Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 57: Nam Bắc Giằng Co




Lúc xuất phát từ kinh thành, nhóm người gia cảnh quyền quý đều áo mũ chỉnh tề, nhưng sau ba tháng trên đường tới Ứng Thiên phủ, tất cả đều mặt mày xanh xao, có không ít phải nhờ người khác nâng ra khỏi xe ngựa.

Những người này một khi đã quyết định đến đây thì đều có phương pháp riêng để định cư, ở nhờ họ hàng xa hoặc bằng hữu. Chu Chính Kình nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng không cần phải quản bọn họ nữa.

Cuối cùng còn lưu lại chỉ có nhóm gia quyến của Cẩm Y Vệ và đoàn người của Lưu Quý phi. Việc này liền dễ dàn xếp, y thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, có quyền chỉ huy tất cả vệ sở của Ứng Thiên phủ, mất không bao lâu đã an trí xong xuôi cho mọi người.

Sau đó lại phải tự xuất tiền túi, cho xây dựng mấy căn nhà nhỏ ở phụ cận quân doanh, bán giá rẻ cho các giáo úy dưới trướng. Cử chỉ này không khỏi làm cho bọn họ mang ơn đội nghĩa, quân tâm dâng lên không ngừng.

Còn đoàn người của Lưu Quý phi thì đã có hành cung để cư trú.

Chu Chính Kình trực tiếp xếp sáu ngàn gia nô đi theo nhóm gia quyến vào Cẩm Y Vệ, nếu là trước kia, việc tự mình tăng cường quân bị chính là tội lớn, nhưng Diệp Liên Sinh đã đi một chuyến đến hành cung, nhận được mệnh lệnh của Lưu Quý phi.

Mấy nhà quyền quý tuy có phê bình kín đáo, nhưng không thể lấy trứng chọi đá, chỉ có thể miễn phí đưa tặng nhân mã.

“Quý phi nương nương quả thật là nhìn xa trông rộng, ta phân tích thế cục hiện giờ, lợi và hại trong đó cho nàng, nàng liền quyết đoán hạ lệnh.” Buối tối, hai phu phu rúc trong ổ chăn, Diệp Liên Sinh không khỏi cảm khái: “Đáng tiếc, Đại hoàng tử lại……”

Chu Chính Kình vốn cảm thấy Đại hoàng tử có chút quái lạ, trải qua mấy tháng quan sát, liền phát hiện trí lực của đứa nhỏ xác thật không giống như những hài đồng khác: “Bệ hạ không phát hiện ra điểm không thích hợp sao?”

Diệp Liên Sinh cười nhạo: “Cha mẹ trong thiên hạ nếu chưa đến nông nỗi cuối cùng, liền khó có thể chấp nhận hài tử của mình thật sự ngu si. Lưu Quý phi ngày thường cũng coi như dịu dàng hiền thục, chỉ có vài lần ra lệnh quất cung nữ đến chết, bởi vì những người này khua môi múa mép bôi nhọ huyết mạch hoàng thất.”

Đại hoàng tử chưa đến ba tuổi, mở miệng chậm chạm đi đứng khó khăn, miễn cưỡng chỉ có thể ê a đáp lại. Lại qua mấy năm nữa, nếu tình huống vẫn không có biến chuyển, sợ là không thể giấu được tai mắt của người khác.

Chu Chính Kình trầm mặc một lát, ngưng trọng nói: “Nếu Lưu Quý phi vẫn luôn thâm minh đại nghĩa như thế, ta cũng không ngại che chở cho Đại hoàng tử thêm vài năm.”

Trong lời nói của y lộ ra một tia ý vị khác, Diệp Liên Sinh xoay người đè lên người y: “Ngươi quyết định?”

Chu Chính Kình thở dài: “Đang muốn thương lượng với ngươi, ý của ngươi như thế nào?”

Diệp Liên Sinh vuốt ve khuôn mặt của y, nhu thuận nói: “Việc này quan trọng, nô gia tất nhiên là nghe theo lão gia.”

Chu Chính Kình tự giễu: “Ta có lẽ đã vi phạm lời hứa với ngươi, kỳ thật thiên hạ này đại loạn cũng không liên quan gì đến chúng ta……”

Diệp Liên Sinh dùng ngón tay chặn môi y: “Vô luận là ở trong cung hay ở trong giang hồ, chỉ cần có thể ở cùng ngươi, nơi nào cũng đều như nhau. Lão gia một lòng vì dân chúng bá tánh, muốn giúp đỡ xã tắc, vậy nô gia liền trợ giúp lão gia một tay.”

