Con Trai Là Nam Phụ

Chương 45-2




Editor: Lạc Tiếu - 31/01/2019

Dựa theo kế hoạch dự định ban đầu, trước nội dung nữ chính bị lừa bán, còn có một suất diễn với sự tham gia của Đồng Trân, thời gian còn lại hy vọng có thể trong vòng tuần này kịp quay xong, bởi vì kỳ hạn thuê trường học và cấp phép quay trên quốc lộ cũng đã hết. Dù sao thì mọi thứ đều đã được tính toán rõ ràng từ trước.

Bình thường mà nói, thời gian dự tính thường sẽ dư dả hơn so với thời gian thật một chút. Nếu như bộ phim này chỉ có mình nữ chính là Đường Dĩ Tố, dựa theo tốc độ của cô, trong vòng ba ngày hẳn là có thể quay xong toàn bộ, thời gian còn lại dùng để bổ sung những cảnh quay đạo diễn không hài lòng hoặc cảm thấy có thể quay được còn tốt hơn nữa.

Nhưng bởi vì Hàn Thu Nhã kéo chân sau, mắt thấy một tuần sắp trôi qua, mà nội dung cảnh quay chỉ mới được một nửa, không có tiến triển mảy may.

Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới toàn bộ tiến trình của đoàn phim!

Kỳ thật, nếu chỉ dựa vào lương tâm mà nói, mấy ngày trôi qua, Hàn Thu Nhã đã tiến bộ không ít, nếu chỉ quay một mình cô ta, chắp vá một chút coi như cũng tạm được.

Nhưng cộng sự quay chung của Hàn Thu Nhã lại không phải người khác, mà là Đường Dĩ Tố biến thái.

Mỗi ngày, Hàn Thu Nhã dưới sự dạy dỗ của Trần Trường An cũng ngày càng tiến bộ, cùng lúc đó, người không được đạo diễn đơn độc chỉ đạo - Đường Dĩ Tố cũng ở bên cạnh ngày ngày quan sát, vậy mà cư nhiên cũng điên cuồng tiến bộ.

Vốn dĩ kỹ thuật diễn của Đường Dĩ Tố đã tốt hơn Hàn Thu Nhã, lại còn học hỏi liều mạng như vậy, Hàn Thu Nhã thúc ngựa cũng đuổi không kịp, cho dù có chút tiến bộ nhỏ, cũng bị hào quang bạn diễn che lấp mất.

Tình huống trước mắt chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đạo diễn cầm những đoạn phim đã quay xong, tạm dùng rồi chắp vá bằng hiệu ứng kỹ thuật; hoặc là gia tăng lượng công việc của mọi người, bao gồm cả nhân viên toàn bộ đoàn phim, để mọi người chậm rãi cùng chơi với Hàn Thu Nhã.

Lấy tính cách của Trần Trường An, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn cái đầu tiên.

Kể từ đó, bởi vì một mình Hàn Thu Nhã, toàn bộ người trong đoàn phim đều bị trì hoãn.

Nguyên bản những người có quan hệ không tồi, luôn ủng hộ Hàn Thu Nhã, mắt thấy công tác của mình bị cô ta ảnh hưởng, thái độ đối với Hàn Thu Nhã cũng dần dần trở nên vi diệu.

Ngay từ đầu mọi người thích Hàn Thu Nhã, là bởi vì danh khí ổn, tính cách cũng tốt, còn đối với Đường Dĩ Tố không mặn không nhạt, là bởi vì Đường Dĩ Tố có scandal ầm ĩ, lại không thích giao tiếp quá nhiều với người khác.

Nhưng hiện giờ, lợi ích bản thân bị hao tổn, Hàn Thu Nhã cho dù có nhiều ưu điểm hơn nữa, cũng không bằng một Đường Dĩ Tố có năng lực làm việc tốt.

Hơn nữa, những lời đồn nhảm nhí liên quan tới Đường Dĩ Tố dần dần được sáng tỏ. Mọi người bước ra từ trong định kiến, dùng ánh mắt nhìn kỹ vào phim trường đánh giá, là một diễn viên, Đường Dĩ Tố tuyệt đối có tư cách hơn.

