Con Trai! Ba Ba Con Là Ai?

Chương 8: Xuất ngoại




Phòng tắm của hắn cũng thật lớn, không giống với phòng tắm căn phòng thuê trọ của cô. Ngâm mình trong bồn tắm thật rất thoải mái, mấy ngày này xảy ra toàn những chuyện đến mơ cũng không thấy được. Vô duyên vô cớ lại trở thành mẹ của Tiểu Viêm, lại vô duyên vô cớ cường ông chú lông trắng kia. Tuy nói là cô cường bạo hắn, nhưng mà… loại chuyện này… có vẻ giống như hắn đang chiếm tiện nghi của cô hơn. Mà thôi… quên đi! Không cần phải cứ nhớ đến chuyện này làm gì, chẳng lẽ cô thật sự phải chịu trách nhiệm với hắn sao? Cô quả thật làm không được nha, hơn nữa hắn lại không thiếu phụ nữ vây xung quanh, cũng không nhất thiết cần cô phải phụ trách.

Không biết hắn đang làm cái gì đây? Hắn cũng không cần tắm rửa sao? Haizz! Lo lắng làm cái gì. Phòng ngủ của hắn cũng có phòng tắm thì nhất định những phòng khác cũng có. Kỳ thật… người kia cũng không phải rất xấu, chính là tính tình có vài chỗ rất thối. Hắn còn đáp ứng dẫn cô đến công viên trò chơi mà. Ngẫm đi ngẫm lại thấy thật vui vẻ nha.

“Ui da!” Nửa người dưới đột nhiên truyền đến cản giác đau nhức. Côcúi đầu nhìn trên người mình liền thấy một vét xanh tím, đột nhiên lại cảm thấy được hắn thật sự là một ông chú lông trắng độc ác.

“Mẹ…” Xuyên qua làn sương mù lượn lờ, một thân ảnh nhỏ nhắn từ bên cánh ngửa đầu dò xét.

“Tiểu Viêm?”

“Mẹ! Con có thể đi vào không?”

“Vào đi!” Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó “A! Khoan hãy tiến vào, mẹ không có mặc quần áo nha”

“Dạ!” Định nhấc chân vào, nó đột nhiên trấn định đứng im một chỗ “Mẹ! Chú ba ba bảo con nói với mẹ rằng chú ba ba phải ra nước ngoài, khoảng hai tháng mới trở về”

“Cái gì? Ông chú già phải ra nước ngoài?” Chu Hiểu Hiểu nhảy dựng từ trong bồn tắm lớn trào ra ngoài. Hắn phải xuất ngoại? Cô phải làm sao bây giờ? Hắn còn chưa đáp ứng chuyện của cô mà. Không phải sẽ đưa cô đến công viên trò chơi chơi thật thoải mái một lần hay sao? Tại sao bây giờ lại không chịu giữ lời?

“Đúng vậy!” Hạ Viêm khó hiểu nhìn mẹ. Mẹ của hôm nay sao hơi khác với mẹ của trước kia nha “Chú ba ba đang soạn đồ”

Cô ngồi dậy thay đồ, sải bước tiêu sái ra khỏi phòng tắm quả nhiên nhìn thấy Hạ Vũ Trạch đang soạn quần áo bỏ vào vali.

“Này! Ông chú! Không phải chú đã hứa là sẽ đưa tôi đi công viên trò chơi sao?”

Hạ Vũ Trạch quay đầu lại nhìn Chu Hiểu Hiểu. Hiển nhiên hắn đã tắm rồi, còn đang mặc trên người một bộ sơmi sạch sẽ, máu tóc màu trắng bạch kim còn vươn chút nước.

“Cô!” Cô gái này lá gan cũng thật lớn, cứ trống trơn như vậy mà chạy đến đây sao? Cho dù cô có không sợ để hắn xem thì cũng phải lau cho khô thân mình rồi hãy chạy đến chứ. Chẳng lẽ cô không sợ lạnh sao?

“Dù sao chú cũng không thể cứ như vậy mà đi. Chú đi rồi tôi phải làm sao bây giờ? Ai mang tôi đi công viên trò chơi chơi?” Cô sải chân bước đến giữ chặt cánh tay hắn.

“Sẽ có người mang cô cùng Tiểu Viêm đi” Hai mắt nhìn thẳng vào thân thể cô đỏ lên vì ngâm trong nước ấm, trong đầu còn lưu lại sự nhiệt tình của cô đêm qua “Này! Trước tiên cô hãy mang quần áo mặt vào xem nào”

Hắn không muốn cho bất luận kẻ nào khác nhìn đến thân thể của cô, cho dù là Tiểu Viêm cũng vậy!

“Cái gì?” Chu Hiểu Hiểu như điện giật buông vội bàn tay đang giữ lấy hắn ra, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể của chính mình. Cô kêu to một tiếng xoay người chạy vội về phòng tắm.