Chu Chính Kình đột nhiên ôm lấy hắn, ngửi thật sâu một chút mùi hương trên người vợ: “Đợi đến khi thiên hạ này bình định, ta liền mang ngươi đi ngắm nhìn thỏa thích non sông gấm vóc.”

Phu phu hai người thống nhất chiến tuyến, sự tình sau đó liền dễ dàng xử lý.

Ứng Thiên phủ có năm vạn binh mã đóng giữ, thuộc địa phận quản hạt của Chỉ huy sứ Sài Văn Long. Sau khi Lưu Quý phi và Đại hoàng tử nhập cung, một đám võ tướng liền đến bái kiến. Chỉ huy sứ Sài Văn Long đã qua tuổi bất hoặc, khuôn mặt lạnh lùng.

Lưu Quý phi vốn muốn mượn sức hắn giống như (đang mượn sức) Chu Chính Kình, nhưng lại bị hắn như có như không làm lơ.

Sau khi Sài Văn Long cáo lui, Diệp Liên Sinh đứng bên cạnh liền nói: “Nghe nói Sài Văn Long có quan hệ khá tốt với Phúc vương, hắn có đích nữ gả vào Phúc vương phủ làm trắc phi.”

Lưu Quý phi ôm Đại hoàng tử, trong mắt hiện lên một tia thê lương: “Diệp công công, cô nhi quả phụ chúng ta đường xa mà đến, không hề có căn cơ mà bị người khinh mạn, thậm chí còn mang họa sát thân. Nếu như không có sự giúp đỡ của ngươi và Chu Chỉ huy sứ, vậy chúng ta thật sự là không có đường sống.”

Diệp Liên Sinh vội vàng nói: “Quý phi nương nương nói quá lời, nô tài tất nhiên tận tâm tận lực.”

Ngay khi đoàn người của Lưu Quý phi đã được an bài xong xuôi, nỗ lực dung nhập với các nhà quyền quý ở địa phương, từ kinh thành bỗng nhiên truyền đến tin dữ, Càn Nguyên thiếu đế băng hà.

Kỳ thật chuyện này đã phát sinh ngay từ đầu tháng, chẳng qua đường xá xa xôi, tin tức truyền tới cũng bị chậm trễ.

Sau khi phá thành, đoạt lấy một số lượng lớn lương thực và quân giới, binh lực của Bạch Hạc giáo lại càng thêm cường đại hơn trước, vào thời điểm khí thế thịnh nhất có đến ba mươi vạn đại quân. Giáo chủ Thương Quân Diễn chuẩn bị chu toàn mọi thứ, lập tức phát binh tấn công kinh thành.

Kinh thành có ba vạn Ngự Lâm quân, còn có năm vạn quân binh đóng giữ, theo lý thuyết thì việc bảo vệ kinh thành không phải là vấn đề.

Thế nhưng Thương Quân Diễn là kẻ giỏi dùng mưu lược, không chính thức tấn công mà chỉ bao vây chặt chẽ xung quanh tường thành. Cứ như thế trôi qua hơn một tháng, lương thảo trong kinh thành cạn kiệt, dân tâm đại loạn. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, hắn liền hội hợp mật thám đã được gài cắm vào bên trong từ trước, nội ứng ngoại hợp mà thành công phá thành.

Trước khi phản quân tiến vào hoàng cung, Càn Nguyên thiếu đế đã tự thiêu mà chết.

Phản quân vừa tiến vào thành liền tấn công vào phủ đệ của những nhà quyền quý, đốt nhà cướp của giết người không chuyện ác nào không làm, người chịu tai ương nhiều nhất chính là những thường dân bá tánh.

Thương Quân Diễn cưỡng chế ép buộc những vị quan may mắn còn sống sót vào triều, phụng hắn trở thành hoàng đế, lấy quốc hiệu là Đại Sở.

Có điều vị hoàng đế này chẳng những bị người đời sau thóa mạ khinh miệt, mà ngay cả dân chúng cũng không ủng hộ, đều gọi đây là “ngụy vương triều”.

