Dựa vào quản gia trí năng, dép xỏ ngón và nhật kí của nữ hài, Tô Lục rất nhanh đã nắm được tình huống trước mặt.
Đầu tiên, nữ hài này tên gọi —— Tăng Tiểu Nhàn.
So sánh với những em gái có bối cảnh tương đối phức tạp lúc trước, lần này quả thực là vô cùng đơn giản.
Tăng Tiểu Nhàn từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, vốn cùng những cô nhi khác sống tại viện phúc lợi. Cho đến khi tròn mười lăm tuổi, được quốc gia phán định có năng lực tự chủ, được phân đến ở trong căn phòng phúc lợi này, dựa vào tiền viện trợ mỗi tháng sống qua ngày.
Đương nhiên, trừ những thứ đó, di sản của cha mẹ cũng đã chính thức được chuyển giao tới tay.
Số tiền này không nhiều không ít, vừa phù hợp với tiêu chuẩn “không chết đói”. Người bình thường đột nhiên có được một khoản tiền, khẳng định sẽ nghĩ đến chuyện gửi ngân hàng hoặc đem ra đầu tư. Đáng tiếc em gái này có ham muốn to lớn nhất đối với nhân sinh chính là —— ăn, còn thêm việc trang điểm cho mình thành sặc sỡ như các gói quà Giáng sinh.
Quản gia trí năng là hai năm trước, cũng là thời điểm vừa chuyển đến căn nhà này mua về, tuy rằng phòng nhỏ như thế này không cần dùng, nhưng theo như nhật kí, Tăng Tiểu Nhàn rất thích loại cảm giác được người khác coi là “Đại tiểu thư”, hơn nữa có thể căn cứ theo đam mê mà điều chỉnh tướng mạo của vị “quản gia” này bất cứ lúc nào, điều này khiến cho Tiểu Nhàn càng thỏa mãn.
Nguyên nhân tử vong?
Tô Lục cảm nhận được thân thể truyền đến đau đớn, kéo chiếc khăn lụa trên cổ xuống, nhìn chăm chú vào vết ứ đọng, nếu như đoán không sai thì là vì trên giường để quá nhiều những đoạn dây lụa hoa kết quả buổi tối ngủ không cẩn thận quấn lấy cổ khiến không thể hô hấp.
Tuy rằng rất đồng tình với một sinh mệnh vừa mất đi, nhưng là chết kiểu này thật sự khiến Tô Lục không còn gì để nói…
Người chết như đèn tắt, sau khi linh hồn rời đi, tất cả nơi này thật ra không còn bao nhiêu quan hệ với Tăng Tiểu Nhàn, bởi vì cô ấy đã bước lên một hành trình mới. Có dép xỏ ngón cam đoan, đời tiếp theo của cô bé sẽ khỏe mạnh trôi chảy. Nhưng nếu đã mượn thân thể này, chính là chịu ơn.
“Hôm nay khi ra ngoài gặp phải Hứa Lam Lam mới đến tiểu khu này, cô ta cười nhạo ta ‘càng ngày càng béo, càng ngày càng xấu, ngoại trừ ăn không làm được chuyện gì”, sớm muộn gì ta sẽ chứng minh cho cô ta xem ta không béo cũng không xấu! Sớm muộn gì sẽ khiến cô ta phải mở miệng khen! Có điều, trước khi cố gắng vẫn nên ăn gì đó để tích góp năng lượng đã.”
Tô Lục lật từng trang nhật ký, câu cuối cùng tạm thời không nhìn, còn chuyện phía trước vẫn có thể giúp được. Hơn nữa, không biết phải nghỉ ngơi tại thế giới này bao lâu, cứ mang thân thể này sẽ không phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Cho nên, giảm béo đi!
“Thanh Lưu, giúp tôi tìm một số phương pháp giảm béo.”
Quản gia tóc vàng được Tăng Tiểu Nhàn đặt tên là Thanh Lưu tiếp lời: “Tôi hiểu rồi, đại tiểu thư.”
