Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 60: Rời Núi




Sáng sớm, chúng tăng chùa Bồ Đề bắt đầu gõ chuông dạy học buổi sáng, sư chủ trì pháp sư Nham Tùng đi vào hậu viện.

Giữa mảnh đất trống, một thân hình mạnh mẽ đang múa may Thanh Long Yển Nguyệt đao, xuất ra vô số chiêu thức sắc bén. Còn chưa tới gần đã có thể phát hiện thấy sát khí ẩn hàm trong những tiếng xé gió “rào rạt”.

Phật tử…… tâm tình không tốt?

Pháp sư Nham Tùng có chút muốn rút lui.

Người Lưu gia cũng gọi là thành kính cầu giúp đỡ, nhưng chuyện này thì lại không dễ giải quyết như vậy. Phật tử ghét cái ác như thù, nếu biết người bị hại không phải người vô tội, đại khái cũng sẽ không xen vào việc của người khác.

Pháp sư Nham Tùng xót 6 triệu tiền nhang đèn, cầm còn chưa nóng tay đã sắp vỗ cánh bay đi. Hiện giờ giá cả tăng cao, nuôi sống cả một ngôi chùa cũng không phải việc dễ dàng gì.

Người xuất gia giới tham giới si, nhưng dù sao cũng phải ăn cơm.

Cắn răng, pháp sư Nham Tùng vẫn quyết định mặt dày thử một lần, đứng đợi một hồi, thấy Phật tử đã dừng võ khóa, cung kính trình lên khăn lông: “Thiên Hoàn sư thúc, mời dùng!”

Gọi một người 30 tuổi là sư thúc, còn cung kính phụng dưỡng có thừa, pháp sư Nham Tùng năm nay đã qua tuổi nửa trăm, một chút cũng không e lệ.

Từ khi Phật tử còn nằm trong tã lót, được sư phụ là pháp sư Thiên Cơ ôm về chùa, đại sư thu đồ đệ, đặt tên là “Thiên Hoàn”, sau đó trở thành sư thúc tổ của một chúng đệ tử Phật môn, pháp sư Nham Tùng liền biết Phật tử thật sự không đơn giản.

Không có đứa bé nào chưa bao giờ khóc lấy một lần, không có đứa bé nào câu đầu tiên nó mở miệng chính là: “Lão tử không làm hòa thượng!”

Cũng không có đứa bé nào chỉ mới năm tuổi đã có thể múa may một món binh khí nặng trăm cân, nhẹ nhàng nhảy một cái liền bay lên nóc nhà. Càng không có một thiếu niên nào trời sinh tuệ nhãn, có thể nhìn thấy vật mà phàm nhân không thể thấy, cho dù không có người giáo dục vẫn thông hiểu tri thức thế gian.

Đại sư Nham Tùng vĩnh viễn đều sẽ không quên trận chiến kinh thiên động địa năm đó giữa sư phụ và Phật tử chỉ mới mười tuổi. Pháp sư Thiên Cơ đã phải dùng đến tuyệt học suốt đời của mình mới có thể khiến cho Phật tử, người không muốn làm hòa thượng, ở lại chùa Bồ Đề.  

Sau đó, không biết Phật tử nghĩ thông suốt cái gì, bỗng nhiên bắt đầu tu luyện ngậm miệng thiền. Sư phụ từng hỏi y nguyên nhân, nhưng lại không nhận được bất kỳ đáp án nào, chỉ lắc đầu thở dài bỏ đi, trong miệng nhắc mãi một câu: “Tham sân si oán của nhân gian, đều là hư không đại mộng.”

Sau khi sư phụ tọa hóa, đại sư Nham Tùng vốn tưởng rằng Phật tử sẽ rời đi, không ngờ y vẫn luôn ở lại.

Ngậm miệng thiền vừa tu một lần chính là hai mươi năm.

Phật tử Thiên Hòa thả Thanh Long Yển Nguyệt đao trở lại kệ binh khí, làm mấy cái thủ thế ngôn ngữ ký hiệu, ý bảo ông có chuyện mau nói.

Pháp sư Nham Tùng vội vàng nói lại một lần chuyện của Lưu gia: “Nhị thiếu gia nhà họ Lưu bị lệ quỷ quấn thân, mệnh rũ một đường, sợ là chỉ có sư thúc ngài mới có thể cứu hắn một mạng.”

Thiên Hoàn nâng mắt, bình tĩnh nhìn miếng ngói nhô lên ở trên nóc nhà, thật lâu sau mới làm ngôn ngữ ký hiệu.

【Có thể, tôi đi.】

Đại sư Nham Tùng vui mừng khôn xiết, chắp tay trước ngực vịnh tụng Phật hiệu: “Sư thúc từ bi!”

