Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 48




( Xin lỗi các cậu nhá! Dạo này tớ bận bịu quá bảo viết cho các cậu đọc mà lại không có thời gian. Bây giờ có thời gian rồi đây J tớ bù lại nha…)

********************************************************************

Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán nó…

- Đây là phần thưởng cho sự cam đảm uống thuốc của em nhé! Bây giờ thì ngủ đi. – hắn vuốt nhẹ tóc nó mỉm cười…

An lấy ngối đặt xuống giường đỡ nó nằm xuống. Nó nhắm nghiền mắt lại rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ…

Tiếng cửa phòng bị mở một cách thô bạo, Yến nước mắt ngắn nước mắt dài chạy vào hét toáng lên …

- Nhi, Nhi à. Mày… - cô nhanh chóng tiến lại chỗ giường nó, cũng may hắn kịp ra hiệu cho Yến nhỏ tiếng lại để cho nó nghỉ ngơi.

Yến thở dài nói nhỏ đủ cho ba người nghe..

- Nhi không sao rồi chứ!

Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy lo lắng và sũng nước …

- Ừ! Cô ấy đã ổn rồi… - hắn mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Yến chấn an…

Yến ôm chầm lấy hắn…

- May quá, may mà nó không sao… Tôi lo quá, mãi bây giờ tôi mới về nhà được… - hắn ngỡ ngàng một lúc nhưng rồi lại nhớ đến lời Yến nói hắn và cô bây giờ chỉ là những người bạn cái ý nghĩ Yến còn tình cảm với mình nhanh chóng tan biến khỏi đầu hắn, hắn xoa xoa lưng Yến an ủi…

- Thôi đừng khóc, không Nhi tỉnh bây giờ…

Yến nấc lên từng tiếng buông hắn ra…

An nhếch mép nhìn Phong, Phong chỉ thoáng rùng mình kinh tởm. Dương An thủng thẳng kéo An ra ngoài không quên dừng lại lườm Yến một cái…

Hắn nhìn thấy ánh mắt của An và rất hiểu tính An, hắn im lặng quay đi.

Phong và Dương An bước ra ngoài đóng sập cửa mạnh như chuốc cơn tức giận…

Ngồi xuống ghế sopha, An rót một ly nước lọc uống một hơi cạn…

- Cô ta nghĩ cái gì vậy, trước mặt chị Nhi mà dám làm như vậy sao. Tức thật, em chỉ muốn xé banh cái xác dơ bẩn của cô ta ra… - An tức giận ánh mắt như sáng lên những tia lửa.

Phong ngồi bên cạnh một tay nắm chặt lấy tay An, một tay khoác lấy vai cô…

- Thôi nào, em đừng giận nữa. Sau này sẽ có luật nhân quả dành cho cô ta thôi. Cái gì cũng có giá của nó.- Phong thở dài chán nản…

Tiếng bước chân hắn lục cục bước xuống bậc thang. An và Phong ngước lên nhìn, An vẫn còn giận hắn lắm. Tại sao hắn lại để chuyện như vậy xảy ra được chứ. Cô nguýt hắn một cái rồi quay đi…

- An à. – hắn tiến lại ngồi phía bên kia An, Phong tinh ý đi chỗ khác để hai anh em nhà hắn nói chuyện.

- Sao anh có thể… - An nhìn hắn ánh mắt sắc lạnh…

- An à, anh đâu có nghĩ cô ấy lại làm như vậy? Anh thật tình không biết với lại cô ấy với anh chỉ là bạn… - hắn nắm tay An nhưng bị cô hất tay ra…

- Là bạn sao? Anh có biết trước kia cô ta… - An tức giận hơn…

- Phải trước kia cô ấy yêu anh nhưng cô ấy nói đã không theo đuổi anh nữa. Giờ bọn anh chỉ là những người bạn thôi… - hắn mặt lạnh…

- Anh hai à, em không hiểu anh bị làm sao nữa. Anh đã biết cô ta yêu anh rồi, anh nghĩ tình yêu của một người dễ phai đến nỗi nói bỏ là bỏ được sao. Anh điên rồi, cũng may là lần này chị Nhi không tỉnh giấc nếu có lần sau chị Nhi mà nhìn thấy những cảnh này em sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người… - An thủng thẳng bước đi …

Hắn tức giận… Chưa bao giờ An nói với hắn những lời lẽ tuyệt tình với hắn như vậy cả. Hắn thấy bị tổn thương rất nhiều. Tại sao An không chịu hiểu cho hắn chứ, tại sao An không chịu nhìn nhận vấn đề một tầm xa hơn chứ. Hắn tức giận nhém mạnh chiếc ly trên bàn xuống sàn…

Yến đứng trên cầu thang đã nghe thấy tất cả. tay vịn chặt vào thành cầu thang nước mắt cứ thế mà lăn dài. Càng ngày mọi thứ càng rối tung lên, càng ngày mọi chuyện trở nên nghiêm trọng và rắc rối. Yến bước trở lại phòng. Ngồi trên chiếc ghế nắm lấy tay nó, nước mắt vẫn lăn dài…

- Thành thật… xin… lỗi… mày….- cô nói lí nhí…

- Mày về rồi sao? – Yến giật mình mở tròn mắt, khẽ chớp chớp mắt cho nước mắt không chảy ra nữa, cô ngẩng đầu lên…

- À… Ừ… - cô cười hiền, tay vẫn nắm chặt lấy tay nó…

- Tại sao mắt lại đỏ thế? Khóc vì tao sao? Tao không sao mà, đừng khóc như trẻ con như vậy chứ. – nó mỉm cười lấy tay quệt ngang một giọt nước vẫn còn lắng đọng trên mi Yến.

