lai thật sự không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng, cho dù Y Lạc có cưới hắn về nhà, thế giới này vẫn là giống nhau, cũng không có bởi vậy mà trở nên tốt đẹp hơn.

Bạch Tuyết cầm một thanh đoản kiếm sắc bén ngồi ở bên giường, chờ Y Lạc trở về.

Hắn cảm thấy có chút tịch mịch, bởi vì Y Lạc thường xuyên đi vắng không ở bên cạnh hắn. Chuyện Y Lạc cần xử lý rất nhiều, hắn để ý thấy bình thường khi Y Lạc trở về phòng nằm xuống liền ngủ, tỉnh ngủ lại lập tức rời đi, cho nên hắn cảm thấy thật tịch mịch.

Âm thanh cửa mở vang lên, Y Lạc mang theo khuôn mặt mỏi mệt trở về phòng. Vào lúc giữa trưa nghị sự với các đại thần, trước đó Y Lạc cùng bọn họ thảo luận suốt ba ngày chuyện tấn công Tắc Lập Tây Á, binh lực đã tập hợp đầy đủ, chỉ còn lại chuyện nên để ai đứng đầu mang binh xuất phát mà thôi.

Người chú Phật Lôi Đức yêu cầu để chính mình lãnh binh, Y Lạc nghe vậy cảm thấy rất phức tạp. Chú y mặc dù có kĩ năng, bất quá nhiệm vụ này thật sự quá nguy hiểm, y không muốn để thân nhân đi mạo hiểm.

Y Lạc đóng cửa, thấy Bạch Tuyết lẳng lặng ngồi ở trên giường không nói một câu.

「 Làm sao vậy?」 Y Lạc nhìn thấy đoản kiếm trên tay Bạch Tuyết.「 Cầm kiếm để làm gì, mau đặt nó xuống!」

「 Cùng ta nghĩ không giống với……」 Bạch Tuyết ra vẻ nan giải.

「 Cái gì không giống với?」 Y Lạc tới gần Bạch Tuyết, cầm lấy đoản kiếm trong tay hắn.

「 Ta muốn cắt tóc, đừng lấy đi chứ!」 Bạch Tuyết nói.

「 Một mình ngươi định cắt như thế nào? Uy Liêm đâu?」 Y Lạc phát giác ra thị vệ Bạch Tuyết luôn mang theo bên mình đã đi vắng.

「 Bị ta đuổi ra ngoài rồi.」

「 Sao vậy? Hắn chọc ngươi tức giận à?」

「 Bởi vì ngươi đi vắng a!」 Bạch Tuyết ôm thắt lưng Y Lạc, tựa vào trên người y.「 Ta nói với Uy Liêm rằng ngươi đi vắng không ở bên cạnh ta, ta cảm thấy rất khó chịu, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, kết quả tên chết tiệt kia lại có thể hỏi ta có phải hay không cái kia đã đến, cho nên mới nóng nảy không thôi. Ta rống lên một câu:『 Đã lâu rồi chưa đến, mà từ nay về sau cũng sẽ không đến nữa!』 sau đó đem hắn đá ra ngoài.」

Y Lạc cười ra tiếng, khuôn mặt mỏi mệt nhờ Bạch Tuyết mà có lại thần thái sáng ngời.

「 Thật sự là tức chết ta mà.」 Bạch Tuyết nói.

「 Ta giúp ngươi cắt đi!」

「 Ngắn nhiều không?」 Y Lạc hỏi.

「 Giống ngươi đi nha.」

「 Vậy không phải trông rất giống con trai sao?」

「 Ta là con trai mà!」

「 Tùy ngươi.」 Ngón tay Y Lạc lướt lên mái tóc dài, mái tóc đen của Bạch Tuyết thập phần xinh đẹp, cắt đi thật sự rất đáng tiếc.

Từng lọn tóc màu đen rơi rụng xuống dưới, trong phòng im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, cùng tiếng cọ xát của lưỡi dao sắc bén cắt vào mái tóc của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ôm chặt thắt lưng Y Lạc, vùi đầu vào y phục của y, rất lưu luyến cảm giác ấm áp này.

「 Ta muốn nói với ngươi……」 Bạch Tuyết mở miệng.

