Công Chúa Bạch Tuyết Thụy Mỹ Nhân

Chương 2




Ta sẽ vẫn dùng “hắn” để chỉ BT, nhưng khi có ai nghĩ hoặc nói về BT thì sẽ chuyển về “nàng” nha. Còn Y Lạc vẫn dùng “y”, khi người khác nói thì cũng chuyển thành “chàng”. Nói chung ta thấy xưng hô thuận tai thì ta cứ phang~~~

————————————-

Công chúa Bạch Tuyết, mười lăm tuổi.

Giới tính: Nữ.

Tính tình: Bệnh tâm thần……

Hoàng hậu của vương quốcRaleighlà một người phụ nữ tài đức vẹn toàn, cũng là một phù thủy nổi tiếng của Cử quốc. Nàng không chỉ có trong ngoài tài đức, đồng thời cũng vô cùng xinh đẹp, với gương mặt như một thiên sứ cùng với thân đầy mê hoặc của ma quỷ luôn khiến cho Quốc vương cực kỳ mê đắm nàng.

Nhưng mà thời gian trôi qua cực nhanh, thoáng chớp mắt nàng cùng Quốc vương kết hôn đã được tám năm. Trong tám năm này, Hoàng hậu mỗi ngày đều vùi đầu vào đọc sách, chỉ vì muốn tìm kiếm phương pháp làm cho Bạch Tuyết yêu quý lần thứ hai có thể biến trở về làm một đứa con trai.

Hôm nay, Hoàng hậu đặt xuống một chồng sách rất nặng, đi đến trước gương thần.

「 Gương kia ngự ở trên tường, nước ta ai đẹp được dường như ta?」 Hoàng hậu hỏi. Nàng luôn cảm thấy mình đã tiền tuỵ đi, lại cảm thấy Quốc vương gần đây rất ít đến cùng nàng nói chuyện. Nàng thật sự có chút thương tâm, nếu nàng xinh đẹp như trước, như vậy Quốc vương mới có thể giống như trước đây yêu nàng đi!

「 Bà muốn nghe nói thật hay là nói dối?」Gương thần hỏi.

「……」 Hoàng hậu trầm ngâm một lúc lâu.「 Nói dối đi.」

「 Người đẹp nhất trên cả nước chính là Hoàng hậu.」 Gương thần đáp.

Hoàng hậu thở dài một hơi.

Đột nhiên, sau lưng của nàng đột nhiên có trận thanh âm truyền đến.「 Gương kia ngự ở trên tường, nước ta ai đẹp được dường như ta?」

Bạch Tuyết mười lăm tuổi mặc một bộ váy áo sa mỏng, đi đến trước gương thần, Bạch Tuyết khẽ vén váy để lộ ra cặp đùi, thân mình hơi cúi khiến cho nhũ câu(aka “bưởi” =]]) như ẩn như hiện, cười khanh khách hỏi.

「 Nàng muốn nghe nói thật hay là nói dối?」 Gương thần nuốt một ngụm nước bọt. Thật sự là bảo vật trời sinh a!

「 Đương nhiên là thật nha!」 Bạch Tuyết nói.

「 Người phụ nữ đẹp nhất cả nước, đương nhiên chính là nàng a — Công chúa Bạch Tuyết –」

Loảng xoảng một tiếng, lòng tự tin của Hoàng hậu hoàn toàn bị Bạch Tuyết đánh nát.

「 Nga ha ha ha ha –」 Bạch Tuyết cao ngạo che miệng ngửa đầu cười.「 Có nghe thấy không?」

「 Ta đã biết, ta sẽ mau chóng tìm ra phương thuốc giúp con biến trở lại, con đừng cứ như vậy mỗi ngày đều kích thích ta.」 Hoàng hậu khóc lóc ngã xuống đất.

Trước kia, nàng có lẽ là người đẹp nhất quốc gia này, bấy kỳ ai nhìn thấy đều yêu thích và ngưỡng mộ mỹ mạo của nàng, chỉ từ khi Bạch Tuyết xảy ra sự cố, nàng mỗi ngày đều chui đầu vào đọc sách, đã quên dưỡng, đã quên chăm sóc gương mặt, thậm chí nghiêm trọng hơn là mỗi ngày đều ngủ không đủ. Đây là ông trời đang trừng phạt nàng, trên mặt của nàng nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện …… Nếu nàng không sớm tìm ra phương pháp chữa khỏi cho Bạch Tuyết, có lẽ đến một ngày, Quốc vương sẽ không cần nàng nữa, tống nàng vào sâu trong rừng rậm làm một mụ phù thủy già cô đơn ……

「 Biết là tốt rồi!」 Bạch Tuyết buông váy, chậm rãi đi ra khỏi gian mật thất của mẫu hậu.

Mấy năm nay, Bạch Tuyết có chút khó sống. Từ đó về sau, hắn cô đơn ngay cả một người bằng hữu tri kỷ cũng không có, Quốc vương tuyên bố ra bên ngoài rằng Hoàng tử đi sang một quốc gia khác học tập rất lâu mới trở về, mà hiện tại Quốc vương có một đứa con rơi sống lưu lạc ở bên ngoài, đến bảy tuổi mới tìm ra được đưa vào trong Hoàng cung nuôi nấng.

Hiện giờ, tất cả mọi người đều gọi hắn là Công chúa Bạch Tuyết.

Hắn năm nay mười lăm tuổi, càng ngày càng trở nên xinh đẹp tuyệt trần, cùng Tịch Lạp được xưng là hai đại mỹ nữ trên trời dưới đất có một không hai. Rất nhiều Hoàng tử từ các quốc gia đều chạy tới muốn cưới hắn làm vợ, nhưng hắn chỉ cần nhận được thư tình của bất kỳ Hoàng tử nào đều sẽ phát điên.

