Nếu có một ngày, Hàn Viễn Hàng biết di động của mình còn có công dụng thế này, y nhất định sẽ quăng mạnh nó xuống đất, lại giẫm thêm mấy cái, vừa giẫm vừa nguyền rủa thằng nhóc khốn nạn Phong Húc Nghiêu tiết tinh sớm, chết sớm.
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Trong đầu y thầm gào to ba từ ‘mẹ nó’, chứng tỏ sự phẫn nộ không thể biểu đạt ra ngoài của Hàn Viễn Hàng.
Ông đây thật muốn mua một cái di động có độ rung cực mạnh, tách hai chân cậu ta ra, nhét vào. Để cậu ta cũng hương thụ ‘khoái cảm’ từ độ rung của di động truyền vào ‘cúc hoa’.
Bất kể Hàn Viễn Hàng có tưởng tượng thế nào, điều hiện giờ y phải đối mặt chính là cái di động màu bạc trước mặt mình. Y theo bản năng nuốt mấy ngụm nước bọt, ánh mắt rối rắm liếc trộm Phong Húc Nghiêu thì phát hiện thằng nhóc ấy cũng đang nhìn y, khóe môi cong lên, mỉm cười.
Cố ý lấy di động đụng đụng vào BCS thầy mình ngậm trong miệng, Phong Húc Nghiêu nhíu mày, lắc lắc chiếc di động màn hình rộng của mình: “Chẳng lẽ thầy thích dùng điện thoại của em hơn sao?”
Của ông là cúc hoa, không phải lỗ đen! Hàn Viễn Hàng trừng Phong Húc Nghiêu một cái, thấy khóe môi Phong Húc Nghiêu nhếch ngày càng cao, y hừ lạnh một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
Để phòng ngừa Phong Húc Nghiêu thật sự nhét cái di động màn hình rộng ấy vào mông mình, đầu lưỡi linh hoạt của Hàn Viễn Hàng đẩy BCS ra, mặt hơi tiến lại gần di động, để BCS dán vào một góc điện thoại, rồi mới dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ BCS ra. Lúc đầu Hàn Viễn Hàng làm rất thuận lợi, nhưng BCS bao được một góc xong lại không bao tiếp được nữa. Y cố đẩy BCS về trước một chút, nhưng nó lại theo lớp vỏ bóng loáng trượt ngược lại. Hàn Viễn Hàng dùng miệng đẩy hết lần này tới lần khác, còn dùng lưỡi liếm nhưng cũng phí công. Y muốn bỏ cuộc, nhưng lại không chịu được cảnh Phong Húc Nghiêu cười nhạo mình.
Nước bọt chảy theo khóe môi đã mỏi nhừ, chẳng những BCS dính đầy nước bọt, di động cũng dính không ít nước bọt của y. Thế nhưng y cứ như không biết, mày nhíu chặt nôn nóng đẩy một góc BCS, khóe môi mấp máy, đầu lưỡi di chuyển.
Có lẽ lúc này Hàn Viễn Hàng rất đáng thương, có lẽ là bờ môi ướt át hồng đến mê người, có lẽ là chiếc lưỡi đo đỏ liếm BCS khiến tim ai rung động nên đã khiến Phong Húc Nghiêu nảy sinh cảm giác khác thường. Cậu khẽ vuốt ve cằm Hàn Viễn Hàng, dịu dàng nói: “Đừng nóng vội, từ từ sẽ được thôi, em chờ thầy!”
Hàn Viễn Hàng hơi híp mắt, cổ họng phát ra tiếng nuốt nước bọt. Khi y phát hiện cánh tay đó đã chạm vào hầu kết mình, vuốt ve lên xuống, da thịt nóng rực bị ngón tay lành lạnh chạm vào, hầu kết y cũng theo đó run lên. Bỗng dưng Hàn Viễn Hàng cảm thấy rất đói khát, y thấy thân thể mình đang di chuyển theo ngón tay, lúc ngón tay di chuyển tới xương quai xanh thì hô hấp của y cũng trở nên dồn dập, bộ phận đã mềm oặt giữa hai chân y hơi ngẩng đầu lên. Xúc động bất ngờ ấy khiến Hàn Viễn Hàng theo bản năng muốn khống chế, y không tự chủ được mà cắn chặt BCS, cho đến khi nó rách ra.