「 Ân.」

「 Ngày hôm qua ta lại nằm mơ.」

「 Lại là khung cảnh biển khơi kia sao?」

「 Ân, cảm giác càng ngày càng chân thật. Hơn nữa mỗi lần ta tỉnh lại ngươi cũng không ở bên cạnh ta, ta thật sự rất hoảng sợ.」 Bạch Tuyết nói hết.

「 Ta có chuyện phải làm.」 Y Lạc dù sao cũng là Hoàng tử của một quốc gia, chuyện cần y xử lý rất nhiều. Tuy rằng y mang theo Bạch Tuyết trở về, nhưng cũng không thể vì Bạch Tuyết mà gác lại những chuyện bên người. Y là một con người rất có trách nhiệm, chìm đắm trong tình yêu không phải là tính cách của y.

「 Càng không xong chính là……」 Bạch Tuyết thở dài một hơi.「 Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, ngươi đều không có hôn ta, hơn nữa cho dù ngủ cùng nhau, ngươi cũng không có ôm ta một cái.」

Vừa vặn tỉa xong tóc cho Bạch Tuyết, bàn tay Y Lạc dừng lại ở bên cần cổ trắng ngần của Bạch Tuyết giữ chặt một chút.

「 Hai người con trai ôm nhau rất kỳ quái.」 Y Lạc tuy rằng thích Bạch Tuyết, nhưng vẫn là có chút giãy dụa. Trước kia y cũng có thử chạm qua đàn ông, nhưng hoàn toàn không có cảm giác yêu thích, cho nên sau này cũng không còn hứng thú tiếp tục. Hiện giờ gặp Bạch Tuyết, tiểu quỷ linh tinh nửa nam nửa nữ này lại đem y xoay tới xoay lui, khiến cho y đúng là muốn tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

「 Sao lại kỳ quái a, ta yêu ngươi mà.」 Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe ra quang mang nghịch ngợm.「 Như vậy đi, ta hôn nhẹ một cái được không?」

「 Tiểu quỷ này……」 Y Lạc bật cười, y còn đang suy nghĩ, Bạch Tuyết mới vừa rồi trong lời nói vì cái gì lại cường điệu mình rất tịch mịch, nguyên lai là vì làm cho y có cảm giác mang tội.

「 Hôn một cái đi, Y Lạc cưng ơi.」 Bạch Tuyết túm lấy tay Y Lạc, thuận thế đem chính mình kéo lên.

Bạch Tuyết sau khi cắt tóc thoạt nhìn không còn cảm giác nữ tính như trước kia nữa mà là cảm giác như một đứa bé trai ngây ngô, trong lúc Y Lạc còn đang không để ý, Bạch Tuyết càng tiến sát lại, Y Lạc có thể cảm thấy được hơi thở nhè nhẹ của Bạch Tuyết phả lên đôi môi của mình.

Sau đó, giống như là một luồng điện mạnh mẽ đánh trúng mang đến run rẩy, Bạch Tuyết hút lấy đôi môi Y Lạc, đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng y, không thuần thục mà hôn môi lại mang đến rung động, Bạch Tuyết cắn lên môi, cắn bị thương cả lưỡi y, lại không ngừng liếm lộng lung tung trong khoang miệng của Y Lạc. Tuy là ngây ngô trúc trắc không thuần thục, nhưng trong cơ thể y lại kịch liệt phản ứng, y cảm giác máu tựa hồ trong nháy mắt sôi trào, kịch liệt đến mức làm cho y choáng váng không thôi.

Rất lâu sau, Y Lạc đem Bạch Tuyết nhẹ nhàng đẩy ra. Bạch Tuyết ngước nhìn y, y nhìn lại khuôn mặt ngây ngô kia.

Ánh mắt Y Lạc thâm thúy, dừng ở trên người Bạch Tuyết.

「 Hắc hắc!」 Bạch Tuyết không rõ ý tứ cười cười.「 Đây là lần đầu tiên chúng ta hôn môi nha, thật sự là một khắc kỷ niệm đáng giá a! Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi tìm Uy Liêm luyện kiếm, đợi đến khi ngươi tỉnh lại ta sẽ trở về tìm ngươi.」 Bạch Tuyết đứng cách Y Lạc một chút, rồi sau đó lại vọt lại trộm hôn y thêm một cái.