Nhân lúc Càn Nguyên thiếu đế băng hà vẫn chưa sắc lập thái tử, tông thất thân vương ở các nơi liền sôi nổi cử binh, tự mình xưng đế. Phúc vương ở bên cạnh Ứng Thiên phủ cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, sau khi bí mật mưu đồ cùng Chỉ huy sứ Sài Văn Long, chọn ngày lành tháng tốt, cũng đăng cơ trở thành hoàng đế.

Chu Chính Kình thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, trong tay nắm gần hai vạn binh mã, cũng là một thế lực không hề nhỏ. Phúc vương hạ chỉ triệu kiến, dục dư gia quan tiến tước, sắc phong y làm Đại tổng quản binh mã danh phủ.

Diệp Liên Sinh đưa y ra cửa cung, ưu sầu nói: “Chuyến này giống như đi Hồng Môn Yến, ngươi cẩn thận một chút.”

Chu Chính Kình nhéo một bên má của hắn: “An tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”

Đề phòng Phúc vương nghi kỵ, lần này y chỉ dẫn theo một trăm Cẩm Y Vệ, sau khi tiến vào hành cung của Phúc vương, quả nhiên được thuận lợi thông qua. Đi đến trước cửa điện, một thái giám liền thỉnh y tháo bội đao xuống, một mình đi gặp mặt Phúc vương.

Chu Chính Kình vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như không hề có lấy một tia cảnh giác, ngông nghênh mà đi vào.

Trong điện không chỉ có Phúc vương, mà còn có Sài Văn Long và một đám thị vệ đứng bên cạnh, tất cả đều võ trang đầy đủ, bộ dáng giống như đang chuẩn bị vào thế chiến đấu.

Nhìn thấy y tay không tấc sắt, không chút phòng bị liền cứ như vậy mà tiến vào, Sài Văn Long cười nhạo nói: “Tiểu tử ngươi có phải muốn thăng quan phát tài đến điên rồi không, tùy tiện dỗ ngọt vài câu, ngươi liền ngoan ngoãn chui đầu vào rọ.”

Chu Chính Kình bâng quơ cười một tiếng: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, y phi thân nhảy lên, khinh công bay về phía Phúc vương trên ngự tòa, nhóm thị vệ ở bên cạnh đều không theo kịp tốc độ của y. Đến khi phản ứng lại, thì cổ của Phúc vương đã bị một phát bẻ gãy.

Tâm lẫn thần của Sài Văn Long đều muốn nứt ra, thê lương kêu to: “Bệ hạ!”

Phúc vương chính là con cừu béo hắn nuôi, ngọn nguồn của hết thảy vinh hoa phú quý, thế nhưng giờ khắc này, mọi âm mưu dã tâm đều trong nháy mắt hóa thành bọt nước. Hắn nổi trận lôi đình, rút đao lao về phía Chu Chính Kình đồng quy vu tận.

Danh hào đệ nhất cao thủ giang hồ của Chu Chính Kình cũng không phải là nói chơi, cho dù đang bị một đám thị vệ vây khốn, vẫn có thể tùy ý đoạt lấy một cây đao đặt trên cổ Sài Văn Long.

“Sài Tướng quân, có thể mệnh lệnh cho cấp dưới của ngươi, nhường ra một con đường hay không.”

Tính mạng đang lâm nguy, đầu óc bị lửa giận đốt chín của Sài Văn Long liền tức khắc bình tĩnh lại, so sánh với vinh hoa phú quý, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn. Hắn thật cẩn thận mà né tránh lưỡi đao trên cổ, chỉ sợ Chu Chính Kình nhất thời trượt tay.

“Mau, các ngươi mau tránh ra!”

Chu Chính Kình cười lạnh một tiếng, lấy Sài Văn Long làm con tin, dễ dàng bằng phẳng mà mang theo nhóm Cẩm Y Vệ dưới trướng rời khỏi hành cung của Phúc vương, tiêu sái không kiềm chế được hệt như khi y vừa tới, vẫy vẫy ống tay áo chỉ để lại đầy đất đều là thi thể.

Đơn thương độc mã anh dũng tiến vào địch doanh, còn thu hoạch được thủ cấp của Phúc vương một cách vô cùng tự nhiên. Chiến tích này của y vừa được lan truyền ra ngoài, tức khắc uy danh lan xa, khiến người trong thiên hạ không khỏi thán phục.