Căn phòng này ngoại trừ vài vật dụng cơ bản, các thiết bị còn lại đều được trang bị quang não, tác dụng giống như máy tính hiện đại, chỉ là kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều. Đương nhiên, sau khi Tăng Tiểu Nhàn mua quản gia trí năng, quang não đã trở thành phạm vi quản lý của nó, giống như bây giờ muốn tìm hiểu một chuyện gì đó, không cần tự mình lên mạng tìm hiểu, chỉ cần tuyên bố mệnh lệnh là có thể.
Rất nhanh, vô số đáp án tìm kiếm xuất hiện trong màn hình, Thanh Lưu đặt câu hỏi: “Tổng cộng có có bảy mươi lăm vạn ba ngàn tám trăm bốn mươi mốt kết quả, xin hỏi có thể đưa ra từ khóa then chốt, tiến hành tìm kiếm chi tiết hay không?”
Tô Lục nghĩ nghĩ, đưa ra từng cái yêu cầu ——
“Không cần sử dụng thuốc.”
“Không cần cấp tốc.”
“Vô hại với thân thể.”
“Cùng một đáp án lựa chọn lượt xem nhiều hơn.”
…
Từng yêu cầu được đưa ra, cuối cùng chỉ còn lại ít ỏi vài cái, Tô Lục nhìn xem, phát hiện đều là chơi thể thao hoặc là món ăn khỏe mạnh gì đó. Xem ra cho dù khoa học kỹ thuật có phát triển đến trình độ cao thế nào, phương pháp giảm béo hữu hiệu nhất của phụ nữ vẫn là chỉ có hai —— ăn ít, vận động nhiều.
Nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó.
Bởi vì điều này vô cùng thử thách ý chí và nghị lực, cho nên thường xuyên có người nói “Ngay cả chuyện giảm béo đều làm không được, còn có thể làm gì?”, tuy rằng lời này hơi bất công, nhưng không thể không nói, vẫn có chút đạo lý. Một người con gái hết ăn lại nằm, nếu có thể hạ quyết tâm từ bỏ tật xấu ăn vặt, rèn luyện giảm béo và thành công, còn chuyện gì cô ấy không làm được?
“Em gái, muốn rèn luyện thân thể sao?”
“Ừ.”
“Môn thể thao này chỉ thích hợp với võ giả.” Dép xỏ ngón nhìn chăm chú vào các hình vẽ trên màn hình, sờ cằm nói.
Dựa theo quy định của quốc gia này, mỗi đứa trẻ khi đủ mười tuổi khi nhất định phải trải qua một cuộc kiểm tra đo lương về tinh thần và tố chất thân thể. Căn cứ vào kết quả kiểm tra, đứa trẻ này có thể xác định tương lai của mình nên đi theo con đường nào —— trí giả tu luyện năng lực tinh thần, hay là võ giả tuy luyện tố chất thân thể.
Năm đó trong cô nhi viện của Tăng Tiểu Nhàn, có một bé gái tố chất thân thể đạt tới cấp S, gây ra chấn động rất lớn. Sau đó không lâu, bé gái đó đã được một nhà giàu có nhận nuôi, cho dù những đứa trẻ khác trong cô nhi viện chưa biết nhiều điều, cũng đều hiểu được rằng người may mắn này từ nay về sau sẽ bước lên con đường hoàn toàn khác với bọn chúng, cứ thế có rất nhiều đứa trẻ ôm ấp kỳ vọng giống nhau, hy vọng bỗng nhiên có thể nổi tiếng. Tăng Tiểu Nhàn cũng là một trong số đó, đáng tiếc, chi dù là năng lực tinh thần hay là tố chất thân thể của cô bé đều là D, không phải thấp nhất, nhưng không có cách nào bước lên con đường tu hành nào, bởi vì ngưỡng cửa của nó ít nhất cũng là C.
Cho nên Tăng Tiểu Nhàn yên tâm thoải mái làm một người bình thường.
Chỉ là…
“Hình như anh biết rất nhiều.” Tên gia hỏa này quả nhiên cất giấu rất nhiều bí mật.
“Đó là đương nhiên.” Dép xỏ ngón dường như không có ý tứ giấu giếm, “Dù sao thì tôi cũng là người quản lý Vị Diện, phải có hiểu biết nhất định.” Rồi sau đó lại nói, “Môn thể thao này không tốt, chỉ là cơ bản nhất, ai cũng có thể luyện, để tôi dạy cho cô một môn siêu siêu siêu lợi hại!”