「 Buổi tối gặp lại nha.」 Bạch Tuyết cười hì hì rời khỏi phòng.

Y lạc ngồi ở trên giường, sau khi Bạch Tuyết rời đi, trái tim mà y tự cho là kiên cường vạn phần bắt đầu mãnh liệt đập loạn trong ***g ngực, thần sắc trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn tự nhiên đỏ lựng đến tận mang tai.

「 Trời ạ, cái này bảo ta làm sao mà ngủ a!」 Y Lạc thở ra một hơi thật dài.

Y cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác kịch liệt như vậy, chỉ là một cái hôn môi, liền quấy nhiễu toàn bộ tâm trí, đoạt đi hết thảy lý trí của y. Lỗ tai y ong ong vang vang, tim của y hoàn toàn bị Bạch Tuyết chiếm cứ, một chút cũng không còn là của mình.

Cất kiếm, hít một hơi thật sâu, Y Lạc ôm đầu ngồi ở mép giường nhăn nhó. Nguyên bản tính toán trở về ngủ một chút rồi tiếp tục nghiên cứu và thảo luận chính sự, vậy mà trong lòng đều bị quấy rầy, y ở trong phòng trầm tĩnh một hồi lâu, quyết định trước cứ làm việc đã.

Y Lạc sải bước qua đình viện, đột nhiên thoáng nhìn thấy thân ảnh của Bạch Tuyết, vì thế y liền dừng cước bộ, đứng ở nơi có chút xa nhìn Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết với mái tóc cắt ngắn xem ra tinh thần rạng rỡ, cầm kiếm trong tay, đang cùng thị vệ Uy Liêm đánh nhau, luyện tập kiếm thuật. Uy Liêm vài lần muốn đánh bay kiếm của Bạch Tuyết, đều bị Bạch Tuyết dùng tiếng rống mà bất đắc dĩ phải thu hồi, vài nữ quý tộc lẫn cung nữ đứng một bên che miệng cười, ánh mắt các nàng tuy rằng cơ hồ đều dừng lại ở trên người Uy Liêm, nhưng cũng có người nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết.

Y Lạc nhìn Bạch Tuyết, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

Y Lạc cũng hiểu được, Bạch Tuyết trời sinh còn có khả năng hấp dẫn người khác nhìn chăm chú.

Khi Bạch Tuyết là con gái, Bạch Tuyết xinh đẹp cơ hồ làm cho toàn thể đàn ông đều điên cuồng, khi Bạch Tuyết khôi phục thành con trai, khí chất cao quý lẫn tiêu sái cùng dung mạo tuấn tú của Bạch Tuyết lại tăng thêm một phần phá hoại. Bạch Tuyết có thể hấp dẫn những quý tộc lẫn cung nữ, cũng đồng thời mê hoặc cả y.

Lúc này, Bạch Tuyết may mắn đánh rơi kiếm trong tay Uy Liêm, Uy Liêm làm ra vẻ đầu hàng, Bạch Tuyết liền lớn tiếng mà cười sang sảng.

Nhóm cung nữ vì Bạch Tuyết vỗ tay hoan hô, hắn cũng hào phóng nhận sự ca ngợi của các nàng.

Bạch Tuyết ở trong đình viện dạo qua một vòng, bộ dáng rất đắc ý. Ai biết dưới chân vô tình đạp phải thanh kiếm Uy Liêm đánh rơi trên mặt đất, liền lảo đảo ngã về phía trước.

Uy Liêm vội duỗi tay ra ôm lấy Bạch Tuyết, hai người dựa vào quá chặt chẽ, phi thường thân mật. Bạch Tuyết ôm chặt Uy Liêm, giống như mới vừa rồi ở trong phòng dùng sức ôm lấy y.

Y Lạc chau mày, thần sắc nhanh chóng chuyển thành âm hàn.

Y thật muốn đem tay chân của Uy Liêm chặt bỏ, chỉ vì hắn dám nhìn chăm chú vào người nọ, Uy Liêm còn gắt gao ôm chặt lấy nữa.

「 Loạn thất bát tao!」 Y Lạc đổi tầm mắt, giữ yên lặng bỏ đi.

???

Một lần nữa trở lại phòng nghị sự, đại thần ở bên trong liên tục thương nghị nhìn thấy y trở lại, có chút kinh ngạc.