Phúc vương bị giết, Sài Văn Long bị bắt, thủ hạ năm vạn binh mã của hắn như rắn mất đầu, dưới mệnh lệnh của Lưu Quý phi, rất nhanh chóng liền bị Chu Chính Kình hợp nhất.

Vì để xuất binh có danh nghĩa, Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh thương lượng một phen, quyết định đưa Đại hoàng tử bốn tuổi lên vị trí hoàng tọa. Bởi vì tuổi nhỏ, Lưu Quý phi buông rèm nhiếp chính, chính thức tuyên cáo tiểu triều đình ở Ứng Thiên phủ đã ra đời.

Chu Chính Kình được phong làm Thái sư, kiêm chức Đại nguyên soái binh mã thiên hạ, thống lĩnh hai mươi vạn binh mã Ứng Thiên phủ. Diệp Liên Sinh thân là thái giám chưởng ấn Tư Lễ Giám, hằng ngày phê duyệt tấu chương, tuyên bố quyền hành chính lệnh.

Lưu Quý phi cũng tự mình hiểu lấy, biết mình không hiểu biết chuyện triều chính, càng không cần thành lập cơ nghiệp trong cảnh loạn thế này. Nàng hiện giờ chỉ còn trông mong mình và nhi tử có thể bình an trải qua quãng đời còn lại. Hễ là sở cầu của hai người Chu Diệp, nàng cũng đều đáp ứng.

Diệp Liên Sinh đứng nấp ở một bên, nhìn Đại hoàng tử đang được cung nữ lôi kéo, nghiêng ngả lảo đảo học đi, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

“Đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, Đại hoàng tử tuy là nhi tử của tiên đế, nhưng dù sao cũng chưa được phong làm thái tử, nó và những thân vương khác cũng không khác nhau.”

Chu Chính Kình vậy mà lại bình tĩnh không loạn, không sao cả mà nói: “Đi một bước xem một bước, loạn thế chỉ vừa mới bắt đầu, ai là kẻ cười đến cuối cùng còn chưa biết được.”

Y nói cũng không sai, trong khoảng thời gian mười năm từ lúc này trở về sau, kinh thành giống như một đứa trẻ mồ côi tùy ý bị người khác khinh miệt, sáng nay bị thân vương này vây khốn, ngày mai liền bị tướng quân kia tấn công. Chiến hỏa không hề có dấu hiệu nguội lạnh.

Thương Quân Diễn tuy được sinh ra trong cảnh bần hàn, nhưng lại rất có tài chiến lược, đàn áp mọi cuộc tiến công, mười năm làm chủ Tử Cấm Thành. Thẳng đến khi Mộ Dung thị ở phương Bắc cấu kết với Man tộc, bất ngờ phát binh xuống phía Nam.

Tại thời điểm mấu chốt này, ngụy Sở đế lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trở thành một trong những vụ kỳ án bí ẩn nhất trong sử sách.

Mộ Dung thị nhẹ nhàng mở rộng cửa thành mà tiến vào trong, Mộ Dung Chiêu đăng cơ thành hoàng đế, quốc hiệu một chữ “Yến”. Ngắn ngủi mười mấy năm, trên ngự tòa trong Tử Cấm Thành liền thay ba vị hoàng đế, triều đại thay đổi còn nhanh hơn lật sách.

Thật ứng với câu nói kia, thay phiên làm hoàng đế, năm nay đến nhà ta.

Mộ Dung thị không giống với Thương Quân Diễn, vốn có căn cơ thâm hậu, văn thần võ tướng nhân tài đông đúc. Nhờ có mưu lược và kế sách chuẩn xác, rất mau liền thống nhất tám châu Tây Bắc, ẩn ẩn có chi thế vấn đỉnh thiên hạ.

Trong lúc đó, tiểu triều đình Ứng Thiên phủ do Chu Chính Kình và Diệp Liên Sinh một tay khống chế, lại xảy ra một đợt rung chuyển.

Mặc cho Lưu Quý phi đã hết sức cẩn thận, hay hai người Chu Diệp có che giấu đến mức nào, bệnh si ngốc của Đại hoàng tử vẫn bị các quần thần biết được.

Thiên tử ngu dốt, dân tâm hoảng sợ.