Con Trai Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 2




Edit: Lươn

Beta: Maria



7.

Tôi choáng váng, không biết phải làm sao với cậu nhóc năm tuổi.

Tôi chưa từng nuôi con mà!

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là năng lực tự chủ của Phong Tiểu Trạch rất tốt.

Cậu nhóc chủ động để tôi dẫn đi mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo.

Không cần lo về việc đánh răng, tắm rửa, cũng không quậy phá, không có việc gì thì yên lặng đọc sách, đúng 10 giờ tối là đi ngủ.

Chẳng qua là có đôi lúc hơi thiếu đòn, lần đầu tiên bước vào nhà tôi đã chê không to bằng nhà vệ sinh nhà mình, còn chê nơi này quá bừa bộn, không có thẩm mỹ, nói giống như chuồng chó vậy.

Miệng thì nói thế nhưng cậu nhóc lại thích nghi rất nhanh.

Phong Tiểu Trạch rất xúc động khi nhìn thấy những giải thưởng và cúp mà tôi đạt được từ nhỏ đến giờ, cũng như những bức ảnh tôi dùng tán thủ đạp bay đối thủ.

“Bố biết cách lừa người ghê, bố nói mẹ là người dịu dàng, lương thiện nhất, bình thường tới một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, nắp chai cũng không mở được.”

Tôi cười lạnh một tiếng.

“Tiểu quỷ, nhóc lộ rồi! Sao nhóc năm tuổi rồi lại không biết mẹ nhóc là người như thế nào?”

Vừa dứt lời, tôi thấy Phong Tiểu Trạch im lặng.

Tôi cảm giác bầu không khí này không đúng lắm, tôi nghĩ đến một khả năng.

“Bố mẹ nhóc ly hôn à?”

Phong Tiểu Trạch không trả lời tôi.

Tôi xoa đầu cậu nhóc.

Đến lúc ngủ, cậu nhóc thích bám lấy tôi, sẽ kéo tay tôi rồi cuộn tròn trong vòng tay tôi.

Rõ ràng tôi với Phong Tiểu Trạch là những người xa lạ nhưng mới ở chung chưa đến hai ngày mà tôi không hề cảm thấy lạ còn thấy rất thân thuộc.

Trừ việc thỉnh thoảng cậu nhóc chê đồ ăn ngoài sẽ tức giận nói: “Shift! Cô gái kia, thứ đồ khó ăn như thức ăn lợn này sao cô lại ăn được vậy?”

Người đang ăn ngon như tôi thật sự muốn treo cậu nhóc lên đánh cho một trận.

Hôm nay cậu nhóc ở trong nhà vệ sinh mãi không ra, khóc nức nở gọi tôi: “Shift! Cô gái kia, con sắp không ẻ được đến chết rồi đây, cô mau gọi 120 cho con.”

Những người kén ăn đúng là nghiêm trọng hơn mọi người hẳn, không thèm ăn tí rau nào mà ẻ được mới lạ ấy.

Tôi nhanh chóng đi mua cho cậu nhóc một số thuốc pha nước uống cho trẻ bị táo bón.

Vài ngày sau đó, tôi nhìn cậu nhóc không tình nguyện ăn hết đống rau, ăn xong lại nước mắt lưng tròng lên án tôi.

“Shift! Cô gái kia, cô dám cho con ăn rau, cô ngược đãi con, con sẽ nói lại với bố!”

Tôi cảnh cáo cậu nhóc, còn nói shift thêm một lần nào nữa, tôi sẽ đánh đến khi mông nhóc nở hoa thì thôi.

Cuối cùng cậu nhóc cũng im lặng.

Reng reng reng!

Phong Văn Tu đích thân gọi cho tôi, giọng điệu nghe có vẻ rất nghiêm túc. Anh bảo tôi đưa Phong Tiểu Trạch đến văn phòng của anh ngay lập tức.

8.

Trong văn phòng tổng giám đốc, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Tôi nhìn trang cuối cùng của tờ kết quả xét nghiệm DNA để trên bàn, suýt nữa thì rơi cằm, trên đó ghi rõ là quan hệ cha con, mẹ con.