Nghe y thở hào hển, Phong Húc Nghiêu giật cái BCS đã thành vô dụng trong miệng y ra, lấy cái mới, xé bao bì, nhét điện thoại vào trong, “Em đúng là học sinh ngoan, biết giúp thầy chuẩn bị tốt đạo cụ. Giờ thầy có thể từ từ dạy cho em, đừng làm học sinh của mình thất vọng nha!”
Đầu ngón tay lạnh lẽo ấy quá xinh đẹp, khiến một lúc sau Hàn Viễn Hàng mới hoàn hồn. Y nhìn Phong Húc Nghiêu vừa vuốt ve mình khi nãy, ánh mắt có chút mơ hồ, chút mất mát. Y há miệng muốn nói gì đó lại không thể nói thành lời, cuối cùng đành vươn tay cầm điện thoại. Trong lơ đễnh, ngón tay chạm khẽ vào ngón tay lạnh lẽo, Hàn Viễn Hàng lưu luyến, muốn nắm lấy cái tay ấy ấn vào ngực mình. Suy nghĩ đó khiến y hoảng sợ, vội vàng rút tay về.
Phong Húc Nghiêu cong ngón út bị chạm vào lại, có cảm giác là lạ hiện lên trong lòng mình. Cậu nhìn Hàn Viễn Hàng đang nắm chặt di động, phát hiện y không nhìn mình, trong thoáng chốc cậu ta tức giận. Đúng là một cảm giác kỳ lạ.
Phong Húc Nghiêu nhíu mày, nhìn Hàn Viễn Hàng còn lôi thôi chưa chịu hành động. Cậu nhắc nhở: “Thầy à, thầy nhanh chút đi, hay là thầy thích để tất cả mọi người tan học ra thấy dáng vẻ dâm đãng của mình?”
Hàn Viễn Hàng hít sâu một hơi, cúi người xuống, một tay vịn lan can, dang hai chân ra, nhếch mông lên, quay tiểu huyệt vừa mới khuếch trương của mình về phía Phong Húc Nghiêu. Chiếc mông tròn trịa với độ cong hoàn mỹ, tiểu huyệt ướt át, đỏ tươi như đóa hoa nở rộ đang chuẩn bị nuốt chiếc điện thoại mà với nó cũng không tính là to lắm.
Tuy là di động không phải quá lớn, nhưng độ rộng của nó cũng không phải dễ cho vào tiểu huyệt. Hàn Viễn Hàng chỉ phải vừa tách một bên cánh mông ra, khiến tiểu huyệt hoàn toàn hé mở, để lộ tràng đạo màu hồng nhạt bị chất bôi trơn làm ướt. Vách tường thịt ướt át mềm mại, run rẩy như dụ dỗ cánh mày râu xâm nhập, vỗ về, chơi đùa vách tường, mát xa những thớ thịt đang run lên.
Phong Húc Nghiêu nhìn chăm chăm vào tiểu huyệt đang co rút, còn cả bàn tay kéo một bên mông ra. Ngón tay vốn cầm phấn viết bảng, phê bài đang nắm bờ mông trắng ngần, để lại năm dấu đỏ bên trên. Tiểu huyệt hơi biến dạng, di động chạm vào huyệt khẩu dính chất bôi trơn. Hàn Viễn Hàng thở dốc, thả lỏng cơ thể, để mình trong trạng thái bình tĩnh, rồi mới thử nhét di động vào tiểu huyệt.
Y cảm thấy di động đang tách tiểu huyệt ra, huyệt khẩu đang kìm chặt nó, tràng thịt nóng bỏng dán vào lớp cao su hơi mỏng bao quanh màn hình. Chỉ vào một phần nhỏ, Hàn Viễn Hàng đã chịu không nổi, y tựa vào lan can, giữ chặt di động để nó không rơi ra ngoài.
“A…” Đột nhiên y run lên một cái, sơ ý đẩy mạnh điện thoại vào trong. Độ rung ong ong đó như thúc giục y nhanh lên, mau mau nuốt nó vào.
