Công Chiếm Vai Ác Đại Ma Vương

Chương 2: Chút Đạo Hạnh Này Không Đủ Nhìn




Hai bên đột nhiên không kịp phòng ngừa, vừa đối mặt với nhau, biểu tình đều vô cùng kinh ngạc.

Người bước ra từ trong thư phòng là một Alpha nam tính, tuy dung mạo tuấn lãng, make-up thời thượng, kiểu tóc được tu bổ không chút cẩu thả, nhưng vẫn khó có thể che giấu vết chân chim rất nhỏ nơi khóe mắt, trông trên dưới 35 tuổi.

Anh ta phong độ nhẹ nhàng, xem ra là cực kỳ có hàm dưỡng, rất nhanh chóng được thay bằng một nụ cười nhiệt tình: “Đây hẳn là Tứ biểu đệ rồi, lần đầu gặp mặt, tôi là Thái Văn Sâm.”

Tới tham gia lễ tang của mẹ Chu, họ Thái trên cơ bản đầu là người nhà mẹ đẻ của bà. Mẹ Chu là con một, cái gọi là anh họ em họ tính ra chỉ là thân thích phương xa gậy tre tám thước cũng đánh không đến, nguyên quán cũng chẳng phải ở Thiên Thú Tinh.

Chẳng qua, nhà giàu ở nơi núi thẳm cũng có khách tìm, từ sau khi Chu gia làm ăn phát đạt, kiểu gì cũng không thể thiếu người đến cửa làm thân.

Duỗi tay không đánh người cười, Chu Tuyết Đình khách sáo bắt tay với đối phương: “Anh họ, cảm ơn anh đã tới tham gia lễ tang của mẹ, vất vả vất vả.”

Thái Văn Sâm thoạt nhìn còn nghĩ muốn nói thêm vài câu, tranh thủ một ít giao tình, nhưng Chu Tuyết Đình lại không cho anh ta cơ hội này, một câu đã phá hỏng: “Tôi có chút việc quan trọng cần tìm cha, có cơ hội lần sau lại nói. Chiêu đãi không chu toàn, thứ lỗi.”

Vị anh họ phương xa này còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nuốt ngược vào bụng: “Cậu cứ đi đi, không cần lo lắng cho anh.”

Chu Tuyết Đình lắc mình tiến vào thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, trong nhà tức khắc một mảnh an tĩnh, bên tai chỉ còn lại hai tiếng hít thở rất nhỏ.

“Ba ba.”

Bên ghế sô pha cạnh cửa sổ, một vị lão nhân dáng người cường tráng đang đứng ở đó, gậy chống trong tay gõ thật mạnh xuống sàn nhà: “Thằng bất hiếu, mày còn biết trở về!”

Ba Chu cũng là Alpha, thời trẻ xuất thân từ quân ngũ, sau khi mất đi chân trái ở trên chiến trường mới bỏ nhung từ thương, về nhà kinh doanh nhu yếu phẩm quân đội, làm giàu.

Đến nay, ở quân bộ ông vẫn còn treo quân hàm Trung tướng, huân chương đạt được nửa đời người có thể treo đầy trên ngực.

Tuy đã rời khỏi chiến trường nhiều năm, nhưng xây dựng sức ảnh hưởng sâu nặng, một thân sát khí, khi rống giận lên thì giống như cự long phun lửa, dọa cho người trước mặt chân mềm mất khống chế.

Chu Tuyết Đình thấy nhiều nên đã quen, bước nhanh tiến đến ôm chặt cha mình, thuận tay vỗ vỗ lưng ông: “Ba, mẹ đi rồi, con biết ba thương tâm, đừng nghẹn ở trong lòng, nam nhân khóc cũng không phải là tội.”

“Hỗn trướng không lớn không nhỏ, hồ ngôn loạn ngữ cái gì.” Ba Chu tức giận đến nổi gân xanh, nhưng ông đã lớn tuổi, tránh không được cái ôm an ủi của Alpha trẻ tuổi.

