[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 59: Say rượu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

152b0fc31f8a519183420129354

Gin bây giờ là người gần gũi với tử thần nhất.

~~~~~~~~~~~~~~

“Cheers!” Vermouth thân mặc bộ đồ da màu đen, ngồi ở trước quán bar lộ thiên gần rìa đường, khí chất cùng bộ quần áo như muốn đem bản thân ẩn nấp bên trong đêm tối vô tận.

Miyano Shiho cùng Vermouth chạm cốc, chất lỏng màu đỏ dọc theo vành ly trượt vào bên trong đôi môi hé mở, đôi môi ban đầu còn đang trắng xám trở nên hồng hào đầy ngon miệng.

“Ngày hôm nay hợp tác vui vẻ.” Vermouth khẽ cười nói, nếu lúc đó ả không làm hỏng diều lượn của đạo chích Kid giấu ở tầng thượng, thì sự tình sẽ không trở nên thú vị đến như vậy.

“Chuyện sau đó đừng tìm tôi làm phần kết.” Miyano Shiho cũng không thừa nhận mình và người phụ nữ Vermouth này có quan hệ hợp tác, một cú điện thoại đột ngột kia lại để cô giựt giây Kudo, xử lý hiện trường, không hề có khúc nhạc dạo đầu.

Vermouth lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “A, cô không mong chờ mong sao?”

“Mong chờ cái gì?” Miyano Shiho bình tĩnh nhìn Vermouth, đối với cái đề tài này cũng không phải cảm thấy rất hứng thú.

“Không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy nha.” Vermouth chậm rãi vuốt dọc theo ly có chân, lời nói ý vị sâu xa cảm khái.

“Gin sẽ đáp ứng cùng một người kết hôn, chị gái mà nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay chắc chắn sẽ bật cười.” Miyano Shiho sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ lại trước đây thật lâu chị gái thường xuyên nói cái tên Gin này chính là một khối băng toàn thân đen kịt sẽ cô đơn đến hết đời, cho dù là sắt nóng cũng không có cách nào hòa tan được hắn.

“Ôi chao, không nghĩ tới Gin đã tu thành chính quả rồi, chị gái tôi đây vẫn cứ cô đơn một mình.” Vermouth lập tức thay đổi thành ngữ điệu nhẹ nhàng, phảng phất như vẻ nghiêm nghị lúc trước chỉ là ảo giác của Miyano Shiho.

“......” Miyano Shiho đè nén kích động muốn đánh người, cùng ở cạnh loại người như Vermouth thì không thể quá nghiêm túc.

“Nói đến Gin cùng danh hiệu của anh ta quả thật vô cùng xứng đôi, Gin là một loại rượu bởi vì máu tanh mà nổi danh trên đời, được các binh sĩ trong cuộc Chiến tranh Thế giới thứ II cực kỳ yêu thích...... Lúc Boss lần đầu gặp Gin, liền phảng phất như nhìn thấy bố của Gin, người đàn ông đó vào mọi lúc đều duy trì cảnh giác cùng động tác nhanh nhẹn, chưa bao giờ dây dưa dài dòng, vĩnh viễn đều đặt mệnh lệnh lên hàng đầu, thà giết lầm 1000 còn hơn bỏ sót người sống. Mà Gin so với bố anh ta có thêm một phần cẩn thận, kế hoạch luôn luôn kín đáo khiến anh ta đều ra tay trước kẻ thù, đâm con dao vào trái tim hắn, cho dù là hoài nghi cực nhỏ cũng phải phóng to đến vô hạn, việc này khiến cho anh ta vĩnh viễn nằm ở thế bất bại.” Đôi mắt màu tím lam của Vermouth lúc nói đến bố của Gin liền sượt qua một tia sáng, tựa hồ thật sự quen biết bố của Gin.

Mặt Miyano Shiho không chút cảm xúc nhổ ra một bãi nước bọt nói: “Vô luận là như thế nào, Gin bây giờ là người gần gũi với tử thần nhất.”

“......” Vermouth sửng sốt một giây sau mới phản ứng lại được, “Sherry, nguyên lai cô cũng biết cười gằn nha.”