Sau đó, khi hắn cảm thấy chính mình sắp nổi điên lên, liền chạy tới đùa bỡn mẹ kế của hắn.

Chẳng qua, ngày qua ngày như vậy thật sự là vô cùng nhàm chán. Hắn thật nhớ…nụ cười của Y Lạc.

「 Công chúa điện hạ.」 Thị vệ trung thành nhất của Bạch Tuyết nhích lại gần.

「 Có chuyện gì?」 Bạch Tuyết tức giận nói.

「 Vũ hội dành cho quý tộc buổi tối ngài có định tham gia không? Quốc vương phân phó ngài nên quen biết thêm một số người, như vậy về sau mới có thể đó đó ra ngoài.」

「 Đó cái gì mà đó, ta chém đầu của ngươi!」 Bạch Tuyết phát hỏa, rút kiếm bên hông của thị vệ, định chém xuống.

「 Chính là……」 Thị vệ từ từ nói:「 Y Ma quốc Y Lạc Hoàng tử cũng có tham gia vũ hội này, ngài xác định ngài muốn chém thần sao?」

Taycầm kiếm của Bạch Tuyết khựng lại giữa không trung.「 Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.」 Ánh mắt của hắn nháy mắt phát ra hào quang.

「 Y Lạc Hoàng tử buổi tối sẽ xuất hiện tại vũ hội của quý tộc, ngài ấy đã đến tuổi kết hôn rồi, nghe nói, là Quốc vương đặc biệt vì ngài mà mời đến.」 Thị vệ bình tĩnh đáp.

「 Phụ vương!」 Bạch Tuyết quăng thanh kiếm đi.「 Phụ vương, phụ vương yêu quý của con ơi, nhi thần rất yêu ngài a –」 Nước mắt ứa ra, Bạch Tuyết kéo chiếc váy dài chấm đất vừa khóc vừa cười hướng nơi phụ vương hắn đang làm việc chạy như bay.

Thị vệ thong thả khom người nhặt kiếm lên, tra lại vào vỏ kiếm.

???

「 Phụ vương!」 Lệ quang lóe ra Bạch Tuyết vọt vào trong lòng Quốc vương đang xem sách, đem Quốc vương đánh ngã trên mặt đất.

「 Ai đau quá, Bạch Tuyết của ta a, lại làm sao vậy!」 Cái ót của Quốc vương đập thẳng xuống mặt đất, nhất thời đầu váng mắt hoa sao xẹt tứ tung.

「 Phụ vương, cám ơn người đã giúp con tìm Y Lạc đến. Người đối với nhi thần tốt như vậy, nhi thần về sau nhất định sẽ, ai ya, nghe lời.」 Bạch Tuyết dùng áo của phụ vương hắn lau lau nước mũi, nghẹn ngào nói.

「 Ta không cần con ngoan, cũng không cần con nghe lời, chỉ cần con đừng đi tìm mẹ con gây phiền toái là tốt rồi.」 Hoàng hậu đáng thương của ông đã bị đứa bé này khiến cho khuôn mặt trở nên cực kỳ tiều tuỵ.

「 Được mà được mà, về sau mỗi ngày con sẽ không đi tìm mẫu hậu nữa, cách một ngày đi một lần là được rồi.」 Bạch Tuyết cười hì hì ngồi ở trên người phụ vương, cười toe toét.

「 Con a……」 Quốc vương thở dài.

「 Bây giờ con sẽ trở về thay quần áo, chuẩn bị buổi tối đi gặp Y Lạc.」 Bạch Tuyết nhanh chóng đứng dậy, vui vẻ quay ra ngoài tính chạy đi 「 Bạch Tuyết!」 Quốc vương đột nhiên gọi hắn lại.

「 Chuyện gì vậy?」 Bạch Tuyết quay đầu.

「 Con tính dùng bộ dáng gì, thân phận gì đi gặp Y Lạc?」

Quốc vương hỏi một câu, làm cho Bạch Tuyết ngẩn ngơ, lại quay trở về.

「 Phải nhớ con hiện tại là một Công chúa, mà không phải là Hoàng tử. Con cùng anh trai con cùng tên, Hoàng tử Bạch Tuyết anh con xuất ngoại đi học còn chưa quay về, con cùng Y Lạc chưa từng gặp mặt, đêm nay chính là lần đầu các con gặp nhau.」 Quốc vương dặn dò.

「 Phụ vương, ngài đây là dạy nhi thần nói dối a –」 Bạch Tuyết ngẩng đầu nói.

「 Con thích Y Lạc đúng không?」 Quốc vương hỏi.

「 Đúng vậy!」 Bạch Tuyết trả lời.

「 Nếu con nói với Y Lạc rằng tuy bây giờ con mặc dù là con gái, nhưng trước kia là con trai. Như vậy Y Lạc khẳng định là bị con dọa bỏ chạy luôn.」 Quốc vương che ngực, cảm giác khi nói dối là lương tâm thập phần bất an.

「 Y Lạc sẽ không làm vậy!」 Bạch Tuyết cười ha ha.

「 Chuyện này rất khó nói. Ta cảm thấy được con vẫn là nghĩ biện pháp, để cho Y Lạc đem con lấy về nhà trước thì hay hơn! Như vậy con cũng đừng cả ngày cứ nghĩ đến việc khôi phục lại thân phận Hoàng tử làm gì, chỉ cần chuyên tâm làm một người vợ tốt của người ta, sinh mấy đứa trẻ bụ bẫm đi!」 Vì Bạch Tuyết, cũng vì Hoàng hậu của ông, đây là lựa chọn tuyệt vời nhất nha. Dù sao thì ông chắc chắc Bạch Tuyết đời này không có khả năng biến trở về như cũ, ông sớm đã thấy ra, sớm đã hết hi vọng rồi.

