*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tính nhẫn nại của ta không nhiều, vì lẽ đó hai vị bên trong ai trả lời ta, tiểu quỷ đang ở nơi nào?” Gin không kiên nhẫn nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, con ngươi màu xanh sẫm tỏa ra khí lạnh trải dài ba thước.
Hai người bị mũi súng hướng tới thấy sắc mặt Gin hung ác đến doạ người, người con trai đứng bên phải liền gãi gãi đầu, ha ha cười hai tiếng. Người con trai bên trái thì nửa ngồi nửa quỳ, chân phải rõ ràng bị đạn bắn trúng, máu đỏ tươi đang dần dần thấm ướt ống quần.
“Không ai muốn nói?” Gin thản nhiên nói, “Vậy không thể làm gì khác hơn là đồng thời giết chết hai người!”
Người con trai đang đứng thẳng nghe vậy giả vờ sợ sệt run lẩy bẩy, ngũ quan suy sụp, sợ hãi nói: “Tôi thật sự không biết tên trinh thám kia ở nơi nào...”
“Cái gì cũng không biết? Vậy trước tiên tiễn ngươi về Tây thiên đi.” Gin hơi giương cằm lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người con trai, cả người tản ra một loại khí thế áp bức người.
Người con trai đang đứng vội vã xua tay, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi... tôi... tôi nhớ ra rồi, chuyện là thế này......”
Thời gian trở lại thời điểm 6h30′ tối hôm nay, trước cửa khách sạn Italy Blazer năm sao xa hoa, một nhân viên phục vụ nghiêng người dựa vào một bên cột nhà, lười biếng ngáp một cái.
Cái miệng của cậu còn chưa kịp mở ra đến một nửa, quản đốc liếc mắt một cái liền chạy lại đây, ban đêm vào mùa hè bỗng nhiên có thêm một luồng khí lạnh.
“KID, cái tên nhóc này lại lười biếng, đêm nay cút ra ngoài cho tôi!” Tiếng nói của quản đốc tận lực đè thấp, bởi vì khách mời đã ở đây, khách sạn của bọn họ tối nay có tổ chức một buổi triển lãm kim cương, người tham dự đều là các nhân vật có máu mặt ở Rô-ma, vì lẽ đó mọi phương diện trong khách sạn đều yêu cầu sự hoàn mỹ.
Cái người được gọi là KID... Tên thật là Kuroba Kaito qua loa đáp một tiếng, sống lưng thẳng tắp lên tinh thần tiếp tục ‘tiếp khách’.
“Đấu trường La Mã, Điện Pantheon, hồ ước nguyện... Vodka, những chỗ này tôi đều chưa đi qua, ô, tí nữa có thể đi ra tham quan không?” Một tiếng nói quen thuộc kéo tới sự chú ý của Kuroba Kaito, cậu híp mắt nhìn lại, mái tóc màu đen, nụ cười ngạo mạn ngông cuồng, một tay đút trong túi, đứng dưới ánh đèn tựu quang mà ánh mắt lóe sáng rực rỡ thu hút ánh nhìn.
Kuroba Kaito kinh ngạc nói thầm một tiếng: “Tại sao lại là tên nhóc đó chứ, cậu ta biến trở về từ lúc nào?”
Chờ đến lúc Kuroba Kaito lại giương mắt lên nhìn, không biết ảo giác của cậu là đúng hay sai, mà cậu luôn có cảm giác người đàn ông có mái tóc màu vàng óng nhạt đứng bên cạnh Kudo Shinichi tựa hồ liếc mắt nhìn cậu, lẽ nào người đàn ông này nghe thấy lời nói thầm của cậu sao?
“Đại tẩu, phải có chỉ thị của đại ca mới có thể đi.” Người đàn ông được gọi là Vodka hơi khom người, mắt kính quá lớn che khuất khuôn mặt y.
Kudo Shinichi quay đầu qua một bên, hừ hừ hai tiếng, bày ra bộ dáng đánh chết cũng không để ý tới người đàn ông tóc vàng bên cạnh.
Đại tẩu? Đây là kiểu xưng hô gì vậy? Khóe miệng Kuroba Kaito giật giật, không phải là cái kiểu mà cậu đang nghĩ tới chứ?
“Quý khách, thư mời của ngài.” Kuroba Kaito cong người cúi chào một cái, tuy rằng không có khả năng lắm, nhưng vẫn không nên để cho tên thám tử này chú ý tới cậu.
Vodka bất ngờ nhìn về phía Kuroba Kaito, thành thực đáp: “Không có thứ đó.”