Nếu là trứng mát xa, Hàn Viễn Hàng tin là y đã sớm nuốt nó vào rồi, sớm xong chuyện rồi. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện thứ đang rung lên đó là di động của mình, y sẽ thấy khó chịu, không muốn sa vào.
Y cắn chặt răng muốn đẩy điện thoại vào trong, nhưng độ rung của di động không thua trứng rung mấy. Nó khiến vách tường thịt biến dạng, màn hình dán chặt vào vách tường, từng đợt rung khiến vách tường chấn động, kích thích nó co rút, muốn ép lại càng chặt hơn.
Nếu là trứng rung, y có thể mấp máy những thớ thịt đẩy trứng rung vào sâu trong tiểu huyệt. Một nửa di động ở bên trong, một nửa lòi ra bên ngoài, khiến tiểu huyệt cứ mấp máy liên tục.
“Ưm…” Hàng Viễn Hàng mím chặt môi, kìm lòng không được rên một tiếng. Ngón tay đẩy về trước, hai mép tiểu huyệt tách ra hai bên, từ từ mở ra. Không có cảm giác thô to trướng trướng như côn th*t, chỉ có cảm giác kéo ra khiến tiểu huyệt căng cứng.
Vừa rung, vừa đẩy vào, đây đúng là đang thử thách ý chí của y. Tiếng ong ong là tiếng ca tình sắc, thôi miên thần chí y. Phía sau là thiếu niên tàn nhẫn như ác ma, hết lần này tới lần khác gọi vào số di động của y.
Thân thể đang cúi xuống theo nhịp rung mà oằn người, vạt áo không thể che hết cả phần eo gầy gò, mảnh mai. Ánh mắt Phong Húc Nghiêu lưu luyến lướt qua cơ thể đang khẩn trương đó, thỏa mãn cong khóe môi lên. Ánh mắt nóng rực đảo qua chòm lông đen rồi tới tính khí dựng cao, sau đó tới cái mông nhếch lên, tiểu huyệt đang vất vả nuốt di động vào, còn cả đôi chân thuôn dài.
Thân thể nam giới đang chịu đựng, kìm nén dục vọng ấy phát ra sức hút mê người, cậu thích nhất là ánh mắt kiên cường của thầy bị cậu dạy dỗ dần dần tan biến mất. Thích thân thể y hùa theo nhịp va chạm của cậu, kích động rên rỉ. Cho nên, thầy à, thầy không thể khuất phục nhanh thế được…
Hàn Viễn Hàng bị độ rung của di động làm khó chịu gần chết. Tiểu huyệt theo bản năng kẹp chặt vật lạ trong cơ thể, mà càng kẹp chặt lại càng kích thích, khiến hai cánh mông cũng khép chặt, hai chân cứng đờ. Y ngẩng đầu lên nhìn Phong Húc Nghiêu.
Lòng tự trọng của một thằng đàn ông đang kêu gào, y không muốn bị một học sinh nhỏ hơn y nhiều tuổi xem thường, cho nên y từ từ đứng thẳng lên, do dù độ rung trong tiểu huyệt vừa mạnh mẽ vừa liên tục. Toàn thân y cứng ngắc, cơ thể đã trải qua điều giáo biết làm thế nào để có được nhiều khoái cảm. Y cố đứng vững, không để mình cúi đầu.
Phong Húc Nghiêu nở nụ cười ác ý: “Nếu thầy đã thích di động như vậy, thì thầy tự gọi vào số của mình đi, cho tới khi nào thầy bắn ra mới thôi!”
Hai người đứng mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần đưa tay là có thể tới gần nhau. Tuy nhiên lại chẳng ai muốn tới gần, bởi vì ở khoảng cách đó cũng đủ khiến sóng nhiệt làm thân thể nóng lên.
Phong Húc Nghiêu phát hiện sự mờ ám giữa hai người lúc này, cậu không quen tiếp xúc thân mật như thế. Cậu quẳng điện thoại tới cho Hàn Viễn Hàng, theo tiềm thức lùi ra sau, tựa vào tường, khoanh tay.
Hàn Viễn Hàng nhìn xuống thấy trên màn hình đang hiển thị hai chữ ‘Thầy Hàn’, giống như đang nhắc nhở giữa hai người không chỉ là quan hệ thầy và trò. Y là giáo viên cao thượng áo mũ chỉnh tề người người tôn kính, mà lại để học sinh lột quần áo, xâm phạm mình, trở thành một tính nô không biết nhục nhã là gì.