「 Nói bậy bạ, con mặc kệ. Con nhất định phải biến trở về hình dạng con trai.」 Bạch Tuyết lắc đầu.

「 Con biến trở về thân con trai, Y Lạc càng không thể lấy con, các con cũng không thể ở bên nhau.」 Quốc vương nói cho hắn.

「 Con sẽ làm cho Y Lạc biến thành con gái a!」

「 Chính mình chịu khổ còn chưa đủ nhiều sao?」 Quốc vương hỏi một câu.

「……」 Bạch Tuyết trầm ngâm một chút, nghĩ nghĩ. Đúng rồi, cứ mỗi lần đến mỗi tháng của phụ nữ, liền khiến hắn đau muốn chết luôn, hắn sao lại nhẫn tâm làm cho Y Lạc xinh đẹp cũng chịu nỗi khổ như vậy?

Hơn nữa, con gái thật sự rất bất tiện, chỉ có thể mặc váy, không thể đứng để đi WC, hơn nữa về sau còn phải sinh con đẻ cái…… Kia thật sự không phải đáng thương bình thường nha……

「 Hiểu rõ rồi chứ?」

「 Còn chưa.」 Bạch Tuyết đánh văng những gì phụ vương vừa nói ra khỏi đầu.「 Chờ con thấy Y Lạc trước đã, con bây giờ chẳng quan tâm nhiều như vậy, con muốn đi gặp Y Lạc của lòng con đã –」

Bạch Tuyết đem toàn bộ chuyện phiền não ném lên chín tầng mây, nhẹ nhàng nện bước rời đi.

Quốc vương thở dài, ông hoàn toàn thua Bạch Tuyết rồi a.

「 Uy Liêm đâu, gọi Uy Liêm tới cho ta.」 Quốc vương quay ra nói với thủ vệ.

Không lâu sau, người thị vệ cung đình tên là Uy Liêm tiến vào.

Uy Liêm là thị vệ bên người Bạch Tuyết, từ nhỏ đã đi theo Bạch Tuyết đến lớn, hắn xuất thân từ tầng lớp nô lệ, thân phận hèn mọn. Bạch Tuyết rất tin tưởng Uy Liêm, bởi vì Uy Liêm không bao giờ nói dối, Uy Liêm chỉ biết nói thật, dù cho sự thật đó như kim châm cũng vẫn nói.

Mà ông sở dĩ tin tưởng Uy Liêm là bởi vì, Uy Liêm tuy đã biết bí mật của Bạch Tuyết, nhưng chưa từng nói với bất kỳ ai. Ông trải qua vài năm mới từ trong miệng Bạch Tuyết biết được, Uy Liêm đã vì Bạch Tuyết giữ bí mật rất lâu rồi.

Uy Liêm đứng cách Quốc vương một khoảng hành lễ, Quốc vương nhìn thấy người con trai này so với Bạch Tuyết chỉ lớn hơn vài tuổi, nói:「 Bạch Tuyết đứa nhỏ này càng ngày càng làm ta đau đầu, ta biết hắn tương lai khẳng định sẽ chạy đến nơi mà ta không thể bảo hộ được. Uy Liêm, ngươi có thể thay ta bảo hộ đứa trẻ kia, không để cho hắn chịu thương tổn gì không?」

「 Đây là vinh quang và may mắn của Uy Liêm.」

「 Ai, vậy thì ta cũng an tâm. Vũ hội tối nay, ngươi chú ý đến hắn nhiều một chút, ta sợ hắn vừa thấy Y Lạc Hoàng tử lại hoàn toàn không khống chế được.」

「 Đúng vậy bệ hạ.」 Không khống chế được là tất nhiên, Uy Liêm hiểu rất rõ Bạch Tuyết. Công chúa của hắn chỉ cần nhất nhìn thấy mỹ nhân thì ngay cả chính mình tên gọi là gì cũng quên béng, huống chi là nhìn thấy Y Lạc Hoàng tử ngày nhớ đêm mong nhiều năm như vậy.

???

Bạch Tuyết cao hứng phấn chấn chạy về phòng mình, mở tủ quần áo chọn quần áo. Chỉ là lật tới lật lui vẫn không trúng ý được thứ nào, tất cả đều là váy.

Bạch Tuyết sớm đã đem toàn bộ những gì phụ vương vừa dặn dò bỏ qua, hắn chỉ nhớ rõ, Y Lạc quen với Bạch Tuyết con trai, hắn nhất định phải ăn mặc thành bộ dáng con trai đi gặp Y Lạc, Y Lạc mới có thể nhận ra hắn. Không chỉ vậy, nếu phải mặc thành bộ dáng Công chúa trang điểm xinh đẹp, đi đến vũ hội chỉ toàn đưa tới cuồng phong lãng điệp không cần thiết. Chính là, tìm tới tìm lui nhưng không có nửa kiện trang phục con trai.

Bên ngoài tẩm cung đột nhiên vang lên thanh âm ồn ào, một đám nữ tỳ mang theo bao lớn bao nhỏ gì đó chạy vào. Các nàng thấy Bạch Tuyết, không cần phân trần liền bắt đầu cường thoát y phục trên người Bạch Tuyết.