“Quý khách, không có thư mời...” Kuroba Kaito còn chưa nói xong, đã bị quản đốc đẩy qua một bên, vị trí vốn là của cậu liền bị quản đốc chiếm mất.
“Ngài Kurosawa, ngài là khách quý, tiểu tử này mới tới không hiểu quy củ, mời ngài thứ lỗi.” Quản đốc nói qua liền cúi người mời người đàn ông tóc vàng đi vào, sau đó trước khi rời đi còn tàn bạo ra lệnh cho Kuroba Kaito lăn vào nhà bếp hỗ trợ.
Kuroba Kaito nhún vai một cái, rốt cục cũng có thể rời khỏi cái vị trí này, ban đầu cậu còn tính dùng cách hóa trang khác để thoát thân nữa... Có điều vừa nãy để cậu nhìn thấy một trò hay, quản đốc nhìn qua trông rất sợ sệt vị Kurosawa kia, vị Kurosawa kia nhất định không giàu sang thì cũng cao quý, có tư cách tiến vào... một trong những buổi triển lãm đấu giá kim cương cơ mật nhất. Mà bên người người đàn ông tóc vàng kia lại chính là tên thám tử đó, đáy lòng của cậu dần dần nổi lên một ý nghĩ.
Hệ thống an ninh bên trong khách sạn vô cùng tiên tiến, không cần nhân viên giám thị, máy tính không góc chết quản chế mỗi một góc khách sạn, nắm giữ trí tuệ nhân tạo siêu cấp, có thể tiến hành dò xét tính toán, chỉ cần có kẻ xâm lấn tiến vào cảnh giới hoặc là xúc động gây hấn, hệ thống có thể căn cứ vào hành động của kẻ xâm nhập ấy, mở ra một con đường, hệ thống an ninh sẽ phản ứng lại và lập ra ra kế hoạch bắt giữ, phong tỏa hết thảy con đường tẩu thoát. Mà bên trong khách sạn hết thảy đường cái, mái nhà, cửa thông gió, cửa thoát khí bao gồm cả đường nước ngầm đều có trang bị cảm ứng, mà thiết bị cảm ứng trong khách sạn đều là loại quân sự cấp bậc, muốn từ cửa chính tiến vào là không có khả năng.
Vì lẽ đó cậu mới không thể không giả trang thành nhân viên phục vụ, kế hoạch là chờ thời cơ thích hợp trộm lấy thẻ công tác của những nhân viên đang làm việc khác, vân tay cũng sao chép của bọn họ, lấy cái này để trà trộn vào buổi đấu giá cơ mật.
Thế nhưng hiện tại cậu có một ý tưởng mới, giả trang thành Kudo Shinichi rồi đi theo người đàn ông tóc vàng trà trộn vào hội trường, vậy thì không cần phải hóa trang làm gì nữa.
Kuroba Kaito tiến vào phòng nghỉ dành cho nhân viên rồi lại gần một ngăn tủ của nhân viên nào đó, từ đồng phục dành cho nhân viên giữ cửa đổi thành đồng phục dành cho nhân viên phục vụ, rồi nhanh chóng dịch dung thành một nhân viên khác tiến vào hội trường triển lãm kim cương.
Người đàn ông ngoại quốc tóc vàng có vẻ khó tìm, thế nhưng muốn kiếm người có khuôn mặt Châu Á tóc đen lại hết sức dễ dàng, Kuroba Kaito rất nhanh liền tìm được mục tiêu.
Kuroba Kaito lặng lẽ tiếp cận đoàn người áo đen, rồi đứng lại cách chỗ bọn họ không xa.
“Đồng hồ đeo tay ‘ngôi sao trinh thám’ này là công ty chúng ta đặc biệt làm riêng, đường kính 32 millimet, vỏ đồng hồ làm từ 18K bạch kim, nạm 199 viên kim cương, nặng chừng 7.6 Carat. Trên viền mặt đồng hồ có nạm bảy viên kim cương hình tròn trong suốt, dựa theo trình tự của chòm sao Bắc Đẩu mà sắp xếp, mỗi một viên đơn độc đều dùng kim cương chế tạo ra đường cong đặc biệt của chính mình. Sở dĩ chiếc đồng hồ đeo tay này được mệnh danh là ‘ngôi sao trinh thám’, là bởi vì thám tử cũng giống như chòm sao Bắc Đẩu, chỉ dẫn mọi người hướng đến ánh sáng, đem một mặt chân thật nhất bại lộ trước mọi người, hoàn mỹ đem phong thái bản thân kim cương biểu lộ không bỏ sót.” Người đàn ông mặc lễ phục màu xanh lam sẫm chậm rãi tự thuật, ngữ khí khi nói chuyện trầm bổng du dương, khiến người nghe cực kỳ thư thái.
