Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 54: Mệnh Không Nên Tuyệt




Hạ nhân Mộ Dung phủ đi rồi, Chu Chính Kình nhìn tấm thiệp cưới đỏ thẫm trên tay, hơi hơi nhíu mày.

Ở trong nguyên tác, Thương Quân Diễn và Mộ Dung Vị Ương cũng không thành thân nhanh như vậy, có lẽ là do y và Diệp Liên Sinh ngang trời xuất thế, làm đảo loạn kết cục, cho nên cốt truyện mới chuyển biến khác đi như vậy.

Chu Chính Kình về nhà thay y phục, vội vàng chạy tới Diệp phủ.

Vừa ra cửa đúng lúc gặp được cha Chu, bị ông hận rèn sắt không thành thép mà răn dạy: “Ngươi lại muốn đêm không về ngủ đấy hử?”

Chu Chính Kình cà lơ phất phơ mà phất phất tay, không thèm quay đầu lại liền nhanh chân chạy trốn, bỏ lại một cha Chu tức giận đến dậm chân. Thằng nhi tử trời đánh này quả thật là vừa làm ông kiêu ngạo lại vừa đau đầu, cũng không biết là đã bị dạng nam hồ ly gì làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo như vậy.

Hiện giờ Chu Chính Kình đến Diệp phủ cũng giống như về nhà, không cần nhờ người gác cổng thông truyền.

Lư Sanh rốt cuộc cũng “được” rời khỏi chức vị này, trở lại làm một đại đương đầu Đông Xưởng. Hắn kích động đến mức lệ nóng doanh tròng, nhận định đây chính là nhờ có Chu Chính Kình thổi gió bên gối, liền nhét vào tay y thêm một tờ ngân phiếu, cùng với một hộp lộc nhung và hổ tiên trân quý nhiều năm.

Chu Chính Kình: “……” Một một một tên thái giám như ngươi mà trân quý gì ba cái thứ này!

Càng nghĩ càng thấy nổi da gà, chôn dưới đáy hòm giấu đi.

Diệp Liên Sinh nhìn thiếp mời của y, tùy tay lấy ra một tấm thiếp mời y hệt: “Thật là trùng hợp, ta cũng nhận được một cái. Theo như ta được biết, tất cả các phủ đệ có uy tín và danh dự nhất kinh thành, hầu hết đều nhận được thiếp mời.”

Chu Chính Kình thưởng thức tấm thiệp cưới: “Ngươi có đi không?”

Diệp Liên Sinh trầm ngâm nói: “Đi xem náo nhiệt một chút cũng tốt.”

Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, mặc cho Mộ Dung Vị Ương và Thương Quân Diễn có rễ tình đâm sâu đến đâu, bọn họ cũng không cách nào dễ dàng khiến cho cha mẹ trưởng bối đồng ý với mối hôn sự này. Nàng đường đường là đích nữ của Tướng quân phủ, gả cho một người giang hồ hai bàn tay trắng, môn không đăng hộ không đối, nói ra chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.

Nếu đã như vậy, vì sao Mộ Dung gia lại bóp mũi nhận đứa con rể là Thương Quân Diễn? Trong đó chắc chắn có nguyên do mà hắn không biết.

Ngày đại hôn, Mộ Dung phủ khoác lụa hồng giăng đèn kết hoa, kiệu hoa của đại tiểu thư Mộ Dung gia dạo qua một vòng kinh thành rồi trở lại Mộ Dung phủ. Thương Quân Diễn một thân hồng bào, hỉ khí dương dương cưỡi ngựa dạo phố, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lại vô cùng có lệ.

Chu Chính Kình đi dự tiệc, dẫn theo đệ đệ mình là Chu Chính Vũ cho cậu trải việc đời. Chu Chính Vũ trước kia một lòng một dạ vùi đầu kinh sử, nửa năm trước rốt cuộc cũng thi đậu cử nhân, nếu sang năm khảo trúng tiến sĩ, vậy cũng liền bước vào chốn quan trường.

Bản thân y vô tâm với chốn quan trường, nhưng cũng không cản trở tiền đồ của đệ đệ, giúp đỡ trong khả năng cho phép cũng là việc nên làm.

