Con Trai Là Nam Phụ

Chương 53-2




Editor: Lạc Tiếu - 04/04/2020

Loại thôn nhỏ rách nát như Nam Mộc thôn thì dĩ nhiên hệ thống thoát nước chỉ là hệ thống bình thường nhất, cơn mưa to này rơi liên tục ba ngày, đừng nói quay phim, cả thôn thiếu chút nữa chết ngập.

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ tiếc ông trời không chiều lòng người, tiến trình quay phim bị trì hoãn, toàn bộ đoàn phim đều đau đầu, đa số mọi người không có tâm trạng tốt, riêng Lục Châu cùng Đường Dĩ Tố càng có trạng thái kém tới cực điểm.

Ngày đầu tiên sau khi mắc mưa, Đường Dĩ Tố lập tức bị cảm, vốn dĩ bình thường cô đã mảnh mai trắng trẻo, lần bệnh này, sắc mặt Đường Dĩ Tố tái nhợt, có vẻ vô cùng suy yếu. Để Đường Táo không phát hiện mình dị thường, mỗi đêm cô đều phải trang điểm để gọi video với thằng bé, cố ý chờ đến khi gọi xong mới dám tẩy trang.

Lục Châu nhìn thấy được, vài lần muốn hỗ trợ ra mặt để kéo dài thời hạn của làm đoàn phim, miễn cho Đường Dĩ Tố vất vả quá mức, lại bị cô cự tuyệt.

Vô hình trung, cảm xúc Lục Châu cũng bị ảnh hưởng.

Tuy rằng anh có địa vị cao, nhưng từ trước đến nay không hề ra vẻ, mọi người dù biết anh chính là tổng giám đốc Ý Thành, nhưng ở chung lâu rồi, cũng không sợ hãi nữa.

Nhưng mà hai ngày này, những người trước đó dám hi hi ha ha ở trước mặt Lục Châu cuối cùng đã hoàn toàn được kiến thức gương mặt thật của tổng giám đốc.

Thật ra, nội dung quay phim của cả đoàn trước nay Lục Châu đều không hề can thiệp. Hiện tại người khác báo cáo tiến trình với anh, anh cũng trả lời như bình thường, nhưng không thể hiểu vì sao, Lục tổng mặt vô biểu tình lại làm người ta sống lưng phát lạnh, khi ánh mắt không có cảm xúc kia quét về phía mình, dường như mang theo sức mạnh của người đứng đầu làm người run rẩy.

Dù sao Lục Châu cũng là người thắng cuối cùng trong trận chiến đoạt quyền thừa kế Lục gia, thiên uy khó dò.

Dần dần, những nhân viên công tác trước đây còn nói thích Lục tổng, chậm rãi bỏ đi ý nghĩ đó.

Nói giỡn sao, nhìn thôi đã sợ muốn chết, ai còn dám mơ mộng. Sự uy hiếp của anh có lẽ chỉ sau đạo diễn Trần Trường An mà thôi.

Cũng may, cuối cùng Lục Châu cũng có việc bận, mỗi ngày hội họp qua điện thoại cũng không phải biện pháp tốt. Sau hai ngày, đoàn phim truyền ra tin Lục tổng sắp rời đi.

Ngay sau đó, trời mưa to liên tục vài ngày rốt cuộc ngừng lại, đoàn phim mất hai ngày để chỉnh đốn, ở ngày Lục Châu rời đi, cuối cùng lại lần nữa khởi động máy quay.

Mới sáng sớm, Đường Dĩ Tố đã thức dậy, đến phim trường ôn tập lại lời thoại một lần, sau đó đi ra ngoài dự định mua bữa sáng.

Không ngờ vừa mới ra tới cửa, cô đụng phải Bành Hiểu Vũ.

"Dĩ Tố?" Bành Hiểu Vũ có chút kinh ngạc, "Cô chuẩn bị đi mua bữa sáng sao?"

Đường Dĩ Tố ngẩng đầu, gật gật với Bành Hiểu Vũ.

Tuy rằng chuyện lúc trước của Hàn Thu Nhã làm cả hai đều có chút xấu hổ, nhưng mọi người ở cùng đoàn phim lâu như vậy, Bành Hiểu Vũ hằng ngày điệu thấp không tự cao, chức nghiệp tu dưỡng tốt đẹp, lẫn nhau đều hợp tác rất vui sướng, hiện tại xem như quan hệ đồng nghiệp hòa hợp.

Bởi vì đang bị bệnh, Đường Dĩ Tố thoạt nhìn tiều tụy hơn bình thường, chân tay mảnh khảnh, làn da trắng bệch, cùng với mái tóc dài màu đen hình thành tiên minh đối lập.

Mới sáng sớm, Đường Dĩ Tố còn chưa trang điểm, nhưng mỹ nữ dù sao cũng là mỹ nữ, tuy rằng nhan sắc mộc mạc, trừ khí sắc hơi kém một ít ra, ngược lại càng thêm vài phần nhu nhược động lòng người.

Bành Hiểu Vũ nhìn Đường Dĩ Tố vài giây, sau đó đưa túi đồ ăn sáng trong tay đến trước mặt cô.

Thấy cô kỳ quái nhìn mình, hắn nói: "Tiệm bán đồ ăn sáng gần đây có việc phải đóng cửa sớm, đây là phần cuối cùng rồi, cô cầm đi."