Cũng có nghĩa là, Phong Tiểu Trạch thật sự là con của tôi và Phong Văn Tu!

Vào giây phút này, tôi thật sự nghi ngờ mình có bị mất trí nhớ hay không.

Một bóng đen chợt bao trùm lấy tôi.

Tôi ngẩng đầu, Phong Văn Tu vây tôi trên sofa, vươn ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên.

Tôi dùng hết sức cũng không cách nào di chuyển cằm của mình được, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khuôn mặt lạnh lùng của anh trầm xuống, cực kì nóng giận đánh giá khuôn mặt tôi rất lâu, sau đó, anh nghiến răng nói: “Shit! Người phụ nữ đáng chết này, tại sao cô lại chọn cách trộm hạt giống của tôi thay vì trực tiếp đến với tôi!”

Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi.

Phong Tiểu Trạch đột nhiên phẫn nộ mắng Phong Văn Tu.

“Shift! Bố không được nói năm chữ “người phụ nữ đáng chết”, bố không được nói!”

Đây là lần đầu tôi thấy Phong Tiểu Trạch giận dữ giống như một con thú bị nhốt trong lồng.

Cơ thể nhóc run lên, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, mắt cũng đỏ lên.

Nhìn thấy Phong Tiểu Trạch như này, lòng tôi ấy vậy mà lại chợt nhói đau.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Phong Văn Tu đang cau mày đầy bối rối ra.

Tôi vô thức tiến đến ngồi xổm trước mặt Phong Tiểu Trạch, nhẹ nhàng ôm lấy cậu nhóc, trấn an: “Đừng tức giận, không có chuyện gì hết.”

Phong Tiểu Trạch đột nhiên vùi mặt xuống hõm vai tôi khóc thật to.

9.

Chờ đến khi Phong Tiểu Trạch bình tĩnh lại, cậu nhóc vẫn luôn che mặt, không cho chúng tôi nhìn.

Cậu nhóc còn vô cùng chán nản hét lên: “Shift! Con đường đường là một đứa con trai lại bị hai người nhìn thấy chuyện mất mặt như vậy, hai người mau ra ngoài nhanh lên.”

Phong Văn Tu nãy giờ vẫn không nói gì, anh không thèm quan tâm, lập tức chất vấn: “Đừng giả ngốc, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phong Tiểu Trạch chán ghét nói với anh: “Bố ngốc ghê, con là con trai tương lai của bố mẹ, tháng sau hai người mới kết hôn rồi sinh con ra. Trước đấy con cũng nói ngày tháng sinh của con rồi còn gì, thế mà bố mẹ vẫn không nhận ra!”

Tôi và Phong Văn Tu nhìn nhau.

Không biết sao nhưng anh lại đột nhiên nhìn sang nơi khác, nhấn mạnh nói.

“Tôi đường đường là tổng giám đốc của Phong Thị, phụ nữ theo đuổi xếp thành ba vòng Hải Thành, không phải ai cũng xứng lấy được tôi. Nếu là Triệu Mông Mông cô, vẫn miễn cưỡng…”

Anh vẫn chưa nói xong, tôi đã lập tức đốp lại: “Chậc chậc, chỉ riêng việc tôi chỉ dùng một tay mà đã đè được anh xuống đất đánh thôi là tôi đã không thèm để mắt đến anh rồi!”

Hình như lời tôi nói không cẩn thận chọc phải nỗi đau của anh.

“Triệu Mông Mông, cô nói lại lần nữa thử xem? Cô còn cần công việc vệ sĩ này nữa không.”

Tôi cười lạnh một tiếng.

“Đùa thôi mà, anh cho rằng có thể uy hiếp tôi bằng đống tiền bẩn đó sao? Tôi sẽ bị mê hoặc bởi một người đẹp trai phóng khoáng, nhiều tiền hơn cả Phan An, người đàn ông đẹp trai nhất thế giới hả? Đúng là vậy đó! Sếp, tôi sai rồi, tôi nào xứng với tiên giáng trần như anh chứ!”

Phong Văn Tu sắp nổi giận lại bị lời nói tôi làm cho nghẹn cứng lại. 

