Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 39: Lv1 VS Lv100




Chu Viêm tham gia vào giải đấu WBO năm nay, dựa vào thể trọng mà được phân vào hạng nhẹ cân, nhẹ nhàng đoạt giải quán quân. Khi được phỏng vấn, y đã công khai khiêu chiến với quyền vương hạng trung Kent.

Bởi vì vụ tai nạn ba năm trước nên đã bỏ lỡ cơ hội giao thủ với Kent, nếu không người sở hữu chiếc đai lưng vàng kia nhất định đã là y.

Lời này quả thật cuồng vọng đến cực điểm, lập tức bị các loạt báo thể thao liên tục đưa tin giật tít, khiến cho nhiều người hâm mộ phải trợn to mắt, tuyên dương khắp nơi “trận chiến thế kỷ” này.

Vụ việc Chu Viêm gửi lời khiêu chiến diễn ra oanh liệt như vậy, nếu như Kent rùa đen rút đầu mà tránh né không muốn đấu, vậy thì chắc chắn sẽ bị mang cái danh kẻ nhu nhược, trở thành trò cười trong giới.

Vì thế, trong một buổi họp báo, Kent vênh váo đồng ý nhận lời khiêu chiến, nhưng vừa trở về lại nổi giận đùng đùng rít gào với ông chủ.

“Tôi căn bản không phải đối thủ của hắn, nếu thua thì khác gì trắng tay!” Danh khí gã tích lũy nhiều năm như vậy, một khi thất bại thì toàn bộ sẽ lập tức sụp đổ, giá trị thương mại cũng theo đó mà tụt giảm. Trong tay có càng nhiều liên lụy ích lợi thì vật cản cũng càng nhiều, gã không thể tiêu sái tự do, không e sợ gì giống như khi còn trẻ.

Kent không thể thắng, huống chi thân thể còn lạm dụng thuốc, tác dụng phụ cũng đã bắt đầu hiện ra, thực lực của gã đã không còn lợi hại như thời kỳ đỉnh cao nữa.

Ông chủ của LOW Fawkes đang nhàn nhã nằm trong bể bơi, hưởng thụ mỹ nhân bikini: “Anh bạn, không nên gấp gáp như vậy. Lần trước hắn tránh được một kiếp là do vận khí tốt, còn lần này thì không có khả năng đâu.”

Kent vẫn có chút lo lắng: “Tôi biết trong tay anh có người, nhưng tên kia khẳng định là đã phòng bị từ trước, tôi nghi ngờ hắn đang cố ý khiêu khích tôi, muốn trả thù tôi ở trên võ đài.”

Fawkes cười to: “Xem ra chú cũng không ngu, yên tâm, anh đã an bài kế hoạch xong xuôi rồi. Để bảo trì danh dự cho chú, lúc này việc chúng ta cần làm không phải là giết chết nó, mà là quang minh chính đại chiến thắng nó.”

Fawkes vuốt ve thân hình quyến rũ bên cạnh mình: “Trước nay có gã đàn ông nào qua được ải mỹ nhân. Ai có thể cự tuyệt được ôm ấp của những cục cưng này chứ?”

Kent: “Tôi nghe nói hắn thích đàn ông.”

Fawkes quay đầu trừng mắt nhìn gã: “……”

Kent nhún vai: “Tình báo của anh lạc hậu quá rồi, nghe đâu hắn hiện tại đang ở cùng một thằng nhóc trắng trẻo.”

Fawkes nhấp miệng: “Vậy thì đổi thành thiếu niên xinh đẹp.”

Kent thở dài, cảm thấy ông chủ thực sự không đáng tin cậy, lần trước giết người còn chưa thành công, bây giờ còn bày ra cái trò mỹ nhân kế, muốn giành được thắng lợi sợ là chỉ còn nước dựa vào chính mình.

Chu Viêm cũng không biết ông chủ LOW đã bắt đầu ra tay với mình, y vẫn luôn đề phòng sát thủ có khả năng xuất hiện từ các ngóc ngách, nhưng cuối cùng chỉ thu hoạch được mấy thiếu niên xinh đẹp, hoặc là lạc đường, té ngã, thậm chí uống say.

