Akito im lặng , ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen ảm đạm ; chậm rãi cảm thụ cái lạnh lẽo mơ hồ như có như không quẩn quanh thân thể bàn tay hơi nắm lại.
Nếu như Akito có thể nhìn thấy tử thần hẳn sẽ kinh ngạc lắm. Bởi vì hiện tại, tử thần đang đứng trước mặt anh , đối diện hai người vươn đôi bàn tay xám trắng ra khỏi lớp áo chùng đen hướng về phía anh tỏ ý hữu hảo.
Yue lạnh lùng nhìn chằm chằm tử thần trước mắt , cố ý dùng thân thể che trước mặt Akito . Tử thần nọ thấy được động tác của cô cũng không phản ứng chỉ chầm rãi thu tay về , hốc mắt tối đen tràn ra tiếc nuối . Cũng không thể trách Yue có thái độ này, bởi vì cô biết tử thần có thân thiện cỡ nào cũng chỉ là giả dối mà thôi. Hơn nữa , cô rõ ràng hơn ai hết hành động hữu hảo vừa rồi của hắn rõ ràng là đang khiêu khích cô. Con người chưa tiến vào lằn ranh sinh tử không có khả năng thấy được thần chết. Nhưng nếu thần chết muốn cho ai đó nhìn thấy mình điều đó cũng không phải là không có khả năng. Chỉ có điều...dương thọ của người kia sẽ giảm từng ngày , tên của người đó sẽ dần dần in đậm trong sổ tử thần cho tới khi triệt để chết đi.
Ngoài ra...tử thần còn là tâm bệnh của Yue. Bọn họ....đã cướp đi người quan trọng nhất , người duy nhất cho cô biết thế nào là ấm áp trong quá khứ. Cho dù cái chết của người đó là do định mệnh sắp đặt , tử thần chỉ làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình nhưng cô không thể ngăn bản thân giận chó đánh mèo, không thể ngăn bản thân ngừng căm hận họ. Có lẽ, từ giây phút cô chào đời vận mệnh của cô cùng tử thần đã giao nhau như thể chẳng có cách nào tách rời được. Bọn họ ...thu thập linh hồn, còn cô....chính là kẻ gieo rắc nỗi đau cùng hủy diệt.
Bởi vì đôi mắt Yue đột nhiên trở nên đau thương và xa xăm lạ lùng , Akito không hiểu sao chỉ thấy trong lòng giống như bị ai đó gõ mạnh vào, rất thống khổ. Anh kìm lòng không được vươn tay che đi đôi mắt cô , thanh âm trầm trầm khàn khàn thêm vài tia run rẩy. Anh không rõ mình bị làm sao vậy chỉ biết rằng từ sâu thẳm tâm hồn anh không muốn nhìn thấy đôi mắt lắng đọng bi ai của cô. Có thứ gì đó muốn phá tan lồng ngực mà ra lại bị anh cương ngạnh áp xuống. Đau mà chẳng thể thốt ra thành lời.
Yue dường như bị hành động của anh đánh thức bừng tỉnh khỏi mông lung ưu thương trong tiềm thức, ánh nhìn của cô về phía tử thần càng thêm bất thiện. Gợi nhớ quá khứ đau thương của người khác...tử thần tọc mạch thật sự khiến người ta giận sôi. Hít sâu một hơi bình ổn lại lửa giận trong lòng Yue lạnh lùng mở miệng
"Ngươi muốn hỏi cái gì? Thực hiếm thấy có chuyện mà tử thần không biết trước không phải sao?"
Tử thần nghe vậy cười đến run cả người, lớp xương trắng phía trong áo chùng lạo xạo từng tiếng giống như muốn xé nát màng nhĩ của từng người , liêm đao trắng bạc ánh lên những đường lạnh lẽo cũng run rẩy theo dường như phải chịu lực đè nén không nhẹ .