「 Tiếp tục đi!」 Y Lạc kéo một chiếc ghế dựa, mở ra hồ sơ cùng bản đồ, nắm chặt tay lắng nghe kế hoạch của các đại thần.

Anh trai Nhã Khả Bố cùng chú Phật Lôi Đức cũng vẫn còn ở lại.

「 Con không phải về nghỉ ngơi sao, sao lại trở lại? Con đã vài ngày nay không ngủ rồi.」 Phật Lôi Đức an vị ở bên người Y Lạc nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi.

「 Ngủ không được.」 Y Lạc trả lời.

Khi các đại thần thương thảo đến kế hoạch tác chiến, Nhã Khả Bố đang trầm tư mở miệng.「 Ta cảm thấy không thể thực hiện được.」

Một câu của Nhã Khả Bố, đánh gảy toàn bộ ý kiến của các đại thần.

Y Lạc cũng mở miệng.「 Ta cũng cảm thấy như vậy.」

「 Hai vị điện hạ……」

Y Lạc chỉ vào bản đồ.「 Từ nơi này đến nơi đây đại khái cần phải đi năm ngày, trừ phi chúng ta có thể vô thanh vô tức hành quân, nếu muốn lấy số quân ít ỏi vừa tiêu diệt quân biên cảnh của Tắc Lập Tây Á vừa muốn không cho bất luận kẻ nào phát hiện, thật sự quá mức khó khăn. Các vị đại thần xin xem lại chiến lược đi, hãy chú y đến tất cả các nhân tố, đừng để cho quân ta hy sinh vô ích.」

Nhã Khả Bố tiếp lời:「 Chiếu theo cách nói của Y Lạc, ta muốn các ngươi tìm ra cách có thể dùng ít quân nhất bất ngờ đánh biên cảnh, không để cho tin tức đến Hoàng cung Tắc Lập Tây Á.」

Y Lạc cùng Nhã Khả Bố từ nhỏ bất hoà, chỉ duy có đối với tác chiến cách nhìn đều rất giống nhau.

「 Đúng vậy hai vị điện hạ.」 Các đại thần lại bắt đầu hao tổn tâm trí.

Nhã Khả Bố chủ trương bảo vệ cho Y Ma không vướng vào chiến tranh, Y Lạc cùng phụ vương giống nhau cho rằng đối ngoại phát triển mới có thể có thành tựu.

Trên đại lục mọi người quá mức an nhàn, trăm năm qua đắm chìm trong khoái hoạt, không có tiến bộ không có biến chất. Một tộc người giậm chân tại chỗ như vậy, đến cuối cùng chỉ có một đường diệt vong. Y Lạc có cách nhìn giống như cha mình, cảm thấy nên thôn tính các quốc gia nhỏ yếu, lưu lại cường quyền chủ đạo, mới có thể đạt tới chân chính thống nhất, mới có thể dẫn dắt mọi người hướng tới một thời đại chói lọi.

Nhưng mà chiến tranh cũng mang đến hủy diệt lẫn tai họa tàn khốc, Y Ma Quốc vương chỉ nghĩ đến mở rộng ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý lo đến sự sống chết của nhân dân. Mà Y Lạc ngoài chuyện muốn xâm lược ra, chính là muốn đem hết thảy thương vong giảm đến thấp nhất.

「 Y Lạc, ta có chút chuyện muốn nói riêng với con, con có thời gian không?」 Trong lúc Y Lạc vẫn hết sức trầm tư, Phật Lôi Đức thấp giọng nỏi nhỏ bên tai Y Lạc.

Y Lạc đang cúi đầu lật tới lật lui hồ sơ nghe thấy chú nói vậy, dừng động tác trong tay.「 Không cần phải nói, ta cùng Nhã Khả Bố cũng sẽ không đáp ứng cho người dẫn binh đâu chú à.」

Người chú Phật Lôi Đức của bọn họ chỉ lớn hơn bọn họ có mười mấy tuổi, giống như một người anh trai lớn của họ vậy. Nhã Khả Bố cũng rất yêu quý người chú này, bọn họ không có lý do gì để cho người thân đi mạo hiểm như vậy.

