Công việc chính là công việc, tòa soạn bên này sắp xếp thứ tự nghiêm ngặt còn hơn so với Tưởng Thầm bên kia, quản lý vỗ nhẹ vai Tưởng Thầm, mặc dù có chút bận tâm với thân thể cậu, vẫn hy vọng cậu có thể kiên trì thêm mấy tiếng nữa.
Tưởng Thầm đối với bản thân có nhận thức rất cao, thân là diễn viên, nhiệm vụ đầu tiên, chính là phối hợp với công việc.
Cũng may dạ dày không còn quấy dữ dội như vậy nữa, mặc dù là còn có chút đau, nhưng miễn cưỡng có thể áp chế được.
Vì vậy Tưởng Thầm một lần nữa trở lại phòng trang điểm, chỉnh sửa kiểu tóc từ chỗ nhà tạo mẫu.
Vừa vào phòng, sau khi ngồi xuống ghế dựa, Tưởng Thầm liền nghiêng đầu đối với nhà tạo mẫu tóc mỉm cười một cái, biểu thị xin lỗi việc vừa nãy.
Nhà tạo mẫu tóc thấy Tưởng Thầm lễ phép ôn hòa như vậy, đương nhiên là không có bất kỳ khó chịu nào, thêm nữa cậu lớn lên lại đẹp nữa.
Tòa soạn này trước đây mời không ít minh tinh trong giới giải trí, với dung mạo của Tưởng Thầm, không phải nhà tạo mẫu khoác lác, tuyệt đối có thể nằm trong top 10.
Mà tính cách lại nhu hòa như vậy, nụ cười như gió xuân ấm áp, không có chút giả dối nào trong đó.
Chắc chắn chỉ cần tiếp tục giữ vững như vậy, rất nhanh sẽ có thể đạt được đỉnh cao.
Tóc Tưởng Thầm tương đối tốt, đen mà trơn bóng, không cần phải tân trang quá nhiều, ngũ quan góc cạnh đẹp mắt, liền có thể trực tiếp lên ảnh.
Nhà tạo mẫu cảm thấy kiểu tóc hiện tại của Tưởng Thầm rất tốt, liền không chỉnh sửa nữa, chỉ sửa một ít tóc rối bên tai, toàn bộ quá trình, so với thời gian trang điểm còn ít hơn.
Tưởng Thầm đứng dậy đứng trước gương, ánh mắt trong suốt nhìn người trong gương, chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp mà, dù cho chỉ thay đổi một chút ít, cũng có thể làm cho cậu cảm thấy dường như khí chất của mình đều tăng lên.
Tưởng Thầm lần thứ hai nở nụ cười chân thành: "Cảm ơn."
Có một số người nói cảm ơn, sẽ cho người khác cảm giác nói cho có, mà Tưởng Thầm bên này, sẽ chỉ khiến người nhìn vào ánh mắt ôn nhu của cậu, cảm thấy trong lòng được thả lỏng.
Trang điểm xong, tóc cũng làm xong, tiếp đến là đổi quần áo.
Nếu như muốn chụp ảnh làm ảnh minh họa, tương đương với quần áo tự nhiên là tòa soạn cung cấp.
Bên phía tòa soạn đã chuẩn bị xong tất cả, những quần áo này đều có size nhỏ, toàn bộ đều là dựa trên chiều cao hình thể của Tưởng Thầm đặc biệt đặt may.
Từ phòng trang điểm chuyển đến phòng thay đồ, Tưởng Thầm cầm lấy một bộ âu phục màu đen sọc xám, đem quần áo của mình cởi ra sau đó lại thay đồ mới, quần áo vừa mặc vào Tưởng Thầm có thể rõ ràng cảm nhận được, âu phục này đặc biệt vừa vặn.
Rời khỏi phòng thay đồ, quản lý cùng một số nhân viên bên tòa soạn đang chờ bên ngoài, lúc Tưởng Thầm mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo bước ra, trên mặt mọi người đều là thần sắc kinh ngạc rất rõ ràng.
Sau đó đi đến trường quay được bố trí để chụp ảnh, bối cảnh trắng phau, hai bên là hai cái đèn pin lớn đồng thời chiếu thẳng đến trên người Tưởng Thầm.
Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh ở sát mép vải trắng bắt đầu chụp, một bên chụp một bên cách máy ghi hình để Tưởng Thầm dựa theo ý hắn, làm ra một số tư thế, bên mặt chính diện, các loại góc độ đều chụp rất nhiều tấm.