「 Làm gì vậy? Các ngươi muốn làm gì?」 Bạch Tuyết bị hành động bất thình lình kia dọa sợ tới mức xèo xèo gọi bậy.「 Người đâu mau tới đây, có người vô lễ với bổn Công chúa a!」

「 Chúng thần là phụng mệnh Quốc vương đến thay đổi xiêm y cho Công chúa.」

Đột nhiên một cái thắt lưng lớn được buộc vào bụng Bạch Tuyết, sau đó bốn tỳ nữ ở phía trên bắt lấy hai tay của hắn, phía dưới bốn người lao vào giữ chặt lấy hai chân, phía sau thì có hai người dùng sức siết chặt thắt lưng, một cỗ lực cường đại ép chặt lấy Bạch Tuyết, khiến hắn đau đến nỗi gào to. (chắc ai cũng biết cái thắt lưng của mấy chị phương Tây hay dùng rầu nhỉ, cái bự bự siết cho có eo á)

「 Oa a –」 Nước mắt Bạch Tuyết lại trào ra.

「 Công chúa điện hạ, muốn xinh đẹp thì phải nhẫn nại. Hôm nay là vì chung thân đại sự của ngài a, cắn chặt răng ráng chịu đi!」 Đám tỳ nữ đầu đầy mồ hôi, nói cái gì cũng muốn đem Bạch Tuyết ép cho ra được một cái eo thon nhỏ, trừ bộ ngực bự ra thôi.

「 Cứu…… cứu mạng a……」

Sau khi thắt lưng bó bụng được mặc xong, mấy tỳ nữ mới buông tay ra, Bạch Tuyết liền nằm bẹp dí ở trên mặt đất, hắn bởi vì trên người bị buộc chặt không thể thở nỗi hoàn toàn mệt mỏi mà sắc mặt xanh mét, chỉ xém chút là miệng sùi bọt mép.

Bọn tỳ nữ tiếp theo lại đem Bạch Tuyết kéo lên, thay hắn trang điểm cho thật đẹp, rồi mặc vào lễ phục hoa lệ màu đen.

「 Bệ hạ phân phó cho chúng thần, hôm nay nhất định phải làm cho Công chúa trở thành tiêu điểm của buổi tiệc.」 Bọn tỳ nữ nhìn ngắm Bạch Tuyết đã được trang điểm cực kỳ hoàn mỹ, hài lòng tươi cười.

Công chúa của các nàng không hề giống người bình thường, không thể tìm được người nào có bề ngoài xuất sắc lẫn da thịt mềm mại như Bạch Tuyết.

Lễ phục màu đen tuyền điểm xuyết bảo thạch dưới ánh đèn sáng lấp lánh, khiến cho Công chúa lộ ra khí chất thanh thuần non nớt mà mang theo xinh đẹp cùng cao quý. Công chúa là nềm kiêu hãnh củaRaleighcác nàng, mỹ mạo của nàng thế gian không ai sánh bằng.

「 Tốt lắm, kế tiếp, mang Công chúa đến vũ hội đi!」 Mấy tỳ nữ hài lòng bảo nhau.

Nhưng Bạch Tuyết lại ngồi yên không đứng dậy, hắn bởi vì khó thở mà sắc mặt tái mét.「 Con gái thật sự không tốt…… thật sự không tốt…… Ta không muốn làm con gái…… Ta muốn làm con trai……」

Hôm nay bị một phen gây sức ép, quyết tâm khôi phục thân nam nhi của Bạch Tuyết càng thêm lớn.

Cuối cùng dưới sự giúp đỡ ép buộc của các nàng tỳ nữ, Bạch Tuyết gian nan bước đi, rời khỏi hoàng cung, ngồi lên xe ngựa, đi đến vũ hội quý tộc.

Một lúc sau, khi xe ngựa chạy như điên, Bạch Tuyết lại bắt đầu nói bậy.

???

「 Chậm một chút, chậm một chút đi…… Ta sắp ói ra……cứu mạng a……」

Đến khi xe ngựa dừng lại, Bạch Tuyết chợt nghe thấy tiếng người ồn ào cùng âm nhạc đinh tai nhức óc. Thị vệ Uy Liêm thay Bạch Tuyết mở cửa, rồi sau đó Bạch Tuyết dưới sự giúp đỡ của tỳ nữ, tư thế vô cùng tao nhã chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Ánh mắt mọi người trong nháy mắt toàn bộ tụ tập đến trên người của hắn, tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt, đàn ông hận không thể đưa hắn chiếm về mình để nuốt vào bụng, phụ nữ thì mang ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ xen lẫn phi thường đố kị.

Lập tức, một đám đàn ông vây quanh lại mời Bạch Tuyết khiêu vũ, thị vệ quây thành một vòng ngăn cản, cho dù có cá may mắn lọt lưới xuyên qua thị vệ đi vào đến bên Bạch Tuyết, Bạch Tuyết cũng kéo váy nâng chân lên, hung hăng đá văng đối phương.

「 Uy Liêm, Uy Liêm ngươi giúp ta tìm Y Lạc đi!」 Bạch Tuyết thấp thỏm bồn chồn, cực kỳ khẩn trương.

Ánh mắt thị vệ Uy Liêm đảo một vòng, nhìn chung quanh toàn đại sảnh, cuối cùng nói:「 Ở trên kia.」

「 Ở đâu, ở đâu?」 Bạch Tuyết ngẩng đầu nhìn theo hướng đó.

「 A! Y Lạc! 」 Tìm được rồi, Bạch Tuyết đã nhìn thấy mái tóc bạch kim xinh đẹp của y Lạc ở sảnh bên trong, hắn lập tức gạt đám người kia ra mà liều mạng chạy đến, Uy Liêm ở phía trước giúp hắn mở đường, cuối cùng khi đến cầu thang dẫn lên trên, hắn lệnh cho một đám thị vệ canh chừng, không cho bất luận kẻ nào bước lên trên lầu nửa bước.

