Con Trai Là Nam Phụ

Chương 39




Editor: Lạc Tiếu

Một tuần sau, trước một ngày Đường Dĩ Tố xuất phát đi đoàn phim, nhà trẻ Thanh Cảng tổ chức tiệc tối tốt nghiệp cho lớp Lá.

Trong bữa tiệc, các bạn nhỏ lớp Chồi cùng lớp Mẫu giáo cũng có hạng mục biểu diễn, trong đó, buổi biển diễn tập thể thứ nhất Đường Táo cũng có tham gia.

Đây là lần đầu tiên Đường Dĩ Tố tham gia hoạt động ở nhà trẻ.

Đối với Đường Táo mà nói, đây cũng là lần đầu tiên Đường Dĩ Tố làm bạn với nó tham dự hoạt động công khai của nhà trẻ.

Hai mẹ con đều thực hưng phấn!

Lúc đi đường, trên xe, Đường Dĩ Tố nhịn không được lẩm nhẩm lầm nhầm: "Nhìn xem các bạn nhỏ khác ở trên sân khấu biểu diễn đều có hoá trang, Đường Tiểu Táo, con có muốn má mi giúp con hóa trang không, kỹ thuật trang điểm của má mi con rất tuyệt đó nga!"

Đường Táo nhìn đôi mắt Đường Dĩ Tố tỏa sáng, nói: "Con đứng ở phía sau cùng, không cần hoá trang đâu."

"Nhưng ánh đèn sân khấu chói như vậy, ngũ quan của con sẽ dễ dàng mờ nhạt, cần phải có chút hóa trang mới nhìn rõ ràng hơn được."

Đối với loại sự tình này, Đường Dĩ Tố thập phần chuyên nghiệp, "Chúng ta không bấm mi, chỉ đánh một chút phấn mắt, má hồng và son môi, được không?"

Đường Táo vừa nghe, lại nhìn Đường Dĩ Tố một cái, nhanh chóng lắc đầu: "Không cần, má mi."

"Vậy không son môi, nha?"

Đường Táo vẫn là lắc đầu.

"Vậy chỉ đánh má hồng, phấn phấn nộn nộn." Đường Dĩ Tố cười tủm tỉm hướng dẫn, "Tiểu Táo chúng ta đáng yêu như vậy, hóa trang lên khẳng định siêu cấp siêu cấp dễ thương đó."

Đường Táo thấy mẹ mình đã đắm chìm trong ảo tưởng, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng nhìn bộ dáng vô cùng cao hứng của Đường Dĩ Tố, cuối cùng đành thỏa hiệp, nhỏ giọng nói: "Vậy chỉ có thể vẽ một chút."

"A?" Đường Dĩ Tố cúi đầu nhìn.

Đường Táo thấy chết không sờn nhắm mắt lại, giơ đầu đối mặt với cô: "Vẽ cho con đi."

Đường Dĩ Tố nhìn nhìn biểu tình nhỏ của thằng bé, cười thầm hồi lâu, cuối cùng lấy cọ, thật cẩn thận dùng chút màu đỏ, điểm trên trán Đường Táo một chút.

Đường Táo cảm giác được vị trí Đường Dĩ Tố làm không đúng, có chút kinh ngạc mở to mắt, kết quả giương mắt liền thấy cô cầm cái gương nhỏ chìa trước mặt mình: "Xem một chút, có đáng yêu không!"

Trong gương ảnh ngược ra bộ dáng giờ phút này của Đường Táo, Đường Dĩ Tố không có tô má hồng, ngược lại ở mi tâm nó, điểm một chấm đỏ.

Đường Táo vốn đã lớn lên ngọc tuyết thông minh, điểm nhỏ màu đỏ này là Đường Dĩ Tố dùng son kem chấm lên, nho nhỏ một chút màu đỏ mượt mà tinh tế, làm cho Đường Táo vốn dĩ đã như búp bê Tây Dương càng thêm phấn điêu ngọc trác, tinh xảo đáng yêu.

Đường Táo nhìn Đường Dĩ Tố một cái, nhỏ giọng nói: "Con cho rằng, người sẽ vẽ cho con màu hồng thật sự."

Thằng bé vừa nói, vừa nghiêm túc dùng ngón tay trên gương mặt di di hai má hai cái vòng tròn: "Hồng tới mức thành hai cái trứng đỏ."

"Hủm? Sao có thể, con quá xem nhẹ kỹ thuật trang điểm của mẹ con đó." Đường Dĩ Tố nói, lại thấy nhà trẻ gần ngay trước mắt, liền nắm tay Đường Táo xuống xe.

Khi chuẩn bị vào liên hoan cũng đã gần chạng vạng, trời có lẽ chỉ qua một lát sẽ tối, Đường Dĩ Tố nhanh chóng tranh thủ kêu Đường Táo đứng ở trước cửa nhà trẻ, chụp cho thằng bé vài tấm hình.

