Shinichi tâm tình thật không tốt.
Nụ hôn đầu tiên của cậu và Ran bình thản một cách không ngờ. Cậu nghĩ đến, cho dù không kịch liệt như cùng Kuroba hôn môi, cũng ít nhất hẳn là phải triền miên như lúc hôn Heiji vậy. Nhưng là, không có, cái gì cũng không có, bình thản giống như uống một ly nước lọc.
Cậu nên suy nghĩ một chút, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề gì, hoặc là – cậu đã xảy ra vấn đề gì.
Shinichi tắm rửa xong đi ra, theo thói quen đến phòng khách nói câu ngủ ngon với hai người kia: “Tôi đi ngủ trước.”
Kuroba vẫn đang chơi game, luôn có vẻ say mê đến mức không muốn cùng người khác nói chuyện nhiều, hiện tại cũng làm bộ như không có nghe thấy.
Heiji ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”
Shinichi quay người lại trở về phòng, bỗng dưng nhận ra hình như thiếu chút gì đó, trong lòng cảm thấy một trận mất mát vô danh.
Đúng rồi, hôm nay, bọn họ đều còn không có cho cậu nụ hôn chúc ngủ ngon! Trong khoảng thời gian này, cậu đã rất quen hai người kia ôm cùng – hôn mình, nhất là buổi tối lúc cậu muốn về phòng trước, bọn họ nhất định sẽ đem cậu hôn đến toàn thân nóng lên mới bỏ qua! Thế nhưng tại sao hôm nay không có? Là đã quên sao?
Lúc này, cậu cũng mới nhớ tới, cả đêm, Kuroba cũng không có dính lên người cậu giống như bình thường, thậm chí còn không có nói với cậu quá một câu! Vừa rồi cậu bởi vì luôn mải nghĩ đến chuyện về Ran, cho nên không có chú ý tới, hiện tại để ý mới thấy quả thực như thế.
Shinichi tự nhiên cảm thấy khổ sở nói không nên lời.
Kuroba tuy rằng vừa rồi không để ý đến Shinichi, nhưng chờ sau khi Shinichi khuất bóng, liền nhìn chằm chằm vào phương hướng cậu vừa rời đi.
“Ngươi tính buông tha sao?” Heiji cũng buông quyển sách đang cầm trong tay.
Buổi chiều, Kuroba thông qua camera thu nhỏ gắn trên chân con chim bồ câu thấy được cảnh Shinichi cùng Ran Mori hôn môi. Hiện tại, quan hệ giữa Shinichi cùng Ran Mori đã minh xác, vậy… bọn họ còn có cơ hội sao?
Kuroba vùi đầu vào gối, hắn, hiện tại thực sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi! Hắn từng nghĩ đến hắn có đủ năng lực có thể đem Shinichi đoạt tới tay, cũng chưa từng có nghĩ tới sẽ thất bại, nhưng là nay Shinichi cùng Ran Mori rốt cục đã đến với nhau, mặc kệ hắn quấy nhiễu như thế nào, bọn họ vẫn là ở bên nhau! Bọn họ, là — thanh mai trúc mã! Cái loại tình cảm đã tích tụ suốt thời gian dài mới có được này, không phải thứ hắn có thể phá hư! Sau này, hắn nên làm cái gì bây giờ?! Hắn… không biết chính mình có thể thừa nhận nỗi thống khổ mất đi Shinichi hay không!
Heiji cũng khẽ thở dài, trong mắt là vô tận ảm đạm. Hắn, vẫn là không thắng nổi Ran Mori! Chính là cũng may hắn không có tận mắt chứng kiến bọn họ hôn môi, mà là nghe Kuroba thuật lại, cho nên, đả kích đối với hắn, hẳn là không có sâu như Kuroba…… phải không?!
Trong phòng khách, áp suất thấp bao phủ hai người.
Bọn họ, một tên là thám tử một kẻ là đạo tặc, cho nên bọn họ là địch nhân; Bọn họ yêu cùng một người, đều muốn đem người nọ chiếm làm của mình, cho nên bọn họ là đối thủ. Thế nhưng bọn họ đều là nhân trung chi long, ở những lĩnh vực riêng có thành tích kiêu ngạo, nhưng tại vấn đề nào đó thì lại bất lực; Bọn họ đều vì người mình yêu mà chịu dày vò, cho nên bọn họ đồng bệnh tương liên.
“Heiji, ngươi…… sẽ buông tay sao?”
……
“Không, ta sẽ không!”
………………………………………………………
Tiểu Bạch: quà mùng 1 tết nhé, chúc các nàng luôn mạnh khỏe và hạnh phúc ^^