Kuroba Kaito nhận ra người đàn ông này, hắn là chủ sự mới – Andrea, con trai bạn thân quý ngài Tony, tủ trưng bày của anh từ buổi trưa vẫn luôn trưng bày những kiểu đồng hồ đeo tay Tinh Tọa nạm kim cương, vậy mà đảo mắt một cái anh ta liền đem những tủ trưng bày khác bỏ qua vả lại lại tập trung nói về chiếc “Ngôi sao trinh thám” kia, rõ ràng cho thấy có ý hướng về phía tên thám tử mà.
Kuroba Kaito ở trong lòng oán thầm, cái tên thám tử kia cuỗm được một tên giàu có rồi?
“Thích không?” Người đàn ông được gọi là Kurosawa hơi liếc mắt nhìn về phía tên thám tử, ánh mắt lạnh lẽo nhưng cũng không hoàn toàn hờ hững.
“Không thích.” Tên thám tử hiển nhiên vẫn còn đang giận dỗi, cậu đem đầu quay sang một bên khác, Kuroba Kaito không thấy rõ được ánh mắt của cậu, nhưng có vẻ như tên thám tử kia đã nhìn thấy cái gì đó, cậu cùng tên đầu to xì xào bàn tán một lát liền đơn độc tách ra hành động.
Đây chính là cơ hội tốt! Kuroba Kaito lặng lẽ theo tên thám tử đi một đoạn đường sau đó phán đoán đích đến của cậu hẳn là nhà vệ sinh, liền từ một dãy hành lang khác lẻn vào trong nhà vệ sinh trước, bò đến trên cửa thông gió nhà vệ sinh mai phục.
Lạch cạch một tiếng, Kuroba Kaito từ khe hở cửa thông gió nhìn thấy tên thám tử đi vào phòng rửa tay, đang muốn tìm cơ hội nhảy xuống cho tên thám tử một niềm vui bất ngờ, ai ngờ cửa phòng rửa tay lại lần nữa bị người ta mở ra.
“Anh là ai?” Tên thám tử hỏi dò người đàn ông vừa tiến vào, không có cảm giác lo sợ khi gặp phải người xa lạ.
Bởi vì người đàn ông kia mang theo mũ che đầu, vì lẽ đó Kuroba Kaito chỉ có thể nghe thấy tiếng nói mà thôi.
“Kir, sĩ quan FBI Akai để cho tôi tới gặp mặt cậu.” Thanh âm của người đàn ông đội mũ rất nữ tính, chắc chắn chính là một người phụ nữ.
Tên thám tử thoáng suy nghĩ một chút liền trả lời: “Gin căn bản không có đề cập tới phương diện này, thông tin tôi có khả năng cung cấp cực kỳ có hạn. Sáng sớm hôm nay Vodka đặc biệt đem chiếc Ferrari để trong nhà đi đổ đầy xăng, thời gian hành động hẳn là hai ngày nay. Đến buổi chiều Chianti mới trở về biệt thự, trên người có mùi mực in, có mang về món ăn trà chiều là bánh ga tô. Korn cả ngày đều ở trong biệt thự sắp xếp vũ khí, Remington 700 (1) cùng chiếc PSG-1 (2) bắn tỉa.”
“Chianti cùng Korn vừa nãy đã lái xe ra khỏi biệt thự, người của chúng ta đã đi theo bọn họ, tôi nghĩ tin tức của cậu sẽ giảm bớt phiền toái.” Kir thật lòng nghe xong thông tin, tay phải khoát lên trên vành mũ gật gật đầu.
“Cô hóa thân thành bộ dáng này tới đây, không đơn thuần là vì tin tức đơn giản này chứ?” Tên thám tử đột nhiên lại hỏi, Kuroba Kaito vùi mình ở bên trong cửa thông gió nhỏ hẹp nghe bọn họ nói những lời không thể giải thích được, eo đã có điểm đau nhức rồi.
“Tôi muốn lấy về ít đồ.” Kir nói qua liền siết chặt nắm tay thành quyền, khớp xương bởi vì dùng sức quá độ mà hơi trắng bệch.