「 Không phải…… chuyện mà ta muốn nói không phải chuyện này……」 Vẻ mặt Phật Lôi Đức có chút ảm đạm.

Phật Lôi Đức xuất thân quân nhân cá tính thập phần tốt bụng, nửa điểm cũng không có thói xấu nào. Hắn là người có vẻ ngoài đầy nhã nhặn, đến tuổi ba mươi vẫn còn chưa có kết hôn, dáng người rắn chắc vĩ ngạn anh tuấn, có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn mười phần, lại là một quân nhân vô cùng vĩ đại, đến nỗi trong hoàng cung có rất nhiều nam nữ đều ngưỡng mộ hắn trong lòng.

「 Có sự tình gì thỉnh cứ nói ở trong này đi!」 Y Lạc không muốn khiến cho sự tình trở nên phức tạp, y biết nếu như bí mật gặp gỡ Phật Lôi Đức, sẽ phát sinh chuyện như thế nào. Trong lòng Phật Lôi Đức vẫn còn nghĩ về y.

「 Con thật sự thích người kia sao?」 Thanh âm Phật Lôi Đức rất thấp, cực kỳ đè nén, nghe khàn khàn thập phần sầu não.

Y Lạc nhìn chằm chằm chữ trong hồ sơ không nói một câu.

「 Con biết rõ ta vẫn còn rất yêu con, ta không thể không có con……」 Phật Lôi Đức nói hết.「 Con còn yêu ta không, Y Lạc? Chúng ta có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa hay không?」

「 Cho tới nay ta đối với người luôn tôn kính, so với yêu còn nhiều hơn.」 Y Lạc đóng hồ sơ, đem ánh mắt chuyển hướng sang các đại thần, lên tiếng:「 Kế tiếp thảo luận vấn đề bố trí binh lực.」

Rất lâu trước kia, hầu như tất thảy mọi người đều nói thương yêu y, ngoại trừ những người con gái mà y đã quên tên, còn có cả Phật Lôi Đức. Y thập phần nghi hoặc, không rõ yêu là cái gì, vì thế người khác nói yêu, y liền đơn giản chấp nhận.

Trong lúc đó y cũng cố gắng tìm hiểu cái gọi là yêu từ miệng mọi người, nhưng từng người từng người một cứ lần lượt bỏ đi, bởi vì các nàng phát hiện y đồng thời cũng ở bên những người khác. Phật Lôi Đức vào mọi lúc đề ở bên cạnh y làm bạn, lắng nghe tâm sự của y, cho y lời khuyên, nhưng cũng vào thời điểm mà y bất lực nhất thừa dịp mà nhảy vào.

Dù sao thì hết thảy đều đã là chuyện quá khứ. Y cuối cùng cũng đã tìm được một người chỉ nhìn chăm chú vào mình, chưa từng có ý niệm nào khác. Y nhìn thấy trong đôi mắt kia là khát vọng được y ôm lấy đến thế nào, hy vọng mãi mãi ở bên y suốt quãng đời còn lại. Dần dần, y biết lòng mình đã dừng lại trên một người duy nhất, y đã yêu Bạch Tuyết, hơn nữa còn vì Bạch Tuyết lo lắng, cảm giác này trước đó chưa từng có.

Y Lạc hiểu ra sự tồn tại của Bạch Tuyết đã sớm lật đổ địa vị của bất cứ con người nào đã từng ở trong tim y, mà trở thành thứ tồn tại trân quý nhất.

???

Luyện kiếm đến một thân đầy mồ hôi, Bạch Tuyết tắm rửa xong ngã vào trên giường toàn thân vô lực, buồn ngủ.

「 Uy Liêm.」 Bạch Tuyết suy yếu kêu lên một tiếng.

「 Hoàng tử điện hạ có gì phân phó.」 Uy Liêm đang ở một bên lau kiếm ngẩng đầu lên.

「 Cả người ta vừa mỏi vừa đau, thật là khổ sở. Ngươi lại đây giúp ta đấm lưng xoa bóp chút đi.」 Bạch Tuyết ở trên giường cố gắng lật người, thành hình chữ đại nằm trên nệm lông thiên nga.

Uy Liêm đặt kiếm xuống, đi đến bên giường vì Bạch Tuyết xoa bóp tay chân. Hoàng tử của hắn ngày thường không thích hoạt động, hễ hứng lên mới chạy đi luyện kiếm, cũng khó trách thân thể chịu không nổi.