Thiên Hoàn khinh bỉ liếc mắt nhìn ông một cái, tựa như đang trào phúng sự dối trá của ông. Bản thân y nào có thể móc nối với hai chữ “từ bi”, sát sinh vô số yêu quỷ, bọn chúng tránh né còn không kịp.

Pháp sư Nham Tùng cười tủm tỉm vuốt râu, da mặt dày như tường đồng vách sắt. Lại không khỏi có chút cảm khái, đại khái ở trước mặt một đại lão gia hỏa như ông, Phật tử mới toát ra vài phần nhân khí.

Còn đối với người ngoài, trong mắt lạnh nhạt giống như đang xem cỏ cây sỏi đá vô dị.

Dị giả trời sinh, phàm nhân khó lý giải.

Nhưng Phật tử chính là Phật tử, vô luận là kim cương trừng mắt, hay là Bồ Tát rũ mi.

Lưu Phi Dương đang uể oải ăn sáng, liền nghe thấy Hằng Tâm nói, Phật tử Thiên Hoàn đồng ý đến Lưu gia nhìn xem, kinh ngạc đến mức rớt đũa: “Phật tử như thế nào lại đột nhiên đồng ý?”

Hằng Tâm: “Phật tử nhân thiện.”

Lưu Phi Dương nuốt một chút nước miếng, không dám nói vị Phật tử thanh lãnh tựa băng sơn của bọn họ hoàn toàn không hợp rơ với hai chữ “nhân thiện”, sợ bị đám hòa thượng cuồng nhiệt này lấy nước miếng dìm chết.

Cậu gọi điện cho tài xế nhà mình, bảo bọn họ lái xe đến chờ dưới chân núi.

Đứng trước cổng chùa, Lưu Phi Dương chán đến chết lướt lướt di động, lơ đãng ngẩng đầu liền trông thấy ba vị hòa thượng đang đi tới. Đáng chú ý nhất là vị ở giữa, thân khoác áo cà sa ám văn chỉ bạc, trên ngực là chuỗi tràng hạt bằng gỗ tử đàn, cầm trong tay tích trượng chín hoàn mạ vàng.

Hai mắt lãnh nhật nguyệt, hai mi tụ phong vân. Phong tư lạnh băng, quỳnh bội san san.

Lưu Phi Dương nhìn đến ngây người.

Người ta đều nói Phật kim trang, người y trang, vốn còn cảm thấy người đẹp trai cũng có hạn, hiện giờ nhìn người này đúng là như thiên nhân.

Quần áo chói lóa như này, liền cảm thấy không uổng phí 6 triệu. Viện bảo tàng văn vật lấy ra triển lãm, vé vào cửa ít nhất cũng phải ở cảnh giới này.

Hai vị hòa thượng bên cạnh Phật tử cũng là người quen, một là sư đệ của đại sư Nham Tùng – Nham Phong, một người khác chính là Hằng Tâm.

Lưu Phi Dương tươi cười: “Đa tạ Phật tử ra tay tương trợ.”

Thiên Hoàn nhàn nhạt liếc cậu một cái, cầm theo tích trượng sải bước xuống bậc thang, hai người còn lại đi sát ở phía sau. Lưu Phi Dương sờ sờ mũi, cũng nhanh chân đuổi theo.

Lần này Lưu Phi Dương đã gọi xe bảo mẫu xa hoa nhất trong nhà, cậu có tâm đền bù phần thất lễ lúc trước, liền mời Phật tử lên xe trước. Thiên Hoàn sau khi lên xe đã lập tức ngồi vào hàng ghế sau, Nham Phong và Hằng Tâm thấy thế có chút sửng sốt, không hỏi nhiều liền ngồi vào hàng ghế trước.

Lưu Phi Dương là người cuối cùng lên xe, chỉ có thể ngồi vào bên cạnh Phật tử. Không ngờ còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị tích trượng của Thiên Hoàn chặn lại, đẩy cậu ngồi vào ghế cạnh cửa sổ.

Lưu Phi Dương: “……” Giận mà không dám nói gì.

Rõ ràng ba người đều có thể ngồi dư dả, vì sao lại cố tình chiếm cứ hai ghế, chẳng lẽ trên người cậu mang virus, không thể tới gần người khác?

Bực mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật lướt qua trước mắt, bất tri bất giác liền nhắm mắt ngủ.

Lưu Phi Dương mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, cậu phát hiện mình đang ngồi ở ghế giữa, thân thể dính sát vào Phật tử, tham lam trong mắt cơ hồ như sắp tràn ra ngoài, giống như một kẻ đói khát nhìn chằm chằm vào một khối thịt tươi ngon. Vươn ngón tay ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt lạnh lùng như đao tước kia.

