Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 74: Da mặt dày không biết xấu hổ, không có tiết tháo*




*tiết tháo: khí tiết vững vàng, không bị khuất phục

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Đối mặt với sát khí ngập vẻ uy hiếp của cô gái, biểu cảm của Thương.da mặt dày.Bích Lạc không chút thay đồi, rất bình tĩnh trả lời, “Ồ, đáng tiếc ghê.”

“Này!”

“Như vậy...”

“Từ từ!” cô gái bị lừa kia cuối cùng cũng đã ý thức được không ổn chỗ nào rồi, cô đưa tay ngắt lời đối phương, nói ra nghi ngờ trong lòng: “Tại sao tôi nhất định phải bồi thường cho anh?” Cái logic này có phải hơi quái quái không, bản thân cô hình như cũng đâu làm chuyện gì sai đâu?

Nghĩ như thế, Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía thanh niên với vẻ đầy nghi ngờ, chỉ thấy tên kia hiện lên biểu cảm như đang tiếc nuối, cô lập tức nổi cáu, “Hỗn đản, anh dám lừa tôi?!” một khi suy nghĩ thông suốt, giống như mở ra nắp bình nước, suy nghĩ cứ thế “róc rách” chảy xuôi ra, “Hơn nữa nói cho cùng, người sai là anh mới phải chứ, vậy mà dám lén...Lén, khụ, gì đó, còn trả đũa tôi, đúng là đáng xấu hổ, tôi khinh bỉ anh!”

“Lén hôn à?” Vị boss quân mặt dày đến độ kinh thiên động địa kia hiện lên biểu cảm có phần khó xử, trong mắt cô gái lại là vô sỉ đến đáng hận, đáng giận hơn là, anh còn dám nói, “Nhưng tôi lại cảm thấy mình rất quang minh chính đại đấy chứ, có điều cô đã quyết nói vậy...”

Hai người ngồi đối diện, cử động đột ngột của người này rất dễ khiến người kia chú ý tới, ví dụ như lúc này, ánh mắt Hạ Hoàng Tuyền không khống chế được mà rơi xuống ngón tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng của Thương Bích Lạc, ban đầu cô còn thấy nghi ngờ khó hiểu, đang nói hay lắm, mà tự nhiên cái tay chuyển động làm gì thế? Sau đó chỉ thấy ngón trỏ của anh bỗng rơi trên bờ môi nhạt màu nhưng đường cong lại tuyệt đẹp kia, nhẹ nhàng điểm điểm: “cô cũng có thể hôn trả mà.”

Khi nói chuyện, bờ môi hơi hé, không biết có phải muốn nói từ tốn hay không, mỗi một chữ giống như bồi hồi giữa răng lưỡi anh một lát mỡi chậm rãi bước ra, có lẽ do kéo dài câu chữ đã giúp bọn chúng có cơ hội làm đẹp cho bản thân, những lời này trên mặt thính giác làm người ta có cảm giác hưởng thụ cái đẹp. Thế nên, trong khoảng khắc, cô gái quên mất chuyện giải nghĩa câu chữ, cô nhìn chăm chú vào động tác điểm môi của thanh niên, đột nhiên cảm thấy nó có vẻ...Rất “tú sắc khả xan”?

*tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm

Chắc do nhận ra cô gái đang sững sờ, thanh niên cong cong khóe miệng, còn quất thêm câu càng khiến người ta điên cuồng hơn: “Tôi sẽ không phản kháng đâu.”

“...” Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền cũng ý thức được bất ổn chỗ nào, theo bản năng đưa quyền tới, trận đánh này, cô lập tức thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn, rồi sau đó cả người rơi vào trạng thái “kim cương cuồng hóa”, “anh vô vô vô vô vô sỉ! Đê tiện! Lưu manh! Khốn nạn! Ngu ngốc! Ngu ngu ngu ngu xuẩn!” Tiếp theo là một trận đánh bùm bụp tơi bời hoa lá!

“Thủ hạ lưu nhân!”

Cứ như thế, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thét chói tai, Ngôn tiểu ca đang mặc tạp dề trông có vẻ vô cùng hiền huệ gần như là trợn mắt há mồm nhìn chăm chăm vào hai người, tình huống gì đây? Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn! Vì thế, hắn kêu to ra tiếng: “Muội tử bình tĩnh, chúng ta phải bình tĩnh! Lỡ như chết người thì khó dọn xác lắm.”

Hạ Hoàng Tuyền quay đầu quát: “anh trực tiếp đem hầm cách thủy luôn!”

“Là thế nào... Ấy? Muội tử, sao mặt em đỏ thế?” Bởi vì động tác xoay người của cô gái, thanh niên thấy rất rõ gương mặt của cô.

“…anh nhìn nhầm rồi!”

“Nhưng mà…” Ngôn tiểu ca xoa xoa mắt, có hoa mắt đâu.

“Tôi! nói! anh! Nhìn! Nhầm! Rồi!”

Ngôn Tất Hành run run, ngoan ngoãn nghe lời gật đầu, “Đúng vậy, anh nhìn nhầm rồi.”

“…Hừ!” Hạ Hoàng Tuyền bỏ đi.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô gái, trông như đang nổi giận đùng đùng, thật ra lại có vài phần giống đang chạy trối chết hơn, Ngôn Tất Hành xoa xoa cằm, đi tới trước, nhìn chằm chằm vào vị nhân huynh vừa bị “lăng nhục” rồi bị ném trên đất kia, hắn lập tức 囧, cái tên đang nằm trên đất này vậy mà hướng đôi mắt thâm sâu nhìn về phía cô gái rời đi, bị đánh đến thế mà tâm trạng còn rất tốt nữa chứ, hắn không khỏi thốt lên: “Cảm giác bị đánh thế nào?”

*囧: từ này có nghĩa gốc là sáng sủa, tươi sáng. Cái này giờ được dân mạng dùng với ý nghĩa tượng hình, biến thành một emoji thể hiện tâm trạng.

“Cũng không tệ lắm.”

“…” Thế giới của người phái M là thế giới mà người bình thường không hiểu nổi! Nhưng mà…hắn nghi ngờ hỏi, “Cậu rốt cuộc đã làm gì thế?” Ánh mắt lại chuyển tới cái hố to trên bàn sách, khóe mắt Ngôn Tất Hành co giựt mãnh liệt, “Các người rốt cuộc đã chơi cái trò nguy hiểm gì đấy?”

Đối với thắc mắc của hắn, Thương Bích Lạc chỉ trả lời bằng nụ cười nhạt, tuy rằng nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm thật, đúng thực là không giống với hình thức yêu đương của nam nữ bình thường, ngược lại giống với thuần thú hơn, đáng tiếc anh không từ bỏ ngay từ hiệp đầu tiên, tới hiệp thứ hai, bản thân lao lực, trải qua trăm cay nghìn đắng, dường như cuối cùng cũng thành công sờ tới lông thú.

–– Tuy rằng…Hít-khà-zzz

anh ra tay sử dụng dị năng để chữa lành vết thương trên người.

–– Đau thật đấy.

Chạng vạng hôm sau, Tô Giác cuối cùng cũng tỉnh.

Người đầu tiên biết là Hạ Hoàng Tuyền, bởi vì cô ngồi bên giường, cơm cũng là Tô Nhất đưa tới, tên này có vẻ rất thưởng thức tay nghề của Ngôn Tất Hành, rõ ràng không cần ăn chung, nhưng lại ăn nhiều hơn tất cả mọi người.

Tuy cô biết mình co đầu rụt cổ như vậy ít nhiều có chút mùi “Lạy ông tôi ở bụi này”, nhưng cô vẫn cần một chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng, mà sau khi cẩn thận suy xét cả một ngày, kết quả làm cho cô có chút cứng họng không nói nên lời –– cô hình như có khả năng hoặc ước chừng là…

Tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng dù là nam hay nữ, đối với chuyện này đều là không thầy cũng hiểu, thích hay không thích, trái tim mình là rõ nhất, huống hồ Hạ Hoàng Tuyền luôn là người có trực giác tốt.