「 Đau muốn chết a, ngươi nhẹ tay một chút coi!」 Bạch Tuyết oán hận.「 Ngươi không nên cậy mạnh a, lực đạo lớn như vậy, có phải hay không không vừa lòng với ta, cho nên mượn cơ hội phát tiết a!」

「 Nếu là phát tiết, hẳn là làm như thế này.」 Uy Liêm làm mẫu một chút, thình lình bóp mạnh cánh tay của Bạch Tuyết.

「 Oa a a!! 」 Bạch Tuyết kêu la thảm thiết.

「 Có phải còn đau hơn không?」

Bạch Tuyết đau đến chảy nước mắt, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể mãnh liệt gật đầu.

「 Xoa bóp nhiều một chút ngày mai sẽ không sao.」 Uy Liêm giảm nhẹ lực đạo.

「 Đau chết mất.」 Bạch Tuyết oán hận.

「 Ngài tự tìm.」 Uy Liêm trả lời.

「 Ngươi thực đáng giận, đã vậy còn quá tay đối với ta.」 Bạch Tuyết chu chu miệng.

「 Như vậy mới tốt cho ngài.」 Uy Liêm lại dùng lực xoa nhẹ vài cái, đến khi Bạch Tuyết hết rên rỉ, lần thứ hai thả lỏng lực đạo.

「 Đúng rồi, buổi sáng hôm nay ngươi dạy ta chiêu đó rất hữu dụng nha, Y Lạc dường như thật sự dao động. Ngươi còn có chiêu nào khác không? Để cho ta thử thêm.」 Bạch Tuyết nhớ tới lúc chiều mặt Y Lạc đỏ bừng, liền cảm thấy rất khoái nhạc.

「 Còn muốn chơi nữa?」

「 Đúng vậy, bằng không ta thực tịch mịch nha, y cũng không chịu hôn nhẹ ta nữa.」 Bạch Tuyết hiện tại ngẫm nghĩ trong đầu, chính là nên như thế nào đem Y Lạc lừa gạt lên giường. Y Lạc chính là hắn đã câu dẫn thật lâu nha, vậy mà bất đắc dĩ mỹ nhân ngồi trong lòng tâm vẫn không loạn, mỗi ngày buổi tối đều cứ thế mà lăn ra ngủ, hại hắn rất bất mãn.

「 Ngài biết…… kế tiếp muốn làm cái gì sao?」 Uy Liêm thực hoài nghi.

「 Không phải là ấp ấp ôm ôm một cái, đông sờ sờ tây sờ sờ, sau đó ở trên giường lăn qua lăn lại, mãi cho đến mệt mỏi liền nằm cùng một chỗ ngọt ngào đi vào giấc ngủ à?」 Bạch Tuyết còn chưa từng thể nghiệm qua thực tế, chỉ có thể tưởng tượng đến thế thôi.

「……」 Uy Liêm quả thật là cảm thấy Hoàng tử của hắn thiếu tri thức đến cực điểm rồi.

「 Không đúng sao?」

「 Đương nhiên không đúng.」

「 Kia đến tột cùng là sẽ làm như thế nào, ngươi nói cho ta biết, để cho ta có thể chuẩn bị trước a!」

「 Chính là, đem xx của y bỏ vào bên trong xx của ngài, sau đó xxxxx, thẳng đến xxxxx, sau đó lại xxxxx.」 Uy Liêm nói không ngừng nghỉ, đem những gì mình biết không thèm che dấu nói ra sạch bách.

Bạch Tuyết hít sâu một hơi.「 Đúng không vậy, vậy sẽ rất đau đi! Nơi kia không phải chỉ nho nhỏ thôi sao?」

「 Đương nhiên là phải dựa vào độ lớn nhỏ của đối phương.」

「 Ai nha, đáng ghét nha, ngươi sao lại nói rõ ràng như vậy.」 Bạch Tuyết vùi đầu trong mền, cười khanh khách.

Uy Liêm không nói gì……

Làm cho Y Lạc khi trở về, vừa đúng lúc thấy hành động thân mật của Uy Liêm cùng Bạch Tuyết. Y nện bước rồi mới dừng lại ở cửa một chút, Uy Liêm lập tức đã phát hiện ra y.