Chu Tuyết Đình không màng tiếng mắng “Còn ra thể thống gì” của cha, tự giác kết thúc màn nhi tử hiếu tâm mà buông tay, sau đó trên vai liền ăn một gậy.

Y như bị thương nặng mà tê liệt ngã xuống sô pha, phiền muộn nói: “Lúc này vốn phải là, ba xướng xong vai phản diện thì nên đến phiên mẹ tận tình khuyên bảo con nghe lời.”  

Cả người ba Chu phát run, dùng gậy chống chỉ về phía cửa: “Cút đi!”

Chu Tuyết Đình không nói hai lời, nhanh chóng cút.

Cửa thư phòng một lần nữa đóng lại, y đột nhiên im lặng, hốc mắt có chút nóng lên. Không biết lão cha ở bên trong có lén khóc hay không, tám phần là đang khóc, nếu không sao có thể dễ dàng buông tha mình như vậy.

Y hít sâu một hơi, sửa sang lại cảm xúc, mới mở thiết bị liên lạc cá nhân lên.

Ba phút trước, Chu Tuyết Lâu: “Thượng tướng Trần Dục mang theo ái tử Trần Vũ Trạch đến thăm viếng, nhanh chóng đến Thanh Tùng thính gặp khách!”

Hai phút trước, Chu Tuyết Tình: “Em với Trần Vũ Trạch có xích mích, chuồn trước, đừng tìm em.”

Một phút trước, Cốc Đằng: “Đình Đình, em vừa mới trở về, không biết chuyện năm ngoái Tuyết Tình và Trần Vũ Trạch tranh giành tình cảm vì ảnh đế Thái Văn Sâm, biến thành sự kiện đầu đề bát quái giới giải trí Thiên Thú Tinh đúng không? Cậu ta chính là một tên trà xanh bạch liên hoa, thích nhất là dụ dỗ Alpha của người khác, em tránh xa cậu ta một chút!”

Thái Văn Sâm, là anh họ bà con xa mình vừa gặp kia? Vậy mà lại có một chân với chị ba?

Y theo bản năng mở ra giao diện tìm kiếm trên Tinh Võng, xem xét xem vị Thái Văn Sâm này là thần thánh phương nào.

Ở giới giải trí, Thái Văn Sâm đã ba lần nhận được danh hiệu ảnh đế, tư lịch thâm hậu hơn nhiều so với tân ảnh hậu Trần Vũ Trạch, một diễn viên tuyến ba như Chu Tuyết Tình lại càng khó vọng đến bóng lưng này của anh ta.

Nhưng bàn về gia thế, Trần Vũ Trạch và Chu Tuyết Tình đều đủ để nghiền áp Thái Văn Sâm. Thái Văn Sâm có thể cưới được bất luận người nào trong số đó đều là một bước lên mây.

Chu Tuyết Đình tựa hồ như ngửi thấy mùi cẩu huyết trong này, tức khắc chấn động. Những ký ức hắc ám thời niên thiếu bị Cốc Đằng ép uổng, vai sát vai ngồi trên sô pha xem cung đấu trạch đấu chức trường đấu một lần nữa nổi lên trong lòng.

Lão yêu tinh Cốc Đằng truyền lại cho đời sau một câu danh ngôn: Chiến tranh giữa O, A đứng qua một bên, tùy tiện nhúng tay, chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Y trả lời Chu Tuyết Lâu: “Em lập tức đến ngay.”

Nghĩ đến hậu quả không để ý đến Cốc Đằng, vẫn có lệ mà trả lời một câu: “Mong anh về sau gọi tôi bằng tên, cám ơn.”