Đây là một trạng thái phi thường huyền diệu.

Cậu không rõ mình rốt cuộc phải lấy góc độ gì để đối đãi với một màn quỷ dị này.

Từ từ đã…… Chuyện khiến người khác cảm thấy hổ thẹn nhất không phải chính là, cậu cư nhiên lại đi thèm khát sờ mặt một nam nhân sao! Tuy rằng cậu là gay, nhưng là một thuần 1, chỉ thích kiều mị ngon miệng tiểu 0, chứ không phải một băng sơn tổng công còn chắc nịch hữu lực hơn cả mình!

Mồ hôi lạnh chảy ròng, cậu đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện mình vẫn còn ngồi yên tại chỗ, mà Phật tử ở bên kia cũng không có gì khác thường.

Chiếc xe bảo mẫu vẫn vững vàng chạy trên đường, hết thảy đều bình thường nằm ngoài dự đoán.

Lưu Phi Dương vỗ vỗ mặt, có chút không dám nhìn thẳng Phật tử.

Thành phố K đường xá xa xôi, đoàn người dừng chân ở một ngôi chùa nhỏ nào đó vào lúc giữa trưa, dùng bữa cơm chay. Sư chủ trì nghe nói Phật tử giá lâm, kinh sợ tự mình ra cửa đón chào, toàn bộ hành trình đều đi theo cùng.

Lúc này Lưu Phi Dương mới sâu sắc cảm nhận được lực ảnh hưởng của Phật tử Thiên Hoàn. Lòng thành kính của những hòa thượng này là phát ra từ nội tâm, không phải dùng tiền tài là có thể mua được.

Điều làm cậu ngạc nhiên chính là, khi Phật tử dùng cơm, không cho phép bất luận một kẻ nào ngồi ở bên cạnh mình, đặt một chén cơm trước chỗ trống, cắm thẳng đôi đũa ở giữa.

Lưu Phi Dương lén lút hỏi Hằng Tâm: “Đây là có ý tứ gì?”

Hằng Tâm cũng thấy kỳ quái, nhưng cậu đã thấy vô số thần dị của Phật tử, cũng không còn kinh ngạc cảm thán như lúc đầu nữa, bình tĩnh nói: “Phật tử đều có đạo lý.”

Khi có yêu cầu, Phật tử sẽ tự phân phó bọn họ. Người xuất gia chỉ có thể tùy duyên, không cần dò hỏi tới cùng.

Thế nhưng, dù là Phật tử được một chúng hòa thượng thần hóa, thì cũng phải ăn uống ngủ nghỉ đi nhà vệ sinh.

Đây mới là nhân gian chân thật.

Khi rời đi, Phật tử giao cây tích trượng thổ hào cho Hằng Tâm và Nham Phong. Trầm trọng “leng keng” một tiếng, giống như một tảng đá trăm cân vừa rơi xuống. Hằng Tâm và Nham Phong sắc mặt đỏ lên, hợp lực mới miễn cưỡng nâng lên được.

Lưu Phi Dương hỏi: “Thứ này nặng bao nhiêu?”

Hằng Tâm run giọng nói: “108 ký.”

Lưu Phi Dương hít hà một hơi, Phật tử cầm thứ này trông nhẹ nhàng giống như làm bằng nhựa, cậu cũng không phát hiện có gì không ổn. Tự mình thử thử, trọng lượng này cậu xác thật không cách nào thừa nhận.

Hằng Tâm ý vị thâm trường nói: “Phật tử cũng không phải là thường nhân.”

Trong lòng Lưu Phi Dương đã chịu phục, nhưng vẫn không chịu ném đi mặt mũi: “Y xác thật có chút cậy mạnh, nếu sớm mấy năm tham gia vào đội cử tạ quốc gia, có lẽ còn có thể đoạt được mấy cái huy chương vàng, làm vẻ vang nước nhà!”

“Chậc chậc” hai tiếng, có nhiều người tài giỏi như vậy mà không được trọng dụng, lầm đường lạc lối tiếc nuối biết bao.

Hằng Tâm tức giận không muốn nói chuyện với cậu.

Một lần nữa lên đường, thành phố K đã không còn xa. Lưu Phi Dương trước tiên gọi điện cho mẹ, báo cho bà làm tốt chuẩn bị nghênh đón Phật tử. Người ở xa tới là khách, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, lễ nghĩa vẫn không thể thiếu.

Đầu bên kia điện thoại mơ hồ truyền tới âm thanh khắc khẩu, khiến cho Lưu Phi Dương có chút ngạc nhiên.

Chẳng lẽ trong nhà còn có khách nhân khác?