Kể từ đó, nhân viên đoàn phim từ trên lẫn dưới đều có chung cảm xúc bất mãn đối với người làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người - Hàn Thu Nhã.

Đoàn phim đã quay được một nửa tiến trình, tức khắc lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, ở ngay lúc này, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà xuất hiện.

Ảnh hậu Đồng Trân theo hợp đồng đã chuẩn bị tới ngày tiến tổ quay.

Đồng Trân đóng vai mẹ của nữ chính Chu Tinh.

Suất diễn của Chu mẫu trong bộ phim này cũng không nhiều lắm, chỉ có hai cảnh. Một là hồi ức của Chu Tinh khi sống chung với gia đình, yêu cầu Đồng Trân xuất hiện, hai đó là khi Chu Tinh rốt cuộc cũng được cứu ra ngoài, Chu mẫu đi cùng với cảnh sát vào Nam Mộc thôn, giải cứu đứa con gái tội nghiệp.

Cảnh quay thứ nhất thập phần đơn giản, chỉ cần Đường Dĩ Tố cùng Đồng Trân quay một ít sinh hoạt trong nhà hằng ngày là xong.

Đồng Trân thân là ảnh hậu, kỹ thuật diễn dĩ nhiên không có gì phải chê, Đường Dĩ Tố cũng không tồi, hai người hợp tác phi thường vui sướng, quay cảnh hồi ức chỉ cần một ngày.

Nhưng khi tới cảnh quay thứ hai, lại có nội dung liên quan tới Hàn Thu Nhã, cả đoàn làm phim từ trên xuống dưới lại gặp khó khăn.

Trước đó, chỉ có một mình Đường Dĩ Tố đối lập với Hàn Thu Nhã, chênh lệch giữa hai người đã rất rõ ràng, giờ lại nhiều hơn một vị ảnh hậu.

Hai nữ diễn viên có kỹ thuật diễn siêu tốt cùng nhau tiến lên, ở giữa lại trộn lẫn một nữ xứng có kỹ thuật diễn như đóng tạp kỹ. Nếu như đây là phim truyền hình còn có thể chắp vá xem tạm, nhưng điện ảnh lại muốn tốt càng tốt, làm sao có thể chịu đựng được chênh lệch lớn đến vậy..

Hàn Thu Nhã kéo chân sau, cho dù cả đoàn phim 《 Khu không người 》chịu đựng cô, nhưng Đồng Trân thì không.

Ảnh hậu nguyện ý gia nhập đóng vai khách mời đã cấp đủ mặt mũi, hẳn là không có khả năng chỉ vì Hàn Thu Nhã, mà đi đắc tội Đồng Trân.

Lại một lần nữa kết thúc công việc trở lại khách sạn, nhóm diễn viên cùng nhân viên công tác nhất nhất trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ hai người Trần Trường An và Ninh Duy còn lưu lại phòng họp không có rời đi.

Một lát sau, tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" vang lên, Ninh Duy vội vàng đứng dậy mở cửa, quả nhiên Đồng Trân xuất hiện ở ngoài cửa, nở nụ cười nhìn hắn.

"Trân tỷ, mời vào mời vào." Ninh Duy vội vàng nói.

"Còn khách khí với tôi làm gì." Đồng Trân cười nói, đi theo Ninh Duy cùng ngồi xuống ghế, mắt thấy trên bàn đầy giấy cùng các loại chuyện xưa cùng nét cau mày của Trần Trường An, Đồng Trân hỏi, "Sao vậy?"

Trần Trường An nhìn cô, miễn cưỡng cười, quả thực còn khó coi hơn cả khóc.

Ninh Duy ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, hơi hơi lắc lắc đầu.

Đồng Trân đại khái nhìn lướt qua nội dung trên bàn, nói: "Tôi cũng không biết nên khen mấy người có mắt nhìn, tuyển nữ chính quá tốt, hay nên cười mấy người không biết lôi ở đâu ra một nữ phụ góp cho đủ số lượng như vậy."

