Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 68: Hắt Cho Ngươi Một Lọ Nước Tẩy Trang




Cuối cùng Phật tử Thiên Hoàn và Quỷ Vương hồng bào vẫn chậm một bước, khi bọn họ đuổi tới Tô gia thì Lưu Phi Dương đã sớm tiến vào động quỷ.

Quỷ Vương hồng bào đánh giá Tô trạch, tấm tắc thành tiếng.

【Nơi này tràn ngập âm sát, oán khí tận trời, đừng nói là đi vào bên trong, chỉ cần đi ngang qua cũng đã dính phải thứ không sạch sẽ, xui xẻo nửa ngày.】

Thiên Hoàn lấy trong lòng ra mười tám đồng tiền La Hán lớn khoảng một bàn tay, dạo qua một vòng dọc theo bức tường vây bên ngoài biệt thự, theo thứ tự mà đặt vào chỗ khuất, tạo thành một cái kết giới bao phủ toàn bộ biệt thự Tô gia.

【Ngươi có ấn tượng gì với nơi này không?】

Quỷ Vương hồng bào tuy không hiểu pháp thuật của y có tác dụng gì, nhưng cũng biết uy lực bất phàm trong đó.

【Vốn cũng không biết, nhưng sau khi đến đây, những ký ức trước kia liền chậm rãi quay trở lại. Bao gồm cả tên ngu ngốc Lưu Phi Dương và cả người…… Tô gia!】

Cha mẹ mà hắn gọi mười tám năm, chết đi rồi mới phát hiện bọn họ chính là hung thủ hại chết mình!

Thời khắc kích động không dám tin tưởng đã qua từ lâu, biểu tình hiện giờ của hắn bình tĩnh ngoài dự đoán. Hắn biết, tâm thái của bản thân thay đổi là vì có hòa thượng này.

Một người không có lấy một tia hy vọng, tồn tại chỉ vì một ý niệm duy nhất chính là báo thù, kỳ thật mới là kẻ đáng buồn nhất.

Nhưng sau khi gặp được hòa thượng này, hắn liền không còn cảm thấy bàng hoàng thống khổ, phảng phất như có một loại cảm tình ấm áp thâm trầm đã cọ rửa nội tâm tối tăm điên cuồng của hắn.

Khổ hải vô nhai, người này có lẽ chính là đặc biệt đến để cứu vớt hắn.

Thiên Hoàn bày xong kết giới, thấy sắc trời đã dần dần sẩm tối, xoay người đi ra ngoài.

【Có tầng kết giới này, người ở bên trong sẽ không thể ra ngoài, trước tiên đi ăn bữa cơm, buổi tối mới có sức đánh nhau.】

Là người thì đều phải ăn, Thiên Hoàn đi vào một quán thức ăn chay, tìm một góc yên lặng ngồi xuống. Chủ quán vốn là một tín đồ Phật môn, khách khách khí khí mà cho y thêm đồ ăn.

Thiên Hoàn theo thường lệ bày trước mặt một bát cơm tẻ, cắm đũa dựng đứng. Ở một góc không ai nhìn thấy, Quỷ Vương chậm rì rì hút một ngụm, ăn hết tinh khí trong đó vào bụng.

Hắn chống cằm, chuyên chú nhìn hòa thượng ăn cơm. Trong mắt lấp lánh liễm diễm, ôn tồn lại nhu tình. Nếu như hắn còn sống, tình huống này cũng có thể được coi là một buổi hẹn hò nho nhỏ.

【Ngươi thích ăn cái gì?】

【Cơm, mì sợi, hòa thượng cũng chỉ có thể ăn mấy thứ như vậy, không có khả năng ăn thịt cá.】

【Với tính tình của ngươi, cũng thật không giống như một người sẽ nguyện ý đi làm hòa thượng.】

Thiên Hoàn vùi đầu ăn cơm không giải thích, thẳng đến khi buông đũa, y lấy trong ba lô ra một cái bình nhỏ trong suốt.

【Đây là sương sớm ta tốn hai mươi năm thu thập từ cây bồ đề sau núi, ngày đêm tiếp thu tinh lọc trước Phật Tổ, có thể nói là khắc tinh của quỷ vật!】

Quỷ Vương hồng bào híp híp mắt, cúi sát vào nhìn kỹ, nhưng lại bị Thiên Hoàn dời đi.