Ngay cả trợ lý đặc biệt vừa bước vào cũng kinh ngạc nhìn tôi, sau một lúc mới hỏi đến chính sự.

“Sếp, cần tuyển thêm vệ sĩ nữa không hay là?”

Tôi rất căng thẳng.

Phong Văn Tu liếc trợ lý đặc biệt một cái.

“Người cũng ở đây rồi, hỏi cái gì nữa?”

Anh nói rồi quay qua nói với tôi:

“Cô Triệu, bây giờ cô có thể trở về dọn dẹp đồ đạc, tối nay chuyển đến nhà tôi.”

Tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh.

Trợ lý còn mở to mắt hơn cả tôi.

Tôi vội hỏi: “Sao lại phải chuyển đến nhà anh?”

Phong Văn Tu cực kỳ nghiêm túc nói.

“Cận vệ là phải bảo vệ tôi 24/24! Không về nhà cùng với tôi sao có thể làm thân… khụ, sao có thể bảo vệ tôi 24/24 được chứ!”

Tôi cứ có cảm giác vị sếp trước mặt tôi nói chuyện có gì đó là lạ.

10.

Phong Văn Tu sống trong một căn biệt thự.

Quản gia, bảo mẫu và người làm, ba người đều sống ở tầng một.

Quản gia nước mắt lưng tròng khi trông thấy tôi dẫn Phong Tiểu Trạch đi vào.

“Thiếu gia, không ngờ cậu đã ngầm giải quyết xong chuyện chung thân đại sự rồi! Chú cảm động quá, giờ chú sẽ gọi về nhà cũ báo cho ông chủ biết! Hơn nữa trông thiếu phu nhân rất quen mắt, lẽ nào đây là người trong ảnh…”

“Quản gia, chúng cháu mới gặp nhau vài lần!”

Không biết Phong Văn Tu xảy ra chuyện gì, sốt sắng mở miệng ngắt lời.

Quản gia không tin, nói vừa nhìn là biết cậu nhóc này do chúng tôi sinh ra.

Tôi cũng không phản bác được, dù sao tờ kết quả xét nghiệm DNA vẫn còn đó!

Quản gia chu đáo sắp xếp phòng của tôi bên cạnh phòng của Phong Văn Tu.

Phong Văn Tu đưa tôi và Phong Tiểu Trạch đến thư phòng.

Có vẻ như anh rất xem trọng sự tồn tại của Phong Tiểu Trạch, cũng không biết do quá căng thẳng hay như nào mà khóe miệng anh thỉnh thoảng lại nhếch lên làm anh chỉ có thể mím môi chặn lại.

“Tiểu Trạch, nói cho bố nghe xem bao lâu nữa thì bố và mẹ con sẽ kết hôn? Mẹ con có yêu bố không?”

Khóe miệng tôi giật giật, cạn lời: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

Phong Văn Tu nghiêm túc trả lời tôi: “Không hỏi thì làm sao biết được tại sao con của chúng ta lại đột nhiên trở lại tìm chúng ta cơ chứ?!”

Hình như cũng không sai.

Tôi nhìn về phía Phong Tiểu Trạch, cậu nhóc bối rối lắc đầu: “Con không rõ, con ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã gặp cô rồi.” Nhóc vừa nói vừa chỉ vào tôi.

Tôi phát hiện một vấn đề rất kì lạ.

“Nhóc nói nhóc là con trai tương lai của cô, tại sao chưa từng nghe con gọi cô là “mẹ” bao giờ thế?”

Tôi vừa hỏi xong, nhóc mím môi rồi im lặng, rõ ràng nhóc không có ý muốn trả lời.

Tôi có một dự cảm không lành.

Phong Văn Tu không vui lên tiếng.

“Chắc chắn là do cô đối xử với tôi và con trai không tốt, còn muốn bỏ rơi chúng tôi!”

Tôi đang định nói là liên quan gì đến anh chứ.

“Không phải vậy.”

Phong Tiểu Trạch lập tức lắc đầu đáp, hình như cậu nhóc đang bảo vệ tôi.

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

Phong Văn Tu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tại sao con không gọi cô ấy là mẹ? Thấy con gọi bố quen thế cơ mà.”