Hắn bước vào nhìn nó với ánh mắt quan tâm…

- Sao không ngủ tiếp đi, mới chỉ được một lúc thôi mà. – hắn hôn nhẹ lên môi nó…

- Em không ngủ được nữa đâu. Người em cũng đã ổn hơn rồi, không thấy mệt nữa. – nó tươi cười rồi nói tiếp. – Anh nhìn con Yến nó có buồn cười không, nó thấy em ốm nên khóc sưng húp mắt lên rồi đây này, chắc nó sợ em bỏ rơi nó hay sao đó. – nó cười rồi liếc nhìn qua Yến…

Yến bật cười, hắn thì nhìn Yến nhíu mày trong đầu thầm nghĩ…

“ Tôi biết là lúc đó cậu đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa tôi và An mà vậy tại sao cậu không thanh minh cho mình chứ! Cậu có quyền đi xuống để đảm bảo lại danh dự cho bản thân nhưng cậu đã không làm như vậy…”

Thoáng nghĩ, hắn cầm chiếc nhiệt kế trên bàn đo cho nó…

- 36*, ổn rồi. Vậy là em đã khỏe hơn rồi đấy. – hắn nhìn nó xoa xoa tóc nó…

Nó bĩu môi…

- Mai thi rồi, hai người về học bài đi, tôi cũng khỏe rồi mà không cần lo lắng quá đâu. – nó ân cần nhìn Yến và hắn…

Hai người kia nhanh chóng chở về nhà. Nó lật chăn ra ngồi dậy vươn vai và xoay cổ vài lần để lấy lại tinh thần…

- Đỡ mệt hơn rồi nhỉ? – nó tươi cười xỏ đôi dép lông rồi bước xuống nhà.

An đang hì hục sắp thức ăn bỏ lên bàn…

Nhìn thấy nó cô tươi cười…

- Chị khỏe lại rồi hả? Em đang định bê cơm lên cho chị đây.

- Cần gì phải bê cơm như vậy chứ! Phiền em quá rồi, em đã nấu cơm giúp chị rồi mà. – nó cười ái ngại nhìn An nháy mắt tinh nghịch.

- Phiền gì đâu mà, nước cam em vắt cho chị đây. – An bê nước cam cho nó…

Nhận ly nước cam từ tay An, nó cảm ơn cô. An ngồi đối diện với nó, cô chỉ sắp bát đũa ra rồi lấy cơm cho nó thỉnh thoảng cô gắp cho nó một miếng thức ăn. Cô không ăn chỉ lẳng lặng ngồi nhìn nó…

- An à! Em không ăn sao. Cứ nhìn chị với ánh mắt như vậy là sao vậy hả? – nó lên tiếng…

- Em đói quá nên đã ăn trước rồi chị cứ ăn đi. – cô vẫn mỉm cười chăm chú nhìn nó “ Tội nghiệp chị quá! Em phải giúp chị bằng cách nào đây, em phải nói chuyện này với chị như thế nào đây. Em muốn nhìn thấy chị và anh trai em hạnh phúc, em không muốn chị phải tuôn nước mắt đâu. Em thương chị lắm!” cô nghĩ một hồi miên man.

Hôm nay bát đũa cũng chẳng rửa nữa. An nói cứ để đấy sáng mai cô dậy thì rửa. nó chạy nhanh lên phòng học bài. Sau khi nhắn tin với Phong, An ngáp ngủ…

- Chị Nhi thân yêu ơi, đã 10 giờ đêm rồi mau đi ngủ thôi. – An ôm choàng cổ nó từ đằng sau…

- Em ngủ trước đi, xíu chị ngủ sau… - nó mỉm cười quay lại nhìn An…

- Mà lạ nha, em không thấy chị Yến đâu. – An đặt cằm lên vai nó…

- À, Yến về nhà vì tài liệu ôn tập nó để hết ở nhà rồi. Ba má nó cũng trở lại Mỹ rồi nên chắc nó sẽ không ở đây nữa. – nó nói rồi cắm bút xuống mặt ỉu xìu…

- Vậy hả chị. – An cười thầm trong bụng vì không phải suốt ngày chạm mặt Yến nữa, cô nói tiếp… - Thôi chị ôn tiếp đi, nhưng một chút nữa thôi nha, rồi còn đi ngủ. Chị vừa mới khỏi ốm xong đấy. – An uể oải bò lên giường…

- Chị biết rồi mà, ngủ ngon nha em. – nó nhìn An rồi lại hí hoáy ôn tập…

30’ nữa trôi qua…

- Chị Nhi, mau ngủ thôi… - An nói trong ngái ngủ…

- Chị sắp xong rồi đợi chị chút nữa thôi… - nó trả lời…

23p.m An lại tỉnh giấc…

- Xong chưa chị bây giờ thì ngủ được chưa vậy? – An bước xuống giường đến chỗ nó.

- Em cứ ngủ trước đi mà. – nó trả lời…

An đặt nhẹ tay lên trán nó…

- Lại bắt đầu nóng rồi đây này. Không được chị mau ngủ đi không lại ốm nặng hơn đấy…

Cuối cùng nó cũng chịu bước lên giường, An dù rất buồn ngủ nhưng vẫn thức cho đến khi nhìn nó đã thật sự ngủ cô mới có thể an lòng.