“Tôi giúp cô ngăn cản Gin, cô giúp tôi tiện đường ăn cắp một thứ, giao cho một học sinh tiểu học tên Haibara Ai.” Tên thám tử nói thẳng ra ý trao đổi của chính mình, Kuroba Kaito bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ không biết tên thám tử muốn Kir ngụy trang thành đàn ông kia đi lấy trộm món đồ gì, đáng tiếc câu nói cuối cùng kia hai người lại dán vào lỗ tai mà nói, cậu không thể nghe thấy được.
Chờ Kir sau khi xuống khỏi sân khấu, tên thám tử tiến vào phòng vệ sinh riêng, Kuroba Kaito mới từ bên trong cửa thông gió nhảy xuống, lấy thuốc gây mê ra chuẩn bị làm tên thám tử ngủ một giấc.
Lúc này tên thám tử đẩy cửa ra, nhìn thấy Kuroba Kaito, theo bản năng hô một tiếng: “Kir?”
Kuroba Kaito nhanh tay nhanh mắt bắn trúng cánh tay tên thám tử, thuốc gây mê rất nhanh đã phát huy tác dụng, cậu khom lưng đỡ lấy thân thể tên thám tử đang dần dần ngã oặt, lôi lôi kéo kéo tiến vào phòng vệ sinh riêng lần nữa.
Ba phút sau, hóa trang thành người mới hoàn toàn cậu mới từ nhà vệ sinh bước ra ngoài cùng tấm bảng “Tạm dừng sử dụng”, khóa chìa khóa rồi nhốt tên thám tử ở bên ngoài cửa phòng vệ sinh riêng, sau đó treo lên tấm bảng, rồi nghênh ngang quay trở về hội trường triển lãm.
6 giờ 50 phút tối, Kuroba Kaito đi một vòng thăm dò hội trường triển lãm, không có nhìn thấy hai tên đàn ông mặc áo đen lúc nãy.
“Này này, không phải là đã vào trong rồi chứ?” Kuroba Kaito xì xồ nói thầm một tiếng, lần thứ hai tìm kiếm một vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng hai người kia đâu, mà đúng lúc này người đáng lý ra không nên xuất hiện lại suýt chút nữa sượt qua người cậu.
“Cái tên này tại sao lại ở chỗ này?” Kuroba Kaito trốn ở chỗ tối nơi ban công, nhìn chằm chằm bóng người cao gầy của tên thám tử.
Trên người tên thám tử chính là bộ đồng phục của nhân viên phục vụ trước đó, cậu ta cầm điện thoại di động không biết đang cùng ai nói chuyện, rồi vội vã chạy đi trước mắt cậu.
Tên thám tử không có trúng kim gây mê hay sao? Hiện tại đang cùng ai nói chuyện điện thoại? Hướng kia ngược với phòng triển lãm, cậu ta rốt cuộc muốn đi đâu?
Kuroba Kaito một tay nâng cằm nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, trong bóng tối một bàn tay lớn lặng lẽ tiếp cận bờ vai của cậu, cậu bởi vì đang chăm chú suy nghĩ nên phản ứng chậm đi một nhịp, mãi đến tận khi bàn tay kia vỗ bả vai cậu một hồi cậu mới phản ứng muốn đánh trả người đến kia.
“Ngài Kudo?” Andrea lùi về sau một bước, nhìn thiếu niên bày ra tư thế công kích, nghĩ thầm mình không phải đã hù thiếu niên rồi chứ.
“Hóa ra là anh, tôi còn tưởng là người xấu chứ, ha ha.” Kuroba Kaito gãi gãi sau gáy, vì hóa giải hoài nghi của Andrea mà cố tình giả ngu.
“Ngài Kudo, ngài Kurosawa đã vào trong ‘hội trường kim cương’, ngài ấy kêu tôi ở lại đây đưa ngài đi vào.” Andrea không khỏi ở trong lòng kinh ngạc, anh nhìn giống người xấu lắm sao?
Kuroba Kaito suy nghĩ chốc lát, tên thám tử tuy rằng không bị mê ngất, nhưng nhìn qua trông có vẻ như có việc khác cần hoàn thành, trong một chốc thì có lẽ không thể về được, sau khi cậu tiến vào được bên trong buổi đấu giá cơ mật này rồi thì lập tức tìm cơ hội thoát thân là được.
“Đã làm phiền anh rồi.”
Kuroba Kaito đi theo phía sau Andrea tiến vào hội trường bán đấu giá cơ mật, tuy rằng bên trong người mặc lễ phục màu đen cũng không ít, nhưng bởi vì hai người mặc đồ đen đi chung với nhau thành một nhóm lại rất có khí thế nên quét mắt qua một cái liền nhìn thấy.