Người đứng trước cửa phủ đón khách chính là đích trưởng tử Mộ Dung Chiêu, Chu Chính Kình chỉ tùy ý hàn huyên vài câu, liền cho tôi tớ tiến đến dẫn bọn họ nhập tiệc.

Ở sảnh ngoài bày đầy 66 bàn, lục tục có khách nhân ngồi vào chỗ, chào hỏi lẫn nhau, chuyện trò vui vẻ. Chỗ ngồi của tất cả người dự tiệc đều là cố định, người quyền quý ngồi ở phía trước, chức vị thấp hơn thì ngồi ở phía sau, không thể tùy ý đổi chỗ.

Chu Chính Kình là quan tứ phẩm, trong số các khách khứa chỉ được tính là hạng trung lưu, có thể thấy được nhân mạch của Mộ Dung gia là vô cùng rộng rãi, thế lực to lớn.

Y đảo mắt trái phải, nhìn thấy thân ảnh của Diệp Liên Sinh ở phía trước cách đó không xa. Bốn mắt cách khoảng không gặp nhau, sóng mắt lưu chuyển, liền vượt qua mọi thiên ngôn vạn ngữ.

Diệp Liên Sinh vừa tán gẫu cùng một vị quan nào đó, liền dẫn theo Lư Sanh tiến đến. Ngồi bên cạnh Chu Chính Kình là một vị quan văn Hộ Bộ hàng ngũ phẩm, cực kỳ có ánh mắt mà nhường chỗ ngồi lại cho vị Đốc công Đông Xưởng này.

Diệp Liên Sinh đơn giản mà thay đổi chỗ ngồi với vị quan này, người nọ liền vui mừng khôn xiết chạy về phía bàn bên kia. Trong loại trường hợp lui tới xã giao như thế này, ai cũng đều hy vọng có thể kéo một chút quan hệ với quan lớn quyền cao chức trọng.     

Một bàn này của Chu Chính Kình, liền như vậy mà gom đủ bốn người quen. Những vị khách còn lại cũng đều là tiểu quan văn hàng lục ngũ phẩm, gặp phải vị hung thần ác sát Bắc Trấn phủ sứ Cẩm Y Vệ trong lời đồn và thái giám chưởng ấn Đông Xưởng, trong lòng thầm hô đen đủi.

Ai nấy đều cụp mi rũ mắt dùng bữa, e sợ sẽ khiến cho hai đại sát tinh này chú ý tới.

Chu Chính Kình giới thiệu cho Diệp Liên Sinh: “Nhị đệ nhà ta, ngươi cũng biết đến.”

Chu Chính Vũ đoan đoan chính chính hành lễ với Diệp Liên Sinh, biểu tình thập phần bĩnh tĩnh.

Diệp Liên Sinh oán trách nói: “Ngươi cũng không thèm đề cập trước với ta một tiếng, ta ngay cả quà gặp mặt cũng chưa mang.”

Do dự một chút, hắn liền từ bên hông cởi xuống một khối hồng ngọc, đưa cho Chu Chính Vũ. Vật trang sức có thể được hắn mang theo tùy thân, mỗi một món đều là trân phẩm độc nhất vô nhị, dù ra giá cũng không có người bán.

Chu Chính Vũ có chút kinh ngạc, cậu đã nghe nói qua quan hệ giữa đại ca nhà mình và vị Đốc công này rất tốt, chỉ là không nghĩ sẽ tốt đến trình độ này.

Thấy đại ca gật đầu, cậu liền nhận lấy phần hậu lễ này: “Đa tạ Đốc công hậu ban.”

Trong yến hội, Diệp Liên Sinh đa phần là trò chuyện với Chu Chính Vũ, biết được cậu sắp tham gia kỳ thi đình năm sau, cũng nói không ít lời cổ vũ. Vừa nói, liền đề cập đến đề thi khoa cử vài năm trước.

Chu Chính Vũ vốn dĩ không có hảo cảm đặc biệt gì đối với người này, dù sao người đọc sách và thái giám chính là người của hai thế giới. Nhưng nghe một lúc, cậu liền ngộ ra tính thực tế trong lời nói của Diệp Liên Sinh, phân tích văn chương sâu sắc rành mạch, khiến cậu không khỏi thay đổi suy nghĩ, ẩn ẩn hiện lên một tia sùng bái.