Tòa soạn có một số nhân viên ngầm lấy ra điện thoại của bản thân, chụp trộm vài tấm, tự nhiên là dùng để liếm màn hình, toàn bộ trường quay đều được bố trí máy giám sát, bên trong làm cái gì, kỳ thực quản lý đểu biết, phần lớn thời gian đều là nhắm một mắt mở một mắt, nhân viên ở đây cũng hiểu quy tắc, cho tới giờ, vẫn chưa có ai làm ra việc hủy đi tương lai.
Tổng cộng chín bộ quần áo, mỗi một bộ Tưởng Thầm đều mặc lên người, trên mảnh vài trắng dưới đất chụp rất nhiều hình, không phải tấm nào cũng có thể dùng, hậu kỳ còn phải sàn lọc ra dần, chọn ra những tấm tốt nhất để lên tạp chí.
Mặc dù chỉ là đứng ở đó, bày ra một số tư thế đơn giản, mà toàn bộ đến khi chụp xong, cũng mất gần một tiếng đồng hồ.
Tưởng Thầm trên trán giăng đầy những giọt mồ hôi li ti, trên mũi cũng có, óng ánh trông rất rõ ràng, một nữ sinh nhìn chưa tới 20 tuổi vừa chụp ảnh xong, thật nhanh bước lên trước, đưa cho Tưởng Thầm một gói khăn giấy, Tưởng Thầm cầm đến tay, mỉm cười vừa định nói cảm ơn, mặt nữ sinh xoát một cái liền đỏ hết toàn bộ, bỏ lại một câu "dùng cái này lau mồ hôi", sau đó bỏ chạy chẳng còn thấy bóng dáng.
Nữ sinh kia xem như là một fan qua đường của Tưởng Thầm, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy con người thật của cậu, phát hiện cậu so với trên TV còn đẹp hơn, tính khí ôn hòa, là người lương thiện, hiện giờ từ fan qua đường trở thành fan trung thành luôn rồi.
Hơn nữa cô còn không ngờ là Tưởng Thầm sẽ cười với mình, trong nháy mắt đó cô chỉ cảm thấy trái tim nai vàng của mình cũng ngơ ngác, lo lắng bản thân làm ra việc ngốc gì, cho nên rõ ràng trong lòng rất muốn thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Tưởng Thầm, nhưng trong lần đầu nhìn thấy này vẫn là quay đầu bỏ chạy.
Đây chỉ coi như một đoạn nhạc dạo ngắn, chụp ảnh xong, chính là phỏng vấn.
Bản phỏng vấn dự thảo đã được tòa soạn gửi cho Tưởng Thầm từ sớm, biểu thị ký giả sẽ hỏi những vấn đề gì, trả lời như thế nào, đó là chuyện của Tưởng Thầm bên này.
Nữ ký giảlà một cô gái trẻ khoảng 24 25, bất quá là do được bảo dưỡng tốt, thực tế tuổi đã hơn 30.
Hai người trước đây đương nhiên chưa từng gặp mặt, sau khi Tưởng Thầ ngồi xuống, khuôn mặt của nữ ký giả đặc biệt ôn hòa mà đẩy một vật đến trước mặt Tưởng Thầm.
Ngay cả thanh âm của cô cũng ôn nhu ngọt ngào làm cho người khác buông xuống tất cả đề phòng.
Hạ mắt nhìn bánh bích quy được nữ ký giả đẩy tới, Tường Thầm ngước mắt lên nhìn về phía nữ ký giả.
Cậu có ánh mắt đặc biệt trong suốt sáng ngời, thuần túy sạch sẽ như được con suối trong hẻm núi sâu gột rửa qua.
Đặc biệt là lúc Tưởng Thầm chăm chú nghiêm túc nhìn một người nào đó, sẽ cho người đó cảm giác được cậu phi thường coi trọng.
Nữ ký giả từng phỏng vấn qua rất nhiều minh tinh, cô nhớ lại, có thể nhớ tới, thật sự cũng chỉ có một người, làm cô cảm thấy đối phương không phải đang hoàn thành một hạng mục công việc, mà là đang cùng cô trò chuyện, tâm sự.
Người đó bây giờ là Đại ảnh đế nóng bỏng tay, tòa soạn nhỏ của các cô, đã không thể chii tiền mời đối phương tới.