“Cái kia... Tôi đột nhiên lại muốn đi vệ sinh...” Kuroba Kaito vừa mới bắt đầu liền nhận ra được hơi thở hắc ám trên người người đàn ông, cậu luôn có cảm giác một khi đã tiếp cận hắn thì sẽ rất nguy hiểm, vì lẽ đó cậu lập tức tìm một cái cớ để bỏ trốn.
“Đại tẩu, đại ca đang chờ cậu.” Người đàn ông đầu to mặc đồ đen đi trước cậu một bước tiến lại đây, kéo tay Kuroba Kaito đi về hướng người đàn ông tóc vàng.
Kuroba Kaito khóc không ra nước mắt, tên đầu to này rốt cuộc ăn cái gì mà mạnh dữ vậy, chính cậu căn bản giãy không ra cái nắm tay của y.
“Ha ha.” Kuroba Kaito bị tên đầu to ấn vai ép ngồi xuống bên cạnh người đàn ông tóc vàng, không khỏi căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Vẫn còn giận dỗi?” Người đàn ông tóc vàng giơ tay lên, giữ lấy cằm Kuroba Kaito, khiến Kuroba Kaito phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
Kuroba Kaito theo bản năng nghiêng người né, người đàn ông này cùng tên thám tử đúng là loại quan hệ kia sao? Tuy rằng vẻ mặt người đàn ông tóc vàng này không có gì thay đổi, nhưng trực giác của cậu lại nói rằng người đàn ông này quan tâm đến cảm thụ của tên thám tử.
“Kudo, em dám phản kháng tôi?” Người đàn ông tóc vàng dừng lại một chút mới lên tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, phác hoạ ra một nụ cười gằn ý.
Trên trán Kuroba Kaito trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên trả lời làm sao, người đàn ông vừa mới nãy thoáng để cậu có một dự cảm rất không tốt.
“Quên đi, quay trở lại sẽ trừng phạt em.” Người đàn ông tóc vàng hơi nghiêng má, tóc mái màu vàng trượt sang một bên, Kuroba Kaito lúc này mới phát hiện tròng mắt xanh sẫm quỷ dị của người đàn ông đang toả ra sát khí.
Tóc gáy cả người Kuroba Kaito đều dựng hết lên, may mà người đàn ông tóc vàng không giống như ra trận mà nắm bàn tay ‘Tên thám tử’, bằng không lúc này bàn tay lạnh lẽo đang nguỵ trang của cậu sẽ bị bại lộ mất. Cậu bắt đầu hối hận vì đã lấy thân phận của tên thám tử mà lẻn vào hội trường, bên cạnh người đàn ông này đẳng cấp nguy hiểm có thể so với tổ chức khủng bố.
“Kurosawa, đây chính là Tiểu Tình Nhân kia của anh sao?” Ngồi ở bàn kề cận chính là người phụ nữ mặc váy dạ hội đỏ khoác vai trang điểm dày một tấc, đặc biệt cặp môi tô son đỏ, vào thời điểm miệng mở ra đóng lại khiến cho người ta mang theo một loại ảo giác miệng như cái bồn máu.
Người đàn ông tóc vàng không trả lời, nói thẳng ra thì chính là căn bản không muốn để ý tới người phụ nữ váy đỏ, người phụ nữ váy đỏ không thể làm gì khác hơn là dời đi đối tượng, âm thầm thăm dò Kuroba Kaito.
“Quý cô Jenni, đại ca không thích người khác chạm vào đồ vật của đại ca đâu.” Đầu To ngăn cản ngón tay sơn màu vàng của người phụ nữ váy đỏ, ngăn cản ‘móng vuốt’ của ả đang có ý định vuốt ve khuôn mặt cậu.
Kuroba Kaito hít sâu một hơi, sát ý trong mắt người phụ nữ này không hề che giấu một chút nào, tên thám tử ở nơi nào mà đã đắc tội với người phụ nữ như thế này chứ?
Bảy giờ tối, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, ánh đèn bên trong hội trường phần lớn đều đã được ngắt, vì lẽ đó ai cũng không có chú ý tới một con chim bồ câu lặng yên không tiếng động bay đến trên bệ cửa sổ.
Mà vào thời điểm bên trong hội trường người người đều đang chăm chú nhìn lên sân khấu, Gin nghiêng đầu nhìn người thiếu niên bên cạnh, trong đôi mắt xanh sẫm loé ra một tia nguy hiểm.
◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅◌
(1) Ramington 700:
(2) PSG-1: