Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 7: Giam cầm




Tóm lại là để y đi xuống trước thu hút sự chú ý của đám người trong bạch đạo đó, ta lại thừa dịp loạn trốn đây; hay là trực tiếp đi xuống, lúc bọn họ chưa kịp phản ứng trốn đây? Nhưng mà lưu lại nơi này xem trò hề của Tiển Băng Nhận cũng rất không tệ, dọc theo con đường này y đều giả bộ đại hiệp trách trời thương dân xem trò cười của ta, nay cũng coi như phong thủy xoay vần, chuyện xui xẻo cũng có lúc rơi xuống đầu y.

Có lẽ là ta mỉm cười nhìn y như thế khiến y hiểu lầm cái gì, y đột nhiên kéo cánh tay ta về phía ngực y, đôi môi ẩm nóng tiến tới bên miệng ta.

Hỏng bét, mấy ngày nay để y lôi kéo thuận tay, ngay cả tính cảnh giác cơ bản cũng đánh mất! Có điều ta cũng không phải là lúc nội lực tán loạn mặc người ta muốn làm gì thì làm, lật tay liền đánh về phía bụng dưới y. Hai người cách nhau quá gần, một chưởng này của ta chưa đến nơi đã bị y vươn tay đón lấy, nội lực giao nhau lại là cân sức ngang tài, dư lực chấn động đến mức hộp xe cũng di chuyển, đám nhân sĩ bạch đạo bên ngoài ấy càng thêm nhiệt tình tăng vọt, ta cũng nghe thấy tiếng huýt sáo rồi.

Cái tay kia của Tiển Băng Nhận giam chặt năm ngón tay ta, rất nhanh khẽ nói bên tai ta: “Bách Lý giáo chủ, lúc này ngươi giận dỗi với ta cái gì chứ? Đám người bên ngoài đó nhưng đều là người trong chính đạo, nếu biết ngươi là giáo chủ ma giáo, nhất định sẽ… Ừm, mặc dù không thể giết ngươi, nhưng cũng sẽ không cho ngươi yên.”

Đúng vậy, chính đạo ma giáo có thể nói không đội trời chung, nhưng bọn họ giết được ta sao? Nơi này có thể đánh một trận với ta chỉ có Tiển Băng Nhận, khác chẳng qua là người qua đường Giáp mà thôi, không hề có sức chiến đấu nha! Có điều độ tín nhiệm nhân phẩm của ta đối với Tiển Băng Nhận không cao, chưa biết chừng y liền muốn tung ta ra hấp dẫn thù hận, chính mình tránh được chỉ trích của mọi người, hóa giải oán niệm không được lên sàn của bọn họ.

Nhưng nếu đã không chết, khác lại sợ cái gì? Dù cho thực sự sẩy tay rơi vào trong tay đám người kia, hừ hừ, lời nói khó nghe, chung quy sẽ không lớn hơn nhục nhã mấy ngày nay chịu trong tay y. Trước mắt là cơ hội rời đi tốt nhất của ta, nếu như mất cơ hội này, hãm sâu bên trong trận địa địch, còn là không theo tình tiết chạy vào trong tay kẻ thù, tương lai sẽ vô cùng đáng lo lắng.

Trong lòng ta tự có tính toán, lá mặt lá trái nói với y: “Tiển minh chủ nói phải, bản tọa cũng không phải hạng người ham sống sợ chết, ngươi cứ nói ra thân phận của bản tọa, đến lúc đó mặc những người đó xử trí bản tọa như thế nào, bản tọa cũng tuyệt không liên lụy ngươi là được.”

Chân mày y lại nhíu chặt hơn, giả bộ đối xử chân thành nói với ta: “Bách Lý giáo chủ, chúng ta bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, ta chạy không được ngươi cũng bay không được, ngươi cần gì phải nói những lời tru tâm này chứ? Thành ý của ta đối với ngươi trời đất chứng giám, cho dù ngươi không tin, cũng không cần coi ta thành hạng tiểu nhân bán vợ cầu vinh này…”

Đợi chút, ngươi nói cái gì? Ai là vợ ngươi! Cùng với loại người này ta còn có thể lại nuốt giận ư? Nuốt vào nữa thật sự sẽ thân bại danh liệt rồi!