Ninh Duy vừa nghe, tức khắc cười khổ nói: "Trân tỷ, đừng chê cười tụi này nữa mà, Trần đạo đã sắp phiền chết rồi kìa."

"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Đồng Trân nói với Trần Trường An.

Cô là diễn viên khách mời, theo lý sẽ không hỏi đến loại chuyện này, nhưng Đồng Trân cùng Trần Trường An có giao tình, thấy hắn gặp khó khăn, liền khó tránh khỏi có chút sốt sắng.

Trần Trường An vài lần há miệng muốn nói chuyện, lời đến miệng rồi vẫn nói không nên lời, cuối cùng vẫn là Ninh Duy xung phong: "Thôi để em nói cho. Đơn giản mà nói, thì là sau khi Ngụy Khải cùng Lục Mẫn xảy ra tai nạn xe cộ, nhà đầu tư vốn dĩ không phải rất xem trọng bộ điện ảnh này muốn thu hồi vốn, sau lại nói chỉ có cách thế Bành Hiểu Vũ cùng Hàn Thu Nhã vào mới thôi, vậy nên đây là chuyện không thể thay đổi."

"Không đổi được?" Đồng Trân nhướng mày, "Vậy mấy người tính đổi ai? Tôi hay là Đường Dĩ Tố?"

"Trân tỷ, sao có thể......" Ninh Duy vội vàng nói.

Đồng Trân lại cười lắc lắc đầu: "Đầu tư rất quan trọng, nhưng bản chất của điện ảnh càng quan trọng. Hai người nếu như đã quay bộ phim này, nhất định phải làm chất lượng thật tốt, nếu không cũng chỉ là phí công."

Ninh Duy nhăn nhó: "Hiện tại nếu như thay đổi người, không chỉ có khả năng làm nhà đầu tư bất mãn, chuẩn bị thu vốn, mà chúng ta còn phải trả cho Hàn Thu Nhã tiền vi phạm hợp đồng......"

"Đây là kết quả do mấy người tham tiện nghi thôi." Đồng Trân nói không chút khách khí, "Tôi đã lôi kéo cho hai người nhiều nhà đầu tư rồi, mà giờ còn ngại không đủ. Nam phụ nữ phụ quan trọng như vậy mà bị loại diễn viên này đóng. Hiện tại hai người còn chưa nổi tiếng mà đã bắt đầu thỏa hiệp với tư bản ư."

Trên mặt Trần Trường An cùng Ninh Duy tức khắc lộ vẻ xấu hổ, Ninh Duy cúi đầu nói: "Chúng ta cũng gặp qua bọn họ khi thử vai, diễn cũng không tồi. Ai mà ngờ khi Bành Hiểu Vũ không ở đây, cô ta lại diễn thành cái dạng này chứ."

Kỳ thật, khi Hàn Thu Nhã và Bành Hiểu Vũ cùng nhau đóng phim, nhờ có kinh nghiệm trước đó từng hợp tác, dĩ nhiên hiệu quả không đến nỗi. Hơn nữa, khoảng thời gian gần đây Hàn Thu Nhã đã có tiến bộ, kỹ thuật diễn cũng khá hơn trước.

Nhưng bất luận là Trần Trường An hay Ninh Duy đều người cực kỳ chăm chút cho tác phẩm của mình. Bọn họ cảm thấy chỉ cần đoạn này diễn không tốt, chỉnh bộ điện ảnh đều phải chịu ảnh hưởng, cho nên mới tạo ra cục diện bây giờ.

Trần Trường An vẫn luôn không nói gì nãy giờ bỗng nhiên thấp giọng nói: "Đường Dĩ Tố diễn quá tốt, tiến bộ quá nhanh, Hàn Thu Nhã theo không kịp, tôi cũng rất tức giận."

Đồng Trân tức khắc cười nói: "Hoá ra anh không phải giận cô ta kỹ thuật diễn quá kém, ngược lại lại đi trách Đường Dĩ Tố kỹ thuật diễn tốt quá?"

"Tôi không có ý này." Trần Trường An vội vàng phủ nhận, "Hàn Thu Nhã đã mang đến không ít phiền toái, Đường Dĩ Tố người này......"