Lúc này, vì đã ngừng một lúc, điện thoại trong cơ thể ngừng rung, trên màn hình cũng hiển thị là người gọi không nhấc máy. Hàn Viễn Hàng nhớ là Phong Húc Nghiêu trừng phạt y tới bắn ra mới thôi, cho nên y phải làm như Phong Húc Nghiêu, tiếp tục gọi vào số của mình.
Hàn Viễn Hàng run sợ, ngón cái chạm vào biểu tượng gọi, mỗi lần lướt qua nó y đều do dự.
Từng phút trôi đi, mỗi một phút đều đang giày vò Hàn Viễn Hàng. Phong Húc Nghiêu không có nhắc nhở y, mà bình tĩnh chờ y lựa chọn. Ánh mắt tàn khốc, sáng rọi như dã thú săn mồi.
Hàn Viễn Hàng không có chọn lựa, nếu từ chối sự trừng phạt này, kế tiếp sẽ là sự trừng phạt càng thống khổ hơn đang đợi y. Thân thể y đã sớm thuộc về Phong Húc Nghiêu, cho dù y không thừa nhận thì đó cũng là sự thật.
Đầu ngón tay run rẩy ấn vào biểu tượng gọi. Tức thì, di động trong tiểu huyệt y lại run lên. Nếu là trứng rung, nó sẽ theo tràng đạo đi sâu vào trong, nhưng di động chỉ ở một chỗ cố định, cho dù tràng đạo y đang co rút vì kích thích thì nó cũng chỉ ở yên chỗ đó.
“Ưm…” Hàn Viễn Hàng khó chịu, xoay hông. Di động cứ ở yên một chỗ làm y không thoải mái.
Đến lúc này y mới cảm thấy di động khác với trứng rung thế nào. Tiểu huyệt từng bị côn th*t cực to của Phong Húc Nghiêu mát xa không biết bao nhiêu lần vừa cảm nhận được độ rung lập tức theo quán tính cắn chặt, vách tường thịt lại không thể đưa di động tới nơi thoải mái hơn. Nó chỉ biết ép chặt di động, bàn phím gập ghềnh ép vào thớ thịt, mát xa vào vách tường mẫn cảm.
“A… A…” Hàn Viễn Hàng nhịn không được kêu dâm đãng, cặp mông trắng ngần run lên. Do hình dạng của di động mà hai bên huyệt khẩu hé ra khép lại, di động cũng không vào được sâu, còn thấy rõ lớp vỏ bên ngoài. Chất bôi trơn theo huyệt khẩu không thể khép kín mà chảy ra ngoài, ướt đùi và đáy chậu.
“Gác chân lên lan can, để em nhìn rõ nào!” Phong Húc Nghiêu nhìn không rõ những thứ bên trong, thản nhiên ra lệnh.
Hai chân đứng nghiêm của Hàn Viễn Hàng đã sớm run lên, y vịn lan can cầu thang, nâng đùi phải. Lúc này, một dòng dịch bôi trơn bắt đầu chảy tới đùi y, nhìn rõ rệt.
“Đẩy điện thoại vào sâu hơn một chút!” Hàn Viễn Hàng còn chưa điều chỉnh xong cơ thể, Phong Húc Nghiêu lại ra lệnh.
Bàn tay đưa tới giữa hai chân, hai ngón tay dễ dàng cắm vào trong thân thể đẩy di động đi sâu vào trong tiểu huyệt. Quá trình diễn ra không tới nửa phút, di động ngừng rung, y lại ấn vào biểu tượng gọi. Lại cảm nhận được độ rung trong tiểu huyệt, dục vọng tham lam lại nảy lên, y kìm lòng không được lấy ngón tay đâm nhè nhẹ vào vách tường trơn ướt.
Chỉ một lát sau hai ngón tay y đã dính đầy dịch bôi trơn, bàn tay đâm vào tiểu huyệt chạm phải túi tinh hoàn cũng đã ẩm ướt. Không cần nhìn Hàn Viễn Hàng cũng biết là nhất định tính khí của y cũng đã ướt rồi, trên tính khí cao ngất đầy chất nhầy, quy đầu đỏ thẫm chỉa về phía thiếu niên, linh khẩu chảy ra chất lỏng trong suốt.