Ta há mồm liền muốn mắng y, ai ngờ minh chủ võ lâm không biết xấu hổ này lại dám chặn miệng lên, còn với lưỡi vào — ký ức trong thanh lâu lúc trước còn khắc thật sâu vào trong đầu ta, tính phản xạ mà toàn thân run run, xém có loại cảm giác bị dọa sợ, ngã về phía sau, ngược lại bị đè giữa y và thùng xe, tư thế càng thêm khó coi.

Ô… Giải thích không thông… Cuống lưỡi kéo đến sắp tê cứng, tên khốn này không cần thở à?

Lẽ nào lại như vậy, ta đường đường giáo chủ ma giáo sao có thể sợ y? Ta cố gắng mở miệng, đang muốn hung hăng cắn xuống cho y một bài học, ngang hông bỗng nhiên tê rần một cái, khí lực toàn thân đều giống như bị người ta rút đi, không đỡ nổi thân thể, lệch cả người trên cánh tay y. Y lúc này mới buông miệng ta ra, khóe miệng còn mang theo chỉ bạc thật dài khiến người ta mắc ói, thở hồng hộc nói với ta: “Bách Lý giáo chủ, phiền ngươi phối hợp một chút. Ta biết ngươi luôn không chịu nghe lời của ta, lúc này đơn giản dùng chút thủ đoạn, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ.”

Dứt lời lại chà nước miếng sạch sẽ trên miệng ta, từ trên người cởi xuống một cái áo choàng ngoài trùm đầu ta bao lại, đồng thời ôm ngang ta lên giống như ôm tiểu thụ, lúc này mới đá văng cửa xe.

Đám người phía dưới kia chen nhau lên, Tiển Băng Nhận lại ôm ta chặt hơn mấy phần, trước mặt mọi người cọ mấy cái bên ngoài tóc ta, liền có mấy người trong bạch đạo không biết xấu hổ sáp lên a dua nịnh hót:

“Tiển minh chủ võ công cao cường, tài hoa hơn người, anh tuấn tiêu sái, cây ngọc đón gió, xử sự công bằng, lòng dạ rộng lớn cuối cùng đã trở lại.”

“Ngươi nói sót hai câu, còn có dí dỏm hài hước, lương thiện hiền hòa đấy.”

“Tại hạ Hành Sơn phái Mạc Dương Minh nhưng ngóng trông gặp minh chủ lão nhân gia ngươi và Ngọc thần y đã lâu.”

Người phía dưới bảy miệng tám lưỡi nịnh hót, Tiển Băng Nhận không biết xấu hổ thực sự đón nhận, sau đó tựa như không biết ý đồ đến chân chính của đám người kia hào sảng cười “Có thể được các vị anh hùng tới thắm, tệ trang quả nhiên là rồng đến nhà tôm ha…”

Một câu trong cảnh còn chưa nói xong, đã có một tiếng nói ầm ầm, vừa nghe chính là người trong võ lâm không lên nổi nhân vật phụ cao cấp cao giọng hỏi: “Tiển minh chủ, trong lòng ngươi ôm chính là thần y Ngọc Lam Yên ư? Còn lấy quần áo quấn làm gì, mau để mọi người đều xem hắn trông như thế nào chứ!”

Tiển Băng Nhận từ trước đến nay nói dối không đỏ mặt, trước mặt nhiều người như vậy phát huy đến càng thêm tự nhiên lưu loát, giọng người ta còn chưa có kết thúc, y lập tức đã bịa ra lời nói dối giống y như thật ta kiếp này cũng khó theo kịp: “Ngọc thần y thân thể không tốt, không thể thấy gió, vẫn là từ ta ôm hắn hành động càng thuận tiện hơn chút. Hôm nay chư vị tề tụ tệ trang, nhưng là vì chuyện đại hội võ lâm nửa năm sau sắp tổ chức? Mọi người để bụng vì việc lớn võ lâm như vậy, tại hạ vô cùng cảm động. Ngọc thần y không phải người trong giang hồ, không tiện dính vào việc này, chờ ta bố trí ổn thoả hắn, lập tức trở về cùng các vị thương lượng chính sự!”

Đang nói chuyện bắt đầu đi về, có không ít người kêu gào xung quanh phải vén quần áo lên nhìn xem ta trông như thế nào, lại không một ai có thể tới gần y — Đám thị vệ và hạ nhân thường ngày nhìn không thấy nhưng lại đâu đâu cũng có của Phượng Hoàng sơn trang vào lúc này phát huy tác dụng, thay Tiển Băng Nhận dọn ra một đường máu, để y ôm ta vững vững vàng vàng đi tới sân sau.