「 Y Lạc! 」 Bước lên lầu, Bạch Tuyết mắt đã đẫm lệ, mãnh liệt lao vào thân ảnh có mái tóc màu trắng bạc kia.

Ly rượu đầy trên tay Y Lạc sánh ra, rơi vào người Bạch Tuyết.

Thủ vệ bên cạnh Y Lạc lập tức rút kiếm ra.

「 Tiểu thư, xin hỏi nàng là ai? Nàng kinh động đến bọn thị vệ của ta!」 Y Lạc cầm chiếc ly chỉ còn vài giọt rượu nói.

「 Trời ơi, Y Lạc, ta thật sự rất nhớ ngươi!」 Bạch Tuyết vừa khóc vừa nói.「 Ngươi có biết mấy năm nay không nhìn thấy ngươi, ta khó sống bao nhiêu không?」

「 Xin hỏi nàng là?」 Y Lạc không nhớ rõ y ởRaleighcó kết bạn với một người như vậy. Bộ ngực mềm mại của người con gái này hiện giờ đang dán sát vào trong ngực y, còn biểu hiện thái độ rất quen thuộc với mình, thực khiến y cực kỳ khó hiểu.

Bọn thị vệ ở bên cạnh nhìn thấy, trong đầu lập tức suy nghĩ, cô gái này đại khái lại là kết quả đáng thương của Hoàng tử hoa tâm.

「 Là ta, Bạch Tuyết a! Ngươi quên ta rồi sao?」 Hai mắt Bạch Tuyết đẫm lệ mông lung chỉ cảm thấy thân thể mà mình đang ôm thật thon dài rắn chắc, ngẩng đầu lên, liền thấy đôi mắt trong suốt màu xanh da trời của Y Lạc giống hệt bầu trời xanh đang tỏa sáng, khuôn mặt tao nhã mà mê người, là gương mặt u buồn mang đường nét dịu dàng lại thể hiện ra mị lực của đàn ông.

「 Bạch…… Bạch Tuyết……」 Y Lạc nhíu mày, đánh giá người con gái trước mắt. Cô gái tự xưng là Bạch Tuyết này có đôi mắt màu đen sáng ngời, cùng mái tóc dài mềm mượt như nhung, mỹ mạo của nàng đẹp kinh người khiến kẻ khác không thể chuyển dời ánh mắt, Y Lạc thật sự không thể tin được, trên đời này lại có người con gái xinh đẹp như vậy. Chỉ có điều là Bạch Tuyết tên này, cùng với thái độ ngây thơ khờ dại này khiến y nghĩ đến một người, làRaleighquốc Hoàng tử.

「 Y, Y Lạc!」 Bạch Tuyết cố gắng nhìn kỹ bộ dáng trưởng thành của Y Lạc, cũng là phi thường khiếp sợ. Hắn hoảng sợ, không rõ vì cái gì chỉ trải qua mấy năm, Y Lạc thế nhưng lại càng ngày càng anh tuấn, càng ngày càng có mị lực của đàn ông, mà không phải là càng ngày càng xinh đẹp chứ?

Tiểu mỹ nhân của hắn lại biến thành một chàng Hoàng tử phong độ nhẹ nhàng …… Bạch Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng đầu váng mắt hoa không thôi……

Trong đầu Bạch Tuyết bây giờ chỉ nghĩ, đã trưởng thành thành như vậy, giờ mà cho Y Lạc ăn táo còn được sao? Y Lạc nếu lúc này mà biến thành một cô gái nũng nịu chắc sẽ rất khủng bố đi? Vậy hắn làm sao mà cưới Y Lạc a? Hy vọng lẫn khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy không phải thất bại hoàn toàn rồi à?

「 Ngươi trở nên thật xinh đẹp……」 Trong giọng nói của Y Lặc có pha lẫn nghi hoặc.

「 Ngươi cũng trở nên rất anh tuấn ……」 Bạch Tuyết nói xong, oa một tiếng khóc lên.「 Người ta không cần đâu, sao lại biến thành như vậy chứ, như vậy bảo người ta như thế nào mà yêu ngươi!」

Y Lạc không rõ vì sao tình huống lại trở nên quỷ dị như thế. Y hỏi:「 Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?」

「 Ở đây rất nhiều người, không thể nói!」 Bạch Tuyết khóc thê thảm. Giấc mộng đẹp của hắn đã bị phá hủy, hắn sống không nổi nữa rồi! Ai mỹ nhân Y Lạc xinh đẹp của hắn a, tiểu mỹ nhân của hắn a!

「 Các ngươi lui xuống trước đi!」 Y Lạc quay sang nói với nhóm thủ vệ.

「 Nhưng mà, Hoàng tử điện hạ……」 Nhóm thủ vệ đối với sự an toàn của Y Lạc vẫn là có điều băn khoăn.

「 Không có việc gì đâu. Hắn cũng sẽ không ăn ta.」 Y Lạc vỗ vỗ đầu Bạch Tuyết, giống như đối xử với động vật nhỏ vậy.

「 Tuân lệnh điện hạ!」 Nhóm thủ vệ thối lui, cũng mang theo một ít khách ở trên lầu, để bên người Y Lạc không còn ai, cũng tạm bảo đảm an toàn.

Y Lạc cùng Bạch Tuyết đi đến một gian phòng khuất, đóng cửa phòng lại.

「 Chuyện gì đã xảy ra?」 Y Lạc có chút tò mò.

「 Chính là a…… Ta muốn mẫu hậu ta chế ra một loại thuốc làm cho có thể biến thành con gái, kết quả không cẩn thận chính mình lại ăn mất, sau đó liền biến thành như vậy.」 Bạch Tuyết nghẹn ngào nói.

「 Thuốc biến thành con gái? Vì cái gì?」 Y Lạc hỏi.