Phong Tiểu Trạch lại im lặng, có vẻ như là thật sự không muốn nói.

11.

Buổi tối lúc đi ngủ, Phong Tiểu Trạch kéo tôi muốn đi đâu đó nhưng nhóc không kéo tôi đi nổi, thế là nhóc lại đi ra ngoài.

Không lâu sau, nhóc kéo Phong Văn Tu đã tắm rửa vào phòng tôi.

Cậu nhóc khẽ nói: “Con lớn từng này rồi mà vẫn chưa được ngủ với hai người lần nào. Tối nay chúng ta ngủ chung được không ạ?”

Tôi vô cùng kinh ngạc.

Phong Văn Tu lại nhìn tôi với ánh mắt tôi biết ngay mà, bắt đầu đánh giá tôi.

“Bỉ ổi, thế mà cô lại lợi dụng con để tiếp cận tôi. Tôi nói trước, tôi phải ngủ ở giữa! Nhiều nhất là cho phép cô ôm tôi ngủ, không được làm thêm gì khác.”

Tôi nhịn đến mức nắm đấm cũng cứng rồi.

Dưới ánh mắt mong đợi của Phong Tiểu Trạch, tôi không thể từ chối nguyện vọng của nhóc được.

Dưới vẻ mặt không thoải mái của Phong Văn Tu, tôi đặt Phong Tiểu Trạch vào giữa mà không mảy may do dự.

Nằm trên giường, một tay Phong Tiểu Trạch nắm lấy tay tôi, tay kia nắm lấy tay Phong Văn Tu.

Cậu nhóc cười rất vui vẻ.

Tim tôi nhũn ra tức thì.

Tôi vẫn hơi không tin tôi có thể sinh ra cậu con trai lớn như vậy, càng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ kết hôn với một ông sếp hơi gợi đòn.

Nhưng huyết thống thật sự rất kì lạ, chưa đầy một tuần mà tôi đã dung túng nhóc trong vô thức.

Tôi đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Phong Văn Tu, ngẩng đầu lên đối mặt với anh, chạm ngay ánh mắt sâu thẳm nhưng hình như mang theo cưng chiều của anh.

Tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm, ai mà có dè anh đột nhiên lên tiếng.

“Giờ hối hận vì không để tôi nằm giữa rồi à? Biết ngay cô là miệng cứng lòng mềm mà, muốn ôm tôi thì bây giờ đổi vẫn còn kịp!”

Tôi trợn tròn mắt, suýt nữa đã đá anh bay ra khỏi giường.

Sáng hôm sau.

Tôi cảm thấy người ngứa ngáy, lúc còn đang mơ màng thì nghe thấy có người thì thầm bên tai.

“Triệu Mông Mông, buông tay, tôi sắp không thở nổi…”

Tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt điển trai phóng đại.

Chẳng qua là khuôn mặt đẹp trai này hơi khó chịu.

“Cô gái nói một đằng làm một nẻo kia, tối qua thì không ôm, giờ tôi phải đi làm rồi lại ôm mãi không buông, cố tình à?”

Tôi nháy mắt tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang ôm chặt Phong Văn Tu vào trong lòng.

Hình như trên ngực anh còn dính một vệt nước khả nghi.

Tôi hét lên, bật dậy vì xấu hổ.

Có tiếng gõ cửa.

Tôi vừa định rời giường để mở cửa thì nghe thấy ngoài cửa loáng thoáng có tiếng quản gia nói chuyện với Phong Tiểu Trạch.

“Tiểu thiếu gia, thiếu gia và thiếu phu nhân là uyên ương mới cưới, không nên làm phiền họ, chú đưa cháu ra sân trước chơi nhé?”

Nghe tiếng bước chân dần xa tôi suýt nữa thổ huyết, sao cảm giác như có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch vậy?

12.

Phong Văn Tu đưa tôi và Phong Tiểu Trạch ngang nhiên đi vào công ty, là kiểu tôi và anh mỗi người nắm một tay cậu nhóc bước vào. 

Tất cả nhân viên công ty thấy cảnh này, mắt họ suýt nữa rớt ra ngoài. 

