Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 7: Kẻ sát nhân




Nó mở mắt nhìn chung quanh một căn phòng tối om, cũ kĩ

“ Mình đang ở đâu vậy nè? Tại sao mình lại ở đây, choáng váng quá trời “ – nó ngồi dậy thấy mình đang bị trói thì ngỡ ngàng

- Cô tỉnh rồi sao ? – hắn

- Anh… Anh là ai ? – nó ngỡ ngàng

- Không nhận ra tôi sao ? Cô gái … - Hắn lại gần nâng cằm nó lên khẽ cười nhếch mép

Nó nhìn thấy mái tóc màu rêu xanh

- Là anh ? Anh định bắt cóc , bắt cóc tôi không dễ dàng như vậy đâu ? – nó nhìn hắn đằng đằng sát khí hai tay cố cựa quậy tháo chiếc dây thừng đang chói tay nó

- Cô nghĩ rằng thoát khỏi đây dễ dàng lắm sao ? Đã vào tay Killer ta đây thì không dễ thoát ra đâu – hắn

- Killer … là… là … anh … bang chủ của những kẻ sát nhân – nó nhíu mày

Hắn chỉ nhếch mép, hắn nhìn nó

- Trông cô cũng khá hấp dẫn đấy – hắn thì thầm

- Biến – nó lạnh lùng

- Cô dám nói chuyện với tôi như vậy sao – hắn trau mày

- Anh là cái thá gì mà tôi không được phép nói chuyện như vậy – nó nhếch mép

- Cô dám… - hắn tức giận

- Có gì mà Ái Nhi tôi lại không dám – nó nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc

- Cô nên nhớ mạng sống của cô đang trong tay tôi hãy ngoan ngoãn nghe theo tôi, may ra cô còn đường sống xót bằng không thì… - hắn lăm le khẩu súng trước mặt nó

- Chết sao ? Anh nghĩ tôi sợ sao. Vào tay một lũ sát nhân như các người không sớm thì muộn tôi cũng sẽ phải chết… - nó

- Đừng nhiều lời, những lời nói đó không có tác dụng với tôi đâu – hắn

Hắn đè người nó ra xé tan chiếc váy của nó, lúc này trước mắt hắn là một cơ thể cửa một cô gái mặn mà, đầy hấp dẫn. Cơ thể hắn nóng dần lên , hắn hôn lên môi nó, nó cựa quậy kháng cự, chiếc lưỡi của hắn luồn lách trong khoang miệng của nó, nó cắn vào môi hắn, hắn vẫn mặc kệ cho máu từ môi của hai người đang chảy ra tanh nồng, nó vẫn ra sức kháng cự nhưng không được , hắn hôn môi rồi dần dần tiến xuống vùng cổ. Hai tay hắn luồn lách khắp cơ thể của nó. Biết là sẽ không kháng cự được nên nó nằm yên thỏa mãn … Bỗng hắn ngồi dậy

- Sao ? Không kháng cự nữa sao ? Mãn nguyện quá rồi sao – hắn nhếch mép vén sợi tóc trên mặt nó

- Cô… - hắn hững hờ, nhìn khuôn mặt nó … Phải nó đang khóc, khóc vì một thằng đàn ông tồi tệ khốn nạn đang làm nhục nó

- Anh là đồ súc vật không phải con người nữa – nó nghiến răng lấy hết sức đạp mạnh vào bụng hắn làm hắn bị bắn ra xa

- Cô phải cảm ơn vì cô là người may mắn khi được tôi chiêu đãi tử tế - hắn cười nham nhở đứng dậy phủi quần áo

- Anh hãy giết tôi đi, lấy nội tạng của tôi mà đem bán đi như người khác. Tôi thà chịu chết còn hơn phải chịu nhục – nó

- Được rồi! Tôi sẽ thỏa mãn ý nguyện của cô – hắn toan lấy dao đâm vào bụng nó thì bỗng dừng lại….

- Sao hả ??? Đâm đi chứ - nó thách thức

- Cô là món mồi 10.000USD nên tôi sẽ không giết cô đâu – hắn

- Anh… - nó

Hắn nhếch mép rồi gọi một người phụ nữ tô đầy son phấn vào

- Lấy áo khoác vào cho cô ta – hắn

- Dạ - người phụ nữ

Sau đó hắn quay sang nói với lũ canh chừng cửa phòng

- Trông coi cẩn thận, không được để một vết sước nào trên người cô ta, nếu tao về mà thấy cô ta bị làm sao, tao sẽ giết cả nhà chúng mày. Rõ chưa – hắn

- Dạ - bọn canh cửa

Rồi hắn ra ngoài, nó nhìn theo hắn, ánh mắt lạnh lùng vô hồn, trong không cảnh tối om, im lặng vang lên tiếng răng nghiến ken két, những giọt nước mắt của một cô gái đang chảy dài , cô đang suy nghĩ cho một kế hoạch nào đó