“Bóng tối không có cách nào bao phủ ánh sáng, càng đến gần trái lại sẽ càng bị tổn thương. Trải qua chuyện náo nhiệt ngày hôm nay, quan hệ của Gin cùng Kudo sẽ không thể giấu diếm khỏi con mắt của một số người có dụng tâm, rất nhanh rồi bọn họ sẽ ý thức được chỉ cần nhìn chằm chằm vào Kudo, Gin liền không có chỗ che thân.” Người đầu tiên Miyano Shiho nghĩ đến đầu chính là người đã từng là bạn trai của chị gái mình, Akai Shuichi, anh ta chẳng mấy chốc sẽ luôn theo dõi Kudo.

“Sherry, Gin chính là ‘dân thường‘ đó.” Hai chữ ‘dân thường‘ Vermouth càng thêm nhấn mạnh ngữ điệu, cảnh sát muốn điều tra về Gin từ rất lâu rồi.

Rừ rừ rừ——

Miyano Shiho liếc nhìn điện thoại di động đặt trên quầy bar, điện thoại di động của cô không có động tĩnh gì nằm trên mặt bàn.

Vermouth lúc này mới lười biếng lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy trên màn hình báo tên Robert.

“A, tôi quên mất người anh trai kết nghĩa của Gin.” Vermouth nhìn thời gian hiện trên màn hình điện thoại di động một chút, giống như vừa mới nhớ tới chuyện gì đó liền thở dài nói, “Chuyện này cũng nên kết thúc rồi, tôi đi trước, Sherry.”

Người anh trai kết nghĩa trong lời nói chính là Robert.

Nói xong Vermouth liền ném điện thoại di động của mình vào trong ly rượu, tiêu sái quay người rời đi, mái tóc dài mềm mại vẽ ra trên không trung một đường cong đẹp đẽ.

“Vermouth, cô có hối hận không?” Miyano Shiho cảm thụ lấy sợi tóc lạnh lẽo xẹt qua gò má của mình, trong lòng dâng lên một loại tâm tình khó tả, không tự chủ mà hỏi ra lời.

Vermouth ngồi lên chiếc mô tô đỏ dựng ngay cạnh hàng rào trúc bên ngoài quán bar lộ thiên, cầm trong tay mũ bảo hiểm đen, cách năm mét lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Miyano Shiho, đối thủ quật cường khiến người ta căm giận này ngày hôm nay cũng rất khó vượt mặt.

“Sherry, tôi không hối hận vì đã từng yêu Gin, chỉ là có chút hối tiếc người cuối cùng vẫn không thuộc về ‘chúng ta‘.” Vermouth đội mũ bảo hiểm lên, nổ máy nhanh chóng phóng xe đi.

Miyano Shiho tự giễu nhếch một bên khóe môi, vừa mới bắt đầu liền biết người đàn ông này sẽ không thuộc về mình, vậy mà còn phóng túng bản thân đi yêu, ả ta đúng là cố chấp.

Kỳ thực ngoại trừ Gin, Vermouth cũng giống như tên gọi của rượu, chỉ có khi tinh tế thưởng thức mới có thể cảm nhận ra rằng đằng sau vị cay đắng này mang theo hương vị ngọt ngào đến vô tận, người phụ nữ vĩnh viễn bị sương mù bao phủ cũng cần phải tinh tế tìm hiểu.

“Shiho, cậu tại sao lại ở đây?” Một bàn tay vỗ vỗ vai Shiho, sau đó thanh âm của Shinichi vang lên.

“Chúc mừng tên thám tử nào đó đại náo thành công lễ cưới của Kid.” Miyano Shiho không chút lưu tình rũ bỏ tay Shinichi, Kudo lại không tim không phổi mang Gin đến trước mặt cô.

“Ha ha, tôi không phải cố ý.” Shinichi sờ sờ sau gáy của mình, Shiho thực sự không cho cậu chút mặt mũi nào cả.

“Một người?” Tầm mắt Gin rơi vào một ly rượu Sherry khác gần đó, một chiếc điện thoại di động đang ngâm mình bên trong ly rượu, mặt ngoài chiếc điện thoại di động vẫn còn ngưng kết bọt khí, hẳn là mới vừa ném vào trong rượu không lâu.

“Chỉ là có người làm hỏng một số thứ nên phải rời đi...... Hai người không đi tân hôn, lại ở đây hóng gió đêm?” Miyano Shiho nói sang chuyện khác, khứu giác của Gin nhận ra được Vermouth sao?

“Mới vừa tham gia lễ cưới của Kuroba xong liền gọi điện thoại cho Vodka, nhưng Vodka lại tắt máy, Gin lại không muốn ngồi taxi.” Shinichi bất đắc dĩ trả lời, điện thoại di động của Vodka luôn luôn mở máy, ngày hôm nay lại gọi không thông, trong nháy mắt đó sắc mặt của Gin hoàn toàn biến đen.

