Công Bộ Thượng Thư Đối Mặt Với Việc Đoạn Tụ

Chương 12




Từng ngày trôi qua.

Không khí dần dần trở nên oi bức, những cơn mưa mùa hạ liên tục kéo đến.

Sấm chớp vang trời, sau đó, trời mưa như trút nước.

Khi cơn mưa kết thúc thì đêm cũng đã khuya.

Công bộ Thượng thư ngồi cạnh ngọn đèn, một thân một mình ở lại Công bộ.

Hắn đang tranh thủ nghỉ ngơi giữa lúc xem công văn, mắt nhìn xa xăm về phía song cửa sổ, vô cùng vắng vẻ.

Mải đến khi ánh sáng từ ngọn nến đột nhiên tắt hẳn.

Bên trong gian phòng yên lặng, không một tiếng động.

Một lát sau, bóng đen đang đứng bên cạnh cửa sổ chậm rãi tiến vào.

Lặng lẽ vỗ nhẹ vào đầu của Công bộ Thượng thư rồi thở dài: “Ôi…”.

Công bộ Thượng thư ngẩng đầu, lúc này, ánh trăng len lỏi qua cửa sổ có thể giúp hắn nhanh chóng nhận ra được người đang đứng trước mặt, gương mặt Công bộ Thượng thư vô cùng bình tĩnh: “… Hoàng Thượng”.

Hoàng đế vội vàng rút tay lại: “… hả”.

Công bộ Thượng thư: “Hoàng Thượng, đêm đã khuya như vậy, sao ngài lại đích thân đến tận đây? Hay là Hoàng Thượng có chuyện quan trọng muốn nói với thần?”.

Lúc này, sắc mặt của Hoàng đế vô cùng khó coi, ngài lên tiếng, trong giọng nói không giấu được vẻ khổ sở: “… ái khanh…”.

Công bộ Thượng thư lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng: “Thần đang lắng nghe”.

Hoàng đế khổ sở, ngài chớp mắt một cái rồi nhanh chóng lên tiếng: “Việc này… trước đây là do trẫm làm sai, về sau lại cố gắng che giấu, Yến Duy, trẫm biết là trẫm có lỗi với khanh…”.

Yên lặng.

Những giọt mưa lăn dài trên mái hiên rồi nhanh chóng rơi xuống đất, vỡ tan.

Bọt nước đầy trên mặt đất.

Công bộ Thượng thư nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, lúc này, trong đôi mắt của hắn hoàn toàn không chứa đựng chút cảm xúc nào: “…”.

Nhất thời, Hoàng đế cảm thấy vô cùng căng thẳng, cao cao tại thượng như y, lúc này, lại không biết phải giải thích với ai kia như thế nào: “Sự thật chính là như vậy, trẫm hoàn toàn không cố ý… Đêm đó, trẫm uống rất nhiều, trẫm ngàn lần sai, vạn lần sai, trẫm… thật sự… xin lỗi…”.

Công bộ Thượng thư nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế: “Chẳng phải ngươi từng nói là ngươi không thích việc nam nhân yêu nhau sao?”.

Sắc mặt Hoàng đế vô cùng khó coi: “Quả thật là trẫm đã từng nói như vậy”.

Từ nhỏ, không biết bao nhiêu lần y núp phía sau cánh cửa, tận mắt chứng kiến gương mặt cô đơn của mẫu hậu.

Tất cả đều là do một nam nhân.

Hoàng hậu không trách móc, nhưng người cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Sau khi trưởng thành, tuy là trước mặt kẻ khác, Hoàng đế luôn tỏ vẻ phóng khoáng, phong lưu, bất luận là nam nhân hay nữ tử, chỉ cần ngài thích liền thoải mái trêu đùa.

Đối với việc nam nhân yêu nhau, thật ra Hoàng đế vô cùng chán ghét, thậm chí xem thường.

Kẻ khác hoàn toàn không biết nhưng Yến Duy – bằng hữu đã lớn lên bên cạnh y lại dễ dàng nhận ra.

Cứ như vậy, mọi việc không cần giải thích vẫn được làm sáng tỏ.

Công bộ Thượng thư nhếch môi, lạnh lùng lên tiếng: “Hoàng Thượng, thời gian gần đây, trong lòng người chắc phải chịu nhiều khổ sở lắm, có đúng không?”.

Sắc mặt của Hoàng đế vô cùng khó coi: “…”.

Công bộ Thượng thư: “Nếu là như vậy, bây giờ, trong lòng thần cảm thấy rất dễ chịu”.

Sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng khó coi, sự xấu hổ, chán nản dần dần hiện rõ, thêm vào đó, lời nói của Yến Duy khiến y cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần oán giận, tất cả những thứ đó nhất thời khiến Hoàng đế không nói được lời nào.

Công bộ Thượng thư tiếp tục nói: “Dạo này, việc lén quan sát tiến độ điều tra của thần chắc cũng đã khiến ngài lo lắng, bất an không ít, trước tiên, thần xin được nhận lỗi”.

Cuối cùng, Hoàng đế thẹn quá hóa giận, ngài nhíu mày rồi khẽ quát: “Yến Duy”.

Công bộ Thượng thư giả vờ như không nghe thấy, hắn vội vàng đứng dậy, hành lễ: “Thần cảm thấy mệt, xin Hoàng Thượng cho phép thần được cáo lui”.