“Ha…a ha a…” Hàn Viễn Hàng ngẩng đầu lên, tay phải cầm di động không ngừng ấn vào biểu tượng gọi, tay trái vừa đẩy di động tới nơi rung không tới, vừa cọ xát vách tường thịt non mềm. Tràng thịt hồng nhạt bị thao phát ra tiếng nhóp nhép, dâm dịch trộn lẫn chất bôi trơn tạo thành chất nhầy màu trắng ngà, nhìn giống như có ai đó xuất tinh giữa hai chân y mới có thể tạo ra nhiều nước như vậy.
Di động ngừng hết đợt này tới đợt khác, Hàn Viễn Hàng lại ấn phím gọi hết lần này tới lần khác. Y hơi nheo mắt lại, giọng mũi rên ư ử, khóe mắt ứa lệ, đôi gò má hồng hồng.
Đột nhiên Phong Húc Nghiêu cảm thấy bực bội, cậu liếc gương mặt không phải quá đẹp, liếc chiếc cổ thon thon, hầu kết trượt lên xuống khiến người ta muốn cắn một cái, rồi tới xương quai xanh cậu ta thường hay liếm hôn của Hàn Viễn Hàng.
Phong Húc Nghiêu bước ngay tới trước mặt Hàn Viễn Hàng, gạt bàn tay đang đưa đẩy của y ra, phẫn nộ, gầm nhẹ: “Không được chạm vào phía sau!”
Thân thể chỉ dùng một chân chống nhấp nhô lên xuống suýt chút nữa là không đứng vững. Y buông chân phải xuống, vừa mông vừa eo tựa vào lan can, nhìn Phong Húc Nghiêu tự dưng nổi giận, rồi mới cúi đầu cười khẽ. Bất chợt, y bấu chặt vai thiếu niên, khiến cậu ta ngây ra, chờ hoàn hồn lại mới biết là mình bị đè lên tường.
Hàn Viễn Hàng cười lạnh: “Không phải cậu muốn nhìn cảnh tôi bị di động làm tới bắn sao? Tôi sẽ để cậu thấy rõ tôi không chạm vào phía sau hay phía trước cũng bị di động làm tới bắn!”
Dù gì thì y cũng đã làm đủ chuyện phóng đãng, làm thêm một lần nữa thì có thế nào, nhiều nhất thì chỉ mất hết danh dự thôi!
Hàn Viễn Hàng vừa nói dứt lời, Phong Húc Nghiêu đã giãy khỏi kiềm chế của y, một tay ôm eo y, đặt y lên tường: “Nếu thầy đã muốn cho em nhìn cảnh thầy bị di động làm tới bắn, đương nhiên là em không để thầy thất vọng rồi!”
Bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình giãy khỏi tay, còn đè lên tường không thể nhúc nhích, Hàn Viễn Hàng cực kỳ khó chịu. Y nhìn gương mặt anh tuấn vẫn còn nét trẻ con của Phong Húc Nghiêu bằng ánh mắt căm tức, chỉ kém chút là chửi thề.
“Mẹ kiếp, cậu đừng có bóp méo ý của ông đây nữa!”
Phong Húc Nghiêu ưỡn nửa thân dưới lên, chìa thứ gì đó cọ xát quy đầu của Hàn Viễn Hàng. Lớp vải ma sát vào quy đầu mẫn cảm khiến Hàn Viễn Hàng run lên, đũng quần cũng dính chất nhầy. Tuy nhiên, Phong Húc Nghiêu không hề để ý, cậu tiếp tục nhếch thứ nào đó lên cọ cọ vào quy đầu đỏ bừng, rồi cúi đầu, nhích tới trước mặt Hàn Viễn Hàng. Chóp mũi hai người như cơ hồ là chạm vào nhau, hơi thở nóng rực lập tức nóng thêm mấy phần.