Đường Táo hiển nhiên hằng ngày rất ít chụp ảnh, khi biết Đường Dĩ Tố phải cho chụp hình cho mình, nó lập tức liền trở nên mất tự nhiên.

Khuôn mặt nhỏ căng cứng, mím môi thành đường thẳng, nghiêm túc đến không được, làm cho Đường Dĩ Tố vừa cười trộm, vừa cố gắng chụp hết bộ dáng ngây ngốc của con trai.

"Về sau chờ con trưởng thành lại xem những tấm hình này, khẳng định cảm thấy đặc biệt vui." Sau khi chụp xong, Đường Dĩ Tố vừa cười vừa nói với Đường Táo.

Đường Táo nhìn cô tươi cười, cũng không giận, chủ động vươn tay giơ lên trước mặt Đường Dĩ Tố: "Má mi, dắt."

Cô lập tức cầm tay Đường Táo.

Nguyên bản cho rằng Đường Táo không có cảm giác an toàn, sợ trời tối nên yêu cầu cô nắm tay, nhưng đi tới đi tới, Đường Dĩ Tố dần dần phát hiện, bước chân Đường Táo cư nhiên còn nhanh hơn một chút so với cô, hơn nữa khi gặp được mặt đường tương đối gồ ghề lồi lõm, Đường Táo sẽ lôi kéo người mẹ đang chơi di động này tránh đi, đi sang bên cạnh.

Lưu ý đến chi tiết này, Đường Dĩ Tố liền dần dần thả chậm bước chân.

Quả nhiên, khi cô bước chậm, cảm giác Đường Táo dẫn đường càng thêm rõ ràng.

Hiếm khi con trai nhà mình chủ động giúp mình, Đường Dĩ Tố cũng không chọc thủng, dọc đường đi đều làm bộ nhìn chằm chằm di động không bỏ, tùy ý để Đường Táo dẫn đường mình, đi theo bước chân Đường Táo, để cho thằng bé dẫn mình đến vị trí ngồi của phụ huynh.

Mãi cho đến khi Đường Dĩ Tố ngồi xuống, đem Đường Dĩ Tố dàn xếp xong, Đường Táo mới tạm thời rời khỏi cô, chạy đến chỗ cả lớp họp mặt do Chu Phương dẫn dắt.

Vị trí ngồi của Đường Dĩ Tố tuy rằng lộ thiên, trời cũng tối, chung quanh đều nhìn không rõ bộ dáng của nhau, nhưng chỗ Đường Táo đứng thì ánh đèn sáng tỏ, Đường Dĩ Tố thị lực không tồi, ngược lại có thể nhìn thấy được mỗi nhất cử nhất động của bé Táo nhà mình.

Làm Đường Dĩ Tố âm thầm bật cười chính là, Đường Táo tuy rằng cự tuyệt Đường Dĩ Tố hoá trang cho mình, nhưng cuối cùng vẫn tránh không được vận mệnh bị Chu Phương bắt hoá trang.

Chẳng qua khi bị đè ra làm, thằng bé dùng một bàn tay che lại trán, kiên quyết không cho chuyên viên trang điểm lau đi điểm đỏ giữa ấn đường.

Chuyên viên trang điểm quả nhiên nghĩ như Đường Dĩ Tố, trang điểm cho bạn nữ nhỏ thì vẽ mắt, má hồng cùng son môi, bạn nam nhỏ thì lấy má hồng làm chủ.

Nhìn gương mặt Đường Táo bên đánh hai cái "Trứng đỏ", Đường Dĩ Tố rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, bất quá khi thằng bé nhìn qua, Đường Dĩ Tố lại nhanh chóng dời đi ánh mắt, làm bộ không nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của nó.

Suy xét đến vấn đề tuổi tác cùng kiên nhẫn của bọn trẻ, trình tự biểu diễn đầu tiên bắt đầu từ lớp nhỏ, tiếp theo lớp chồi, cuối cùng mới là sắp tốt nghiệp lớp lá.

Theo thứ tự, lớp của Đường Táo lên đài trước, cho nên sau khi hóa trang xong, cùng với MC bắt đầu lên đài giới thiệu, bọn Đường Táo cũng đã tiến vào hậu trường chuẩn bị. Sau khi buổi biểu diễn thứ nhất kết thúc, dưới sự an bài của giáo viên, sẽ tới gặp gia đình.

Mãi cho đến lúc này, vị phụ huynh ngồi cạnh Đường Dĩ Tố mới phát hiện đứa trẻ vạn năm không có người rước - Đường Táo, hôm nay cư nhiên thật sự có phụ huynh tới làm bạn!

Khi Đường Dĩ Tố đứng lên, vươn đôi tay kéo Đường Táo lại bên cạnh mình, không ít người nhìn về phía cô, chỉ tiếc trên đài các bạn nhỏ lại một lần nữa bắt đầu biểu diễn, ghế dưới đài một mảnh đen nhánh, mọi người đều nhìn không rõ mặt nhau.