[Những chuyện đang xảy ra hiện tại chẳng phải ngươi mới là người biết rõ ràng nhất à? Biết trước cái chết, nhìn thấy cách mà con người ra đi . Thân xác tiêu tán bởi vì ngọn lửa tham vọng cắn nuốt hết thảy. Ngươi đã nhìn thấu tất cả , so với ngươi tử thần bọn ta chỉ được báo trước thời gian tử vong và nguyên nhân dẫn tới cái chết . Ngươi nói vậy chẳng phải là đang chê cười chúng ta sao?]
Yue nghiến răng không tìm được lời phản bác chỉ có thể đè ép sự tức giận của mình. Cô biết, cho dù tức giận cỡ nào bản thân cô cũng không thể lao lên mà giết chết tử thần được.
A! Thật đúng là châm chọc. Cô cùng tộc loại của mình có thể nhìn thấu được ý trời , nhìn thấu được tương lai . Thế nhưng, ngoài sự nguyền rủa truyền đời đó lại chẳng có một thứ gì để sinh tồn , để phản kháng . Rút cuộc, nhiệm vụ của tộc loại cô là gì?! Là ngày đêm nhìn được tương lai, ngày đêm đoán được ý trời .Từng giờ từng phút nhìn con người dần dần biến mất , nhìn từng người đi vào luân hồi hủy diệt. Ngay cả trong mộng cảnh cũng chẳng được an bình ư? Đến tột cùng thần sáng thế đã phẫn hận tộc loại của cô tới mức nào đây?
Tử thần phải mất một lúc mới hoà hoãn được , hắn mím môi ngăn chặn tiếng cười trầm đục trong cuống họng rút cuộc vẫn nhịn không được hỏi
[Ta không hiểu người châm lửa nhảy xuống nước không phải là Katagiri Maho tại sao cái xác lại là của cô ta? Hơn nữa linh hồn của cô ta đã biến đâu mất rồi ?]
Yue kinh ngạc mà cười , cười tới mức thiếu chút nữa chảy ra nước mắt, cười tới mức khiến Akito cùng Conan nãy giờ nấp ở gần đó cũng hãi hùng nhịn không được chà xát cánh tay.
"Ngươi cùng một người bị teo nhỏ lại nên não ngươi cũng héo rút rồi sao? A~ ta đã quên, tử thần các người vốn chẳng còn não nữa nhỉ? Năm xưa chẳng phải chính các người cũng đã từng làm thất lạc hồn phách của một người hay sao? Nay thất lạc thêm một linh hồn cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì."
Tử thần nhíu mày , hắn ta đương nhiên hiểu được lời Yue nói. Trong quá khứ , quả thật tử thần giới đã phạm phải vài sai lầm khiến cho linh hồn một người lạc mất trong thời không hư vô. Mà linh hồn kia vô cùng quan trọng đối với cô gái này.
Năm đó, tử thần giới xảy ra hỗn loạn, rất nhiều tử thần đột nhiên mất đi lý trí , điên cuồng tàn sát con người đánh cắp linh hồn . Trong trận chiến cuối cùng, tuy tử thần giới thành công dẹp bỏ nội loạn lại khiến cho rất nhiều linh hồn trôi dạt vào thời không hư vô vĩnh viễn không thể chuyển thế. Trong số những linh hồn không may đó , có một hồn phách vô cùng đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi thần tử * phải đích thân dùng thần cách dung hợp linh hồn từ bỏ năng lực cùng địa vị hoá thân và chuyển thế để tránh vận mệnh sau này bị ảnh hưởng. Linh hồn đó.....cường đại, nguy hiểm nhưng lại không thể thiếu được.
Tử thần trầm ngâm không nói gì , không để ý lời Yue châm chọc chỉ im lặng chờ câu trả lời.
Yue cũng chán trào phúng tử thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn thi thể Katagiri vừa được đưa lên xe nói
"Vốn dĩ người chết là Katagiri. Linh hồn cô ta đã bị thần chết khác thu đi rồi. Quá lâu không trở lại tử thần giới ngươi đã quên trên đời này không chỉ có một tử thần sao?"