Hàn Viễn Hàng không khỏi ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt mình. Hơi thở phất vào mặt y nhẹ nhàng khoan khoái, làm tim y đập rộn, tiểu huyệt xôn xao không thôi. Phía trong đang rất ngứa nhưng lại cắn chặt di động, ma sát tới lui vẫn chưa thấy đủ. Chút khoái cảm theo một nơi nào đó sâu trong tràng đạo len lỏi tới háng y, phản ứng rõ ràng nhất là tính khí bỗng cứng lên, chỉa thẳng vào đũng quần Phong Húc Nghiêu. Hàn Viễn Hàng kẹp chặt hai chân, rụt mông, ngăn cản chút khoái cảm mỏng manh ấy nhưng càng cản tiểu huyệt lại càng bóp chặt di động, thớ thịt dán vào màn hình, bàn phím. Di động đang rung lên đã để y cảm giác được từng bộ phận của chiếc điện thoại.
Phong Húc Nghiêu đã sớm phát hiện ra tình trạng của y, cậu ta vừa cọ cái lều nhỏ vào quy đầu y, vừa nói: “Thầy đúng là thích nói một đằng làm một nẻo, nhưng mà em cũng sẽ khiến thầy phải nói thật lòng thôi. Thầy nhìn phía trước thầy chảy nhiều nước như vậy, phía sau còn chảy nhiều hơn phía trước, nếu không thích bị di động làm, thế thầy thích gì?”
Hàn Viễn Hàng tức tới không nói thành lời. Phong Húc Nghiêu kéo khóa quần, móc côn th*t cứng như thép của mình ra. Trên thân côn th*t đã gồ lên rất nhiều gân xanh, quy đầu nặng trịch lập tức đập vào quy đầu của Hàn Viễn Hàng. Hàn Viễn Hàng thở dốc, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, quy đầu bị đánh chẳng những không đau còn có cảm giác, lại không tự chủ được mà tiến lại gần hơn, hai quy đầu dán chặt vào nhau, cọ xát.
Đó rõ ràng là hình ảnh xấu xa, thô tục nhưng lại phơi bày dục vọng chân thật nhất của hai người.
“Thích bị dương v*t của em thao?” Phong Húc Nghiêu đắc ý hỏi. côn th*t thật lớn chỉa chỉa vào quy đầu Hàn Viễn Hàng, rồi lại quất bành bạch.
Hàn Viễn Hàng giãy giụa, muốn thoát khỏi những cú quất ấy, nhưng mỗi lần Phong Húc Nghiêu quất đều ngay vào quy đầu của y, “Đừng…” Hai tay chống tường, cho dù y có cố tránh né thế nào, đều không tránh khỏi cảnh bị Phong Húc Nghiêu dùng côn th*t quất vào quy đầu của mình.
“Cho phía sau rung lên đi, bảo đảm thầy sẽ càng thích hơn!” Phong Húc Nghiêu kéo tay y, tự mình ấn vào biểu tượng gọi, nhịp rung ong ong quen thuộc lại vang lên. Quy đầu phía trước bị một bàn tay to bao trùm, hai quy đầu thân mật cọ sát vào nhau, cùng ứa ra dâm dịch màu trắng ngà, hòa vào nhau, không biết đâu là của ai. Hai quy đầu ướt mem, hưởng thụ bàn tay đang vuốt ve phần thân bên dưới.
Hai thanh côn th*t có màu sắc khác nhau dính đầy dâm dịch, hơi thở ướt át phủ lấy nhau. Hàn Viễn Hàng cũng tự biết, tiểu huyệt mấp máy đang nuốt di động rung rung đó giống như lời Phong Húc Nghiêu nói _ nó yêu côn th*t nóng bỏng hơn là chiếc điện thoại lạnh như băng.
Tiểu huyệt rỉ ra dịch bôi trơn mang tới khoái cảm kỳ lạ, tính khí phía trước lại bị Phong Húc Nghiêu chơi đùa khiến Hàn Viễn Hàng chịu không nổi, hai cặp đùi run lên, tựa vào tường. Bàn tay trái chạm vào đỉnh quy đầu trong vô thức, lòng bàn tay xoa xoa linh khẩu hai người, khiến cả hai run lên, toàn thân căng cứng, “Ư…Sướng quá…”
Không dám la lớn, Hàn Viễn Hàng cố dằn xuống tiếng rên rỉ phóng đãng. Phong Húc Nghiêu cũng đang chịu đựng, mặt đầy mồ hôi, đồng phục cũng ướt. Cậu vẫy vẫy mồ hôi chảy tới mi mình, cúi đầu cắn đôi môi đang hé mở của thầy.
