Công Chúa! Anh Yêu Em..

Chương 15: Ngày cuối cùng (p1)




~ Sáng~

- Này… - nó

- Cô mà có ý định trốn thoát lần nữa xem mà trốn khỏi tôi đâu dễ - hắn nhấm nháp uống tách cà phê sáng

- Tại anh mà trán tôi mới như vậy này – nó xoa xoa cục sưng to trên trán

- Tại cô bỏ trốn! - hắn nhìn mặt nó mà suýt thì phì cười phun hết cà phê ra ngoài cũng may là hắn còn kìm chế được. Giữ khuôn mặt lạnh tanh thản nhiên trả lời.

* Đêm hôm trước*

- Hây ya, cái tay tên ác ôn này nặng quá! – nó làu bàu

Thoát khỏi vòng tay hắn, nó rón chân bước xuống giường. Nhìn lên chiếc đồng hồ “ 01:00 sáng”

“ Ái Nhi – ta lần này phải trốn thoát khỏi cái tên bất di bất dịch, ác ôn và biến thái”

Nó khẽ nhón chân mà cửa không phát ra tiếng động, ngoái cổ lại nhìn hắn, vẫn nằm im bất động

“ Phen này ngươi không thể bắt ta được rồi – Gia Lâm yêu quái” – cười thầm trong bụng

Bước xuống cầu thang, nó ngã uỵch một cái “ Xúi quẩy! Sơ xuất thật!” Không có tiếng mở cửa nào cả, chắc hắn không biết gì đâu!

Nó lén lút xuống đến cửa cổng biệt thự:

- Trời! Mật khẩu là cái gì vậy nè! Tên này… thật là… - nó làu bàu

- Mật khẩu là 00321

- À! Biết rồi, cảm ơn. – nó vui vẻ bấm nhanh mật khẩu

Khoan… Ai vừa nói ý nhỉ? Cảm giác… Tiêu rồi! Nó quay lại nhìn hắn cười trừ, cánh cửa mở ra. Nó hốt hoảng chạy….

“ Binh…”

- Uây ya, cái gì vậy nè – nó ngã vì bị đập đầu vào cái gì đó, tay xoa xoa đầu

Nó đứng dậy nhìn “ Có cái gì đâu ta…”

- Nè! Anh giở cái trò gì vậy? - nó nhíu mày

- Kính trong suốt, phản lực, mù màu à! – hắn tiến lại gõ “ cộc … cộc” vào tấm kính trước mặt

- Thật đáng sợ! Anh quá lưu manh – nó

- Quá khen! – hắn bước đi

Nó tức giận nhanh chóng chạy vèo lên phòng….

* Hiện thực*

- Mà này! Anh giàu vậy sao phải đi bắt cóc? – nó lấy giấy chùi miệng, bỏ dao nĩa xuống

- Thích – hắn trả lời cộc lốc

- Điên rồ!

- Bắt cóc không phải là nghề à? – hắn thản nhiên

- Bất chính! – nó nhíu mày

- Gia nhập đi, tôi sẽ cho cô tự do – hắn

- Never. Tôi có chết cũng không vào cái hội giết người tàn nhẫn đấy! – nó

- Ghét tôi không? – hắn

- Dĩ nhiên… - nó

- Tại sao?

- Cái nghề của anh thật không đàng hoàng

- Thế giờ nếu tôi làm nghề đàng hoàng?

- Vẫn ghét

- Tại sao?

- Tên biến thái – nó lè lưỡi

- Cô nói gì? – hắn nhíu mày

- Tôi không nói lại lần 2. – nó

( Nhớ không! Hắn suốt ngày nói với nó: “ Tôi không nói lại lần 2 “ đó)

- Cô…

Nó chạy biến. Hắn đuổi theo, túm được nó. Hắn nắm tay nó, thôi có thoát cũng không được thôi kệ hắn nắm tay cũng được…

- Theo tôi. – hắn

- Đi đâu?

- Đi rồi biết!

Hắn dẫn nó ra vườn hoa hồng nhà hắn. Những khóm hồng mọc hai bên đường. Hắn và nó nắm tay nhau đi dưới bóng cây xanh rờn của cây phong. Ngoài ra còn được trang trí bằng hoa lan tím…

- Đẹp! – nó nhìn đắm đuối

- Thích chứ! – hắn

- Ừ!

Nó ngắm nghía từng bông hoa, đùa rỡn với những chú bướm trong vườn

- Anh trồng sao?

- Không!

Hắn lại dắt tay nó đi xa hơn một đoạn nơi có những bông hoa đồng nội và hoa sao nở. . Dưới dàn hoa lan tím, có kê một chiếc xích đu trắng. Nó nhanh nhẹn giật tay nó khỏi hắn chạy lại phía xích đu

Khung cảnh thật đẹp, nó giống như một thiên thần đang đứng giữa một thiên đường đầy hoa vậy?