Chỉ có trẻ con là đơn thuần nhất, cảm nhận được hành động của người lớn, trong bóng đêm, phát ra thanh âm không e dè của một đứa trẻ: "Má mi, Đường Táo nói bạn đó có má mi, hôm nay má mi bạn đó cùng tới đây đó."

Thanh âm đứa nhỏ phá lệ vang dội, tuy rằng truyền đi không xa, nhưng người ngồi ở chung quanh nó lại có thể nghe được rõ ràng.

"Suỵt! Ai hỏi con, đừng nói bậy." Sau tiếng nói trẻ con, ngay sau đó, thanh âm người lớn có chút hoảng loạn truyền tới.

Chuyện của cha mẹ Trần Tử Hào tuy rằng không ai cố tình tuyên dương, nhưng bát quái tựa như không gió mà thổi, bất tri bất giác đã truyền khắp vườn trường.

Đặc biệt là các phụ huynh có bé học cùng lớp với Đường Táo, nội trong những ngày gần đây đều dần dần hiểu biết sự tình tiền căn hậu quả.

Không ít phụ huynh đều thập phần tò mò về mẹ của Đường Táo, đáng tiếc, ngày thường thời gian nhà trẻ tan học cùng tan tầm bị xung đột, bọn họ cũng không rảnh đón con mình.

Nếu như là người lớn trong nhà tới đón, vốn dĩ lúc đó nhà trẻ là một cái tổ ong, người đến người đi cũng nhìn không rõ, huống chi thật vất vả mới gặp được con em mình, đương nhiên nhanh chóng bỏ chạy lấy người, trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người vẫn còn không biết mẹ của Đường Táo rốt cuộc lớn lên có bộ dáng gì.

Hôm nay thật vất vả rút ra chút thời gian nhàn rỗi, cũng chờ gặp được mẹ Đường Táo, chỉ là giờ phút này trời quá tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn hình dáng góc nghiêng của cô, không thể xem được chính diện, cũng không ai dám chiếu đèn điện thoại lên mặt Đường Dĩ Tố để xem cho rõ là thần thánh phương nào.

Tất cả mọi người biết, người mẹ xuất quỷ nhập thần, trước kia chưa bao giờ phụ trách này, hiện tại đột nhiên sửa lại tính tình, hơn nữa phi thường phi thường không dễ chọc.

Bởi vì hai người đối thoại, bốn phía an tĩnh trong chốc lát, trừ âm nhạc trên sân khấu ra, tất cả mọi người đều không mở miệng.

Đường Dĩ Tố ôm Đường Táo, cảm giác bé con nho nhỏ trong lòng ngực, cúi đầu nói với Đường Táo: "Con nhảy khá tốt đó, má mi có quay lại trong di động, có muốn xem một chút không?"

Kỳ thật tuổi các bé còn nhỏ, lại là vũ đạo của cả lớp, căn bản không có biện pháp dạy dỗ điệu nhảy quá phức tạp, đại khái chỉ cần sắp hàng chỉnh tề nhảy nhót hai cái là xong.

Nhưng các phụ huynh xem con mình luôn tốt, Đường Dĩ Tố ngày thường chưa từng thấy Đường Táo khiêu vũ, hiếm khi thằng bé nhảy nhót hai cái, cũng mới lạ vô cùng, chỉ cảm thấy bé Táo nhà mình làm gì cũng có thiên phú, nhảy một chút đã đẹp như vậy rồi.

Đường Táo nghe vậy, khóe miệng cong cong, tuy rằng rất nhanh đã bị nó kéo xuống, nhưng khoảng cách gần như vậy, vẫn là bị Đường Dĩ Tố bắt gặp rồi.

Ngay sau đó, Đường Dĩ Tố liền nghe Đường Táo hỏi: "Người vừa rồi có phải đã thấy được không?"

"Nhìn thấy gì?" Cô làm bộ ngây thơ mờ mịt.

Đứa nhỏ này nghe vậy, thừa dịp Đường Dĩ Tố không chú ý, nhanh chóng vươn tay, trong bóng đêm xoa xoa vị trí hai má bị vẽ má hồng.

Dùng lòng bàn tay chà mặt xong còn chưa đủ, mu bàn tay lại xoa qua xoa lại hai ba lần, mãi cho đến khi tất cả lớp phấn hồng nhạt đều bị dính lên tay, Đường Táo mới nói: "Không có gì."

Đường Dĩ Tố rình coi toàn bộ hành trình, nỗ lực nghẹn, mới không làm lòi.

Đường Táo không hề hay biết, còn có chút kinh ngạc sao hôm nay mẹ mình lại cao hứng như vậy, thường thường ngốc ngốc cười trộm.