Hàn Viễn Hàng buông lỏng bàn tay đang cầm điện thoại ra, chiếc di động của Phong Húc Nghiêu rơi xuống đất, kêu bộp một tiếng. Hai người chẳng ai quan tâm tới chiếc điện thoại quý giá đó, để nó nằm chỏng chơ trên mặt đất. Hai người đang dồn hết toàn lực cắn môi đối phương, mồ hôi hòa lẫn với máu, khơi dậy bản tính đàn ông.
Phong Húc Nghiêu bóp mông Hàn Viễn Hàng, hai ngón tay đâm tiểu huyệt của y, túm chiếc điện thoại bọc BCS. Di động ma sát với vách tường đói khát, làm thức tỉnh cảm giác bị côn th*t đút vào. Hàn Viễn Hàng tựa lên người Phong Húc Nghiêu, lắc lắc mông. Phong Húc Nghiêu kéo di động ra, cho đến khi nó đi tới huyệt khẩu.
“Ướt thật, không cần dùng dịch bôi trơn thầy cũng sẽ bị thao tới ra nước!” Phong Húc Nghiêu vừa kéo điện thoại ra, vừa nói khẽ vào tai y. Giọng cậu ta có chút hung ác, nhưng cũng có chút mong chờ.
Không ngờ chỉ một câu như vậy lại khiến Hàn Viễn Hàng có cảm giác, tiểu huyệt ứa nước muốn được côn th*t thao. Giật mình với những biến hóa trong cơ thể, Hàn Viễn Hàng lập tức gầm khẽ: “Câm miệng!” Giọng điệu suy yếu đó khiến người nghe không cảm thấy uy hiếp, huống hồ mặt y còn đang đỏ bừng lên.
Nhét chiếc điện thoại còn đang bọc BCS vào túi Hàn Viễn Hàng, Phong Húc Nghiêu vỗ vỗ cái mông rất co dãn của y, bất mãn oán giận: “Thầy đúng là không có tình thú gì cả, chỉ biết cởi quần cho em thao, thao xong thì kéo quần bỏ đi, sướng còn hơn người làm công như em. Thầy đúng là không đủ tư cách làm thụ rồi!”
Sau đó, cậu ta kéo cái chân đã mềm nhũn của Hàn Viễn Hàng lên, một tay ôm eo y, một tay nâng mông y lên, để hai chân kẹp hông cậu rồi nói tiếp: “May là mông của thầy đủ tư cách!”
côn th*t thô to cọ lên đùi Hàn Viễn Hàng, ma sát tới lui giữa khe mông, quệt đống dâm dịch và chất bôi trơn trên đùi y ra tán loạn.
Gân xanh trên côn th*t cọ vào huyệt khẩu làm ngứa ngáy, dương v*t cứng ngắt cũng chọt lên bụng Phong Húc Nghiêu. Bên tai là tiếng thở dốc ồ ồ, trên lưng là bàn tay với vào vạt áo, giữa hai chân là dương v*t hấp dẫn lẫn nhau.
Hàn Viễn Hàng không muốn nghĩ tới gì nữa. Ở góc thang lầu có thể nghe văng vẳng tiếng các giáo viên đang giảng bài, có thể nhìn thấy cửa sổ phòng học ở lầu đối diện. Y không biết có ai nhìn xuyên qua lớp kính, phát hiện có hai người đang làm tình hay không? Trước đó, suy nghĩ nhiều nhất thì mất hết danh dự chẳng qua là xúc động nhất thời của y, thật ra thì y rất yếu đuối, rất vô dụng. Y vốn không đành buông bỏ cái nghề vừa có lương cao vừa được tôn kính thế này. Cho dù không làm giáo viên, thì với cái dấu tích ‘đồng tính luyến ái’ mà y đang mang trên mình, y có thể tìm được công việc gì?
Hàn Viễn Hàng cười khổ. Bên trong từ từ bị chen vào, bắt đầu cho đợt tấn công.
Cùng nhau sa đọa đi!