Mãi sau khi đi khỏi một đoạn đường, ta còn có thể thấp thoáng nghe thấy phía sau truyền đến thảo luận của một đám lão già:

“Tiển minh chủ thật sự không trúng chiêu, ai đến vì đại hội võ lâm chứ, không phải là vì lộ khuôn mặt bên cạnh nhân vật chính ư?”

“Phải, nếu không phải là góc nhìn của tác giả đi theo tiểu thụ, chúng ta chạy tới đây chen làm gì? Cái hội rách ấy ai mở chứ, mở bao nhiêu lần không phải cũng là y làm minh chủ ư?”

“Nhưng mà ta thấy tiểu thụ này hơi bất thường nhé, dù cho che quần áo ấy à, thấy thế nào nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra quầng sáng nhân vật chính chứ?”

“Đúng là có chút… Có điều tiểu thụ của chúng ta đây là một thụ chim én nhỏ ngu ngốc, có lẽ người ta cũng không có phần mềm hack thì sao?”



Mãi đến khi Tiển Băng Nhận khóa cửa phòng lại, hai chúng ta mới cùng lúc thở phào một cái.

Nếu để những người đó túm rơi quần áo, Tiển Băng Nhận còn có thể tẩy trắng được, ta bị điểm huyệt đạo chạy không được, thì nhất định sẽ bị đám người trong bạch đạo trông mong lên sàn trông mong đến xanh mắt kia cho cực hình mười lần.

Đến bây giờ y vẫn chưa giải huyệt của ta, mà là trực tiếp đặt ta trên sập la hán, vỗ mu bàn tay ta thâm tình khẩn thiết: “Bây giờ bên ngoài đều là người trong chính đạo, ngươi ra ngoài dễ gây chuyện, tạm thời ở chỗ này yên tâm ngủ một lát đi.”

Ta cười lạnh một tiếng: “Giỏi cái người trong chính đạo, người trong chính đạo thì ra đều sở trường nịnh bợ như vậy, thấy minh chủ võ lâm việc đầu tiên chính là tâng bốc tán dương, còn có cái lệ tâng bốc, nói thiếu cũng không được. Minh chủ uy nghi như thế, ma giáo ta quả nhiên giục ngựa khó kịp.”

Y ngẩn người, dường như hơi tủi thân nhấp miệng, nhìn giấy trúc dán trên cửa sổ thở dài nói: “Ngươi xem ta thời gian lên sàn dài như vậy, tác giả có miêu tả bề ngoài của ta không? Nhân phẩm học vấn sâu hơn đương nhiên lại càng không có. Bằng hữu trên giang hồ kính ta là minh chủ, lại cho rằng ngươi là Ngọc Lam Yên, góc nhìn của tác giả sẽ đi theo ngươi, sẽ nhân cơ hội này giới thiệu thay ta, cũng không phải là cố ý nịnh nọt ta…”

Ta xoay ánh mắt xem sơn thủy khắc trên bình phong, không cãi nhau với y. Dù sao người trong võ lâm mà họp sẽ chạy đến ăn cơm, đã ăn cơm thì sẽ ăn đến bữa cơm tiếp theo, có thời gian dài như vậy ta sớm sẽ phá vỡ huyệt đạo tiêu dao rồi. Y đứng dậy, ta còn tưởng y muốn đi, đang vui mừng, tiểu tử này bỗng nhiên lại vươn tay đến trước ngực ta, theo cổ áo vuốt một mạch xuống…

Ta liền không còn quần áo nữa.

Mặc dù bây giờ là ngày tháng sáu, Giang Nam nóng đến mức người ta hận không thể lột cả tầng da, thế nhưng ta vẫn là cần một bộ quần áo có thể che thân. Y làm hỏng quần áo của ta, cực kỳ gọt mặt mũi của ma giáo ta. Nếu như có người đi vào, thấy ta đường đường ma tôn ngay cả bộ quần áo cũng không có, ta còn làm người hay không? Ta không nói hai lời muốn lột đồ của y ra mặc, nhưng ta đã quên, ta bây giờ nội lực bị phong, ngay cả đai lưng của y cũng kéo không ra…

Tiển Băng Nhận ấn chặt tay ta trên đai lưng y, bộ ngực mặc áo dài mấy lớp sa nhẹ thượng hạng kề sát, môi cũng dường như tính chuẩn, từ từ nhắm hai mắt liền dán lên miệng ta, hôn đến mức ta hết hơi, chỉ có cặp chân miễn cưỡng có thể cử động, giãy dụa tựa như con cua mới vừa vào chõ.

