Bữa sáng, Shinichi có chút thất thần nhìn chiếc ghế trống bên bàn ăn nguyên bản là vị trí Heiji thường ngồi. Tên Kuroba kia hiện tại đã muốn chính thức vào ở phòng của cậu, xâm chiếm giường của cậu, nhưng là Heiji lại còn chưa có trở về! Tuy rằng mỗi ngày đều có nói chuyện điện thoại với Heiji, nhưng tưởng niệm lại càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí có khi cùng Kuroba thân thiết, đầu cũng sẽ hiện lên gương mặt của Heiji! Này…… Thật sự là vô cùng không tốt!
“Honey, chẳng lẽ món trứng rán hôm nay khó ăn lắm sao?” Kuroba giả bộ oán giận, đánh gãy Shinichi ngẩn người. Hắn biết, Shinichi lại đang nghĩ tới Heiji!
“Ách?” Shinichi rốt cục chuyển đầu, nhìn về phía Kuroba.
“Em đều không có động qua một chút.” Kuroba chỉ chỉ đĩa thức ăn trước mặt Shinichi.
“Nga, tôi đang suy nghĩ chút chuyện.” Shinichi cảm thấy có lỗi nói.
“Suy nghĩ cái gì?”
“Ưm…… nghĩ……” Điều này như thế nào có thể nói cho Kuroba được!
“Nghĩ tới Heiji!” Kuroba cũng không khó xử cậu, thay cậu nói ra đáp án.
“A? Tôi……”
Kuroba thở dài: “Honey, em thật sự là làm cho ta thương tâm!”
“Kuroba, tôi…… Thực xin lỗi!” Cậu cũng biết như vậy rất không công bằng với Kuroba, nhưng, cậu chính là nhịn không được nhớ Heiji a.
“Em có biết, ta cũng không hy vọng nghe được em nói với ta ba chữ này! Quên đi, đêm qua lúc em tắm rửa, Heiji gọi điện nói hắn hôm nay trở về.”
“Thật sự?!” Shinichi lộ ra biểu tình vui sướng.
“Honey, lần đó khi ta đi tham gia hoạt động xã đoàn, em cũng mang loại vẻ mặt này sao?” Kuroba có chút ghen tuông hỏi.
“Kuroba……”
Kuroba cúi người tiến lên, hôn trụ môi Shinichi: “Em cũng là như thế này chờ ta trở lại sao……”
***
“Ta đã về!” Heiji quả nhiên đến vào buổi chiều hôm đó.
“Heiji, cậu đã trở lại!” Shinichi gắt gao ôm lấy Heiji, hung hăng hôn trụ.
“Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong rồi sao?” Heiji ở trong phòng mình sắp xếp quần áo, Shinichi đứng ở bên cạnh.
“Ừm, chỉ cần đến trường Shinichi làm thủ tục nhập giáo chính thức nữa là xong.” Heiji ngừng tay, đem Shinichi ôm lấy: “Shinichi, có nhớ tớ không?”
“Ưm!” Shinichi đỏ mặt, gật đầu. Môi Heiji lưu lại ở bên môi cậu, khi có khi không hôn lên như muốn truyền đạt bao tưởng niệm bấy lâu.
“Shinichi, em trước đi ra ngoài một chút.” Kuroba đứng ở cửa, đánh gãy không khí vô cùng thân thiết giữa hai người.
“Kuroba……” Shinichi có chút lo lắng qua lại nhìn hai người.
Heiji lại ở trên môi Shinichi lưu lại dấu vết của mình: “Cậu đi ra ngoài trước đi, yên tâm, không có việc gì!”
Sau khi Shinichi ly khai, Kuroba khóa trái cửa phòng.
“Ta biết mục đích ngươi rời đi lần này.” Không có quanh co, Kuroba trực tiếp tiến vào chủ đề: “Nhưng là không có khả năng, ta sẽ không đem Shinichi tặng cho ngươi!”
“Ta không có yêu cầu ngươi đem Shinichi tặng cho ta, ta chỉ là hy vọng hai chúng ta có thể làm cho Shinichi khoái hoạt.” Đây vẫn là lần đầu tiên hai người thảo luận chuyện này sau khi nghe Shinichi thổ lộ.
“Ta chưa từng nghĩ tới cùng ngươi chia xẻ!”
“Thực hiển nhiên, ta trước kia cũng chưa bao giờ tính tới loại khả năng này. Nhưng là, ngươi cũng đã nghe đến Shinichi nói, cậu ấy đồng thời thích cả hai chúng ta, đây là chuyện không có cách nào!” Heiji khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười.
“Điểm ấy ngươi yên tâm, ta nhất định có thể đem ngươi đuổi ra khỏi lòng Shinichi, Shinichi chỉ thuộc về một mình ta!” Kuroba cũng không nhượng bộ.
“Kuroba, đừng cố chấp như vậy! Phải biết rằng, ta trước kia cũng không dám tưởng tình cảm của mình lại được Shinichi đáp lại, nay, có thể từ trong tay Ran kéo Shinichi vào trong ***g ngực của chính mình, ta đã thật sự cảm tạ trời xanh.”
“Đó là ngươi, ta vẫn đều tin tưởng Shinichi vốn là của ta, cho nên, ta tuyệt không cho phép có kẻ xen một chân vào giữa!” Kuroba chọn mi.
“Ngươi không nhìn đến đoạn thời gian trước, Shinichi vì chuyện đồng thời thích cả hai chúng ta mà có bao nhiêu buồn rầu sao, nếu ngươi thật sự thương cậu ấy, hẳn là sẽ không làm cho cậu ấy khó xử!”
“Khi ta chiếm lĩnh toàn bộ tâm linh Shinichi, Shinichi sẽ không phải khổ sở nữa!”
Heiji thở dài: “Vậy được rồi, nếu ngươi có thể thành công đem ta đuổi ra khỏi trái tim của Shinichi, ta lập tức rời đi, tuyệt không dây dưa!”
“Lời này là thật sao?” Kuroba chờ chính là những lời này.
“Đương nhiên. Nhưng là ngươi không thể dùng ám chiêu!”
“Yên tâm, ta không phải cái loại người ti bỉ này!”
………………………………………………………
Tiểu Bạch: anh cố chấp vậy làm gì cơ chứ =.,=