Ví dụ như người trước mắt này.

Từ câu lạc bộ một đường đi theo đuôi y về nhà, khi sức nhẫn nại của y đã sắp tới cực hạn, mới nhảy ra xin chữ ký.

Diện mạo của đối phương có nét châu Á rõ ràng, thuần khiết tú mỹ, tuổi không quá hai mươi, trên gương mặt thanh xuân non nớt tràn đầy vẻ sùng bái ái mộ: “Chu tiên sinh, em là fan của anh, anh có thể mời em vào nhà uống một ly cà phê không?”

Chu Viêm: “……” Y mù mới không nhìn ra đối phương có ý đồ.

Y lãnh đạm nói: “Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi.”

Ở phương diện đồng tính luyến ái thì nước Mỹ cởi mở hơn nhiều so với Trung Quốc, trước kia khi được phóng viên hỏi về cuộc sống tình cảm, y liền công bố mình đã có bạn trai.

Thiếu niên giảo hoạt nói: “Nhưng mà cậu ta không có ở nhà không phải sao? Yên tâm đi, không có ai biết chuyện này đâu. Em tên lên là Ron, cha mẹ đều là Hoa kiều, chúng ta chính là đồng hương đó.”

Cậu ta hơi kéo xuống cổ áo của mình, lộ ra hình dạng xương quai xanh duyên dáng, mị thái giữa hai mày cũng có ba phần tương tự với Chu Ngẫu Phiến.

Chu Viêm hít sâu một hơi, ở trong lòng mặc niệm, đừng xúc động, con gà yếu này không chịu nổi một quyền của mình, đến lúc đó còn phải hồi thường tiền thuốc men. Mỗi lần gặp phải loại người lì lợm la liếm không nói lý, y lại không khống chế được bản tính muốn đấm người.

Y vừa định mở miệng cự tuyệt, lại bỗng nhiên thấy Chu Ngẫu Phiến kéo theo một rương hành lý đi vào cổng. Thiếu niên ở đối diện đương nhiên cũng phát hiện thấy, lòng bàn chân đột nhiên trượt một cái, ngã nhào về phía Chu Viêm.

Chu Viêm theo bản năng mà tránh qua một bên, thiếu niên liền vững vàng đập mặt xuống đất. Kết cục không hề giống như trong dự đoán, làm cậu ta có chút ngốc lăng.

Chu Ngẫu Phiến xem hết thảy mọi chuyện ở trong mắt: “……”

Cậu hẳn là nên tức giận, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất muốn cười.

Chu Viêm vòng qua thiếu niên đang nằm sấp dưới đất, đi qua thay vợ mình xách rương hành lý. Chu Ngẫu Phiến rốt cuộc cũng thi đỗ bằng lái, vừa mới tự mình lái xe trở về, trong cốp xe còn để một ít đồ dùng sinh hoạt.

Cậu làm lơ cậu trai lạ mặt dưới dất, mở cửa đi vào nhà đổi giày. Từ sau khi ca của cậu một lần nữa trở thành quyền vương chạm tay là bỏng, cậu đã tống cổ không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú nhào vào trong ngực của anh trai. Cậu cũng sẽ không vì chuyện này mà ghen tuông vớ vẩn, kẻ có tiền ai lại không bị người khác mơ ước kia chứ.

Sắc mặt của Ron đỏ lên, vừa xấu hổ lại có ba phần ghen ghét, tuy cậu ta là vì nhận tiền mới đến đây câu dẫn Chu Viêm, nhưng cũng không thể phủ nhận bản thân cũng rất có hứng thú với nam nhân cường tráng này. Hiện giờ nhìn Chu Viêm chịu thương chịu khó dọn hành lý, vẻ mặt ôn hòa với Chu Ngẫu Phiến, so sánh với vẻ mặt không cho mình sắc thái kia liền hình thành một cảnh tượng hoàn toàn đối lập.

Bề ngoài cậu ta cũng không kém, dựa vào cái gì mà không gặp được nam nhân ưu tú như vậy.