【Đừng nháo!】

Trong lúc Phật tử Thiên Hoàn và Quỷ Vương hồng bào dùng bữa ở tiệm cơm nhỏ, thì Lưu Phi Dương cũng đang được Tô Tu Khiết nhiệt tình chiêu đãi ở Tô trạch.

Mẹ cậu ta là Mã Hồng Quyên hiển nhiên cũng rất thích Lưu Phi Dương, liên tục gắp đồ ăn cho cậu, ánh mắt giống như đang nhìn cậu con rể, càng làm cho Lưu Phi Dương vui sướng lâng lâng.

Trên bàn ăn, chỉ có Tô Diệu Đông ba của Tô Tu Khiết là toàn bộ hành trình đều trưng bộ mặt âm trầm, hoàn toàn lạc quẻ so với những người đang chuyện trò vui vẻ còn lại. Ăn cơm xong liền trầm mặc trở về phòng, không hề nói lấy một câu dư thừa.

Không bao lâu sau, Mã Hồng Quyên cũng vào một gian phòng ngủ khác, để lại hai người Lưu Phi Dương và Tô Tu Khiết ở phòng khách.

Lưu Phi Dương lặng lẽ hỏi: “Bác trai Tô có phải là có ý kiến với anh hay không?”

Tô Tu Khiết thở dài: “Anh hiểu lầm rồi, không phải là nhằm vào anh. Phi Dương, anh không phải người ngoài, em cũng không dối gạt gì anh. Ba em ở bên ngoài có tình nhân và con riêng, vì chuyện này mà ba mẹ cãi nhau rất lâu.”

Lưu Phi Dương lấy hết can đảm tới gần cậu ta, nắm tay an ủi: “Vất vả cho em quá.”

Sắc mặt Tô Tu Khiết đỏ lên, lắc đầu nói: “Anh…… Nếu không tối nay anh ở lại đi? Chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn.”

Lưu Phi Dương mừng thầm trong lòng, vội vàng đồng ý: “Được, được!”

Bầu không khí lúc này vừa đúng, trong lòng cậu liền dâng lên xúc động bày tỏ: “Tu Khiết, anh thật sự thích em, em có nguyện ý làm bạn trai anh không?”

Biểu tình của Tô Tu Khiết rõ ràng đã dao động, nhưng vẫn rụt rè nói: “Em muốn suy xét một chút!”

Nói là suy xét nhưng thật ra cũng không khác gì nhận lời, Lưu Phi Dương vui mừng khôn xiết: “Em đã từ chối anh một lần, chẳng lẽ còn muốn từ chối anh lần thứ hai, anh cũng thật muốn tan nát cõi lòng!”

Tô Tu Khiết dừng một chút, ánh mắt xẹt qua một tia âm u: “Anh…… thích em trước kia, hay là em hiện tại?”

Lưu Phi Dương sửng sốt, câu hỏi kỳ lạ này bỗng chốc khiến cậu tỉnh táo lại từ trong bong bóng phấn hồng, gượng cười mà nói: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này, cho dù là quá khứ hay hiện tại, đó không phải đều là em hay sao.”

Tô Tu Khiết nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên bật cười: “Anh nói rất đúng, em thật đúng là lo sợ không đâu. Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình em mà thôi.”

Nụ cười của cậu ta quá mức quái dị, làm cho Lưu Phi Dương đứng ngồi không yên.

Trong lòng cậu đột nhiên nhớ tới những lời Phật tử đã nói, hai loại ý niệm mâu thuẫn đối chọi với nhau ở trong nội tâm. Tuy rằng tự mình an ủi, nhưng hết thảy đều là suy nghĩ vô căn cứ, chỉ có nỗi sợ hãi lan tràn mới là thứ chân thật nhất.

Lưu Phi Dương bắt đầu hối hận vì mình đã đến Tô trạch: “Tu Khiết, anh đột nhiên nhớ tới mình có việc gấp, cần phải trở về rồi……”

Cậu vừa định đứng dậy, Tô Tu Khiết lại đột nhiên dùng lực, kabedon cậu ở trên sô pha, hơi thở thơm ngọt ập vào trước mặt.