Mới vừa đi được một bước, thiết bị liên lạc cá nhân lại phát ra một tiếng “đô” rất nhỏ, Cốc Đằng nhắn qua một tin: “Tuyết Tứ bảo bối nhỏ cu te phô mai que oi, đáp ứng anh cẩn thận tên tiện O Trần Vũ Trạch kia đi, cậu ta thèm muốn bo đỳ em lâu lắm rồi đó.”

Chu Tuyết Đình: “……”

Omega trong ấn tượng của đại chúng không phải đều là thân kiều thể nhuyễn dễ đẩy ngã, trong sáng ngượng ngùng chỉ biết khóc, tùy ý để Alpha đạp hư như thế nào cũng không phản kháng sao! Vì sao hiện thực lại tàn khốc như này!

Chu Tuyết Đình cắn răng: “Cảnh cáo anh một lần cuối cùng, đừng dùng mấy thứ xưng hô lung tung rối loạn đó, nếu không…… hừ, hậu quả anh tự mình tưởng tượng đi!”

Cốc Đằng: “Thân ái âu yếm nhất Chu Chu oi, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều hình ảnh không thể miêu tả……”

Chu Tuyết Đình nhục chí: “Tổ tông ơi, anh vẫn nên gọi tôi là Đình Đình đi, xin anh đấy!”

Cốc Đằng: “Đùa thôi, Đình Đình, anh biết em trong lòng khó chịu, chọc cho em đỡ buồn. Có phải đã nói quá mức rồi không, xin lỗi em nè. Ngoan ngoãn.jpg.”

Chu Tuyết Đình mặt vô biểu tình đóng thiết bị liên lạc cá nhân, từ nay về sau, y sẽ không bao giờ tin tưởng bất luận một Omega nào, đặc biệt là Omega xinh đẹp.

Trần gia là danh môn vọng tộc truyền thừa hơn ba trăm năm ở Thiên Thú Tinh, dưới trướng Thượng tướng Trần Dục có một trăm ngàn quân đội thủ vệ Thiên Thú Tinh, xem như là một trong mười hai Thượng tướng có thực quyền nhất đế quốc, trong tinh tế tin tức phát ra cũng không tính là ít.

Quân hàm của Chu Tuyết Đình trước mắt là Trung tá, thuộc quân đoàn Dã Chiến thứ ba mươi tám, tuy không kiếm cơm dưới trướng Thượng tướng Trần, nhưng có chênh lệch cấp bậc ở đó, không đi thăm hỏi một tiếng cũng có điều thất lễ.

Cũng không rõ, Thượng tướng Trần đột nhiên tới tham gia lễ tang của mẹ là tồn tại tâm tư gì.

Chu gia bọn họ và Trần gia cũng không có giao tình gì, không mời mà đến, ít nhiều có chút cổ quái.

Chu Tuyết Đình bước vào Thanh Tùng thính, liền nhìn thấy Chu Tuyết Lâu đang tự mình rót trà cho Thượng tướng Trần Dục, lão tướng quân lớn tuổi mập ra, trông như một cái màn thầu ủ bột bóng lộn, gương mặt nhìn lướt qua trông khá hiền từ, không có một chút nào giống với nhân vật giàu kinh nghiệm thiết huyết sa trường.

Đứng ở bên cạnh ông ta là một Omega tú mỹ trắng nõn, sơ mi trắng quần tây đen, mắt to lại thanh triệt, nhìn thấy y, liền phảng phất như làm người ta nhớ tới mối tình đầu thời niên thiếu.

Chu Tuyết Đình hành quân lễ với Thượng tướng Trần Dục, lão tướng quân phi thường bình dị gần gũi, dò hỏi tình huống ở quân bộ của y, cũng hứa hẹn nếu ngày nào đó điều chức về quê, thủ vệ quân thủ hạ của ông ta cũng sẽ hết sức hoan nghênh.

Quan tâm đến thế hệ thanh niên của đế quốc, Thượng tướng Trần lại thăm hỏi tình huống của ba Chu.