Lúc này Vodka đang ở trong tiệm sửa xe cầm súng máy chỉ vào ông chủ tiệm, sai khiến nhân viên cửa hàng sửa chữa lại chiếc Porsche cổ của Gin trở về nguyên dạng.

Nhân viên cửa hàng dưới sự uy hiếp của súng máy liền lo lắng thấp thỏm, chỉ lo một tay run mà rạch ra một vết xước trên Porsche cổ thì sẽ bị người này diệt khẩu.

Đại tẩu vừa mới gọi điện thoại cho y, đại ca khẳng định đã đoạt lại được đại tẩu rồi, y mà không sửa lại xe Porsche cổ thật tốt thì không dám xuất hiện ở trước mặt đại ca.

“Uống cùng với tôi hai ly đi.” Miyano Shiho không để ý tới vẻ mặt âm trầm của Gin, kéo Shinichi ngồi vào trước quầy bar.

Shinichi thấy tâm tình Shiho có chút hạ xuống, huống chi buổi tối mà đem một cô gái bỏ ở đầu đường cũng không phải quá tốt.

Đáng tiếc tửu lượng của Shinichi...... Mới một ly vào bụng đã ngất xỉu, ôm lấy cánh tay Gin sống chết cũng không chịu buông.

“Hai người đi đi.” Miyano Shiho lộ ra đôi mắt hình bán nguyệt, biểu thị bản thân khinh bỉ đối với Kudo đã say thành bùn nhão cùng Gin ngàn ly không say.

“Cô cùng Vermouth bày trò gì.” Gin nhận ra chiếc điện thoại di động này là của Vermouth, Sherry mới vừa gặp mặt Vermouth.

“Bất luận chúng ta bày trò gì, thì thành quả cũng đã bị anh hái.” Miyano Shiho nhìn Shinichi có ý riêng, cô sở dĩ cùng kẻ thù hợp tác, chỉ là vì một tên ngu ngốc nào đó mà thôi.

Gin nắm chặt hai tay tác quai tác quái của Shinichi, trầm thấp hừ nói: “Hừ, cô cùng ả phụ nữ kia học xấu.”

“Gin, anh đã quên rồi à? Tôi cuối cùng vẫn là một con sói.” Miyano Shiho nhớ tới rất lâu trước đây Gin đã từng nói với cô —— Chỉ có mỗi khi gặp đêm trăng tròn, vào lúc trời quang mây đen, mới có thể phân biệt rõ cô đến tột cùng là một con chó nuôi trung thành, hay là một con sói nuôi không quen biết.

Gin ý tứ không rõ, nở nụ cười một tiếng: “Sherry, ta thả cô đi là bởi vì cô không đáng để ta nuôi dưỡng.”

“Chị gái tôi thì sao?”  Năm ngón tay Miyano Shiho siết chặt thành ly, nín thở chờ đợi Gin trả lời.

“Ả phụ nữ ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn nhất định phải trả cái giá thật lớn, mà cô ta mãi mãi cũng không đủ thông minh.” Ngữ khí của Gin khi nhắc đến Miyano Akemi vô cùng xem thường, “Cô ta cho rằng có thể giúp cô cùng Rye triệt để thoát ly khỏi tổ chức, cho dù cô cùng Rye bây giờ có thể làm việc cho FBI, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của tổ chức.”

“Đối xử tàn nhẫn mà không quan tâm đến ai, anh chính là ác ma.” Miyano Shiho không phải đang lên án Gin, mà là đang thuật lại sự thực, cô biết thủ phạm đã giết chết chị gái Miyano Akemi của cô là người cầm đầu Tổ chức Áo đen, Gin chỉ là người trực tiếp chấp hành, cô hận Gin, nhưng càng hận Tổ chức Áo đen hơn. Nhưng hiện tại Tổ chức Áo đen đã cùng Gin hòa làm một thể, dần dần cô không biết mình nên hận bên nào hơn.

“Cô cũng giống vậy.” Gin ôm lấy Shinichi, từng bước từng bước vững vàng rời khỏi quán bar, đèn đường buổi tối đem bóng hai người giao thành một thể, càng kéo càng dài.

Miyano Shiho nhìn Gin lấy tư thế ôm công chúa mà bế Shinichi, đáy lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, tâm tình thoáng qua lại lắng xuống, cô ngày hôm nay rốt cục cũng có thể cùng Haibara Ai triệt để cáo biệt.