Những quan văn còn lại trên bàn tiệc nghe thấy cũng đều kinh ngạc cảm thán, bọn họ chỉ là quan viên trung tầng trong triều, trước kia chỉ nghe nói qua vị Đốc công này âm hiểm ngoan độc ra sao, tàn nhẫn lạnh lùng thế nào, chỉ không ngờ người thật lại khác xa so với trong tưởng tượng.

Có điều, bọn họ cố kỵ thân phận văn nhân của mình, cho dù trong lòng có ý tưởng, nhưng cũng sẽ không thực thi thành hành động. Dính dáng tới thiến đảng, đối với quan văn mà nói chính là vết nhơ cả đời.

So sánh với những người này, sự thay đổi thái độ của Chu Chính Vũ đối với Diệp Liên Sinh, liền có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Diệp Liên Sinh cười nhạt, liếc mắt nhìn Chu Chính Kình. Đệ đệ này của ngươi, bản tính cũng không tồi.

Chu Chính Kình trả lại một cái liếc mắt, về sau cũng là đệ đệ của ngươi.

Hai người này tuy ngồi gần nhau, nhưng lại không nói được mấy câu, bình dạm giống như người xa lạ, chỉ khi ngẫu nhiên am hiểu gắp đồ ăn rót rượu cho nhau, mới để lộ ra một tia ý vị thân mật không giống người thường.

Chu Chính Vũ vẫn chưa phát giác ra hai người bên cạnh mình đang mắt đi mày lại, chỉ một lòng đắm chìm trong việc học hỏi tri thức từ Diệp Liên Sinh. Cậu tuy mới thi đậu, nhưng thứ hạng không quá tốt, nếu muốn trúng khảo thi đình, cậu còn phải cố hắng hơn nữa.

Phía trước yến hội bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, Chu Chính Kình ngẩng đầu nhìn qua: “Tân lang đến kính rượu.”

Đợi nửa ngày, còn không phải là vì thời khác này hay sao. Diệp Liên Sinh thấp giọng nói: “Người dẫn đường không phải Mộ Dung Tĩnh, mà là đích trưởng tử Mộ Dung Chiêu.”

Điều này liền có vẻ ý bị sâu xa, hào phóng gả nhi nữ, nhưng lại không muốn dẫn con rể đi kính rượu.

Mộ Dung Chiêu và Thương Quân Diễn vai sát vai mà đến, nói một phen lời khách sáo, ngay sau đó liền đối ẩm một ly. Thương Quân Diễn đánh giá Chu Chính Kình, ánh mắt nhiễm vài phần tối tăm.

Nếu như hắn có quyền thế uy vọng của Chu Chính Kình hiện giờ, muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Cũng không cần mượn dùng thanh thế của Mộ Dung gia, hay liếm mặt dỗ ngọt ả Mộ Dung Vị Ương đanh đá kia.

Hắn không hề hay biết, trong khi hắn đang âm thầm ghét bỏ Mộ Dung Vị Ương, Mộ Dung Chiêu ở bên cạnh cũng đang âm thầm ghét bỏ hắn.

Nếu không phải muội muội chưa kết hôn đã có thai, nháo lớn chuyện thì thật sự mất mặt xấu hổ, thì Mộ Dung gia bọn hắn cũng sẽ không dễ dàng như vậy mà đồng ý với hôn sự của hai người.

Ngoài ra, Thương Quân Diễn này còn công phu sư tử ngoạm, yêu cầu của hồi môn một ngàn chiến mã, năm ngàn bộ binh khí và áo giáp. Dã tâm bừng bừng rõ như ban ngày.

Mộ Dung gia đã sớm chuẩn bị tạo phản, cũng không thèm để ý đến loại dã tâm này. Nếu ngươi muốn khởi sự thì tự thân phải có đủ thực lực, không tiền không lương không binh khí, còn ở đây mơ mộng hão huyền cái gì!

Nhưng trong bụng Mộ Dung Vị Ương đều đã có cốt nhục của hắn, Mộ Dung gia chỉ có thể cắn răng nhận đứa con rể tai họa này.

Mộ Dung Chiêu hồi tưởng lại cuộc mật đàm tối hôm qua với phụ thân, cứ để mặc Thương Quân Diễn bắt đầu cuộc khởi nghĩa vũ trang, cho dù kết cục của Đại Lương ra sao, Mộ Dung gia đều có thể danh chính ngôn thuận mà tự lập thành vương, cũng sẽ không lưu lại ô danh phản tặc bất lương ở trong sử sách.