Nhìn thanh niên dung mạo đẹp đẽ không có thua gì Đại ảnh đế Phong Dương trước mặt này, còn ôn hòa lễ độ như vậy, tương lai cũng sẽ là một đường làm ánh sao sáng.
"Đây là bánh quy soda, lúc trước nghe nhân viên nói dạ dày cậu không thoải mái, có thể thử cái này." Nữ chủ trì ôn nhu giải thích lý do cô đem bánh quy cho Tưởng Thầm.
Trong lòng Tưởng Thầm không rõ về chuyện vừa tiếp xúc trong nháy mắt này, nói cảm ơn đồng thời cầm lấy bánh quy mở giấy gói.
Đây đơn nhiên là ý tốt của đối phương, cũng là con đường để đối phương rút ngắn đôi chút mối quan hệ của họ, cách này phi thường dễ dàng khiến người khác buông bỏ đề phòng.
Sau khi chụp ảnh xong, vốn là bụng tốt hơn chút, đột nhiên lại dâng lên mãnh liệt cảm giác quay cuồng, không muốn gây phiền phức cho nhân viên, Tưởng Thầm nhẫn nhịn, hiện tại nữ ký giả nói hình như bánh quy này có thể giúp được, ôm thái độ dùng thử, Tưởng Thầm bắt đầu ăn.
"Mùi vị thế nào?" Nữ ký giả quan tâm hỏi han.
Nhai một lát sau đó nuốt xuống, trên bàn có đặt một chai nước khoáng nằm sát bên tay, Tưởng Thầm vặn nắp ra uống một ngụm.
"Cũng được." Mùi vị có chút kỳ lạ, mang chút chua, Tưởng Thầm cũng cảm thấy thực sự kỳ quái sao lại ăn ra vị chua, nhưng mà vị chua này khiến cậu cảm thấy cũng không tệ.
Vì thế lại đưa tay lấy một cái.
Nữ ký giả thấy Tưởng Thầm thích ăn như vậy, tạm thời không lên tiếng, nhìn cậu ăn, thời gian vẫn còn dư dả.
Lại ăn thêm vài cái, lúc Tưởng Thầm ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy nữ ký giả trước mắt liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, giống như có chút chậm hiểu, bản thân dĩ nhiên ăn đến quên mình.
Tưởng Thầm hướng nữ ký giả xin lỗi.
Nữ ký giả khoát tay, biểu thị không có gì, cuối cùng hỏi Tưởng Thầm cảm giác thế nào?
"Cái gì?" Tưởng Thầm không xác định được nữ ký giả muốn hỏi cái gì.
"Bụng còn đau nhiều không?" Nữ ký giả nói hết toàn bộ lời muốn nói.
Nữ ký giả nói chưa dứt câu, Tưởng Thầm đột nhiên phát hiện bụng mình giống như trong nháy mắt đã đỡ hơn nhiều, cảm giác buồn nôn cũng không còn.
Tưởng Thầm cầm bịch bánh quy lên, muốn nhìn kỹ xem là nhãn hiệu nào.
"Đây là hàng nước ngoài, nhưng mà bây giờ trong nước cũng có bán." Nữ ký giả nở nụ cười nói trên mặt đột nhiên có chút giảo hoạt.
"Bánh quy này trị nôn nghén rất hiệu quả, lúc trước tôi mang thai, nôn nghén rất lợi hại, từ bạn bè biết được bánh này, sau này trong nhà trữ rất nhiều."
"Xem ra thì, không chỉ trị nôn nghén đâu."
Nữ ký giả mỉm cười, cùng Tưởng Thầm như bạn bè quen biết từ lâu mà trò chuyện.
Tưởng Thầm kinh ngạc nhìn đóng bánh quy, cậu biết đương nhiên mình không thể mang thai, nữ ký giả hẳn cũng sẽ nghĩ như cậu, chỉ là đột nhiên, có loại cảm giác kỳ diệu khó giải thích được, làm cậu thậm chí có chút sợ chạm vào đóng bánh kia.
Nữ ký giả thấy bầu không khí hài hòa hơn nhiều, mọi người nói chuyện cũng không còn ngăn cách, lập tức mở bản phỏng vấn dự thảo ra.
Tưởng Thầm cũng đem bản thảo đã viết xong từ sớm ra, hai người đối đáp qua lại theo bản thảo của mình.