「 Vốn là định đem cho ngươi ăn, bởi vì ta thích ngươi, muốn cưới ngươi về làm vợ!」 Bạch Tuyết trực tiếp nói ra luôn, hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi khi dự mưu làm chuyện xấu.

「 Ta!?」 Y Lạc mở to mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, không tự chủ được lộ ra nụ cười yếu ớt.「 Ngươi muốn biến ta thành con gái a, ngươi suy nghĩ kiểu gì vậy!」 Y không rõ trong cái đầu nhỏ của Bạch Tuyết rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

「 Bây giờ thì không được nữa rồi, bộ dáng bây giờ của ngươi rất đàn ông, không thể biến thành một cô gái xinh đẹp nữa. Nhưng mà nếu trước đây để cho ngươi ăn hết, ngươi nhất định sẽ trở nên xinh đẹp hơn ta rất nhiều a.」 Bạch Tuyết khóc mệt rồi, liền xoa xoa nước mắt.

Y Lạc chỉ cảm thấy ý tưởng này của Bạch Tuyết thập phần buồn cười. Y đành an ủi:「 Đừng khóc, ngươi bây giờ xinh đẹp như vậy, nếu khóc sẽ không đẹp nữa đâu.」

「 Ngươi cảm thấy ta xinh đẹp?」 Vừa nghe thấy Y Lạc khen ngợi, nước mắt của Bạch Tuyết ngừng lại, trong mắt sáng lấp lánh, cao hứng nhìn Y Lạc.

「 Đúng vậy, ngươi là cô gái xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.」 Y Lạc đích xác cảm thấy Bạch Tuyết vô cùng xinh đẹp, đó là chuyện thật lòng.

「 Thật sao? So với Tịch Lạp em gái ngươi đẹp hơn?」 Bạch Tuyết nhìn Y Lạc, phát giác Y Lạc cho dù không phải là bộ dáng xinh đẹp ôn nhu như trước kia, nhưng nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của Y Lạc, ***g ngực của hắn vẫn thẳng thắn mạnh mẽ nhảy lên, nụ cười của Y Lạc vẫn giống như xưa làm hắn hoa mắt thần mê không thể kềm chế.

Nhìn lâu, Bạch Tuyết cảm thấy, Y Lạc vẫn là rất đẹp, chỉ là y trở nên xinh đẹp theo kiểu cá tính, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy quyền uy, trên vầng trán mang theo khí khái anh hùng có thể khiến kẻ khác cam nguyện thần phục dưới chân. Y Lạc đã là một người con trai trưởng thành, trên người y vẫn phát ra mị lực cùng hơi thở khiến kẻ khác si mê.

「 Đúng vậy.」 Y Lạc thấy gương mặt đần đần của Bạch Tuyết, nhịn không được nhếch mép cười.

「 Kia…… Kia…… Vậy ngươi có nguyện ý mãi mãi ở bên ta hay không? Chúng ta kết hôn a!」 Vừa mới mở miệng, Bạch Tuyết liền giận lên.「 Nhưng ngươi là con trai a, ta không thể cưới ngươi, vậy nên làm sao bây giờ?」

「 Nhưng bây giờ, ngươi là con gái, ta là con trai.」 Y Lạc nhắc nhở hắn.

Bạch Tuyết há hốc miệng, sửng sốt một chút.「 Từ từ, ngươi để cho ta ngẫm lại.」 Trong đầu Bạch Tuyết một mảnh hỗn loạn, hắn dường như có thể hiểu được ý tứ câu nói vừa rồi của Y Lạc, nhưng trong đầu vẫn cứ ong ong u u.「 Ta không thể cưới ngươi, bởi vì ngươi là con trai. Mà ta cũng là con trai a…… A, không đúng không đúng…… Ta bây giờ là con gái……」

「 A! 」 Bạch Tuyết hét to một tiếng, đầu của hắn như bị sét đánh, lập tức thông hiểu.「 Vậy ngươi có thể cưới ta a, chúng ta kết hôn đi!」 Bạch Tuyết mở to hai mắt, khẩn cầu nhìn Y Lạc.

「 Gì?」 Y Lạc bật cười, y không nghĩ tới Bạch Tuyết thật không ngờ lại lớn mật như vậy, lại đi cầu hôn y.

「 Kết hôn đi, chúng ta kết hôn đi!」 Bạch Tuyết kích động cầm tay Y Lạc, hô to.

Y Lạc cảm nhận được bàn tay của mình bị Bạch Tuyết cầm thật chặt, bàn tay Bạch Tuyết thật ấm áp, trong nháy mắt y cơ hồ có loại cảm giác sẽ bị hơi ấm này làm thương tổn, muốn rút tay mình trở về, nhưng lại có một loại cảm giác xúc động khác khiến y không muốn rút tay về.

Bạch Tuyết tám năm trước so với tám năm sau, hầu như chẳng thay đổi mấy, y vẫn còn nhớ rõ tám năm trước hắn cũng dùng ánh mắt tha thiết này mà nhìn y.

「 Kết hôn đi, kết hôn đi nha, đáp ứng ta, đáp ứng ta!」 Bạch Tuyết không ngừng cầu khẩn.

Kế hoạch nguyên bản của Y Lạc lại bị Bạch Tuyết quấy nhiễu, nhưng là bởi vì Bạch Tuyết chờ đợi như vậy, chấp nhất như vậy, Y Lạc mở miệng, nói ra câu trả lời mà ngay cả chính y cũng không tưởng được.

Y Lạc nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết nóng bỏng như thế, trong đầu không kịp nghĩ gì liền gật xuống.