Nói đến điểm này, Ninh Duy cũng nhịn không được cười hỏi Đồng Trân: "Trân tỷ, tỷ cảm thấy kỹ thuật diễn của Đường Dĩ Tố như thế nào?"

"Thực không tồi." Đồng Trân lập tức nói.

Ninh Duy cùng Trần Trường An liếc nhau, nói với Đồng Trân: "Đường Dĩ Tố gần đây danh khí không bằng Hàn Thu Nhã, nhưng kỹ thuật diễn lại tốt hơn so với Hàn Thu Nhã. Trần đạo của chúng ta thấy nữ chính cùng nữ xứng chênh lệch lớn như vậy, chỉ có thể mỗi ngày mắng Hàn Thu Nhã, giúp cô ta tăng khả năng diễn xuất, để cô ta nỗ lực đuổi kịp Đường Dĩ Tố.""

"Hàn Thu Nhã lập tức liền không vui, ở đoàn phim ngáng chân Đường Dĩ Tố đủ đường. Đường Dĩ Tố nhìn có vẻ như không tranh không giành, cũng không thèm phản kích một chút nào, em với Trần đạo cũng sốt ruột dùm. Vậy mà không ngờ, người ta thông minh hơn chúng ta nhiều""

"Hàn Thu Nhã bên này mỗi ngày học bù tăng ca thêm giờ, Đường Dĩ Tố bên kia thì sao, chỉ thấy nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế diễn ngày càng tốt. Đó là dụng tâm cân nhắc nhân vật, dưới tình huống không có người chỉ điểm, vậy mà tiến bộ còn nhanh hơn Hàn Thu Nhã.""

"Kết quả cuối cùng thì tỷ cũng thấy rồi, nếu không có Đường Dĩ Tố phụ trợ, Hàn Thu Nhã dưới sự trợ giúp của Bành Hiểu Vũ, thật ra diễn cũng không tệ lắm. Nhưng bởi vì có sự đối lập quá rõ ràng, thử hỏi đạo diễn nào có thể chịu được cô ta."

Trần Trường An nghe Ninh Duy nói xong, còn không quên bổ sung một câu: "Đường Dĩ Tố chính là cố ý!"

Đồng Trân nhìn bộ dáng vừa yêu vừa hận của bọn họ, bật cười nói: "Xem ra Dĩ Tố cũng không bị khi dễ ha......"

"Khi dễ?" Trần Trường An vừa nghe, nhịn không được lên giọng, "Ngay từ đầu đã không ai có thể khi dễ được cô nàng này, hiện tại càng không cần phải nói."

Đồng Trân nhìn thời gian, thấy sắc trời đã muộn, cũng không trì hoãn, vừa đứng dậy vừa nói: "Vậy rốt cuộc muốn làm sao thì tùy mấy người thôi, hợp đồng của tôi cũng không dư nhiều thời gian đâu, tự suy xét cho tốt đi."

Trần Trường An cùng Ninh Duy chỉ nghĩ đến vấn đề này, gương mặt cả hai đều tỏ vẻ chán nản. Cuối cùng, ngay lúc Đồng Trân sắp mở cửa rời đi, Trần Trường An cũng hạ được quyết tâm: "Ngày mai liên lạc với Bành Hiểu Vũ đi."

Ninh Duy nghe vậy, liền vội vàng nói: "Anh điên rồi, giờ này còn đổi người, làm sao quay kịp."

Đồng Trân đang định bước ra cũng quay đầu lại, nhìn về phía Trần Trường An.

Trần Trường An nhìn hai người bọn họ, cắn răng nói: "Cái phòng kia của tôi, bình thường cũng ít ở..."

Lúc này không chỉ có Ninh Duy nóng nảy, Đồng Trân cũng không khỏi động dung: "Anh thật sự quyết định vậy sao?"

Trần Trường An gật gật đầu.

Hắn là người có tính cố chấp, một khi làm quyết định, cơ bản không có khả năng sửa đổi, Ninh Duy thấy vậy, cũng hiểu không khuyên được gì.