Trước khi Chu Ngẫu Phiến sắp đóng cửa lại, cậu ta đột nhiên mở miệng: “Tôi đã sớm lên giường với anh ấy rồi, anh ấy đối xử tốt với cậu như vậy đều là lừa gạt thôi.”

Ném qua những lời này, cậu ta giả vờ muốn đi, bên tai liền truyền đến giọng nói lạnh lùng sắc bén của Chu Ngẫu Phiến: “Đứng lại, cậu nói cho rõ ràng!”

Khóe miệng Ron hơi nhếch lên lộ ra vẻ đắc ý, xoay người nói: “Cậu cho thể hỏi anh ấy, buổi tối ba ngày trước anh ấy đã ở đâu?”

Khuôn mặt Chu Viêm trầm xuống, người này cư nhiên lại bịa đặt châm ngòi thị phi: “Bớt nói hưu nói vượn đi.”

Chu Ngẫu Phiến đẩy mạnh anh trai vào trong nhà, nhìn chằm chằm Ron một hồi, ngay khi đối phương bắt đầu lộ ra ánh mắt chột dạ, lại bất ngờ mở cửa ra: “Trước tiên cậu vào trong đi, nếu như lời cậu vừa nói là thật, tôi sẽ lập tức chia tay với anh ấy.”

Trong lòng Ron chợt vui vẻ, cậu ta vốn dĩ chỉ là thuận miệng châm ngòi, cũng không cho rằng sẽ có hiệu quả gì, nhưng không ngờ đối phương cư nhiên lại nghiêm túc như vậy, thật sự quá ngốc. Cố gắng thêm một chút nữa, có lẽ thật sự có thể cạy Chu Viêm vào trong bát của mình.

Cậu ta âm thầm khinh bỉ Chu Ngẫu Phiến một phen, loại tình địch lv1 thế này, cậu ta tùy tiện là có thể tống cổ đá đi ngay.

Ron vênh váo tự đắc bước vào, Chu Ngẫu Phiến ở phía sau nhẹ nhàng đóng cửa lại, hơi nở nụ cười. Vì sao con người đều ngu xuẩn như thế, hết một đứa đến hai đứa, kêu đi vào bẫy cũng không chút do dự mà tiến vào.

Chậc chậc, cậu thật lo lắng cho tương lai của nhân loại mà.

Vào được trong nhà, Ron liền tiếp tục tự biên tự diễn, liếc mắt đưa tình với Chu Viêm, giống như hai người thực sự có tư tình vậy. Toàn bộ quá trình Chu Viêm đều trưng một cái mặt than, hoàn toàn ngó lơ. Y  không ngăn được người muốn tìm chết.

Chu Ngẫu Phiến ngày thường không thích làm điều thừa, anh trai cậu có nhiều fan cuồng nhiệt, cậu cũng không có khả năng chỉ mặt điểm tên xử lý từng người. Đương nhiên, những chuyện này cũng không tới phiên cậu ra tay, ca của cậu một khi tức giận lên thì nam nữ già trẻ cũng không phân biệt.

Nhưng gần đây xuất hiện quá nhiều thiếu niên đến ăn vạ, hơn nữa còn là thể loại yêu diễm đê tiện giống cậu, Chu Ngẫu Phiến liền nhạy bén phát hiện ra điểm không thích hợp. Đúng lúc gặp phải người trông có vẻ dễ bị lừa này, vậy thì hãy để cho cậu ra tay đi thôi.

Chu Ngẫu Phiến pha hồng trà, giống như khi chiêu đãi khách nhân bình thường: “Cậu đến chỗ này, người trong nhà có biết không?”

Ron bưng ly trà, có chút không hiểu làm sao. Rõ ràng vừa rồi Chu Ngẫu Phiến còn tức giận như vậy, thoáng chốc lại trở nên ôn hòa, sắc mặt không có gì bất thường, làm cậu ta không khỏi nghi ngờ: “Cậu hỏi như vậy là có ý gì?”

Chu Ngẫu Phiến liếc mắt một cái nhìn Chu Viêm đang bước lên lầu thu thập quần áo, thấy ca ca bảo trì trầm mặc, chính là đại biểu cho việc mặc kệ chuyện này, tùy tiện để cậu chơi thế nào cũng được, Chu Ngẫu Phiến liền không khỏi cảm thấy càng thêm vui sướng.