Nhưng mà giữa chừng không tính là ngoài ý muốn, nữ ký giả đã thêm vài câu hỏi.
Cũng may là không quá mức xảo quyệt cùng riêng tư, nữ ký giả hỏi Tưởng Thầm trong giới giải trí có người mình thích nhất hay không, muốn cùng đối phương phối diễn nhất.
Phút chốc, trong đầu Tưởng Thầm trồi lên một cái tên.
Tưởng Thầm gật đầu: "Có."
"Vậy có tiện hỏi một chút đối phương là ai không?"
Tưởng Thầm mỉm cưới: "Tạm thời bảo mật." Đồng thời nâng tay phải lên, đem ngón trỏ đặt trên môi.
Hai bên khóe miệng cậu nhẹ nhàng kéo lên trên, khắp nơi đều là ánh sáng nhu hòa, trong chớp mắt đôi mắt cậu tựa như chứa đầy những ánh sao lộng lẫy, có cỗ đẹp đẽ rung động lòng người.
Buổi phỏng vấn trên giấy và video đều sẽ được công bố ra ngoài, trên giấy tức là đăng trong tạp chí, video thì sẽ được hậu kỳ tung lên internet.
Tưởng Thầm làm động tác này, khiến nữ ký giả đã làm vợ ở đối diện sửng sốt hai giây, sau đó trong lòng cô cảm khái, người này cũng thật là biết cách mê hoặc người khác, nếu thay vào là một nữ sinh chưa có bạn trai, chắc chắn hiện tại đã bị Tưởng Thầm mê hoặc đến thất điên bát đảo.
"Có thể tiết lộ giới tính nhỉ?" Nữ ký giả suy đoán chắc là một nữ diễn viên.
Kết quả nhận được đáp án là nam.
"Xem ra đối phương nhất định là người rất lợi hại, từng được phong ảnh đế?" Nữ ký giả trổi lên lòng nhiều chuyện.
Tưởng Thầm sửng sốt một chút, cứ sững sờ như vậy, khiến nữ ký giả rất biết nghe lời đoán ý lập tức biết được chính mình đoàn đúng rồi.
Trong lúc Tưởng Thầm cho là nữ ký giả sẽ tiếp tục hỏi, đối phương bỗng nhiên dừng lại.
Bởi vì đối phương là nam, không phải nữ, độ mong đợi của fan tự nhiên là không cao, nữ ký giả đúng lúc dừng lại.
"Vậy tôi chúc cậu có thể sớm cùng ảnh đế có cơ hội hơp tác." Nữ ký giả đặc biệt hiểu xem sắc mặt nói chuyện.
Cuộc phỏng vấn này, có thể nói với người vào giới giải trí lâu như Tưởng Thầm, là lần đầu tiên làm cậu thấy không có áp lực, tuy rắng rất nhiều lúc cậu nằm ở thế bị động, nhưng nữ ký giả rất nghĩ đến cảm thụ của cậu, những vần đề tương đối sắc bén, nhưng được nữ ký giả thay đổi cách dùng từ, làm người nghe không thấy mâu thuẫn trong lòng nữa.
Phỏng vấn diễn ra tương đối thuận lợi, thời điểm sắc trời chưa tối, cũng đã sớm hoàn thành.
Lúc Tưởng Thầm rời đi, nữ ký giả đột nhiên mang theo một cái túi tiến về phía cậu, Tưởng Thầm không lập tức nhận lấy.
"Bên trong là bánh quy cậu vừa ăn lúc trước, giá không đắt, tôi thấy cậu rất thích, tôi còn rất nhiều, cậu mang về chút mà ăn, nếu còn khó chịu, thì đi bệnh viện khám xem."
Nữ ký giả cùng Tưởng Thầm trao đổi phương thức liên hệ của nhau, cả hai đều cảm giác được đối phương là bẳng hữu đáng kết giao, nữ ký giả có một cô con gái học tiểu học, gần đây bắt đầu theo đuổi thần tượng, thần tượng được theo đuổi đó nữ ký giả không thích lắm, cảm thấy Tưởng Thầm cũng không tệ, quyết định trở về sẽ cho con gái tìm hiểu Tưởng Thầm một chút.
"Cảm ơn." Đây là món quà mang ý tốt nho nhỏ mà tình ý thì sâu đậm, Tưởng Thầm không nhất thiết phải từ chối.