Hôn đến mức trước mắt ta đều biến thành màu đen, y mới bằng lòng buông, còn nói bậy bạ gì ở đằng đó: “Bách Lý giáo chủ, ngươi chớ nóng ruột. Ban ngày ban mặt thế này, chúng ta không tiện mây mưa… Thế nào cũng phải chờ Hồng Tụ xem cho ngươi đã… Ta như vậy thật ra là sợ ngươi chạy trốn, cực chẳng đã. Cũng may bình phong trên giường này dựng cao, ngươi chờ ở đây, tuyệt không có người thấy, chẳng qua là đừng ra khỏi cánh cửa này, để người ta nhìn thấy thì không tốt.”

Không tốt em gái ngươi ấy! Ngươi không xé quần áo ta cái gì cũng tốt!

Ta nếu không phải là toàn thân mềm nhũn nói không nên lời, ta sẽ mắng chết y ngay tại chỗ!

Y lúc gần đi cuốn hết tất cả đệm chăn trên giường ra ngoài, lại khóa cửa phòng, để một mình ta ôm thân thể ngồi trên giường, toàn thân cao thấp chỉ chừa một cái khố để che thân. Ta dọc theo con đường này cũng xem như chịu thiệt nhiều vô kể, sỉ nhục như thế này vẫn rất khó mà chịu đựng, gần như nhịn không được sắp rơi xuống giọt lệ nam nhi.

Nhưng ta đường đường giáo chủ ma giáo, cho dù sau lưng người ta lại há có thể rơi lệ? Chỉ có thể cắn chặt răng nuốt ngụm này xuống, trước giải huyệt đạo, chờ ngày nào đó ta trở về ma giáo, nhất định dẫn đệ tử giết về Trung Nguyên, đưa công năm này về làm y hệt — ta còn là công bốn đấy, làm việc này ta có kinh nghiệm hơn y!

Huyệt y điểm cũng không rất nặng, có lẽ là vì nơi đây nhiều nhân vật bạch đạo, không sợ ta chạy trốn. Ước chừng một canh giờ, ta sẽ giải được huyệt đạo, lấy lại được tự do. Sau khi nội lực quay lại, ta mặc kệ mọi thứ khác, lập tức mở hòm xiểng ngăn tủ trong phòng y tìm kiếm quần áo — đừng nói quần áo, bây giờ chỉ cần có một cái rèm cửa sổ ta sẽ dám kéo xuống quấn người đi trước.

Dù sao ta một công bia đỡ đạn trên người có đặc điểm gì nổi bật? Chỉ cần che mặt lại, cũng không ai biết khoác rèm cửa sổ chạy khắp mái nhà có thể là ta ha.

Trời không chiều lòng người, không, phải nói, là kẻ địch quá giảo hoạt! Gian phòng rách này lại là thư phòng của y, ngoại trừ bút mực giấy nghiên và một cái giá sách ra không có vật gì khác, kế hoạch lúc trước của ta hết sức khó thực hiện. Chẳng lẽ ta thật sự phải đợi đến buổi tối mới đi? Vậy không phải lại chờ được Tiển Băng Nhận sao? Trở lại thực sự sẽ động thủ, thứ nhất y người đông thế mạnh, thứ hai ta chỉ một cái quần lót rất ảnh hưởng tâm lý lúc đối chiến, thật sự không được.

Nếu không ta liền xé sách của y xuống, chấm chút hồ dán dính một cái áo choàng mặc trước?

Trong phòng này không có hồ dán, lấy nước thử xem đi. Dù sao không phải thư họa của ta, ta tuyệt không đau lòng, nhắm một trục cuốn thoạt nhìn khá mới trên tường liền hạ thủ, tách tranh và giấy bồi ra. Ta đang nằm bò trên giường lấy nước chấm thuốc màu đặc quét bên cạnh giấy, liền nghe ngoài cửa vang một tiếng khóa cạch, cửa bị người im lặng đẩy ra, một trận gió thổi vào trong phòng, lại là có người đến đây!