Hai giờ chiều, đoàn người Lưu Phi Dương rốt cuộc cũng về đến Lưu gia, xe bảo mẫu vừa dừng lại trước cổng chính, đã thấy quản gia hoang mang rối loạn chạy ra đón tiếp, trên trán thấm đầy mồ hôi: “Xin hỏi, Phật tử chùa Bồ Đề là vị nào?”

Lưu Phi Dương lo lắng nói: “Chú Lương, em trai cháu lại xảy ra chuyện?”

Quản gia Lương thở hồng hộc: “Lúc này người bị quỷ quấn lên không phải là nhị thiếu gia, mà là ông cha sứ kia, ổng sắp không xong rồi!”

Lưu Phi Dương: “Cái gì?”

Ở đâu lòi ra một ông cha sứ?

Mọi người không hiểu ra sao, chỉ thấy Phật tử Thiên Hoàn giương mắt nhìn về phía lầu ba, tích trượng nâng lên một chút, nhìn về phía Lưu Phi Dương.

Hằng Tâm phiên dịch: “Phật tử hỏi anh, phòng kia là của ai?”

Lưu Phi Dương kinh ngạc nói: “Chính là phòng của em trai tôi……”

Cậu còn chưa dứt câu, liền nghe trong phòng kia bỗng nhiên chấn động, phảng phất như có cơn lốc nổi lên, “choang” một tiếng giòn vang, cửa sổ sát đất trong nháy mắt liền vỡ vụn.

Trong khi mọi người vẫn còn khiếp sợ, Thiên Hoàn đã nhẹ điểm mũi chân, phóng lên lầu ba, đứng ở chỗ cửa kính rách nát.

Lưu Phi Dương không dám tin mà xoa xoa mắt: “Ôi mẹ ơi, hình như tôi vừa trông thấy thượng đế?”

Hằng Tâm kéo cậu chạy vào trong nhà, nghiêm túc sửa lại: “Đây là phép đại thần thông của Phật môn, Lưu thí chủ không thể trợn mắt nói dối như vậy.”

Nhóm người một đường chạy lên lầu ba, còn chưa kịp thở lấy hơi, đã thấy âm phong từng trận, mơ hồ có tiếng quỷ khóc sói gào truyền đến.

Lưu Phi Dương chưa bao giờ gặp qua loại cảnh tượng này, sợ tới mức cả người run run: “Đây…… đây là loại hiệu ứng điện ảnh gì……”

Hằng Tâm và Nham Phong một trái một phải hộ vệ cậu, trên tay kích đàn châu, trong miệng niệm kinh văn. Bọn họ đã theo Phật tử vào nam ra bắc, nhiều ít cũng có vài phần bản lĩnh.

Ba người đón âm phong, thật cẩn thận mà đi tới phòng nhị thiếu gia Lưu gia.

Cửa phòng vừa mở ra, liếc mắt một cái đã trông thấy hình ảnh quỷ dị bên trong. Trong phòng giống như vừa bị một cơn gió xoáy quét qua, nhiệt độ không khí xuống thấp như trời đông giá rét, gia cụ đồ vật lơ lửng giữa không trung, điên cuồng xoay vòng vòng.

Ở vị trí trung tâm, một người ngoại quốc mặc trang phục của cha sứ đang giương nanh múa vuốt, giống như dã thú mà cuồng loạn hét lên, muốn nhằm về phía người đang tránh ở trong góc, nhưng lại kỳ quái bị trói buộc tại chỗ không cách nào di động.

Mà ở trong góc kia, Lưu Phi Dương nhìn thấy cha mẹ và em trai đang hoảng sợ nấp phía sau một lão đạo râu tóc hoa râm. Lão đạo kia nhắm mắt niệm chú, giữa ngón tay kẹp một tấm hoàng phù.

Nhưng ông ta hiển nhiên cũng đã nỏ mạnh hết đà, hoàng phù không lửa tự cháy, hiệu lực dần dần biến mất.

Trong hư không tựa hồ như có tiếng khóc sắc nhọn của quỷ hồn vang lên, ông cha sứ kia cũng bắt đầu thong thả di động, móng tay đen ngòm mọc dài ra, chậm rãi tới gần đạo sĩ.

Trong cảnh nghìn cần treo sợi tóc, Phật tử Thiên Hoàn đứng quan vọng tình thế trước cửa sổ sát đất bất chợt ra tay, tích trượng thổ hào phát ra một luồng kim quang bắt mắt, một cổ lực lượng tựa ngàn quân quét qua tứ phía, một gậy liền hấc văng ông cha sứ lên vách tường làm tranh bích họa.

Lão đạo sĩ kinh ngạc mở mắt ra.

“Các hạ ngài là?”