Cầm theo túi lên xe, quản lý một đường đưa Tưởng Thầm về nhà, trên đường có đi ngang qua phòng khám, quản lý muốn Tưởng Thầm đi khám xem, Tưởng Thầm lắc đầu nói cơ thể chỉ là có chút không thoải mái.
"Về rồi đừng thức đêm, ngủ sớm chút." Quản lý cố ý dặn dò một câu trước khi Tưởng Thầm đẩy cửa xe bước ra.
"Được, em biết rồi."
Tưởng Thầm nhẹ nhàng gật đầu.
Sau thời gian khoảng nửa tháng, Tưởng Thầm thỉnh thoảng sẽ có cảm giác buồn nôn muốn nôn mửa, mỗi khi như vậy, cậu liền ăn vài cái bánh quy soda, sau đó bệnh trạng giảm bớt rất nhiều.
Tưởng Thầm cho là thân thể mình không có gì đáng lo, cho nên vẫn luôn không đi bệnh viện kiểm tra.
Mãi đến tận ngày đó, khi cậu làm xong công việc, nữa đêm lái xe về nhà, đột nhiên trong cổ họng tuôn ra cảm giác buồn nôn rất mãnh liệt.
Vội vàng dừng xe sát ven đường, đẩy cửa chạy xuống xe, chạy thẳng đến một thân cây bên lề đường, Tưởng Thầm một tay ôm chặt thân cây, khom người, nôn khan kịch liệt.
Kéo theo toàn bộ da đầu đều đau, nôn có chút lâu, như muốn nôn cả tim ra ngoài, Tưởng Thầm xoay người, dựa lưng vào thân cây.
Cậu ôm bụng, đèn đường rọi xuống, đuôi mắt ửng hồng, trong hốc mắt tựa như ánh nước đang lay động.
Nếu như trước đây còn xem chuyện này không có gì to tát, hiện tại nôn mãnh liệt như vậy, thấy thế nào cũng không bình thường.
Thậm chí có những khoảnh khắc, lúc ấn vào bụng, Tưởng Thầm cảm thấy bên trong giống như có thứ gì đó, chầm chậm, cậu trở lại trên xe, xé một tờ khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán.
Thời gian này bác sĩ trực ban trong bệnh viện khẳng định là có, mà nội khoa thì, hẳn là không có.
Chỉ có thể chờ đến ngày mai, Tưởng Thầm lái xe dưới đèn đuốc sáng choang trên đường phố nơi thành thị, tâm tình không lý do lại nặng nề dị thường, trong sâu hút cõi lòng có một loại dự cảm, giống như sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Đêm đó Tưởng Thầm làm cách nào cũng không ngủ ngon được, vừa nằm xuống là mơ thấy trong bụng có khối u rất lớn, bác sĩ nói là khối u ác tính, coi như giải phẫu cắt bỏ, khả năng tái phát cũng rất cao.
Tiếp đến mơ thấy trong bụng mình phá ra một cái hang, bất kể ăn cái gì vào, đều sẽ từ trong cái hang này chảy ra, sau đó Tưởng Thầm sẽ dùng tốc độ cực nhanh gầy xuống.
Cuối cùng Tưởng Thầm mơ thấy một mảnh u ám vô biên, có một thân ảnh nho nhỏ từ trong mảnh u ám đó bước ra, không thể thấy rõ dáng dấp của đối phương ra sao, chỉ biết đó là một đứa trẻ, sau đó đứa trẻ này chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng cậu.
"Mẹ!"
Thanh âm non nớt giòn tan trực tiếp đem Tưởng Thầm từ cơn ác mộng thức tỉnh, cậu ngồi dậy, tay theo bản năng sờ vào cái bụng phẳng lì, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, giống như cảm giác được bên trong có cái gì đó.
Một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, rơi vào trong mắt Tưởng Thầm, đột nhiên cảm giác rất chua xót, khiến cậu một lần nữa nhắm mắt lại.
Cảm giác chua xót mãnh liệt dị thường, Tưởng Thầm sau một hồi lâu mới mở ra được, vành mắt đã ửng hồng ươn ướt.
Tưởng Thầm rời giường thay quần áo, ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng hẳn, bầu trời xanh thẳm một màu, Tưởng Thầm biết mình phải đi bệnh viện khám một chút rồi.