「 Oa a a! 」 Bạch Tuyết ôm chầm lấy Y Lạc, không ngừng nhảy múa.「 Thật vậy sao thật vậy sao?」

「 A……」 Y Lạc đột nhiên thanh tỉnh, y vừa mới làm gì? Y đã đáp ứng yêu cầu của Bạch Tuyết?

Đầu Y Lạc có chút hỗn loạn, y nhớ lại mới vừa rồi mình không hiểu vì cái gì mà lại đồng ý. Y ngẫm nghĩ, có Bạch Tuyết, có lẽ cuộc sống của y sẽ tăng thêm rất nhiều thú vị đi! Thực ra bộ dáng xinh đẹp của Bạch Tuyết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cho y rung động, đây là sự thật.

Đây là yêu sao?

Y Lạc nhíu mày.

Mà Bạch Tuyết đứng bên cạnh y thật sự rất vui vẻ, khoảng thời gian tiếp theo của vũ hội, bọn hắn vô cùng lãng mạn, Y Lạc ôm lấy thắt lưng hắn, trong gian phòng không người này theo tiếng nhạc dưới lầu loáng thoáng truyền lên chậm rãi khiêu vũ.

Bạch Tuyết rúc vào trong lòng Y Lạc, cảm nhận mùi hương từ trên người Y Lạc truyền đến.

Bạch Tuyết đột nhiên cảm thấy là trai hay là gái rốt cuộc cũng không sao cả, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên Y Lạc, cho dù muốn mông hắn đổi vị trí với đầu, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

???

Thị vệ Uy Liêm lặng lẽ đóng cửa phòng, thối lui đến cạnh cầu thang.

Sau khi quan sát Y Lạc cùng Bạch Tuyết nói chuyện, theo thái độ của Y Lạc, cái đầu của Công chúa nhà hắn căn bản là theo không kịp tốc độ của Y Lạc, ngày sau nếu thực sự có kết hôn, nhất định sẽ thảm lắm.

Công chúa nhà hắn tuyệt đối sẽ bị ăn gắt gao luôn!

Đáng thương a!

???

Nửa đêm, sau khi khiêu vũ Bạch Tuyết cao hứng phấn chấn mà dẫn Y Lạc quay về hoàng cung.

Quốc vương đang ngủ ngon lành thì bị Bạch Tuyết dựng dậy.

「 Phụ vương, con nói cho người biết, mau tỉnh dật, con muốn kết hôn cùng Y Lạc.」 Bạch Tuyết hoan hỉ nói.

Quốc vương đang buồn ngủ lơ mơ nghe thấy Bạch Tuyết nói vậy, lập tức choàng tỉnh.「 Con nói cái gì?」 Mắt Quốc vương mở trừng trừng.

Bạch Tuyết kéo theo phụ vương ra bên ngoài, Quốc vương phát giác có một chàng trai trẻ phong độ nhẹ nhàng đang khẽ cười nhìn ông.

「 Ta là Y Ma quốc Y Lạc Hoàng tử, hôm nay ta thỉnh cầu ngài, thỉnh ngài mang Công chúa gả cho ta.」 Y Lạc nhìn Bạch Tuyết, mở miệng nói.

Bạch Tuyết cười toe.

Quốc vương ngây ngốc không biết nên nói gì.

Đó…… Gả cho……

Đứa con gái làm ông đau đầu nửa đời người rốt cục có thể gả ra ngoài?

Gạt người đi……

「 Nhất định là ta đang nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ! Bạch Tuyết nhà ta như thế nào có thể đó đó ra ngoài? Giấc mộng này thật sự rất không chân thật tý nào.」 Quốc vương không thể tin được, ông phe phẩy đầu một đường quay trở lại phòng ngủ, trùm kín mền tiếp tục ngủ. Hồi đó nói Bạch Tuyết sớm muộn gì cũng gả cho Y Lạc bất quá chỉ là thuận miệng nói thôi, ai ngờ thật đúng là thành.

「 Phụ vương a!」 Bạch Tuyết bị thái độ của phụ vương làm cho bực mình đứng dậm chân.「 Dậy cho con, chúng con đang muốn bàn chuyện hôn lễ, đừng có ngủ!」

???

Ngày hôm sau, dưới ánh nhìn tha thiết của Bạch Tuyết, Y Lạc cùng thị vệ của y rời khỏiRaleigh.

Bạch Tuyết đứng ở trước cửa thành nhìn hình bóng của Y Lạc dần dần đi xa, thỏa mãn thở một hơi dài. Tình yêu thật là tuyệt vời a, có Y Lạc ở bên cạnh hắn, hắn thật là hạnh phúc đến rơi lệ.

Quốc vương nhìn nhìn Bạch Tuyết, vẫn không thể tin được con của mình lại có thể lấy chồng. Tuy rằng…… đứa con bây giờ là một đứa con gái…… (con trai bộ ko lấy chồng được xao? Yêu cầu đi luyện đam mỹ ngay!)

「 Bạch Tuyết! 」

Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền đến tiếng gào hưng phấn của Hoàng hậu.

「 Ta có phương pháp giải! Có phương pháp làm cho con biến trở về làm con trai rồi! 」 Hoàng hậu từ trong cung chạy ra, trên khuôn mặt tiều tuỵ mang theo vẻ mừng rỡ như điên.

「 Người nói cái gì?」 Bạch Tuyết mở to mắt, kinh ngạc nhìn mẹ kế.

「 Ta có thể làm cho tiểu kê kê của con dài trở lại! 」 Hoàng hậu chạy đến bên Bạch Tuyết.

「 Ta tìm hết sách, rốt cục đã tìm được phương pháp biến con trở về như cũ rồi!」 Hoàng hậu lôi kéo tay Bạch Tuyết, cao hứng nhảy nhót.