Cho nên, tên kia rốt cuộc có cái gì tốt?

Ngoại trừ cái mặt thì chả thấy chỗ nào tốt cả.

Trước kia là một tên tàn nhẫn độc ác không có nhân phẩm, bây giờ tuy là không có cơ hội tàn nhẫn độc ác, nhưng da mặt siêu dày, không có tiết tháo, không có giới hạn, vừa nhìn là biết không đáng tin!

Hơn nữa, tam quan của hai người khác biệt quá lớn.

nói tóm lại…cô hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ chỗ nào khiến cô yêu thích trên người tên Thương Bích Lạc này!

Chỉ là, trái tim mà chịu nghe theo lý trí thì đúng là chuyện lạ.

Phiền não phiền não phiền não phiền não phiền não phiền não!

Siêu cấp phiền não!

Nếu anh bình thường hơn một chú thì cô đã không rối rắm như vậy.

không, nên nói là, chỗ khiến cô xoắn xuýt thực sự không phải nằm ở trên kia.

Mà là, căn bản bọn họ không cùng một chiều không gian.

cô nhớ rõ mình từng nghe một câu, nội dung đại khái là như này –– “Phàn nàn chuyện người mình thích với mình không cùng lớp? không cùng khóa? không chung khu lớp học? không chung trường? không chung nội thành? không cùng thành phố? Khác quốc gia? Mấy người đúng là yếu đuối! Người tôi thích căn bản còn không cùng một chiều không gian đây này!”

Lúc ấy, Hạ Hoàng Tuyền còn cảm thấy khá buồn cười, đứa bạn bên cạnh lại nói “thảm thật”, giờ câu nói này…cô cảm thấy mình có thể hiểu một chút rồi, chỉ một chút thôi!

Dù bây giờ bởi vì nhờ “hệ thống” mà ở chung với nhau, nhưng đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ sớm hay muộn cũng phải đường ai nấy đi không phải sao? Lúc đó biết làm sao đây?

Nỗi lo lắng sâu kín của cô hình như đã truyền tới người thanh niên đang nằm tĩnh lặng kia, vì thế, lông mi anh ta run rẩy, thức tỉnh.

Vừa mở mắt ra liền thấy người con gái ngồi quỳ trên đất, hai tay yếu ớt để bên mép giường, hai mắt có chút đờ đẫn, biểu cảm trên mặt lại không ngừng thay đổi, trong đó biểu cảm ưu sầu là chiếm đa số, dường như đang gặp phải chuyện gì bối rối.

Tô Giác sững sờ, hình ảnh bây giờ giống hệt thủa bé, có một lần anh ta bị bệnh, cô hình như cũng ngồi bên mép giường như lúc này, vừa thấy anh ta tỉnh lại cô liền nhào tới ôm cổ, vừa khóc vừa kêu, “A Giác, A Giác, anh đừng chết được không?”

Bây giờ chắc không lặp lại như vậy đâu nhỉ?

Dẫu sao cũng…Trưởng thành rồi…

cô bé nho nhỏ trong trí nhớ không biết từ lúc nào đã biến thành thiếu nữ tràn đầy sức sống thanh xuân, dù gì cũng đã ba năm không gặp.

Tuy rằng lần đầu gặp lại, từ ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra cô, nhưng thời gian ba năm xa cách cũng đâu thể bỏ qua được, anh ta có thể cảm giác giữa bọn họ có một tầng ngăn cách nhàn nhạt.

nói cho cùng cũng là mình sai.

Nếu nói là thanh niên, không bằng nói “thiếu niên” Tô Giác, trong mắt anh ta lóe lên chút ảm đạm, sau đó vươn người, xoa xoa đầu cô gái, chợt đối diện với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ của cô gái.

“A Giác, anh tỉnh rồi?”

