( Lời t/g: mấy bạn mình đăng bị lộn chương nên mấy bạn từ từ hãng đọc chương này, vì đây là^^~ Đừng quá lo lắng! Mình quả là thật hậu đậu. Sorry all.)
Nó về nhà cũng khá lâu rồi, chỉ có đúng một lần duy nhất hắn nhắn tin cho nó. Cứ mở điện thoại lên, bấm ra lại bấm vào chỗ tin nhắn, đọc lại tin nhắn của nó và hắn. Nó mỉm cười rồi bâng quơ, giá mà hắn đang ở bên nó lúc này. Ôm nó thật chặt thì thật tốt, nó sẽ không còn cái cảm giác thế này nữa. Con tim nó lại nhói lên, lắc lắc đầu “ Ái Nhi! Mày điên rồi, bình tĩnh hết sức bình tĩnh. Không được, mày không được như vậy” nó nghĩ rồi tự lấy tay vuốt vuốt ngực mình như để phong tỏa nỗi giận dữ. Bước vào nhà tắm thay quần áo và làm VSCN để chuẩn bị đi học
Bước xuống bậc thang, nó thấy ba mẹ nó đã ngồi sẵn trong phòng khách.
- Chúc phu nhân và lão gia một buổi sáng tốt lành. – nó vui vẻ đi tới chỗ ba mẹ nó
- Con nhỏ này, hôm nay có chuyện gì vui sao? – ba mẹ nó thấy cách xưng hô kì lạ của nó thì thắ mắc
- Dạ không. – nó vui vẻ
- À, ba mẹ cũng tính nói chuyện này với con sẵn con ở đây thì nói luôn – ba nó
- Chuyện gì vậy ba? – nó thản nhiên ngồi vắt chéo chân tay cầm li trà nhâm nhi
- Tối nay ta sẽ dẫn con đi gặp chồng tương lai. – ba nó điềm nhiên
“ Phụt” nó đang uống thì phun hết trà ra ngoài, ba ẹ nó cũng đoán được và đã tránh được
- Con gái, đừng quá ngạc nhiên như vậy. Không hay chút nào. – mẹ nó lấy bông lau lau chỗ tay áo ướt vì vừa bị nước từ miệng nó phun ra
- Con xin lỗi mẹ. Nhưng ba mẹ à! Con còn quá trẻ để tính đến việc kết hôn. – nó nhíu mày không đồng tình
- Ta đâu bắt con kết hôn bây giờ. – ba nó thản nhiên
- Nhưng…
- Thôi, ta có việc con chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đi. Tối nay đi cùng ta, nếu con vắng mặt tức khắc ta sẽ đoạn tuyệt với con.
Ba nó thương nó thật. Nhưng ba nó đã nói thì ba nó sẽ làm, không cãi được. Còn người nó thương thầm nhớ trộm thì làm sao? Mà không sao hết, hắn có yêu nó đâu. Nó cũng không yêu hắn, lo gì. Phải rồi! Nó cứ tự nhủ lòng mình như vậy nhưng trong thâm tâm nó đang rất buồn
~ Căng tin trường Maria Carap~
Nó khuôn mặt ỉu xìu ngồi quay quay li cà phê nóng đặt trên tách.
- Hôm nay mày làm sao vậy? – Yến hỏi han
- Hôn phu, thật nhảm nhí. – nó mặt vẫn ỉu xìu
- Cái gì? Hôn ước sao, mày sẽ lấy chồng – Yến ngạc nhiên mắt chữ A, mồm chữ O
- Phải nhưng không phải bây giờ. – nó điềm nhiên tay vẫn loay hoay nghịch tách cà phê
- Vậy lo gì, nếu là ba mẹ mày chọn lựa thì chắc chắn là người tốt lắm đấy! – Yến nháy mắt
- Phải, nhưng tao thật sự không thích. – nó lấy ngón út nhúng vào li cà phê, những giọt cà phê từ móng tay nó chảy xuống, nó điềm nhiên ngồi nhìn
- Thôi, mày bẩn quá! Đứng dậy lên lớp, trống rồi kìa! – Yến kéo tay nó khi nghe thấy tiếng trống.
Trong lớp học nó chẳng nghe giảng ( bình thường nó có nghe giảng đâu!) tâm hồn vẫn cứ nghĩ đến chuyện ba mẹ nói. Không muốn! Không muốn! Nó ngồi lắc lắc đầu không để ý mọi ánh mắt đang dồn về phía mình…
- KHÔNG MUỐN… - nó tự nhiên la toáng lên
- Ái Nhi, em đang làm cái gì vậy? Có biết đang trong giờ không hả? Đứng dậy và ra khỏi lớp! – bà giáo dậy Văn quát lớn, dù nó có học giỏi và ba cưng nó đến mức nào thì việc mất trật tự trong giờ của bà là điều không thể nào tha thứ! Phải nghiêm khắc trước mặt đám học sinh lớp 12A1 thì chúng nó mới sợ
- Nó lủi thủi ra ngoài bà giáo bảo gì thì làm nấy. Ngạc nhiên thật! Bình thường thì nó đã quay lại cãi như “ chém chả băm viên” rồi thế mà hôm nay ại lững thững đi không nói tiếng nào. Yến nhìn chỉ thở dài ngao ngán.
“ Ting… Ting”
“ Này, làm gì mà bị đứng ở ngoài hành lang vậy?” – là tin nhắn của hắn, nó mở tròn xo mắt
“ Sao anh biết tôi đứng ngoài hành lang” – send to cruel name ( gửi đến tên độc ác *.* )
Nó ngó ngó quanh, không có bóng dáng ai sao hắn lại biết nhỉ? Thật bêu riếu
“ Thần giao cách cảm”
“ Vớ vẩn” – send
“ Xoạch” cánh cửa lớp 12A1 bát ngờ mở ra…
- Bị đứng mà vẫn còn nhăm nhở cười được hả Ái Nhi? – bà giáo bước ra mặt rất chi là nghiêm túc
Nghe bà giáo nói “ nhăm nhở cười” thì cả lớp vội ào ra.
- Ái Nhi cười sao? – hs 1
- Ái Nhi biết cười – hs 2
Và bla… bla. Bà giáo khốn đốn vì bị đám hs chen lấn, nhặt cặp kính vừa bị rớt xuống đất lên phủi phủi bà đeo lại, nghiêm mặt:
- Các em, ai cho các em ra đây hả? Tình nguyện đứng thay bạn ấy sao? Về vị trí – vội vã dẹp nhanh đám hỗn loạn nếu không kiểu gì thì bà cũng bị nhà trường chỉ trích không tha
Mặt nó giờ lại lấy lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Bà giáo bước vào lớp nó thở phào nhẹ nhõm, dựa người và tường, nó như thanh kim loại vừa bị nung chảy. Trượt dần…trượt dần và bịch xuống đất…
Thật điên đầu vì mọi chuyện
Nó không để ý đang có ánh mắt nhìn nó từ phía xa, đôi môi nở một nụ cười sắc lẽm