「 Y Lạc điện hạ.」 Uy Liêm không có ngừng động tác, vẫn tiếp tục xoa bóp cho Bạch Tuyết.

Cái loại cảm giác bách vị tạp trần lung tung lại bốc lên lên, Y Lạc nhìn thấy Uy Liêm cùng Bạch Tuyết chẳng phân biệt được chủ tớ thân mật tiếp xúc, trong lòng rất bực mình.

「 Lại làm sao vậy?」 Y Lạc mãnh liệt đè nén nỗi khó chịu, hỏi.

「 Luyện kiếm luyện đến cả người đau nhức a……」 Bạch Tuyết hơi thở mong manh trả lời.

「 Uy Liêm, ngươi đi xuống đi!」 Y Lạc lập tức nói.

「 Không được đâu, để cho Uy Liêm lưu lại, ta rất không thoải mái nha……」 Bạch Tuyết la hét.

「 Đi xuống!」 Y Lạc lại cất cao giọng.

Uy Liêm ngẩng đầu thoáng liếc mắt nhìn Y Lạc một cái, hắn phát giác trong ánh mắt Y Lạc phát ra sát khi muốn giết người, cảnh giác tình thế không đúng hắn lập tức nhanh chóng lui ra.

「 Oa a, Uy Liêm ngươi quay lại cho ta, ta không động đậy được mà!! 」 Bạch Tuyết ghé vào trên giường ngay cả khí lực giãy dụa để đứng dậy cũng không có.

Uy Liêm đóng cửa phòng, một tiếng sập nhẹ quanh quẩn ở trong phòng, ngay sau đó, bàn tay to của Y Lạc bao trùm ở trên lưng Bạch Tuyết, bắt đầu vuốt ve cho hắn.

「 Ân, thật thoải mái……」 Động tác của Y Lạc vừa nhẹ nhàng lại ôn nhu, Bạch Tuyết chậm rãi thả lỏng, cả người giống con sâu cuộn vào trong mền, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

「 Ngươi cùng Uy Liêm tình cảm rất tốt à?」 Y Lạc tỉnh bơ hỏi.

「 Ân……」 Bạch Tuyết thoải mái chìm dần vào giấc ngủ.「 Cùng nhau lớn lên a……」

Y Lạc đột nhiên ngừng tay, rời khỏi người Bạch Tuyết.

「 Làm gì vậy, ngươi sao lại ngừng?」 Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, phát giác sắc mặt Y Lạc có chút không vui.

Y Lạc đem phối kiếm trên người cởi xuống, liền trở lại bên giường, nằm lên trên giường, kéo mền trùm kín.

「 Ngủ.」 Y Lạc nói.

「 Ta đây đi tìm Uy Liêm……」 Bạch Tuyết hốc mắt rưng rưng, ai oán bò dậy.

Đột nhiên, Bạch Tuyết cảm thấy có một cỗ lực kéo hắn trở về, rồi sau đó hắn ngã vào trong lòng Y Lạc.

「 Làm gì?」 Bạch Tuyết mở to mắt, Y Lạc đem hắn đặt ở dưới thân, ánh lửa mỏng manh trong phòng khiến cho hắn không rõ lắm vẻ mặt Y Lạc.

Y Lạc cúi người, hôn Bạch Tuyết. Y quấn lấy đôi môi Bạch Tuyết, một tay đè chặt Bạch Tuyết, một tay luồn vào vạt áo, vuốt ve làn da ấm áp của Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết hoảng sợ, hít sâu một hơi. Lưỡi của Y Lạc lướt qua răng Bạch Tuyết, liếm hết cả khoang miệng của Bạch Tuyết, quấn lấy đầu lưỡi của hắn.

「 Y Lạc…… a……」 Bạch Tuyết như bị điện giật run rẩy. Nơi nào được Y Lạc vuốt ve đến cảm giác sảng khoái lan ra đến đó, hết thảy ý chí của hắn lúc này đã hoàn toàn bị vỡ tan, vô lực chống cự sự xâm lược của Y Lạc.

Y Lạc im lặng công thành chiếm đất, bàn tay của y chậm rãi đi xuống, dùng lực đạo có thể khiến kẻ khác phát đau ấn lên da thịt Bạch Tuyết, Bạch Tuyết phát run, Y Lạc cũng không hiểu.