Hắn tiến lại gần, đẩy xích đu cho nó. Lần đầu tiên hai người không có một chút cãi vã, hai ánh mắt nhìn nhau miệng cười tươi

“ Ái Nhi, cô đáng yêu thật!”

“ Gia Lâm, tôi thấy rất vui khi ở bên anh. Tôi thấy anh chẳng giống một tên sát nhân gì cả”

Hai tâm hồn đang nghĩ về nhau

Ngồi xích đu một hồi, hắn nắm tay nó dẫn về phía xa hơn, là một chiếc hồ bơi rộng phải là rất rộng. Thành vịn hình đầu rồng mạ vàng:

- Anh không tầm thường đâu! – nó nháy mắt

Nó đâu để ý cái nháy mắt của nó đã làm tim ai kia đang xốn xang và hạnh phúc tốt cùng. Đang mải mê xem tay vịn hồ bơi và xem kĩ lưỡng viên ngọc ruby trong miệng con rồng thì…

- Này, muốn bơi không? – hắn từ đâu đến đập vai làm nó giật mình lộn ngửa về đằng sau và ngã xuống hồ bơi.

Hắn đứng trên bờ mà không nhịn được cười…

Nó thì cứ đắm đuối nhìn hắn, nhìn hắn cười duyên thật mà bấy lâu nay nó không biết

- Mặt tôi dính gì sao? Sao cô nhìn giữ vậy – hắn

- Anh cười đẹp thật! – tự nhiên nó nói mà không tự chủ được mình đang nói gì.

- Gì? – giờ hắn mới nhận ra mình vừa cười. Lâu rồi, hắn mới cười to đến như vậy. Lạ thật!

- À… trả thù anh, tên độc ác! – nó té nước dưới hồ bơi lên làm hắn ướt hết quần áo

- Lưu manh! – hắn nhảy tùm xuống hồ làm nước bắn ướt hết mặt nó

- Quá khen! – nó đáp trả

Nó và hắn vui đùa với nhau mấy tiếng đồng hồ dưới hồ bơi. Hai người cứ vui đùa như vậy đến khi trời xế chiều, hai người đều ướt sũng và về nhà tắm rửa…

Khi hắn chuẩn bị bữa tối, nó đi từ trên cầu thang xuống….

- Tôi sẽ giúp anh. – nó láu táu

- Hậu đậu, tránh ra đi – hắn

- Anh sợ tôi bị khứa tay à? Quan tâm sao? – nó nhìn hắn mặt gian *.*

- Gì chứ? Cô đang bị ATSĐ à? – hắn thản nhiên ( ảo tưởng sắc đẹp)

- Anh… - nó đang tức xì khói đầu

- Tôi lo, tôi không muốn thay dụng cụ nấu ăn mới. Cô nhìn này, toàn dụng cụ mới mà. Muốn liếm thử để nếm mùi vị đồ mới không? – hắn chĩa cái chảo vào mặt nó giễu cợt

- Anh… khốn kiếp! Để tôi, hãy tránh ra một bên và chố mắt lên xem tài năng của Ái Nhi này! – nó sắn tay áo đeo tạp giề

Bỏ củ hành tây lên thớt

“ Thế nào nhỉ?”

Nó tỉ mỉ cắt từng miếng hành tây một. Hắn cứ đứng xem…

- Cay mắt quá! – nó toan lấy tay rụi mắt

- Đừng rụi, sẽ cay hơn đấy! – hắn lấy tay mình chặn kịp tay nó, thổi mắt cho nó

Một hồi vất vả, hắn hướng dẫn nó nấu ăn, cầm tay nó hướng dẫn nó đảo thức ăn. Nhưng không ngoài dự đoán của hắn, tổng thiệt hại nó gây ra là: cháy một chảo Uncle Bills, nồi Elmich… vân vân và vân vân…

- Cô thật có khiếu nấu ăn. – hắn nhìn nó ánh mắt lườm lườm

- Hề… hề - nó gãi gãi đầu cười trừ

- Từ lúc bắt cô về lãi thì chưa thấy đâu, thế mà vung xoong chảo nhà tôi cứ thi nhau đi thay cô.

- Chắc vì nhan sắc nên chúng nó sẵn sàng hiến thân – nó cười

- Thật là … - hắn nhìn nó “ đáng yêu chết đi được”

Bữa tối vẫn như mọi ngày, từ lúc có nó buổi tối nhà hắn không trôi qua trong sự lãnh đạm và cô đơn nữa mà rộn ràng tiếng cãi vã nhưng đôi khi là những tiếng cười vui vẻ. Đâu ai có thể đoán được sẽ có một sợi dây vô hình gắn kết nó và hắn lại với nhau hay không.