Bộ dạng cô bé khóc lóc ôm lấy mình trong trí nhớ trùng với bóng cô, rồi lại chia ra.

“anh làm sao thế?” Hạ Hoàng Tuyền cẩn thận nhìn chăm chú vào Tô Giác, có lẽ do anh hôn mê lâu lại chưa được ăn cơm nên màu da càng thêm tái nhợt, sợi tóc hơi xoăn cũng có vẻ uể oải ỉu xìu. Nếu nói anh trước kia là một chú sơn dương thuần khiết hiến tế cho Thượng Đế, vậy lúc này anh như chú dê con đáng thương, không cẩn thận mất quá nhiều máu…Phi! Ví von quái đản gì đấy!

Tóm lại, tinh thần anh ta có vẻ không tốt lắm, tâm trạng hình như cũng…rất tệ!

“không, không có gì.” Tô Giác quay sang nở nụ cười, nụ cười không chút phòng bị này càng khiến anh trông giống thiếu niên hơn, “Chỉ là di chứng do sử dụng sức mạnh trước đó thôi.”

“…À” Hạ Hoàng Tuyền cái hiểu cái không gật đầu, đúng thực là tình huống của Tô Giác khác với hai người kia, cũng không có trường hợp cụ thể nào để tiện tham khảo, lúc này, người đáng tin nhất là bản thân anh ta cũng không chừng.

“Chà, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Ánh mắt của thanh niên và cô gái đồng thời chuyển về phía cửa, Tô Nhất dựa vào cánh cửa từ lúc nào, giơ tay chào hỏi hai người họ, “Ngại quá, có phải tôi làm phiền hai người rồi không?”

Chất giọng giống y đúc, gương mặt y đúc, thân thể cũng từ một khuôn, nhưng lúc này khí chất lẫn tính cách đều trái ngược nhau, Hạ Hoàng Tuyền hết nhìn trái lại nhìn phải, phảng phất thấy có chút thần kỳ.

“Hoàng Tuyền, anh muốn nói chuyện một mình với hắn.”

“Tiểu Hoàng Tuyền, tôi có thể nói chuyện một mình với bản thể không?”

không hẹn mà gặp, trăm miệng một lời.

Hai thanh niên có cùng gương mặt non mềm giao mắt giữa không trung, dường như đang lặng lẽ giằng co chút gì đó.

Hạ Hoàng Tuyền nhạy bén phát hiện mình không thích hợp ở lại đây nữa, vì thế gật đầu bảo, “À, được.”

Theo hồ sơ không chính thức, Tô Giác có lẽ là người tỉnh lại đầu tiên, mà dù không phải thì cũng là nhóm người tỉnh lại sớm nhất. Trong ba ngày sau đó, những công dân đang hôn mê lần lượt tỉnh dậy, có một số người không có gì thay đổi, có một vài người lại bắt đầu trở nên khác với người thường.

không sai, những đứa con của nữ thần may mắn đã đủ sức để đối kháng với trật tự trước đó, địa vị thống trị tuyệt đối của quân đội bắt đầu bị lung lay mạnh, vì thế, thánh phố W một lần nữa nghênh đón đại lễ rửa tội.

[Giải quyết khủng hoảng ở thành phố W thêm lần nữa]

Dưới tình huống này, sao có thể tha cho Hạ Hoàng Tuyền được chứ?

Lời tác giả:

Gửi Boss quân, sắc dụ gì đó thật ra cũng rất hữu dụng, tuy là hậu quả hơi thảm thiết tí, nhưng xin ngài cứ tiếp tục giữ vững.

Muội tử cảm thấy thế mà mình lại đi thích cái tên khốn không biết xấu hổ này, quá mất mặt! Nhưng mà chỉ khi thật sự thích thì mới nghĩ tới chiều không gian, có điều mọi người phải tin rằng muội tử tuy hơi kiêu ngạo, nhưng một khi hiểu rõ lòng mình thì tuyệt đối không trốn tránh! cô ấy là một hán tử sắt đá!