Chỉ có Bạch Tuyết là cười không nổi. Hắn thật vất vả rốt cục mới quyết định lấy thân phận con gái gả cho Y Lạc, làm vợ của Y Lạc, mà mẫu hậu hắn ngay lúc này lại tìm ra phương pháp làm cho hắn khôi phục thân con trai?

「 Người nhất định là đang đùa con đúng không? Người lại đang đùa con đúng không?」 Bạch Tuyết cảm thấy được đầu có chút choáng váng.

「 Chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi!」 Quốc vương đẩy đẩy hai người bọn họ, trong đầu đầy lo lắng về hôn sự mới vừa bàn tốt.

Vào phong Bạch Tuyết, thị vệ Uy Liêm liền canh giữ ở bên ngoài. Ba người một nhà bọn họ trừ bỏ Hoàng hậu đang cao hứng ra, còn lại hai người là mày ủ mặt ê.

「 Bên trong một quyển sách ma pháp cổ có ghi lại, có thuốc có thể đem thân thể bị ma pháp biến đổi trở về trạng thái cũ, làm cho người đó trở lại bộ dáng nguyên bản. Bởi vì là cổ văn, cho nên ta đọc rất lâu mới hiểu được.」 Hoàng hậu mừng rỡ túi bụi, nàng rốt cục có thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi, cũng thoát khỏi những ngày bị Bạch Tuyết làm nhục.

「 Vậy mẫu hậu cũng đem loại thuốc này chế tạo ra đi!」 Bạch Tuyết sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, mở miệng nói.

「 Con không muốn lập gia đình nữa?」 Quốc vương kinh hãi.

「 Thuốc làm ra lại không nhất định phải dùng ngay.」 Bạch Tuyết kỳ thật vẫn là rất muốn biến trở về làm con trai, hắn thật sự chịu không nổi phải làm con gái. Lúc trước ý niệm bị dao động muốn cả đời làm con gái, cũng là bởi vì bị Y Lạc mê hoặc thôi.

「 Con phải suy xét cho rõ ràng, nếu uống loại thuốc đó, Y Lạc không chừng sẽ không cưới con nữa!」 Quốc vương thập phần lo lắng nếu Bạch Tuyết khôi phục thành con trai, Y Lạc sẽ hối hận, không cần Bạch Tuyết nữa.

「 Sau khi con cùng y kết hôn hẵng uống thì tốt rồi thôi!」 Bạch Tuyết hét to một tiếng.「 Người ta chỉ không thích làm con gái thôi, làm con gái thật sự rất thống khổ a, bằng không người kêu mẫu hậu làm một trái táo cho người ăn xem, người sẽ biết thế nào là mùi vị thống khổ của mỗi tháng!」 Bạch Tuyết tức giận đến giơ chân.

「 Được được được, đừng tức giận mà.」 Hoàng hậu vội vàng giảng hòa.

「 Con trai cùng con trai cũng có thể kết hôn sao? (Có có có)」Quốc vương cảm thấy đầu của mình bắt đầu hôn mê.「 Nếu con thật sự biến thành con trai gả đi, Y Ma quốc vương nếu tức giận, vậy sẽ gây chiến, chiến tranh sẽ bùng nổ đó! 」 Ông làm sao lại sinh ra một đứa con đến là……

「 Không nghiêm trọng như vậy đi!」 Nghe đến từ chiến tranh, Bạch Tuyết cũng có chút sợ hãi.「 Chính là…… mẫu hậu, người vẫn cứ lập tức giúp con chế ra cái loại thuốc giúp trở về trạng thái đi!」 Bạch Tuyết vẫn kiên định thỉnh cầu.

「 Cái loại thuốc này…… trình độ của ta không đủ…… làm không được nha……」 Hoàng hậu có chút xấu hổ cười cười.

「 Làm không được? Làm không được vậy thì người nói với con làm cái gì? Như vậy sẽ khiến con đau lòng nha!」Bạch Tuyết thất vọng đến miệng méo xẹo, nước mắt bắt đầu trào ra.

「 A, Bạch Tuyết con đừng khóc!」 Hoàng hậu vội vàng nói:「 Nhưng là ta biết có người làm được a, ngài gọi là Kiều An, là một ma pháp sư hết sức lợi hại.」

「 Kiều An ở nơi nào? Con bảo phụ vương lập tức phái binh đi mang ông ta về thay con chế thuốc.」 Nước mắt Bạch Tuyết lập tức thu về.

「 Di Vong Sâm Lâm.」 Hoàng hậu nói.

「 Phụ vương!」 Bạch Tuyết quay đầu nhìn phụ vương.

「 Không được……」 Quốc vương lần này thập phần kiên quyết lắc đầu.「 Ta không thể để cho chiến tranh phát sinh, con à, lần này con hãy ngoan ngoãn ở trong hoàng cung, chờ Y Lạc đến đem con cưới về đi!」 Quốc vương thở dài, nắm tay Hoàng hậu, rời khỏi tẩm cung của Bạch Tuyết.

「 Phụ vương tại sao người lại làm như vậy?」 Bạch Tuyết tức giận nhảy dựng lên.

「 Uy Liêm, trông chừng Bạch Tuyết, ngày mốt Y Lạc sẽ đến mang nó về Y Ma, ta không muốn trong khoảng thời gian này Bạch Tuyết có gì ngoài ý muốn, ngươi hiểu không?」 Quốc vương nói với thị vệ bên người Bạch Tuyết.

「 Tuân lệnh Quốc vương bệ hạ.」 Uy Liêm trả lời.

————————————-

Thực tình mà nói thì trái tim hủ nữ của ta muốn BT trở nại nàm con trai cơ-đương nhiên là vẫn gả cho YL, dzậy mới vui~~~