Tử thần nhíu mày, giở sổ tử thần trong tay. Chỉ thấy phía sau tên người chết xuất hiện thêm một hàng danh tự mờ ảo thuộc riêng về tử thần.
"Nhiệm vụ chính của ngươi nếu ta đoán không sai chính là trông chừng thằng nhóc kia thuận tiện thu thập linh hồn quanh nó. Ta chỉ muốn nói một điều , trên đời này không chỉ có một mình Kudo Shinichi!"
Tử thần âm u nhìn Yue , hai hốc mắt tối om trống rỗng nhìn không ra hỉ nộ. Bọn họ cứ giằng co như vậy dưới cơn mưa và tiết trời lạnh buốt ; rất lâu sau tử thần mới chậm rãi lên tiếng.
[Linh hồn tử thần của Hattori Heiji đã suy yếu tới mức ta không nhận ra được nữa, ngay cả khí tức của tử thần trông coi cậu ta cũng vậy.]
Yue hừ lạnh
"Nếu không phải thằng nhóc ngươi quản đi cùng Hattori Heiji , vụ án ngày hôm nay cũng không xảy ra nghiêm trọng tới mức này."
Tử thần Khanh khách cười , xương cốt lại rung lên lạo xạo. Yue phát ngán nhìn ông ta ; thực sự rất muốn hỏi ra ông ta tiếp tục cười như thế xương cốt có nát vụn trực tiếp biến thành tro bụi trước mắt cô không.
[Nếu không có ta xuất hiện chuyện này vẫn sẽ xảy ra , ngươi không phải rõ ràng hơn ai hết à? Đừng có đổ lỗi cho ta cùng với tiểu chủ nhân.]
Yue không hờn giận lạnh lùng nhìn tử thần gằn giọng
"Ngươi không đi tìm thằng nhóc đó? Muốn nó chạy khắp nơi gây họa nữa sao?"
Akito nãy giờ không lên tiếng lúc ấy mới vỗ nhẹ bờ vai cô , Yue quay lại nhìn anh, đôi mắt hổ phách tràn ngập dịu dàng cùng ấm áp từng chút, từng chút đè xuống lửa giận đang muốn bùng phát trong lòng cô. Yue hít một hơi, không khí lạnh tràn đầy buồng phổi cùng với mùi hương nhè nhẹ quen thuộc từ thân thể anh. Cô xoay người, ôm lấy Akito vùi đầu vào lòng anh không thèm nhìn tới tử thần vẫn đang lơ lửng trước mặt họ . Tử thần tràn ngập trêu tức nhìn xuống cười một tiếng.
[Chậc. Bị chặn đến gắt gao nhỉ? Không hổ là phong ấn cường đại nhất thế giới này. Nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi một điều Yue. Ngươi đang lợi dụng lỗ hổng từ năng lực của bản thân mà giúp đỡ những người này. Rắc rối sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Hậu quả thế nào ngươi hẳn là rõ ràng!]
Yue không phản bác , tử thần thấy vậy liền tiếp tục thao thao bất tuyệt .
[Giao tình của tử thần giới đối với Thiên nhân tộc không sâu. Nhưng tốt xấu gì trước đây chúng ta đã phạm sai lầm , mà ngươi là một tồn tại đặc biệt cho nên chúng ta không thể không nhắc nhở ngươi.]
Yue cười nhạt một tiếng không phản ứng bởi vì những lời đó quả thực không sai. Cô đang lợi dụng chỗ hổng của năng lực mà giúp Akito cùng mọi người. Nhưng thế thì sao? Cô muốn sự trừng phạt tới nhanh một chút. Đau khổ ngần ấy năm thêm một chút nữa cũng đâu thấm gì? Chỉ là......tiếc nuối...thôi?!
Yue âm thầm cười khổ, làm sao cô không nghe ra sự chua sót trong lời nói của tử thần cơ chứ. Cô là một tồn tại đặc biệt , đi ngược lại với ý định của thần sáng thế . Một nửa dòng máu là thần nhưng chung quy lại vẫn chỉ là một nửa thôi. Thiên nhân tộc đã sớm không dùng thân phận con người tồn tại. Họ là bán thần mỗi người có một phương thức đoán được ý trời khác nhau. Còn cô, cô không chỉ mang dòng máu Thiên nhân tộc , cô còn mang một lời nguyền truyền đời : đôi mắt tử vong- đôi mắt của ác quỷ. Cỡ nào châm chọc đúng không? Xác thịt, máu tươi thanh tẩy mọi ma chướng , còn đôi mắt lại thuộc về ma quỷ. Cô....nghịch thiên mà tồn tại . Cũng vì thế mà quỷ khí , ma vật trong cấm địa lại tìm mọi cách để cắn nuốt cô. Hấp thu nguyền rủa , hủy diệt dòng máu Thiên nhân cuối cùng.
Kỳ thực, đưa cô tới thế giới này cũng là một cách để ngăn chặn thảm kịch xấu nhất có thể xảy ra ở các chiều không gian khác a.
Cuộc gặp mặt lần này tan rã trong không khí trầm lặng như vậy. Trước khi biến mất, tử thần vẫn không quên chọc ghẹo
[Hattori Heiji hình như đã gặp phải phiền phức lớn rồi , hai người các ngươi vẫn còn ở đây muốn đưa tiễn ta sao?]
Yue nhíu mày kéo Akito rời khỏi đó , hoàn toàn không chú ý tới Conan chật vật từ phía sau lưng họ đi ra.
Conan sắc mặt tái lại , một lần nữa đứng vào vị trí mà Yue vừa đứng ngửa cổ nhìn lên đen thẳm thiên không . Ngoại trừ mây đen vần vũ cùng vài tia chớp chợt loé chợt tắt hoàn toàn không nhìn ra thứ gì nữa . Tay Conan vô thức nắm lại thành quyền trong lòng biển cuộn sóng gầm nghi hoặc cùng sợ hãi.
Cậu nghe được tên của chính mình từ miệng Akari Yue. Không phải Conan Edogawa mà là Kudo Shinichi. Từ sâu thẳm trong tiềm thức cậu chắc chắn chưa từng gặp Akari Yue. Nhưng tại sao cô ta lại biết cậu? Trên đời này không chỉ có một mình Kudo Shinichi là có ý tứ gì? Cô ta đang nói chuyện với ai? Đến tột cùng là sao thế này ? Cậu không muốn suy nghĩ nữa. Cậu nhất định phải hỏi Hattori Heiji cho ra lẽ. Cứ tiếp tục cậu sẽ bị bức phát điên mất.
Cách đó không xa, Hattori Heiji quả thực rơi vào rắc rối khá nghiêm trọng. Khi Yue cùng Akito chạy tới đã thấy Hattori Heiji ngã ngồi trên mặt đấy , trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng với không cam lòng.
"Sao bố lại đánh con?"
Hattori Heiji nhịn không được lớn tiếng hỏi . Kazuha , Ran cùng một đám người ở đó cũng bị hành động bất ngờ của Hattori Heizo doạ ngây người hoàn toàn không kịp phản ứng. Cuối cùng vẫn là Akito không bị ảnh hưởng bởi uy áp từ cha mình thở dài kéo Hattori Heiji đứng lên. Hattori Heizo liếc mắt nhìn anh không phản ứng gì. Hattori Heiji hiển nhiên rất phẫn nộ cũng không hiểu lý do cha mình đột ngột ra tay
"Con không hiểu con có lỗi gì chứ? "
Hattori Heizo âm trầm nhìn cậu , lạnh lùng giải thích
"Cái tội ăn nói lung tung phát ngôn bừa bãi vô căn cứ đáng đánh. Để khẳng định một vụ án giết người cần có quá trình điều tra kỹ lưỡng ; tuyệt đối tránh những giả định mơ hồ vô căn cứ. Anh trai con còn chưa dám phán định vụ án này , còn có thanh tra Otaki ở đây con có lý do gì để khẳng định đây là vụ án giết người? Chỉ dựa vào việc con là một thám tử? Đúng là hồ đồ!"
