Con Trai Là Nam Phụ

Chương 55-2




Editor: Lạc Tiếu - 10/04/2020

Mãi cho khi nâng Đường Dĩ Tố về đến nhà, xác nhận cô ngồi xuống đàng hoàng, mắt thường cũng có thể thấy được rằng giờ phút này Đường Táo mới hơi thả lỏng. Đứa nhỏ này tiếp tục lặp lại hành động trước đó, đánh giá mỗi một góc trong nhà, bắt chước bộ dáng trước kia của Đường Dĩ Tố khi chăm sóc nó, hiện tại thằng bé lại dùng để chăm sóc cô.

Đây là lần đầu tiên Đường Dĩ Tố nhìn thấy bộ dáng có tính công kích của Đường Táo, khác với vẻ giận dỗi lúc cô đi đóng phim, lúc ấy tuy Đường Táo xụ mặt, nhưng không lệ khí trầm trọng như hôm nay.

Dựa theo lẽ thường mà nói, mấy đứa học sinh tiểu chụm lại với nhau tuyệt đối không có khả năng sợ hãi một bạn nhỏ ngay cả nhà trẻ còn không chưa tốt nghiệp.

Nhưng đừng nói bọn nhỏ, ngay cả Đường Dĩ Tố cũng bị bộ dáng của thằng bé làm ngẩn ngơ, mãi cho đến hiện tại, cô mới hồi phục tinh thần lại, nhẹ giọng gọi: "Tiểu Táo."

Đường Táo đang bận rộn nghe vậy, lập tức chạy như bay lại đây: "Má mi, làm sao vậy, cần con giúp gì hở?"

"À, không cần." Đường Dĩ Tố nói, "Đã lâu không gặp con nên muốn nói chuyện với con một chút. Tiểu Táo ngồi ở đây, khoảng cách gần với má mi một chút được không?"

Đường Táo vừa nghe, tức khắc gật gật đầu, trước đó rõ ràng làm cách nào cũng không ấn nó ngồi được lên ghế, lúc này thằng bé lại an phận, thành thành thật thật ngồi bên cạnh Đường Dĩ Tố, dáng vẻ ngoan ngoãn khác nhau một trời một vực với trước đó.

Đường Dĩ Tố nhìn dáng vẻ này của Đường Táo, đành phải châm chước ngữ khí một chút, nói: "Tiểu Táo à, vừa rồi ở dưới lầu khi quăng rác, có phải con đặc biệt đặc biệt tức giận không?"

Đường Táo không ngờ Đường Dĩ Tố sẽ đề cập đến chuyện vừa rồi, biểu tình trên mặt căng chặt, sau một lúc, mới gật gật đầu.

Một mặt, Đường Dĩ Tố thật cao hứng vì con trai quan tâm, che chở mình, một mặt, cô lại thật sự không muốn Đường Táo bị mình ảnh hưởng lớn đến vậy.

Đây cũng là nguyên nhân Đường Dĩ Tố ở bệnh viện suốt một tuần mới về nhà.

Lúc trước ở sân bay, thấy Đường Táo không giận dỗi, trong lòng Đường Dĩ Tố còn rất may mắn, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy, thà rằng đứa nhỏ này tức giận với mình còn hơn.

Nhìn xem, ngay từ sau khi hai mẹ con về nhà, Đường Táo đã vội vàng làm việc nhà, rồi còn vội vàng ra mặt giúp Đường Dĩ Tố, không cho phép người khác nói nói bậy về mẹ mình.

Một đứa bé hiểu chuyện một chút, người lớn đúng là bớt lo, nhưng quá hiểu chuyện, lại nhịn không được phát sầu.

Bản thân Đường Dĩ Tố cũng không vì bị thương ở chân mà cảm thấy ủy khuất khó chịu bao nhiêu, nhưng dáng vẻ cẩn thận này của Đường Táo ngược lại làm cô có chút bất an.

Cô vươn tay, sờ sờ đầu con trai, Đường Dĩ Tố bắt đầu nhẹ giọng kể lại chuyện ở phim trường từ đầu tới cuối, nguyên nhân vì sao mình lại bị thương, kết quả như thế nào, trừ chi tiết ở giữa ranh giới sống chết cô đã đẩy Trình Du ra ngoài, mọi chuyện cô đều nói hết.

Đường Táo nghiêm túc lắng nghe, nghe tới đoạn tường đất bị sập, cả người thằng bé căng thẳng, đôi tay nắm quần áo, nắm đến cứng ngắc, mãi cho đến khi Đường Dĩ Tố nói xong, Đường Táo cũng không buông tay.

"Lúc má mi tỉnh lại, đã phát hiện mình ở trong bệnh viện thị trấn rồi. Bất quá mẹ Tiểu Táo rất may mắn, tuy gãy xương nhưng xương cốt lại không sai vị trí. Chỉ cần bó bột như vầy, không đến một tháng là có thể bình phục, đến lúc đó cắt bột ra, chân của má mi có thể khôi phục bình thường, tiếp tục tung tăng nhảy nhót." Đường Dĩ Tố cười.

Đường Táo nghe, vẻ mặt vốn khẩn trương bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Đường Dĩ Tố lập tức bắt được thần thái dị thường của con, vội vàng hỏi: "Sao vậy con?"

"Không có gì." Đường Táo nói nhanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu, tránh đi ánh mắt Đường Dĩ Tố, chỉ để lại mái tóc quăn quăn đối diện với cô.

Đường Dĩ Tố ở chung với đứa nhỏ này lâu như vậy, dĩ nhiên có chút hiểu biết tính tình của nó, cảm xúc Đường Táo khác thường trong nháy mắt lập tức khiến cho cô coi trọng: "Đường Táo, làm sao vậy?" Giọng nói Đường Dĩ Tố nghiêm túc.

"Muốn nói cái gì, có thể trực tiếp nói với má mi. Con xem, má mi kể hết chuyện trước đó đã xảy ra với con rồi mà."

"Đường Táo?"

Đường Táo càng nghe vậy, cả người càng run lên bần bật, Đường Dĩ Tố phát giác không thích hợp, vươn tay sờ sờ mặt nó, kết quả đầu ngón tay chạm vào dòng nước mắt ẩm ướt.

Cô lập tức hoảng sợ, mau chóng làm Đường Táo ngẩng đầu lên, rút ra khăn giấy lau nước mắt cho con trai: "Đang êm đang đẹp sao lại khóc, Đường Táo ngoan ngoan, má mi không hỏi nữa, con không muốn nói thì không nói, đừng khóc đừng khóc."

Tức khắc, đứa nhỏ này càng khóc dữ, "Oa" một tiếng đã nhào tới, ôm mẹ mình thật lâu cũng không chịu buông tay.

Đường Dĩ Tố vội vàng ôm lấy con, vỗ nhẹ vai, không ngừng trấn an.

Một hồi lâu, cảm xúc Đường Táo mới dần dần ổn định, nó dựa vào người Đường Dĩ Tố, chậm rãi ngước mặt lên, hai mắt bởi vì khóc mà đỏ rực.

Đường Táo khụt khịt cái mũi, nhìn cô: "Má mi."

"Ừm? Ngoan, má mi ở đây." Đường Dĩ Tố ôm lấy con, nhẹ giọng nói.

Thằng nhóc này ngủ một giấc cũng không chịu thừa nhận mình đã ôm Đường Dĩ Tố, hiếm khi chịu chủ động nhào tới, bé con nho nhỏ cuộn thành một cục dựa vào trong lòng ngực, thật là làm người ta đau lòng.

"Con cho rằng, người không bao giờ có thể đi lại nữa..." Đường Táo nhìn cô, nhỏ giọng nói.

Đường Dĩ Tố ngẩn ra một chút, một hồi lâu mới hiểu được ý của nó.

Cô bởi vì tâm lý trốn tránh, trước khi trở về cũng không nói gì với con trai, Đường Táo ở sân bay vừa nhìn thấy cô, chính là bộ dáng một chân bó bột, tay thì chống gậy mới có thể đi đường.

Lúc ấy Đường Táo ngốc lăng thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, lúc sau một câu cũng không hỏi, Đường Dĩ Tố cho rằng nó đã tiếp nhận chuyện mẹ mình bị thương, cũng quên mất chuyện nói rõ tình huống cụ thể của mình với thằng bé, không ngờ lại làm cho nó hiểu lầm như vậy!

Khó trách đứa nhỏ này không rên một tiếng, trở về đã hầu hạ cô hết mực, còn không cho người khác nói bất luận cái gì về vết thương ở chân của Đường Dĩ Tố.

Bộ dáng tràn ngập tính công kích kia, là vì bảo hộ người mẹ mà nó cho rằng bị biến thành người tàn tật.

Đường Dĩ Tố vội vàng nói: "Không có không có, chỉ là gãy xương mà thôi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tháng sau má mi có thể đi được bình thường!"

Đường Táo gật gật đầu.

"Cho nên... Đột nhiên con trở nên vội vã như vậy, rửa trái cây cho má mi, quét nhà, còn có đổ rác, là chuẩn bị tinh thần chăm sóc má mi cả đời sao?"

Đường Táo nhìn cô, lại nghiêm túc gật gật đầu: "Con lớn rồi, có thể làm việc nhà, nếu trong nhà không có tiền, con sẽ không đi học nữa, làm công kiếm tiền nuôi má mi."

Đường Dĩ Tố nghe, vừa cảm động vừa muốn cười: "Con nhỏ như vậy, nhà trẻ cũng chưa tốt nghiệp, đi ra ngoài làm công ai dám thuê con đây, thuê lao động trẻ em là phạm pháp biết không."

Một lát sau, Đường Táo nhỏ giọng nói: "Má mi, con hiểu ý của câu nói kia rồi."

"Ừm? Câu nói nào?" Đường Dĩ Tố tò mò hỏi.

"Đau ở người con, đau ở lòng mẹ." Thằng bé thấp giọng nói.

Đường Dĩ Tố hơi ngẩn ra, mới nhớ tới trước kia, trán của Đường Táo bị phụ huynh nhà Trần Tử Hào làm chảy máu, cô đã từng buồn nôn nói với nó, đau ở người con, đau ở lòng mẹ.

Khi nhìn thấy con mình bị thương, mẹ tựa như mình cũng bị thương, đặc biệt đặc biệt khổ sở, hận không thể làm vết thương kia ở trên người mình, đừng khiến cho con mình chịu cực khổ như vậy.

Lúc ấy, Đường Táo còn không thật sự hiểu rõ câu nói này.

Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy chân Đường Dĩ Tố bị bó thạch cao, cho rằng cô bởi vì lần này đóng phim mà bị tàn tật suốt đời, sau này không thể đi lại nữa, cuối cùng nó cũng hiểu.

"Đứa nhỏ ngốc, thật ra má mi hy vọng cả đời này con không hiểu rõ."

Trưởng thành cần phải trả giá. Giờ khắc này, Đường Dĩ Tố cảm thấy mình vô cùng may mắn khi chỉ bị gãy xương, nếu cô thật sự tàn tật, tâm trạng này của Đường Táo sợ là vĩnh viễn cô cũng không biết được, thằng bé cũng sẽ không bao giờ thẳng thắn nói ra.