Editor: Lạc Tiếu - 02/03/2020
Trò chơi Nói thật hay mạo hiểm này có thể nói là trò chơi không có nội hàm và kỹ thuật nhất. Dù vậy, từ lão già trung niên cho đến học sinh tiểu học đều thích chơi trò chơi này, thậm chí chơi hoài không biết mệt, có thể hiểu sức hút của nó lớn cỡ nào.
Đầu tiên, cách chơi rất đơn giản. Tiếp theo, chỉ có người tham gia mới có thể cảm nhận được lạc thú khi giao phong.
Ngày thường, khi chơi, phần lớn mọi người sử dụng bài poker, nhưng đoàn phim không cho phép mang theo đạo cụ bài bạc. Vì vậy, một nhân viên công tác đã tìm chai nước lọc nhỏ, lượng nước bên trong chỉ còn chưa tới một phần năm, đặt ở trên bàn, nắp chai chỉ thẳng vào Lục Châu. Nhân viên công tác một bên nói cho anh biết quy tắc, một bên nhẹ nhàng xoay chai nước một vòng.
Lực đạo thật sự rất nhẹ, nhìn ra được, cô gái này vốn là muốn nhắm ngay Lục Châu, bất quá nước trong chai ảnh hưởng tới chuyển động của chai nước, mắt thấy nắp chai sắp dừng lại ở chỗ anh, nhưng nó lại chậm rãi hướng về phía bên cạnh một chút. Cuối cùng, vậy mà lại chỉa thẳng vào Trần Trường An đang ngồi bên cạnh.
Trần Trường An: "???"
Nữ nhân viên nhìn thấy chai nước chỉa vào đạo diễn, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng xua tay nói: "Lần này không tính."
Ngay lúc tay cô nàng sắp đụng tới cái chai, Trần Trường An bỗng nhiên giữ chai nước lại: "Trò chơi đã bắt đầu rồi, làm gì có chuyện không tính? Cô cứ hỏi đi."
Tuy Trần Trường An tính tình không tốt, làm người lại rất nghiêm cẩn, trong công tác là vậy, hiển nhiên, khi chơi trò chơi, cũng là thái độ này.
Nữ nhân viên bất đắc dĩ nhìn cái chai bị đạo diễn giữ lấy, liếc những người kế bên, quả nhiên đồng đội tốt, mọi người đều bắn ánh mắt "Chúc may mắn" cho cô.
Nữ nhân viên lại nhìn Lục Châu đang ngồi một bên học quy tắc trò chơi, cuối cùng cắn răng một cái, cô lớn tiếng nói: "Trần đạo, tôi chỉ có một nghi vấn, giấu ở trong lòng đã lâu! Râu của anh dày như vậy, lúc ăn cơm hay đánh răng, có bao giờ bị bối rối vì nó không?"
Giọng nói của nữ nhân viên vang lên, bốn phía một mảnh yên tĩnh, trừ Trần Trường An và Lục Châu ra, biểu tình mọi người khi nhìn về phía cô đều tràn ngập kính nể.
Đúng là to gan mà!
Trần Trường An sửng sốt một chút, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, vậy mà có người dám hỏi hắn về vấn đề này.
Hắn liếc nhân viên công tác kia một cái, nhưng cuối cùng vẫn trả lời: "Trước kia từng có, qua một thời gian, sau khi có kinh nghiệm thì không có gì chướng ngại nữa."
Trả lời xong, Trần Trường An vốn dĩ cũng không định tích cực tham gia trò chơi, nhưng hiện tại hắn lập tức vươn tay, không cam lòng yếu thế bắt đầu xoay chai nước ở giữa bàn.
Lực xoay của hắn rất mạnh, hiển nhiên là quyết tâm để cho "vận khí" lựa chọn người bị hỏi. Kết quả, không nghĩ tới, cái chai xoay tại chỗ ba bốn vòng, cuối cùng vậy mà lại chỉ về hướng nữ nhân viên vừa nãy.
Trần Trường An nhìn cái chai, nhẹ nhàng cười một chút, sau đó hướng về phía cô gái kia: "Đêm qua, có phải cô không ngủ, thay vào đó là bò lên cửa sổ đúng không?"
Tựa như mọi người không thể tưởng được nữ nhân viên lại hỏi chuyện về râu ria của đạo diễn, đồng dạng, rất nhiều người cũng không dự đoán được, Trần Trường An vậy mà lại đi hỏi cái vấn đề kỳ quái này.
Nữ nhân viên ngẩn người ra, ngay cả vấn đề râu mà Trần Trường An cũng thành thật trả lời, dĩ nhiên cô cũng không dám nói dối, lập tức thành thật nói: "Hình như... Hơn mười một, mười hai giờ đêm gì đó, có bò trong chốc lát?"
"Quả nhiên là cô!" Trần Trường An vỗ bàn, "Cô nhìn chằm chằm cửa sổ phòng tôi làm gì, nửa đêm nửa hôm đầu tóc cũng không cột lên, Ninh Duy xém chút bị cô hù chết."
Ninh Duy nhanh chóng nhìn về phía Trần Trường An: "Cái gì mà Ninh Duy, rõ ràng là anh mới là người xém bị hù chết được không?"
Trần Trường An mắt điếc tai ngơ, trừng mắt nữ nhân viên kia, chờ cô trả lời.
Nữ nhân viên cả kinh, phản xạ có điều kiện nhìn về phía Lục Châu, nói với Trần Trường An: "Tôi, tôi nào có nhìn chằm chằm cửa sổ của anh..."
"Còn dám nói không có, tôi đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc, nhìn thấy rõ ràng cô đứng ở đó!" Trần Trường An lập tức phản bác.