Tôi rất không hiểu hỏi anh: “Sếp, không phải anh nói đi làm không được dẫn theo con à?” 

“Không dẫn theo con thì sao mọi người biết đây là con của hai ta chứ?”

Phong Văn Tu buột miệng nói ra.

Nói xong anh lập tức nói thêm: “Người trong công ty không biết Tiểu Trạch là con của chúng ta, lần sau lúc con tự mình đến công ty tìm chúng ta thì ai dẫn đường cho con?”

Hình như cũng có lý, nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Một tháng sau.

Là vệ sĩ riêng của Phong Văn Tu, công việc tôi làm chính là ngồi ngây người trong văn phòng của anh cả ngày! Mỗi ngày Phong Văn Tu không họp thì chính là xem văn kiện, đúng giờ tan làm về nhà.

Anh gửi Phong Tiểu Trạch đến trường mẫu giáo, cuối tuần còn đưa chúng tôi đi chơi. Nếu không có vụ này thì chắc tôi chán chết mất.

Lương một năm của tôi cao như vậy nên lúc đi làm tôi không dám lấy điện thoại ra nghịch để giết thời gian, chỉ đành ngây người nhìn dáng vẻ lúc làm việc của Phong Văn Tu.

Không thể phủ nhận rằng tổng giám đốc này trông cũng quyến rũ ra phết, nhất là khi đeo kính gọng vàng chăm chỉ làm việc giống như một tên “nhã nhặn bại hoại”, à nhầm, là tuổi trẻ tài cao. 

Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy Phong Văn Tu cho tôi một cảm giác quen thuộc khó tả. 

Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy. 

Nhưng dù có đẹp trai đến đâu thì cả ngày cứ nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ thấy chán thôi.

Tôi đã nghĩ cả nửa tháng rồi cũng không nghĩ ra, một tổng giám đốc như Phong Văn Tu thì thuê vệ sĩ về để làm gì chứ?

Lại còn là loại bảo vệ 24/24 nữa!

Tôi thật sự sợ rằng năm sau sẽ lại trôi qua một cách nhàm chán thế này.

May mắn là tôi có thể viết vẽ linh tinh với Tiểu Trạch sau khi tan làm. 

Tiểu Trạch quá ngoan, càng ở chung với cậu nhóc tôi lại cảm thấy thần kì.

Bé con ngoan như vậy, hoàn toàn không giống tôi hồi nhỏ một ngày không đánh là có thể leo lên mái nhà lật ngói.

Tôi càng ngày càng nghi ngờ, tôi thật sự có thể sinh ra một bé con đáng yêu như vậy sao?

Nhất là theo những gì mà Tiểu Trạch nói thì qua một tháng nữa tôi và Phong Văn Tu sẽ kết hôn.

Chuyện này không bình thường chút nào cả!

Chớp mắt mười ngày nữa lại trôi qua.

Hôm nay, đột nhiên tôi nhận được một tin nhắn.

“Mông Mông! Tám giờ tối mai họp lớp cấp ba, cậu đừng quên đó! Rất nhiều bạn học đều đang hỏi tin tức của cậu đấy, nói là rất muốn gặp cậu!”

Tôi vui vẻ đến nỗi suýt nữa là nhảy dựng lên.

Cuối cùng sinh hoạt cũng có chút gợn sóng rồi!

Ánh mắt sắc bén của Phong Văn Tu đột nhiên quét về phía tôi.

“Thấy gì mà vui như thế?”

Tôi đắc ý mỉm cười.

“Tối mai họp lớp cấp ba, bọn họ đều nói rằng rất muốn gặp tôi.”

“Không được! Tối mai tôi phải tăng ca đến khuya mới về! Cô phải đi cùng tôi.”

Sắc mặt Phong Văn Tu khẽ thay đổi, không nói gì đã từ chối tôi.

Tôi cạn lời luôn: “Sáng mai là thứ bảy, một mình anh tăng ca đến muộn?”

Đừng nói Phong Văn Tu không đi làm cuối tuần, ngay cả tăng ca tối cũng rất ít.

Chuyện khẩn cấp thì hầu như tất cả đều về nhà rồi vào thư phòng để xử lý cho xong.

Hết chương 02!