Trên mặt Chu Tuyết Lâu hiện lên một tia đau đớn: “Từ khi tin dữ truyền đến, cha liền nhốt mình ở trong thư phòng, ai cũng không gặp, cơm nước không ăn. Thẳng đến hôm qua, chúng tôi khuyên nhủ hết lời, ông mới miễn cưỡng ăn nửa chén cháo.”

Thượng tướng Trần Dục thở dài một tiếng: “Tư vị Alpha mất đi Omega, ta đã nhấm nháp qua. Suy bụng ta ra bụng người, ta cũng lý giải được thống khổ của Thiếu tướng Chu, nghĩ thấy có thể khuyên giải an ủi một chút.”

Ông ta có điều ám chỉ, Chu Tuyết Lâu lại uyển chuyển cự tuyệt: “Tâm ý của ngài, tôi sẽ chuyển lời đến gia phụ.”

Sắc mặt Thượng tướng Trần Dục không vui, ánh mắt chuyển qua trên người Chu Tuyết Đình: “Chu tiểu tử, ta có việc cùng anh trai cậu nói chuyện, cậu có thể bồi khuyển tử ra ngoài tản bộ chứ.”

Chu Tuyết Đình tiếp thu ánh mắt mờ mịt của đại ca, duỗi tay làm một nghi thức xã giao với Trần Vũ Trạch: “Trần công tử, mời.”

Gương mặt Trần Vũ Trạch hơi hơi phiếm hồng: “Làm phiền Chu tứ thiếu.”

Hai người một trước một sau ra cửa, không có mục tiêu đích đến nào. Trần Vũ Trạch trộm liếc nhìn Chu Tuyết Đình vài lần, khẽ cắn cánh môi phấn nộn, muốn nói lại thôi.

Chu Tuyết Đình vừa rồi không chú ý, hiện giờ gần gũi, phát hiện trên mặt cậu ta có make-up nhẹ, trên vành tai điểm xuyến một món trang sức hình hoa hồng bằng vàng, móng tay sơn một màu đỏ tươi dị thường, rõ ràng là vừa làm móng không lâu trước đây.

Bộ dạng này trông hoàn toàn không phù hợp với đóa hoa trắng đeo trên ngực.

Y trong lòng không vui.

Cho dù là cái tên lão yêu tinh hàng năm đều thích trang điểm đậm Cốc Đằng kia, hôm nay đến đây cũng tẩy sạch son phấn, một mảnh thuần tịnh. Tuy hằng ngày đều phát tao, nhưng đời này loại tính cách đó của hắn có đến chết cũng sẽ không sửa lại.

Vị Trần công tử này còn chơi trội cái gì đây.

Trần Vũ Trạch do dự mở miệng: “Chu tứ thiếu có chút quen mắt, chúng ta có phải đã từng gặp qua ở đâu đó rồi không?”

Chu Tuyết Đình phun ra hai chữ: “Không có.”

Trần Vũ Trạch nhăn cặp mày tú khí, một tay chống cằm, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, bỗng vỗ tay một cái, vui sướng nói: “Em nhớ ra rồi, tám năm trước, Chu tứ thiếu có phải đã làm đại biểu cho trường quân đội đế quốc, tham gia đại hội thể thao dành cho sinh viên cả nước hay không? Anh thi bắn cung, chạy nước rút, đấu võ giành được ba huy chương vàng, khi đó em là người tình nguyện cho hội thao, tự mình đưa hoa tươi cho anh đó!”

Chu Tuyết Đình: “Quên rồi.”

Y đã nhận nhiều huy hiệu, huy chương vàng thời học sinh cũng không tính là gì.

Trần Vũ Trạch như không hề phát hiện ra sự lãnh đạm của y, tự mình tiếp tục hưng phấn lên, vây quanh y như con chim sơn ca líu ra líu ríu, ý đồ muốn gợi lên hồi ức của Chu Tuyết Đình.

Xướng kịch một vai một hồi, cậu ta tựa hồ như rốt cuộc cũng phát hiện ra đối phương lãnh đạm, biểu tình có chút bi thương.