Đường Dĩ Tố vội vàng đẩy ngược lại: "Không cần không cần, tôi chạy xa chút, tìm một tiệm bán đồ ăn sáng khác là được."

"Cô bị bệnh thì đừng chạy lung tung, cầm đi, tôi đi chỗ khác mua." Bành Hiểu Vũ nói.

Đường Dĩ Tố sao có thể đồng ý, làm sao cũng không chịu nhận lấy bữa ăn, phiền Bành Hiểu Vũ phải đi một chuyến, Bành Hiểu Vũ thấy vẻ kiên trì của cô, cuối cùng nói: "Thật ra tôi cũng mua nhiều, nếu không, chúng ta một người một nửa, lấp lửng bụng rồi nói tiếp?"

Hai người đứng ở chỗ này cũng đã một thời gian, Đường Dĩ Tố cũng không thể tiếp tục thoái thác, liền gật gật đầu đồng ý.

Bành Hiểu Vũ cười với cô, đi phía trước một bước, đến gần Đường Dĩ Tố hơn, vừa định mở túi đồ ăn ra, hắn bỗng nhiên cảm thấy rờn rợn sống lưng.

Bành Hiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, lại thấy cách đó không xa, Lục Châu khoanh tay trước ngực, đứng lẳng lặng nhìn mình, cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Đường Dĩ Tố mở túi đồ ăn, vừa định kêu Bành Hiểu Vũ lấy bánh bao, ngẩng đầu thấy vẻ mặt Bành Hiểu Vũ có chút kỳ lạ đang nhìn về phía nào đó.

Sau khi dõi mắt nhìn theo, thấy Lục Châu đứng một góc trong phim trường, Đường Dĩ Tố ngẩn ra, lập tức thu hồi ánh mắt.

Sau ngày hôm đó, quan hệ của hai người trở nên kỳ cục, rõ ràng cả hai chưa từng phát sinh cái gì, chỉ là trở về làm bạn bè mà thôi, nhưng cuối cùng cô cũng không có cách nào đối mặt với Lục Châu như trước kia.

Đường Dĩ Tố nhanh chóng lấy ra cái bánh bao đường đỏ, sau đó dúi túi đồ ăn vào tay Bành Hiểu Vũ: "Tôi ăn một cái là đủ rồi, cảm ơn anh, hôm nào tôi sẽ đưa lại bữa sáng cho anh."

Nói xong, Đường Dĩ Tố định rời đi.

Bành Hiểu Vũ lập tức phục hồi tinh thần, nói với cô: "Một cái không đủ đâu. Hay là, cô cầm sữa đậu nành đi."

Ánh mắt Lục Châu thật sự là quá có tính áp bách, căn bản không thể bỏ qua, Đường Dĩ Tố cũng không muốn tiếp tục kéo dài, nghe Bành Hiểu Vũ nói vậy, cô nhận lấy sữa đậu nành trong tay Bành Hiểu Vũ, nói cảm ơn một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Đường Dĩ Tố đi mất, Bành Hiểu Vũ gật gật đầu với Lục Châu, cũng chạy theo, trong sân chỉ còn lại mỗi mình Lục Châu đứng tại chỗ.

Một hồi lâu, di động anh bỗng nhiên vang lên, Lục Châu bắt máy, giọng nói của Lý Chí truyền tới, ngắn gọn nhanh chóng thông báo toàn bộ hành trình tiếp theo của Lục Châu: "3h đêm nay ngài sẽ trở lại thành phố An Bình, 7h sáng mai có hội nghị cổ đông, văn kiện mấy ngày nay đều được đặt trên bàn làm việc của ngài. 14h ngài phải tham gia một buổi dạ hội, 19h..."

Lục Châu thân là người cầm quyền Ý Thành, lại tới góc xó xỉnh như Nam Mộc thôn này ở hơn mười ngày, tuy rằng mỗi ngày đều công tác, nhưng có nhiều chuyện cần bản thân anh ra mặt mới có thể giải quyết.

Những việc này đọng lại nhiều ngày như vậy, tiếp theo tất cả đều cần Lục Châu nhất nhất làm xong, khoảng thời gian gần đây Lý Chí bận muốn điên, nếu không phải cậu biết được thiếu gia khó khăn lắm mới có người trong lòng, cần phải giải quyết đại sự cả đời, khẳng định đã sớm treo băng rôn kháng nghị.

Nói nói, đầu dây bên kia điện thoại lại không trả lời, Lý Chí nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia?"

"Tôi đang nghe." Lục Châu nhìn chằm chằm Bành Hiểu Vũ đang chậm rãi rời đi, từ từ nói.

Lý Chí vừa nghe từng con chữ phát ra từ miệng sếp mình, liền biết có chuyện, quả nhiên ngay sau đó, cậu nghe Lục Châu nói: "Bành Hiểu Vũ này..."

Lý Chí giật mình, phản ứng cực kỳ tốc độ, lập tức đáp lời: "Bành Hiểu Vũ tốt nghiệp Học viện Hí kịch Trung Ương, năm nay 32 tuổi, ký hợp đồng với công ty Ánh Sao. Mấy năm trước đã kết hôn với bạn gái cùng trường, gần đây liên tục hợp tác cùng Hàn Thu Nhã, là top 2 diễn viên chính phim truyền hình có rating tối cao. Mấy ngày trước, có phòng làm việc tung ra tin tức nam diễn viên nổi danh gọi là P cõng vợ ngoại tình, rất nhiều người suy đoán P này chính là Bành Hiểu Vũ..."