—— Kudo, cậu nhất định phải sống hạnh phúc.

“A, là ai vậy, mau bỏ tôi xuống.” Hai gò má Shinichi đỏ chót, trong lúc mơ mơ hồ hồ có cảm giác có người ôm mình, liền theo bản năng giãy giụa.

Gin ôm chặt cả người Shinichi đang lộ ra hơi thở không an phận, để ngăn ngừa bản thân không kiềm chế được mà ném tên tiểu quỷ này vào đống rác.

“Xuỵt, đừng nói, để tôi tự đoán.” Bản năng thám tử của Shinichi lại bộc phát, nằm trong lồng ngực Gin sờ loạn khắp nơi.

Gin bắt lấy ‘móng vuốt‘ đang xằng bậy của Shinichi, trong lòng suy nghĩ tiểu quỷ này sau khi say rượu sao lại đáng ghét và khó dạy thế này, sau đó liền quyết định tuyệt đối không cho thối tiểu quỷ uống rượu nữa.

“Dáng người thật đẹp, không giống như là người châu Á...... Ừ, tóc dài như vậy, là phụ nữ Châu Âu sao?” Shinichi nói qua liền áp người đến cổ Gin ngửi một cái, nhất thời liền lập tức rút đầu về.

Sắc mặt Gin đã triệt để biến đen, tiểu quỷ dám xem hắn là phụ nữ, hơn nữa còn không hề phòng bị mà cùng một người phụ nữ thân mật đến như vậy.

“Trên người có mùi thuốc lá, anh không phải phụ nữ, anh là lão già!” Shinichi rốt cục cũng nhận ra Gin, nhưng lại đem lời trong lòng của mình nói thẳng ra.

Gin buông tay thả Shinichi rơi xuống mặt đất, cái mông Shinichi tiếp đất liền ngã chổng vó, đau đến mức cậu hừ ra một tiếng.

“Gin, đau chết tôi rồi, nhanh ôm tôi lên.” Shinichi trực tiếp vô lại co người trên mặt đất, mở ra hai tay hướng về phía Gin cầu xin ôm lấy.

“......” Gin bắt đầu hoài nghi tiểu quỷ có phải là lại bị đánh tráo hay không, hành động của tiểu quỷ thật sự quá khác thường.

Shinichi co trên mặt đất hồi lâu không thấy Gin ôm cậu, liền tự mình lảo đảo đứng dậy, kéo lấy cổ áo Gin chất vấn: “Gin, anh không muốn ôm tôi sao?”

Gin hơi cúi đầu, trong đôi mắt phản chiếu gò má Shinichi vì say mà ửng hồng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Em thấy sao?”

“Dĩ nhiên muốn ôm, bởi vì tôi cũng muốn ôm anh.” Shinichi úp sấp trước ngực Gin, vòng tay ôm chặt lấy eo Gin.

Gin rất hứng thú nhếch lên khóe môi, tiểu quỷ say rồi cũng vẫn đơn thuần như vậy.

Gió lạnh ban đêm nhè nhẹ thổi tới, Gin khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Shinichi hồ đồ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đem Shinichi ôm vào trong ngực.

Shinichi được Gin ôm vào trong ngực, cái mông vừa mới bị té đau hiện tại mới chầm chậm có cảm giác đau nhức, con mắt lanh lợi quay một vòng, âm thanh hạ thấp cầu khẩn: “Gin, mông tôi đau quá, anh cõng tôi đi.”

Trên trán Gin nổi lên gân xanh, sắc mặt âm trầm ghê gớm, nhưng Shinichi đang say rượu thì làm sao có thể hiểu được?

Shinichi liền cách một lớp quần áo cắn cắn lồng ngực Gin, còn thỉnh thoảng chạm phải một số điểm mẫn cảm, Gin nhất thời nổi lên phản ứng mạnh mẽ, nhưng hắn không thể ở trước mặt đám đông mà giải quyết tiểu quỷ ngay tại chỗ, món nợ này liền yên lặng bị đổ trên đầu anh chàng lái xe không chịu tiếp điện thoại kia.

Shinichi sau khi được toại nguyện nằm ở trên lưng Gin, rốt cục không hề lộn xộn nữa, nhưng chỉ bằng cái miệng kia cũng có thể phiền chết Gin.