“Anh không thể dùng ngôn ngữ bình thường để biểu đạt sao?”
“Khụ, trên mạng cho điểm một môn thể thao nhiều nhất là E, mà môn thể thao này của tôi có đẳng cấp là siêu siêu siêu, cho nên…”
“CCC?”
“Là SSS!” Dép xỏ ngón thực không còn gì để nói, “Người khác cầu đều không được, tôi đối với cô tốt như vậy, cô còn không trân trọng.” Nghiêng đầu bốn mươi lăm độ tỏ vẻ u buồn.
Tô Lục nhìn người nào đó giả vờ đáng thương, không chút khách khí giơ chân muốn đạp, đáng tiếc người bị hại đã nhanh chóng tránh thoát. Đối với chuyện này, Tô Lục đã sớm hình thành thói quen, tiếp tục nói: “Tố chất thân thể của Tăng Tiểu Nhàn là C.”
“Không sao cả, SSS là độ hiệu quả sau khi luyện tập, mà không phải tiêu chuẩn cần thiết để luyện tập. Hơn nữa, môn thể thao này của tôi còn có thể cải thiện thân thể lâu dài.” Người nào đó bắt đầu quảng cáo, “Sau khi tập luyện môn thể thao này, lưng không mỏi, chân không đau, một bữa có thể ăn tám bát… à cái này không tính, cô đang muốn giảm béo.” Hắn lại nói tiếp, “Sau khi trở về thế giới kia cô vẫn có thể tiếp tục luyện tập, nếu như lấy cách tính điểm của thế giới này, tố chất thân thể hiện tại của cô đã đạt cấp A. À, tôi còn có một bộ công pháp năng lực tinh thần cũng có thể dạy cho cô, có điều, chờ đến khi cô tiến vào thí nghiệm thiên võng rồi lại nói tiếp.”
“Thiên võng?”
Đúng lúc này, quản gia dường như tưởng rằng Tô Lục đang tuyên bố mệnh lệnh, khom người hỏi: “Đại tiểu thư, xin hỏi ngài có muốn tiến vào thiên võng hay không?”
Tô Lục nghe thế cảm thấy có hứng thú, đang chuẩn bị nói được, lại nghe thấy ——
“Ùng ục… ùng ục…”
“… Ăn cơm trước.”
“Đại tiểu thư, xin hỏi có sử dụng dịch vụ đặt món hay không?”
Tăng Tiểu Nhàn không biết nấu cơm, cho nên thường lựa chọn gọi cơm bên ngoài. Cũng may tiểu khu chuyên dùng để những đứa trẻ trước khi thành niên cư ngụ này hết sức đầy đủ tiện nghi, có căn tin chuyên dụng, mọi người có thể trực tiếp đến ăn, cũng có thể lựa chọn phục vụ đưa cơm, đương nhiên, phương pháp thứ hai khẳng định đắt hơn một chút.
Bất quá, so với việc gọi cơm bên ngoài, hiện tại Tô Lục vẫn thích tự mình nấu hơn. Đáng tiếc trong phòng bếp rỗng tuếch, cho dù lập tức mua đồ về nấu cũng không ngăn nổi cái bụng này, vì thế cô đành phải lựa chọn gọi thức ăn bên ngoài.
Trên trang web của căn tin có đăng thực đơn mỗi ngày, cho mọi người lựa chọn. Tô Lục nhìn một hồi, cảm thấy không tệ, cơm tây cơm ta đều có, cơm truyền thống gồm có bốn món mặn hai món rau và hai món canh, có thể tùy ý lựa chọn hai món mặn bốn món rau và một phần canh. Rất nhanh Tô Lục đã hoàn thành lựa chọn, sau khi ra hiệu cho quản gia đóng lại màn hình, Tô Lục đi đến bên cạnh tủ quần áo, kéo hai cánh tủ ra, sau đó gần như bị đống quần áo màu mè hoa lá kim sa bên trong chọc cho mù mắt.
Cả một tủ quần áo lớn như vậy… lại không tìm thấy một bộ quần áo bình thường… Ngay cả nội y cũng thế!