Chú Mori thấy tình hình căng thẳng cũng chột dạ vì nguyên nhân cái chết mà mình vừa phán định lúc trước chỉ có thể cười hoà giải.
"Ông anh nóng tính quá. Dù sao thằng bé cũng có ý tốt nhiệt tình phá án...."
Chú Mori còn chưa nói hết câu, Hattori Heizo đã không nể tình hừ lạnh
"Phá án? Bọn con nít thò lò mũi xanh này phá đám thì giỏi chứ phá án cái nỗi gì? Tôi là cha Hattori nên biết rõ tính nó. Một thằng nhóc vụng về bộp chộp , đụng vào việc gì là hỏng việc đó. Đã thế còn thích lên mặt ta đây coi thường thiên hạ . Cũng may ở đây là , cảnh sát đều quen mặt nó nếu ở nơi khác không biết đã bị giáo huấn bao nhiêu lần rồi. Tội danh làm loạn hiện trường nói nhẹ cũng có thể bỏ qua , nặng liền trực tiếp tạm giam được rồi. Đúng là không biết phải trái. Akito . Cấm không được cho nó tham gia các vụ trọng án rõ chưa?"
Akito cười khổ gật đầu. Hattori Heizo dường như còn cảm thấy chưa đủ nhìn thoáng qua Hattori Heiji gằn giọng
"Còn cậu thám tử nghiệp dư kia . Đừng có quên cuối năm phải thi tốt nghiệp đấy. Để thời gian mà lo học hành có ích hơn là lê la mấy chốn hiện trường này."
Cao uỷ Toyama thấy Hattori Heiji bị mắng trước mặt bao người có chút không đành lòng vì vậy lên tiếng khuyên nhủ
"Thôi nào sếp, tôi nghe nói thành tích cậu nhóc tốt lắm mà."
Chỉ thấy Hattori Heizo nhàn nhạt nhìn sang
"Anh thì biết cái gì mà nói chứ? Còn đứng đấy ăn vạ nữa à? Mau biến đi cho người khác làm việc ."
Hattori Heiji tay xiết chặt lại run rẩy vì phẫn nộ. Cha cư nhiên đánh cậu giữa chốn đông người thậm chí ngay cả mặt mũi cậu cũng vứt , nói cậu không coi ai ra gì mà làm bậy. Trên thực tế , cậu chỉ là không tin tưởng hai vụ án mạng này là tự sát mà thôi. Cậu muốn tìm ra chân tướng, muốn tìm ra bằng chứng chứng Minh bản thân không phải con nít ; cậu muốn đứng ngang hàng với anh trai, muốn phá án có gì là sai trái? Phá án là niềm đam mê của cậu , cậu làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được? Cậu phải chứng Minh cho cha thấy cậu đã trưởng thành rồi , có thể cùng mọi người duy trì trị an thành phố này vậy thôi.
"Này. Bình tĩnh một chút đi . Cái tính bốc đồng này của em bao giờ mới có thể thay đổi?"
Akito giữ chặt bả vai cậu nói nhỏ . Phẫn nộ trong lòng Hattori Heiji cũng bởi một câu nói này của anh mà vơi đi không ít.
"Cha tuy nói có chút quá nhưng không phải là không có đạo lý. Phá án không phải nói muốn phá là phá được . Nơi này đâu đâu cũng là cảnh sát , họ có kinh nghiệm cùng nghiệp vụ bài bản đâu tới lượt em nhúng tay vào? Hơn nữa, đưa ra suy đoán bộp chộp như vậy có thể ảnh hưởng tới suy luận của người khác."
"Nhưng ..."
Hattori Heiji không cam lòng lên tiếng lại bị Akito đẩy trở về
"Có những chuyện tạm thời chưa thể tiết lộ cho em được. Nhưng em phải hiểu cha làm gì cũng có mục đích cả. Đi thay quần áo đi Heiji ."