“Gin, hôm nay anh làm sao mà nhận ra tôi vậy?” Shinichi chán ghét mũ dạ của Gin che đi tầm mắt cậu, liền cướp đi mũ dạ đội trên đầu, cằm gối lên vai Gin.

“......” Tầm mắt Gin không có đồ che đi liền trống trải không ít, nhưng cực kỳ không quen, hai hàng lông mày đều chặt chẽ nhíu lại.

“Anh không nói tôi cũng biết rõ, là bởi vì anh yêu tôi.” Tự bản thân Shinichi cho Gin thêm một cái đáp án, theo lời nói không yêu của hắn thì làm sao có thể nhận ra được cậu chứ?

Gin phẩy tóc mái xuống, xấu xa đáp trả lại: “Hừ, xúc cảm của tên kia so với em tốt hơn.”

“Không thể nào, cậu ta chính là đạo chích Kid thân thể cường tráng đó (==), khẳng định cả người toàn cơ bắp, cứng rắn sờ không tốt. Anh xem tôi mềm mại mịn màng thế này mà......” Shinichi đưa tay đến khoe trước mặt Gin, cánh tay phấn nộn quả thật có mấy phần cảm giác mịn màng.

“Tiểu quỷ không biết tự lượng sức.” Gin trào phúng nói, sức chiến đấu cặn bã đều đem đi phô bày trên da thịt nhờ có bóng đá, mị lực như ly rượu cổ khiến đàn ông phải chạy theo tìm kiếm.

“Đêm nay tôi phải cho anh mở mang tầm kiến thức...... Ọe...... Bất quá tôi muốn ở trên!” Ngay khi Shinichi vừa nói ‘đêm nay‘ liền đột nhiên cắn vành tai Gin, sau đó có thể là do chất rượu cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Shinichi ọe một tiếng liền ói hết toàn bộ thức ăn trong bữa tối lên bả vai Gin, mà ghê rợn hơn chính là sau khi Shinichi ói xong còn nói ra một câu hùng hồn.

“Kudo Shinichi!” Gin tức giận liền gọi thẳng tên huý của Shinichi, toàn thân bốc lên mùi chua chua khiến Gin phải cố gắng kìm nén nhẫn nại.

“Gin, anh có yêu tôi hay không, yêu tôi thì đêm nay để tôi ở trên đi.” Shinichi không buông tha hỏi tiếp, mơ mơ hồ hồ cho nên không để tâm đến mùi chua ở trong lòng.

“Kudo Shinichi, em đừng hòng mà hối hận.” Gin cắn răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ, ngữ khí âm trầm khiến những chú chim nhỏ bay trên trời đều cho rằng ngày hôm nay sắp mưa, liền sải cánh trong nháy mắt bay đi.

Sau khi Shinichi say rượu một chút phòng bị cũng không có, ôm cái cổ Gin làm nũng nói: “Vậy tối nay cho tôi ở trên đi.”

“Hừ......” Gin quỷ dị hừ một tiếng, ngày mai tiểu quỷ nào đó muốn hối hận thì phải.

“Ngày mai chúng ta đi lĩnh giấy kết hôn.” Shinichi vặn đầu ngón tay an bài hành trình ngày mai, xem ra cú té vừa nãy đã lôi cậu trở lại trong hôn lễ của đạo chích Kid rồi.

“Hừ......” Gin nghĩ thầm một đống chứng minh thư của mình cái nào phù hợp để đưa ra ánh sáng, hai giây sau liền từ bỏ, ngày mai để Vodka tùy tiện làm giả một cái bồi tiểu quỷ phiền phức.

“Ừ...... Còn muốn đi hưởng tuần trăng mật, không được mang tiểu tình nhân của anh theo...... Không đúng, tiểu tình nhân của anh phải chia tay hết.” Shinichi say rồi cũng không quên được voi đòi tiên, thấy Gin hừ đến hừ đi nhưng lại không phản đối, trực tiếp thêm vào vài cái điều kiện.

“Hừ......” Gin hoài nghi tiểu quỷ có phải đang giả bộ say hay không, say rượu còn không quên cùng hắn bàn điều kiện.

“Chúng ta nói xong rồi, ngoéo tay một cái trăm năm không cho nuốt lời.” Shinichi giơ lên ngón út, sau đó nhanh gọn nắm lấy ngón út Gin, trái phải ngoéo tay làm một cái cam kết.

Gin ở đáy lòng nói thầm, lại là một tiểu hồ ly giảo hoạt.