Mọi người ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, chỉ có Ninh Duy phản ứng nhanh nhất, buồn cười giữ chặt Trần Trường An: "Trần đạo Trần đạo, hiểu lầm hiểu lầm, đây hết thảy đều là hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì, tối hôm qua không phải cậu cũng thấy hay sao." Trần Trường An nói, lộ ra oán niệm sâu đậm đối với chuyện này.
"Người ta ở tầng năm, anh ở tầng sáu, sao cô ấy có thể nhìn lén anh được?" Ninh Duy nói.
"Nhưng cô ta nhìn về phía bên này..." Trần Trường An nói, bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn về phía Lục Châu.
Ngay sau đó, mọi người cũng hiểu ra.
Thì ra khuya hôm qua, nữ nhân viên này rình coi phòng Lục tổng, Lục tổng không chú ý tới, nhưng lại làm cho Trần Trường An hiểu lầm thành "nữ quỷ".
Ồn ào nãy giờ, lại lòi ra chuyện này, mặt mũi nữ nhân viên kia lập tức đỏ lên: "Đêm nay tôi nhất định đi ngủ sớm một chút, sẽ không lắc lư ở bên cạnh cửa sổ nữa."
Bất quá cũng may, địa vị của Lục Châu trong cảm nhận của phái nữ ở đoàn phim cực cao, mục đích chính của mọi người chơi trò chơi này là vì Lục Châu. Dù sao ý tưởng mọi người đều nhất trí, người ái mộ Lục Châu thêm một người cũng không nhiều lắm, mà thiếu một người cũng không ít hơn bao nhiêu.
Hiện tại, làm rõ chuyện đêm qua cũng không có gì, ngược lại, còn làm cho bầu không khí đang căng thẳng trở nên nhẹ nhàng không ít.
Lục tổng Lục Châu thoạt nhìn không có chút kiêu căng nào, mà ngay cả đạo diễn mặt lạnh Trần đạo cũng tham dự vui vẻ. Dần dần, mọi người cũng ngày càng thả lỏng, qua vài vòng chơi, tất cả cũng chậm rãi trở nên quen thuộc hơn, vấn đề hỏi ra cũng càng lúc càng khó đỡ.
Lần này, đại bộ phận nhân viên công tác tham dự trò chơi đều hướng về phía Lục Châu, cho nên, khi bản thân có lượt quay, mọi người đều cật lực để nắp chai hướng về phía anh.
Chuyển động của chai nước mười phần ngẫu nhiên, nhưng dưới sự hợp tác và nhắm đến của mọi người, xác suất "mũi dùi" hướng về phía Lục Châu đúng là cao hơn so với người khác.
Đối với vấn đề của mọi người, Lục Châu không có chút nào không kiên nhẫn, trên cơ bản hỏi gì đáp nấy.
"Nụ hôn đầu của Lục tổng có còn không?"
Lục Châu nói: "Còn."
"Sao có thể!" Mọi người kinh hô.
"Lục tổng có bạn gái sao?" Lại có người hỏi.
"Trước mắt vẫn chưa có." Lục Châu nói.
"Không thể nào..." Tất cả mọi người không tin, nhìn anh chằm chằm, nhưng một lần chỉ có thể hỏi một vấn đề, muốn tiếp tục hỏi, chỉ có thể chờ lần sau.
"Vậy, Lục tổng có người trong lòng sao?" Vấn đề thứ ba rất nhanh đã được hỏi.
Lục Châu dừng một chút.
Đường Dĩ Tố vẫn luôn yên lặng ở góc nghe vậy, tim cũng trật đi một nhịp, rất sợ Lục Châu như lần trước, trực tiếp nhìn về phía mình trả lời có.
Cũng may, anh không manh động như vậy, chỉ là nhàn nhạt cười một chút: "Có."
"A... Lục tổng có người trong lòng." Mọi người tức khắc bị đả kích không nhỏ, nhưng vẫn có nhân viên công tác không hết hy vọng, mài dao soàn soạt, chờ lần quay sau để hỏi tiếp.
Lục Châu bị mọi người vây công, xác suất bị đặt câu hỏi càng cao, đồng nghĩa với việc, cơ hội để anh xoay chai nước cũng càng nhiều.
Mắt thấy đã trả lời xong, Lục Châu nhìn về phía đối diện một cái, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng xoay cái chai.
Cái chai xoay tại chỗ hơn nửa vòng, cuối cùng ngừng ở nữ nhân viên đối diện Lục Châu.
Cũng giống như ba bốn lần trước, Lục Châu hỏi một vấn đề không đau không ngứa, cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Lục tổng không có hứng thú khai quật riêng tư của người khác. Dù sao thì mỗi lần anh xoay chai nước, thoạt nhìn đều vô cùng tùy ý, quay dính ai thì dính, duy chỉ có Đường Dĩ Tố vẫn luôn lưu tâm tới Lục Châu phát hiện, không hẳn là như vậy.
Ngay từ đầu cô cũng giống mọi người, cho rằng Lục Châu chỉ là tùy tay xoay xoay, mãi cho đến khi Đường Dĩ Tố phát hiện, mỗi lần Lục Châu xoay chai, trước đó, anh đều sẽ thoáng nhìn về phía nào đó.
Mà cuối cùng, hướng của nắp bình, lại luôn y hệt như phương hướng Lục Châu đã nhắm tới ngay từ đầu!
Anh hẳn là đã từng luyện tập khống chế lực cổ tay, độ nắm chắc rõ ràng tốt hơn người bình thường.
Lục Châu có lẽ là đang thích ứng độ nặng nhẹ và hướng đi của cái chai này, những nhân viên công tác vừa nãy bị xoay tới đều chỉ là thí nghiệm mỗi lần xoay cổ tay của anh mà thôi.