Ác niệm đè nén trong lòng đã lâu bắt đầu chậm rãi phóng thích, cậu uống một ngụm trà, cử chỉ ưu nhã dáng vẻ mê người, nhìn Ron mà thong thả nói: “Cậu có thích xem《Hannibal(*)》không?”

(*Hannibal là một bộ phim truyền hình nhiều tập thuộc thể loại kinh dị viễn tưởng, điều tra hiện trường vụ án của Mỹ, sản xuất năm 2012 và được phát triển bởi Bryan Fuller cho kênh truyền hình NBC. Tên bộ phim được lấy từ tên của nhân vật phản diện chính Hannibal Lector – “một Bác sĩ tâm thần pháp y đạo mạo và biến thái, chuyên gia ẩm thực, ăn nội tạng đồng loại và giết người hàng loạt”; từ này còn được dùng như một từ lóng để chỉ việc ăn thịt đồng loại. Tham khảo từ Wikipedia.)

《Hannibal》là bộ phim truyền hình hot nhất gần đây ở Mỹ, Ron không rõ đối phương như thế nào lại đột nhiên chuyển đề tài sang chuyện này: “Không, tôi không thích, quá mức máu me bạo lực, tên sát thủ kia quả thực là một kẻ biến thái.”

Chu Ngẫu Phiến cười khanh khách lên, giống như vừa nghe thấy một câu nói buồn cười nhất, vui sướng cực độ mà cười đến mức ngã trước ngã sau. Ron dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, người trước mặt này dao động cảm xúc quá mức kịch liệt, trước sau như hai người khác nhau, có lẽ tinh thần không được bình thường.

Một người bệnh tâm thần?

Ron cảm thấy bất an, bắt đầu hối hận vì sao mình lại bước chân vào đây. Bất luận vào thời điểm nào, một mình đối mặt với một kẻ điên đều không phải là việc sáng suốt.

“Được rồi, tôi phải đi đây.” Cậu ta trợn trắng mắt, đứng dậy muốn đi, nhưng cửa không biết đã bị khóa từ lúc nào, như thế nào cũng không mở ra được.

Chu Ngẫu Phiến híp mắt dựa vào ghế sô pha, mái tóc dài bởi vì mới vừa bị cậu lăn lộn mà trở nên rối tung, càng làm tăng thêm dáng vẻ ma mị: “Nếu như đã tới thì vì sao lại nhanh như vậy mà đi rồi? Tôi vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị của thiếu niên trẻ tuổi như cậu đấy.”

Ron cả kinh, cơ hồ như cho rằng mình đã nghe lầm, quay đầu hoảng sợ nhìn chằm chằm Chu Ngẫu Phiến: “Cậu…… Cậu nói bậy cái gì đó?”

Cậu ta liều mạng lắc lắc tay nắm cửa, chạy tới chỗ cửa sổ muốn nhảy ra ngoài, nhưng cửa kính cũng đã bị khóa phòng trộm. Chu Ngẫu Phiến khí định thần nhàn ngồi trên ghế sô pha uống trà, nhìn cậu ta nhảy nhót. Ngay khi Ron vừa xách cái ghế lên định đập vỡ cửa sổ, lại bỗng nhiên cảm thấy tay chân bủn rủn, thân thể không chịu khống chế mà xụi lơ ngã xuống đất.

Chu Ngẫu Phiến dùng một loại ánh mắt giống như đang lựa thịt heo mà đánh giá trên dưới cậu ta: “Ly trà mà cậu vừa uống tôi có bỏ thêm một chút gia vị. Yên tâm đi, không có hại cho thân thể đâu, chỉ làm cho cậu tạm thời không thể cử động mà thôi.”

Ron sợ tới mức nước mắt lã chã, không thể không nói, tỉ lệ phạm tội ở Mỹ rất cao, là quốc gia tụ tập rất nhiều sát nhân liên hoàn, người bình thường còn phải trang bị vũ khí phòng thân. Chu Ngẫu Phiến chưa hỏi một câu, cậu ta đã một năm một mười mà khai hết sạch sành sanh.

“Thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nói dối, thật ra tôi và Chu Viêm không hề có bất cứ quan hệ gì cả. Thả tôi ra đi, tôi thề sẽ không bao giờ đánh chủ ý lên người anh ta nữa.”

Cả người Ron run run rẩy rẩy, ở dưới đáy lòng thóa mạ chính mình vì sao chỉ vì muốn lấy tiền mà đi trêu chọc một tên điên như vầy. Vốn tưởng ông chủ LOW đã đủ âm độc, không ngờ phía bên Chu Viêm này còn tà ác hơn gấp mấy lần.

Tự cho đối phương là lv1 dễ đối phó, kết quả đối phương lại là boss cuối chưa lộ mặt lv100. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi như cậu ta không cẩn thận sẽ bị vạ lây.

Chu Ngẫu Phiến cười tủm tỉm hỏi: “Nói, rốt cuộc ông chủ LOW đã kêu cậu làm chuyện gì?”

Một tia may mắn cuối cùng trong lòng Ron cũng đã hoàn toàn tan biến, đối phương hiển nhiên đã xác định được thân phận của mình nên mới bĩnh tĩnh đến như thế. Cậu ta gục đầu xuống, tâm như tro tàn mà nói ra toàn bộ bí mật của mình.

Ông chủ LOW cho cậu ta 1 triệu đô la Mỹ, bảo cậu ta tiếp cận Chu Viêm, chỉ cần có cơ hội thì lập tức hạ thuốc vào trong thức ăn nước uống của y. Cậu ta vừa hoàn thành việc này, ông chủ LOW ở bên kia sẽ hỏa tốc thả ra tin tức Chu Viêm sử dụng thuốc để nâng cao sức mạnh, giới truyền thông ở Mỹ trong xương cốt cũng không tin tưởng người ngoại quốc, căn bản sẽ không ai đính chính thật giả, đến lúc đó Chu Viêm hết đường chối cãi, cả đời gánh ô danh trên lưng.

Nếu như độc kế này thật sự thành công, không chỉ có mỗi Chu Viêm bị hủy hoại, mà thuận tiện còn bôi xấu toàn bộ người Trung Quốc.

“Đám người này quả thật là mưu kế gì cũng nghĩ ra được.” Không biết từ khi nào, Chu Viêm đã đứng ở chỗ cầu thang, lạnh nhạt nhìn Ron.

Ron lúc này ngoại trừ liên tục xin lỗi, khóc lóc xin tha thì hoàn toàn không nghĩ được cái gì khác. Cậu ta sợ mình sẽ bị cả hai bên diệt khẩu, vô cùng hối hận đã nhún chân vào trong vũng nước đục này.

Hai bên đều là ông lớn, cậu ta thì tính là gì, còn không bằng tôm tép mặc cho người ta xâu xé.

Chu Ngẫu Phiến tiến đến hôn ca ca của mình, bộ dáng lãnh khốc như vậy thật làm cho cậu mê muội: “Gia hỏa này phải xử lý thế nào?”

Tựa như xách một bao rác, Chu Viêm túm cổ áo Ron, kéo ra tới cửa: “Không thế nào cả, pháp luật nước Mỹ cũng sẽ không trợ giúp cho anh, có báo án cũng vô dụng.”

LOW có thực lực hùng hậu, một tay che trời, chúng sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà ngã xuống.

Y ném Ron ra khỏi cổng, liền không bao giờ quản sống chết của cậu ta nữa, chờ đến khi hết dược hiệu, gia hỏa này sẽ tự động rời đi thôi.

Chu Ngẫu Phiến: “Muốn vặn ngã LOW, chúng ta vẫn phải xuống tay từ việc chúng trốn thuế.”

Chu Viêm nhướng mày: “Em có thể làm được không?”

Chu Ngẫu Phiến cười hì hì: “Ca, nếu anh thể hiện tốt, cái gì em cũng có thể làm được hết.”

Chu Viêm nuốt nước miếng một chút, trong mắt bộc phát ra ngọn lửa, không nhịn được mà đè tiểu yêu tinh tùy thời tùy chỗ đều dụ hoặc mình này xuống sô pha.