“Anh không phải thích em sao? Không muốn thân cận em sao?”

Trên người cậu ta lúc nào cũng mang theo một mùi nước hoa nồng đậm. Trước kia đứng ở đằng xa, Lưu Phi Dương cũng không phát hiện ra, lúc này khi tiếp xúc gần gũi, liền cảm thấy có chút gay mũi.

Cho dù Lưu Phi Dương có ngốc đến mấy thì lúc này cũng đã nhận ra có điểm không thích hợp: “Tu Khiết, anh thật sự có việc gấp!”

Ánh mắt Tô Tu Khiết ôn nhu, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cậu: “Anh đang sợ em, vì sao vậy?”

Những nơi ngón tay cậu ta đi qua đều khiến cho Lưu Phi Dương nổi da gà. Tô Tu Khiết lúc này thật sự quá mức quỷ dị.

Tô Tu Khiết cười hỏi: “Có phải Phật tử Thiên Hoàn đã nói cái gì với anh hay không?”

Lưu Phi Dương sợ tới mức cả người phát run, gần như không thể phát ra giọng nói.

Tô Tu Khiết cười khúc khích: “Có phải y đã nói với anh, em không phải là Tô Tu Khiết vốn dĩ, mà chỉ là một con ác quỷ chiếm cứ thân thể người khác hay không?”

Lưu Phi Dương sợ hãi cơ hồ như sắp ngất đi, vì sao Tô Tu Khiết lại biết được những việc này?

Chẳng lẽ, đúng như lời của Phật tử……

Tô Tu Khiết không chút để tâm đặt tay lên vị trí trên ngực cậu, giống như giây tiếp theo liền chọc vào đào tim cậu ra.

“Anh tin y, hay tin em?”

Lưu Phi Dương nước mắt lã chã: “Tu Khiết…… Là anh ta lừa anh có đúng không? Em chính là Tô Tu Khiết vốn dĩ!”

Tô Tu Khiết rũ mắt, khóe miệng không vui mím thẳng: “Cho nên, anh vẫn là thích Tô Tu Khiết vốn dĩ?”

Lưu Phi Dương dù có ngốc đến đâu cũng biết lúc này không thể nói thật ra, cố gắng cầu xin khoan dung, nhưng Tô Tu Khiết đã bị khơi mào lửa giận, hai tay một phen bóp lấy cổ cậu.

“Tôi rốt cuộc không bằng nó ở điểm nào, ba thích nó, bây giờ anh cũng thích nó, vì sao chứ!”

Lưu Phi Dương giãy giụa không ngừng, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi bàn tay của Tô Tu Khiết. Sức lực của cậu ta lớn đến độ không giống người thường, dễ dàng liền áp đảo cậu ở trên sô pha.

Ngay khi Lưu Phi Dương vừa rơi vào hố sâu tuyệt vọng, chợt nghe ở phía cửa truyền đến ba tiếng “cốc cốc cốc”.

Tô Tu Khiết sửng sốt, giương mắt nhìn lên, liền thấy cánh cửa phòng khách bỗng nhiên mở ra, một vị hòa thượng áo cà sa ám văn bạc bước vào, ánh mắt thâm thúy âm lệ mà nhìn chằm chằm cậu ta, mang theo sát ý không thể nhận sai.

Kinh ngạc qua đi, Tô Tu Khiết bỗng nhiên nhu mị cười cười: “Hóa ra là Phật tử Thiên Hoàn đại giá quang lâm, thất nghênh.”

Sau khi nhìn thấy Phật tử, trong mắt cậu ta liền phảng phất như chỉ dung một mình y, Lưu Phi Dương lập tức bị vứt ra sau đầu.

Cậu ta vui sướng đi tới đón tiếp, giang hai cánh tay muốn ôm lấy nam nhân này.

Biệt thự Tô gia chính là căn cứ lâu năm của cậu ta, ở nơi này cậu ta liền có đủ tự tin để đối kháng với Phật tử. Cậu ta vốn cũng có tâm tư muốn lừa Phật tử vào nhà giam cầm lại, vậy mà hiện giờ y lại tự động đưa mình tới cửa.