“Thực xin lỗi, có phải em quá ồn ào hay không, làm anh chán ghét.” Cậu ta giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đơn thuần vô thố, “Bạn em thường xuyên nói em EQ thấp, không biết xem sắc mặt của người khác, nhưng em thực sự không hiểu.”

Chu Tuyết Đình bĩu môi, EQ cậu thấp hay không tôi không biết, nhưng cậu xác thật rất bitch.

Bị lão yêu tinh Cốc Đằng mài giũa nhiều năm như vậy, y đã sớm học được kỹ năng hỏa nhãn kim tinh.

Chút đạo hạnh này của Trần Vũ Trạch thật không đủ nhìn.

Chu Tuyết Đình không có hứng thú cùng Trần Vũ Trạch chơi trò đóng vai gia đình, đánh giá thời gian không sai biệt lắm, liền đưa người trở về.

Sắc mặt Thượng tướng Trần Dục so với ban nãy càng kém hơn, nhìn thấy y ngay cả một câu cũng không nói, mang theo con trai liền đi mất.

Chu Tuyết Lâu nhấc chén trà đãi khách lên, cả ly cả trà, toàn bộ ném vào thùng rác.

Chu Tuyết Đình khoanh tay trước ngực, mắt lạnh nhìn đại ca phát giận. Chu Tuyết Lâu từ nhỏ ổn trọng nội liễm, Thái Sơn sập trước mặt cũng có thể bình tĩnh ăn dưa.

Hiện giờ lại tức giận.

“Mẹ qua đời, có liên quan đến Trần gia?”

Chu Tuyết Lâu nhìn hoa trắng trên ngực mình: “Câu ngạn ngữ kia nói thế nào nhỉ, dưỡng phỉ tự trọng.”

Chu Tuyết Đình thầm mắng, khó trách lão cha ngay cả mặt Trần Dục cũng không gặp, ý tứ chính là sẽ không hòa giải.

“Anh để em đến đây một chuyến, chính là để em nhớ kỹ sắc mặt hôm nay của lão cẩu kia.” Chu Tuyết Lâu chỉ điểm cho em trai mình, “Thảm án lần này, người chết quá nhiều, Trần gia không thoát khỏi trách nhiệm, Trần Dục sớm hay muộn cũng sẽ tự nhận lỗi từ chức. Nói như vậy, một trăm ngàn quân đội Thiên Thú Tinh sẽ rơi vào tay ai?”

Chu Tuyết Đình hiểu rõ: “Anh có cơ hội?”

Chu Tuyết Lâu 38 tuổi, quân hàm Thiếu tướng, muốn chấp chưởng quân quyền của một tinh cầu, theo lý thuyết là còn kém một cấp bậc.

“Ngay từ đầu tất nhiên là không có khả năng là chức vị chính, nhưng chỉ cần tiêu diệt tinh tặc, thăng quan một bậc, cái mũ phó chức tự nhiên sẽ được gỡ xuống.”

Trần gia rơi đài, bên trong quân đội Thiên Thú Tinh tất nhiên sẽ thay máu, những kẻ đang dòm ngó cục thịt mỡ này không chỉ có mỗi Chu gia bọn họ.

Thế cục trước mắt hiểm ác thế nào, không ai rõ ràng hơn bản thân Trần Dục. Vừa bước xuống xe trở về nhà riêng, ông ta liền bộc phát lửa giận, thô lỗ giật hoa trắng trên ngực xuống, dùng quân ủng nghiền nát.

“Thật không biết điều!”

Trần Vũ Trạch yên lặng gỡ hoa xuống, nhặt lên đóa hóa nát bươm kia, ném vào thùng rác.

“Ba ba, ba yên tâm, trăm năm vinh quang của Trần gia tuyệt đối sẽ không đứt đoạn ở thế hệ này của chúng ta đâu!”