Ngẫm lại tình huống trước mắt, hắn cũng rất nhiều lần muốn khuyên Trần Trường An nhịn một chút quay cho xong, hà tất xoi mói quá làm chi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được, lời nói đến miệng, ngược lại biến thành: "Cũng được, tôi cũng có một căn không sử dụng.."

Đồng Trân vừa nghe, lập tức bị phản ứng của hai người chọc cười: "Hai người thật là..."

Sau khi Trần Trường An nói ra câu nói kia, cả người bất giác nhẹ nhõm hơn không ít. Ninh Duy cười mếu nói với Đồng Trân: "Trân tỷ, xin thương xót, tỷ đừng chê cười hai kẻ nghèo hèn chúng tôi."

"Cái gì kẻ nghèo hèn, ai nói muốn hai người đồng loạt bán nhà đâu." Đồng Trân nói, bước chân vốn chuẩn bị rời đi, lại quay trở lại bàn họp.

Trần Trường An cùng Ninh Duy có chút kinh ngạc nhìn về phía Đồng Trân.

"Nhà đầu tư sau lưng Bành Hiểu Vũ cùng Hàn Thu Nhã là ai?" Đồng Trân hỏi.

Trần Trường An suy nghĩ một chút, nói: "Công ty cổ phần Minh Huy."

"Chỗ dựa của công ty quản lý tôi là ai?" Đồng Trân lại hỏi.

"Tập đoàn Ý Thành?" Ninh Duy nói.

Đồng Trân cười: "Lúc trước, hai người các người hỏi tôi vì cái sao lại chủ động liên lạc, còn nguyện ý tham diễn bộ điện ảnh này, hiện tại tôi có thể nói."

Trần Trường An cùng Ninh Duy nghi hoặc nhìn Đồng Trân.

"Tuy rằng, bình thường nếu như hai người tới tìm tôi, tôi cũng tới diễn... Nhưng sở dĩ tôi có thể chủ động lại đây, là bởi vì công ty yêu cầu tôi diễn vai này." Đồng Trân nói, "Sau khi Đường Dĩ Tố đi thử vai "Chu Tinh"."

Trần Trường An cùng Ninh Duy sửng sốt một chút, ngay sau đó, trên mặt bọn họ đều hiện ra vẻ không thể tin được.

Cho nên... Là bởi vì Đường Dĩ Tố cảm thấy hứng thú với nhân vật "Chu Tinh", lại đây thử vai, nên mới đưa đến việc Ý Thành thông báo cho Đồng Trân, để cô tới tham diễn bộ điện ảnh《 Khu không người 》 này sao?

Đồng Trân vừa thấy 《 Khu không người 》 là do Trần Trường An làm đạo diễn, vui vẻ đáp ứng, sau khi liên lạc Trần Trường An, cùng đồng ý thỏa thuận đóng vai nhân vật "Chu mẫu".

Tuy rằng Trần Trường An cùng Ninh Duy lựa chọn Đường Dĩ Tố, cũng không bị ngoại giới tác động, thuần túy chỉ là cảm thấy Đường Dĩ Tố kỹ thuật diễn khá tốt, thích hợp sắm vai "Chu Tinh" mà thôi. Nhưng thật ra mọi chuyện là do Đồng Trân cùng Đường Dĩ Tố lớn lên khá giống nhau, nên mới có chuyện được tập đoàn Ý Thành được cử tới cùng đóng với Đường Dĩ Tố?

Công ty Ý Thành này lớn như vậy, nếu như thật sự muốn Đường Dĩ Tố tham diễn, trực tiếp chỉ tên là được, vòng một vòng lớn, tính kế tới tính kế lui để làm gì?

- --

Lạc: Haha.. Hình như ta lặn hơi sâu, không biết có ai còn nhớ bộ này không, nếu đã quên thì đừng ngại đọc lại nha, vẫn hay lắm đó. Dù sao thì vẫn xin lỗi mọi người:"">

Nhưng trùng hợp là, ngày up chương 45 (1) là ngày 13/10, chương 45 (2) lại là ngày 31/01 đó ~

À, nhắn nhủ cả nhà nhớ giữ sức khỏe <3