Ở phía sau Phật tử Thiên Hoàn bất ngờ vươn ra một đôi quỷ trảo đen nhánh, ôm chặt lấy Phật tử, mũ choàng hồng bào rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo giống hệt như của Tô Tu Khiết.

“Không được, y là người của ta!”

Tô Tu Khiết sắc mặt đại biến: “Mày…… cư nhiên còn chưa hồn phi phách tán!”

Lúc trước khi khai đàn tố pháp, chiếm cứ thân thể nguyên thân, cậu ta cũng đã khóa hồn phách của hắn ở trên tế đàn, lợi dụng bí pháp tà đạo để khoác hồng bào lên hồn phách của hắn, đồng thời cũng dời đi tội nghiệt giết chóc nửa đời của bản thân.  

Vốn cho rằng nguyên thân đã sớm bị lôi kiếp đánh chết, nhưng không ngờ hắn vẫn còn tồn tại đến tận lúc này.

“Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể không minh bạch liền hồn phi phách tán được!”

Quỷ Vương hồng bào cười lạnh một tiếng, thấy Tô Tu Khiết hung tợn trừng mắt nhìn hắn, trong mắt thiêu đốt lòng đồ kỵ, liền vặn một bên sườn mặt người bên cạnh mình qua, “chụt chụt” thật mạnh hai cái, đóng xuống ấn ký.

“Ngươi đã nói sai một câu, không chỉ có ba thích ta, Lưu Phi Dương thích ta, mà ngay cả Phật tử lại càng thích ta! Hì hì!”

Kỳ thật ở trong trí nhớ của hắn, vô luận là Tô Diệu Đông hay Lưu Phi Dương, phần yêu thích kia cũng không thuần túy như vậy, hắn cũng hoàn toàn không hiếm lạ, nhưng lúc này nếu có thể chọc tức Tô Tu Khiết, chiêu thức nào hắn cũng phải xuất ra bằng được.

Tô Tu Khiết vừa tức giận lại đố kỵ, ánh mắt di động ở trên người hai người. Phật tử Thiên Hoàn cao lãnh cấm dục là thế, cư nhiên lại dung túng cho hành động của Quỷ Vương hồng bào như vậy, trong đó rốt cuộc có ý tứ gì hắn còn không hiểu hay sao!

Cậu ta nhìn trúng Lưu Phi Dương chỉ là vì muốn lợi dụng vận khí thâm hậu của người này, nhưng đối với Phật tử Thiên Hoàn thì lại có một loại chiếm hữu dục theo bản năng. Hệt như người này trời sinh vốn nên thuộc về cậu ta.

“Mày…… Mày đáng chết! Phật tử, vì sao cố tình lại là nó, tôi rốt cuộc thua kém nó ở điểm nào!”

Đều là lệ quỷ, vì sao Phật tử lại không chọn mình!

Ghen ghét điên cuồng xâm chiếm đầu óc của Tô Tu Khiết, cậu ta đút tay vào trong túi tiền, sắp sửa móc ra thứ gì đó.

Nhưng Thiên Hoàn đã nhanh tay hơn cậu ta, bằng một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hắt bình tịnh thủy lên mặt Tô Tu Khiết. Thứ nước này không có hiệu quả đối với người thường, nhưng đối với lệ quỷ thì lại giống như chất kịch độc.

Tô Tu Khiết kêu thảm một tiếng, giống như bị tạt axit, thống khổ che mặt mình lại.

“Ngươi vừa làm cái gì!”

Trên người cậu ta tràn ngập hắc khí, hồn phách vốn dĩ gắn kết chặt chẽ với thân thể bỗng nhiên đông diêu tây hoảng, giống như tùy thời đều có thể chia lìa. Lưu Phi Dương ở một bên nhìn cảnh này mà kinh hồn táng đảm, nghĩ thầm muốn chạy trốn qua chỗ của Phật tử, nhưng chân mềm không đứng dậy nổi.

Hồn phách của Tô Tu Khiết dần dần hiện ra, khung cảnh bên trong biệt thự Tô gia cũng theo đó mà xốc lên tấm khăn che mặt.

Tà khí tứ phía, hệt như chốn quỷ vực.