Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 34: 34: Cảnh Tượng Rùng Rợn





Nhà của Phương Tố Y cách trung tâm thành phố khoảng hai tiếng đi xe, là một căn nhà cấp bốn trông hơi cũ, trước cổng trồng một giàn hoa dừa cạn đang khoe sắc.
Bạch Dã nói muốn tìm chỗ đỗ xe quanh đây, Phương Tố Y chỉ đành xuống xe trước và vào nhà cùng Bạch Thiên.

Cô đi xa nhiều năm, đột nhiên trở về và dắt theo một đứa trẻ như vậy làm hàng xóm xung quanh rất tò mò, có người đứng bên đường nhìn rồi nói gì đó, còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Phương Tố Y không quan tâm tới bọn họ mà đi thẳng vào nhà, cổng ngoài không khóa, cô trực tiếp đi tới rồi bỗng nghe thấy âm thanh cãi vã.
“Tôi hỏi lại, tốn bao nhiêu tiền rồi hả?”
“Tôi không biết, tôi phải nói sao ông mới tin hả? Khụ khụ…” Bà Phương tức đến nỗi ho không ngừng, hai mắt đỏ bừng.
Phương Hải hung dữ ném điện thoại vào mặt của bà, quát lên:
“Khả năng thành công thấp như vậy còn phẫu thuật làm gì? Mẹ kiếp!”
Mặc dù chỉ nghe được ba câu nhưng Phương Tố Y có thể tưởng tượng ra được tình hình bên trong là thế nào, cô hoảng hốt dặn dò đứa trẻ bên cạnh:
“Con đứng ở đây, không được vào trong, biết chưa?”
Bạch Thiên thấy cô buông tay mình ra thì hơi hoang mang định bước theo, lúc này, giọng nói lạnh lùng của Phương Tố Y lại vang lên:

“Bé Thiên, nghe lời mẹ!”
Bạch Thiên mím mím môi tủi thân rồi đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của mẹ, thằng bé sốt ruột quay đầu về phía cổng.
Lúc Phương Tố Y vào nhà thì phát hiện dưới sàn nhà toàn là nước, ly thủy tinh vỡ rơi bên cạnh, cô không cẩn thận, suýt chút nữa bị trượt ngã.

Trái tim cô đập vô cùng nhanh, nhìn lại mới thấy mẹ mình đang ngồi xổm dưới đất ôm mặt.
Bà Phương cảm giác mũi mình ê ẩm khó chịu, đưa tay lên sờ mới biết đã chảy máu từ lúc nào, là vì vừa rồi bị góc điện thoại đập trúng!
Mặt mũi Phương Hải hơi đỏ, mùi rượu thoang thoảng trong không khí cho thấy ông ta có vẻ đã uống không ít.

Thấy ông giơ tay lên định túm tóc mẹ mình, Phương Tố Y xông qua và hét lên:
“Ba làm gì vậy hả?”
Cô lao như điên tới rồi dùng hết sức tông mạnh vào người của ba mình, rầm một tiếng, người đàn ông bị đẩy ngã sang bên cạnh.
Bà Phương run run ôm mặt đứng lên, chỉ thấy Phương Tố Y hoảng loạn ôm chặt lấy mặt bà rồi hỏi:
“Mẹ sao thế này? Là ba đánh mẹ phải không?”
Hai mắt Phương Tố Y mở to ra quan sát bà, muốn nhìn xem bà có bị thương ở đâu nữa không.
Bà Phương rất mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, nếu không phải vì lo cho con gái, bà đã chẳng chịu đựng được đến bây giờ, nước mắt tràn ra, bà khóc nói:
“Hôm nay bác sĩ gọi cho mẹ và thông báo về lịch hẹn phẫu thuật, ba của con biết được...”
Đoạn sau bà không cần nói Phương Tố Y cũng biết, Phương Hải nhậu say về chất vấn vợ rồi ra tay đánh bà!
Đáy lòng Phương Tố Y bốc lên lửa giận ngút trời.

Trước đây cô từng bị bạo hành nên vẫn luôn rất sợ hãi, bị ám ảnh bởi người đàn ông này, chỉ cần đứng trước mặt ông ta là cô liền run lẩy bẩy không suy nghĩ được gì nữa.

Nhưng bây giờ đã khác, cô trưởng thành rồi, cô đã đủ năng lực bảo vệ bản thân!

Phương Tố Y nhìn về phía người đàn ông đang lồm cồm bò dậy ở bên cạnh, sau đó ôm lưng mẹ và kéo bà về phía cửa:
“Con đưa mẹ đi bệnh viện.”
“Đứng lại!” Phương Hải nhặt một mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn lên, quát: “Mày mà dám đi thì tao sẽ không tha cho mẹ con mày đâu! Dù gì cũng chết, tiền phẫu thuật đó chẳng thà đưa cho tao còn hơn!”
Cả người Phương Tố Y cứng đờ, cô như thể không tin được mà nhìn về phía ba mình, trong một khoảnh khắc, người đàn ông ấy bỗng biến thành thứ gì đó vô cùng ghê tởm, dơ bẩn.
Phương Tố Y giận run người:
“Mẹ ở bên cạnh ba bao nhiêu năm, nhẫn nhịn chịu đựng, cố gắng vun đắp cho cái nhà này, vậy mà bây giờ vì chút tiền cũng có thể bán cả linh hồn mình cho quỷ dữ sao?”
Cô nhắm chặt mắt rồi hít sâu một hơi, mở mắt ra, cô siết chặt tay mẹ và nói:
“Mẹ, chúng ta đi.”
Phương Tố Y đỡ mẹ mình rời khỏi phòng khách, mà Phương Hải ở phía sau phát điên gào lên rồi xông tới chỗ bọn họ.

Dưới sàn có nước, ông ta lại còn đang say nên trượt mạnh, cả người té sấp xuống lần nữa.
Ngay khi hai mẹ con Phương Tố Y còn chưa kịp phản ứng, mảnh vỡ trong tay ông ta đã ghim vào mắt phải của chính mình.
“Aaaaaa!” Phương Hải kêu gào thảm thiết.
Mảnh thủy tinh cắm sâu vào trong nhãn cầu, vốn dĩ cũng không chảy nhiều máu, vậy mà ông ta lại ngu ngốc kéo nó ra ngay lập tức.
Cảnh tượng trước mắt làm cho hai chân Phương Tố Y mềm nhũn, máu tươi theo động tác của Phương Hải phụt như điên xuống sàn nhà, đỏ thẫm một mảng.


Cô che miệng thảng thốt, mẹ cô cũng sợ đến cứng đờ.
Bên ngoài, một bóng dáng cao lớn nhanh chóng bước vào.

Bạch Dã nghe thấy tiếng hét liền lo lắng cho an nguy của Phương Tố Y, ai ngờ người có kết cục bi thảm là Phương Hải.

Anh không nghĩ mình đi đỗ xe thôi quay lại liền chứng kiến một màn rùng rợn đến thế.
“Gọi, gọi xe cấp cứu mau, Tố Y, Tố Y!” Bà Phương mặt mũi tái nhợt kéo cánh tay của con gái.
Phương Tố Y đang run, cô căn bản không phản ứng bà.
Bạch Dã thấy vậy vội tiến lên, đưa tay che mắt của cô lại rồi dùng một tay khác rút điện thoại ra gọi xe cứu thương.
Cả quá trình ấy Bạch Thiên vẫn luôn ngơ ngác đứng trong sân, thằng bé nhớ lời mẹ dặn là phải ngoan, không được vào trong nên cứ đứng im không dám nhúc nhích..