Y Lạc ở trên thân thể Bạch Tuyết muốn làm gì thì làm, y túm lấy trung tâm nóng cháy của Bạch Tuyết, trước sau di động.

「 A!! 」 Bạch Tuyết cong thân mình, đối với loại hỗn loạn ngọt ngào pha lẫn thống khổ này hắn không biết nên làm như thế nào cho phải. Hắn vươn tay định ngăn Y Lạc tiếp tục động tác, Y Lạc ngược lại bắt được tay hắn.

「 Sao hả?」 Y Lạc hài hước hỏi.

「 Từ bỏ, từ bỏ!」 Bạch Tuyết cảm thấy như mình sắp chết.

「 Còn chưa có chính thức bắt đầu mà.」 Y Lạc nhìn thấy Bạch Tuyết hốt hoảng thất thần, nhợt nhạt cười. Y Lạc dẫn dắt tay của Bạch Tuyết, để cho Bạch Tuyết tự cầm lấy phân thân của mình.

Đột nhiên, y thấy Bạch Tuyết hít sâu một hơi, dường như thanh tỉnh không ít.

「 Uy Liêm…… cứu mạng a……」 Bạch Tuyết mắt ứa lệ. Tiểu thí thí của hắn sẽ bị thương a!

Y Lạc nghe thấy tên của Uy Liêm, đương nhiên không thể chịu nổi. Y cắn môi Bạch Tuyết ngăn chặn lại miệng hắn để cho hắn không thể phát ra tiếng, tiếp theo đó ngón tay xâm nhập ở chỗ sâu nhất trong Bạch Tuyết chậm rãi nới rộng.

「 A.」 Bạch Tuyết gắt gao tựa vào trong ngực Y Lạc, càng không ngừng run rẩy.

Sau đó, thời khắc mà ngón tay rút ra, phảng phất tuyên cáo, vật thể lớn hơn gấp mấy lần của người kia liền xỏ xuyên vào thân thể của Bạch Tuyết, mãnh liệt trừu tống.

Nó mang đến kích thích cùng đau đớn vượt xa dự đoán của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết chỉ có thể gắt gao bắt lấy bả vai Y Lạc, hai chân quấn quanh eo y, để tránh cho chính mình bị cơn sóng triều *** dâng trào đánh tới tan xương nát thịt.

???

Đến khi Y Lạc rời khỏi thân thể Bạch Tuyết, Bạch Tuyết đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Y Lạc dịu dàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế tỉ mỉ của Bạch Tuyết, nhịn không được bật cười.「 Nhóc con ngốc nghếch!」

Y ôm chặt Bạch Tuyết.

Ban đêm, cuồng phong gào thét bên ngoài cửa sổ, lửa cháy lách tách bên trong lò sưởi, sau một lúc nghỉ ngơi Y Lạc đứng dậy, nhìn đống hồ sơ chồng chất như núi.

Bạch Tuyết ngủ rất say, hơi thở rất trầm ổn, một ngày đầy mệt nhọc khiến cho chìm sâu vào mộng đẹp.

Thẳng đến khi trời sắp sáng, Y Lạc mới quay lại nằm bên Bạch Tuyết.

Y vừa nằm xuống, Bạch Tuyết liền giống như con bạch tuộc quấn lấy người y, rất lưu luyến nhiệt độ cơ thể, ôm chặt y mà ngủ.

「 Y Lạc…… ta rất yêu ngươi……」 Không biết mơ thấy mộng đẹp gì, trong lúc ngủ mơ Bạch Tuyết cười ngọt ngào.

Y Lạc hôn nhẹ lên trán Bạch Tuyết, ôm hắn đi vào giấc ngủ.

—————————————-

Rài wớ ông địa ơi >.< nhưng thâu có H rầu thì cũng đáng nhẩy ^,,,^ Mờ te hêm ngờ bợn Uy Liêm cũng kinh phết =v= Pass chương kế: tên một nửa của bợn Uy Liêm, công hay thụ thì ta cũng chịu vì chưa đọc, mờ theo cá nhân ta đánh giá thì người hầu của thụ thì cũng chỉ có số làm thụ thâu ke ke nhakhabo