Nếu vận khí của Thương Quân Diễn tốt, thành lập một phen cơ nghiệp, hài tử của hắn và Mộ Dung Vị Ương sớm hay muộn sẽ kế thừa tất cả, Mộ Dung gia cũng không tính là chịu thiệt. Còn nếu như hắn thất bại, vậy thì cũng đừng nên trách Mộ Dung gia đại nghĩa diệt thân, lấy cái đầu của hắn để đổi lấy cái danh trung nghĩa.

Hai người này trong lòng đều mang ý xấu, nhưng trên mặt cười nói vui vẻ, trông hết sức thân cận.

Diệp Liên Sinh ý vị thâm trường nhìn một màn này, chỉ mỉm cười không nói.

Yến hội kết thúc, Chu Chính Kình ước hẹn hôm sau gặp lại với Diệp Liên Sinh, liền mang đệ đệ trở về nhà.

Buổi tối nằm trên giường, y bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp. Trong nguyên tác, Thương Quân Diễn mượn tiền tài quyền thế của Mộ Dung gia, rất nhanh chóng thành lập một nhóm nghĩa quân võ trang, khởi nghĩa chống lại triều đình. Chưa quá một tháng đã dọn dẹp sạch sẽ ba bốn tòa thành trì, tự mình xưng vương.

Hiện giờ y và hắn đã xé rách mặt, chẳng lẽ còn ngồi yên trơ mắt nhìn hắn đắc thế hay sao? Có một kẻ thù như vậy tồn tại, cho dù tương lai y và Diệp Liên Sinh muốn thoái ẩn giang hồ, chỉ sợ là cũng không thể sống yên ổn.

Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm một hồi hoành tráng.

Hôm sau, y lén lút lấy được một bộ y phục dạ hành, phỏng theo diễn xuất ngày hôm đó của Thương Quân Diễn, nửa đêm đột nhập vào Mộ Dung phủ. Nhưng khi y bắt được một người hầu, ép hỏi chỗ phòng của Mộ Dung Vị Ương, lại biết được một tin tức ngoài ý muốn.

Mộ Dung đại tiểu thư và cô gia, vào hôm sau ngày đại hôn đã rời khỏi phủ đệ.

Chu Chính Kình bất đắc dĩ, chỉ có thể bất lực trở về.

Y ngồi xổm trên đầu tường nhìn lên bầu trời, nghĩ thầm cả trăm lần cũng không ra. Y ra tay cũng coi như khá nhanh, nhưng ai mà ngờ được Thương Quân Diễn trốn đi còn vội vàng đến mức quỷ dị như vậy. Vận mệnh chú định, tựa hồ như có một thế lực thần bí nào đó đang dẫn đường cho tất cả những sự trùng hợp này.

Trong lòng y linh quang chợt lóe, bỗng nhiên hiện lên một câu.

Vận số chưa hết, mệnh không nên tuyệt.

Chu Chính Kình gãi gãi đầu, không khỏi có chút bực mình. Khinh công bay vọt lên, một đường chạy về Diệp phủ. Y cần được vợ ôm hôn sờ sờ, mới có thể chữa khỏi nội tâm đau thương.

Lần đầu tiên Chu Chính Kình không đi đường ngay mà lại trèo tường, vô cùng có cảm giác kích thích trộm hương trộm ngọc. Cảnh vật xung quanh phòng ngủ của Diệp Liên Sinh trông như thế nào, y nhắm mắt cũng không đi nhầm.

Đẩy cửa lẻn vào, y nhanh nhẹn nhẹ nhàng bò lên giường vợ. Diệp Liên Sinh trong lúc ngủ say hiện ra một vẻ ôn hòa nhã nhặn như hải đường xuân, nhìn không ra nửa điểm âm nhu tà mị vào ban ngày.

Y nhìn đến nhập thần, không nhịn được mà cúi người xuống, dán môi lên. Trong lúc vong tình, lại bỗng nhiên cảm thấy dưới thân có động tĩnh. Đang muốn mở miệng thâm tình gọi tên hắn một tiếng, một bên má đã ăn ngay một chưởng.

“Bang” một tiếng giòn vang.