Tô Lục quả thực không biết nói gì mới tốt, là một người bán hàng trên Taobao, thỉnh thoảng cô cũng sẽ mua một số mẫu quần áo mình không thích lắm nhưng lại đang là xu hướng, thế nhưng đó chỉ là khác biệt thẩm mỹ mà thôi. Còn tình huống trước mặt rõ ràng không phải khác biệt thẩm mỹ, mà là… chênh lệch toàn bộ vũ trụ?
“… Thanh Lưu, giúp ta tìm một số trang web mua bán quần áo và cung cấp hàng hóa, còn cả trang web mua đồ dùng nhà bếp và rau xanh.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Sau khi cô tiến hành đặt hàng xong tất cả đồ vật, tiếng đập cửa thật khéo vang lên.
Tô Lục ra ngoài mở cửa, một người máy đưa cơm đang đứng ở cửa, tạo hình của nó có chút giống xe phục vụ trong những khách sạn, bên trên để không ít hộp cơm màu bạc. Chỉ là vị trí tay lái đã biết thành đầu người máy. Thân thể? Đi lại dựa vào bánh xe nên nó không cần thứ này.
Tô Lục dựa theo chỉ thị của Dép xỏ ngón, cầm lấy thẻ thân phận của Tăng Tiểu Nhàn quét qua trước mặt người máy.
“Xác nhận thân phận.”
Không giống với Thanh Lưu, giọng nói của người máy cấp thấp nhất này tràn ngập cảm giác máy móc.
Giây tiếp theo, hai cánh tay máy nằm ở hai bên vươn ra, vững vàng cầm lấy một hộp cơm trong đó, đưa đến trước mặt Tô Lục.
“Sau tám giờ hộp cơm sẽ được thu lại, xin hãy đặt nó trước cửa trước thời gian đó.”
Dứt lời, người máy tự động rời đi, tiếp tục đưa cơm cho người tiếp theo.
Tô Lục bưng hộp cơm đóng cửa lại, đi đến bàn trong phòng khách ngồi xuống, mở hộp ra ra. Phát hiện mỗi món ăn bên trong đều được đựng trong một lọ riêng biệt. Cô nếm thử một chút, hương vị cũng không tệ lắm.
Vừa ăn Tô Lục vừa cảm thấy kỳ quái nhìn về phía Dép xỏ ngón: “Sao vậy, hôm nay không có hứng thú?” Lúc trước mỗi lần cô ăn cơm, hắn sẽ liều mạng đứng ở bên cạnh, nói cái gì mà “tuy rằng không thể ăn, nhưng ngửi mùi hương cũng được”.
“Cô không cảm thấy những món ăn này thật sự là rất…” Thanh niên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng phun ra một từ, “Tiêu chuẩn sao?” Lập tức, hắn lắc đầu thở dài một tiếng, “Thức ăn do máy móc làm ra, cắt thành hình dạng cố định, sử dụng số lượng cố định, cho thêm gia vị cố định, cuối cùng làm ra hương vị cố định. Chỉ liếc mắt một cái, đã cảm thấy không ngon miệng.”
“Yêu cầu của anh thật là cao.”
“Không phải yêu cầu của tôi cao, mà là bên trong những món ăn này khuyết thiếu một thứ quan trọng nhất!”
“Ồ?” Tô Lục nhướn mày, cô có chút hứng thú không biết tên gia hỏa này rốt cuộc muốn nói cái gì.
“Là tình cảm! Là tình cảm tràn đầy khi tự tay làm ra những món ăn ngon!” Dép xỏ ngón lắc đầu thở dài, “Đây mới là chân lý nấu ăn.”
Tô Lục: “…” Lời này nghe có chút quen tai?
Người nào đó tiếp tục nói không ngừng: “Bởi vậy ta có thể trở thành vua đầu bếp, chính là vì lĩnh ngộ được đạo lý này. Đứa nhỏ, hiện tại con sắp đi tham gia thi đấu đầu bếp, nhất định phải nhớ kỹ…”
Tô Lục: “…” Đây không phải lời kịch của vở kịch lúc trước cô vô tình mở ra sao? Không ngờ tên gia hỏa này còn nhớ rõ, lại còn không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang!
__Hết chương 33__