••••••••••••• Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••

“… Mấy ngày này cần cái gì cứ nói với Mạc Lâm” Đứng khu kiểm tra na ninh của sân bay, Hạ Vũ Trạch chỉ chỉ người bạn tốt ở bên cạnh – Mạc Lâm “Hắn chính là Mạc Lâm”

Mạc Lâm lạnh lùng hướng Chu Hiểu Hiểu cùng Hạ Viêm gật gật đầu, Hiểu Hiểu cũng hướng hắn gật gật đầu sau đó nhìn Hạ Vũ Trạch nói “Ông chu! Chú chừng nào thì trở về?”

“Đại khái phải hơn hai tháng tôi mới có thể trở về. Trong lúc tôi đi, cô phải chăm sóc Tiểu Viêm cho thật tốt đấy, nhớ không”

Cô gật đầu thật mạnh. Ông chú già hôm nay trông thật nghiêm túc nha, có thể là bởi vì Tiểu Viêm không chịu đi cùng với hắn. Hắn vốn muốn đưa Tiểu Viêm cùng đi nhưng nó một hai cứ đòi phải ở cùng cô, ai bắt ép, đe dọa như thế nào cũng không chịu. Nhìn ông chú trừng mắt nhìn cô đến muốn rơi cả tròng mắt xuống đất, thật sự là rất khủng khiếp.

“Mạc Lâm, trong lúc tôi không có ở đây, mọi chuyện trông cạy vào ngươi. Chuyện công ty tận lực khiến cho Lâm Chí Dịch đi làm, ngươi không cần lo lắng cái gì, tôi sẽ ở phía sau màn thao túng tất cả. Hắn muốn nháo cứ để cho hắn nháo, chỉ cần không làm gì khiến Tiểu Viêm thương tổn là được” Hạ Vũ Trạch xoay người dặn dò vài câu.

“Cô ta là tình nhân của ngươi sao?” Mạc Lâm chỉ chỉ Chu Hiểu Hiểu trước mặt, vẫn là một bộ mặt lạnh lùng không chút thay đổi.

“Làm sao có thể?” Hạ Vũ Trạch lớn tiếng phản bác, mặt Chu Hiểu Hiểu phút chốc đỏ ửng lên.

“Vậy sao?” Mạc Lâm bất đắc dĩ nhún nhún vai nói “Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng mắt ngươi cuối cùng cũng có lợi”

“Này! Họ Mạc! Ngươi có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy cô ta rất tốt. Nếu ngươi không thích thì cứ để cho ta thích đi” Vẫn là vẻ mặt nhất quán lạnh lùng, giọng nói cũng lãnh theo cử chỉ.

“Mạc Lâm! Ngươi làm sao vậy? Mắt ngươi sẽ không tồi tệ đến nỗi phải đi coi trọng một đứa con gái quê mùa này chứ?” Hạ Vũ Trạch kinh ngạc. Cho tới bây giờ một người chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình yêu nam nữ như Mạc Lâm làm sao có khả năng cại coi trọng một người không mấy hứng thú như Chu Hiểu Hiểu?

Lời hắn vừa nói nói ra, Chu Hiểu Hiểu liền cảm thấy được tâm mình dường như đang quặn thắt. Xem ra, cô trong mắt hắn chính là vừa quê mùa, vừa nghèo hèn lại vừa không chút hứng thú. Ngày hôm qua lúc hắn nói cô như thế thì cô cũng chỉ cảm thấy hơi giận thôi, nhưng hiện tại lại nghe hắn nói thêm một lần này, cô cảm thấy lòng mình thật đau.

“Coi trọng cô ấy là không thể sao? Dù sao ngươi cũng không thích, mà không phải… xem ra ngươi là thật chán ghét cô ấy. Ngươi đã không thích thì để ta thích là được”

Hạ Vũ Trạch ngây ngẩn cả người. Bình thường Mạc Lâm nói với hắn mỗi câu cũng không vượt qua bảy chữ, mà nay hôm nay tên này thật sự có rất khác thường, chẳng lẽ… là coi trọng cô thật sao? Nghĩ vậy, trong lòng hắng rất không thoải mái, bản thân vì cái gì lại để ý điều này như vậy? Bất quá chỉ là tình một đêm, quá khứ dù sao cũng nên quên đi thôi. Chu Hiểu Hiểu đối với Mạc Lâm có gì hứng thú? Tên này vốn dĩ muốn gì có đó, vì sao lại thích cô được?

“Ngươi không thể thích cô!” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

“Vì cái gì lại không thể?” Mạc Lâm vẫn là thái độ hờ hững.

“Bởi vì… Đáng chết! Tôi thật sự rất chán ghét cô ta. Ngươi nếu cùng cô ta ở chung một chỗ thì chẳng phải tôi phải thường xuyên nhìn thấy cô ta à? Thật phiền chết! Tóm lại, vô luận ngươi muốn thích ai đều được cả, chỉ có cô ta là không được”

“Tôi rất thích cô ấy”

“Tôi nói không được là không được, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy. Được rồi! Tôi phải đi đây” Nói xong, Hạ Vũ Trạch xoay người chuẩn bị đi qua khu an ninh.

“Chỉ cần ngươi thích, tình nhân của ta đều sẽ cho ngươi. Lời này chính là ngươi đã từng nói”

Thân ảnh trong khu an ninh lay động một chút, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Lâm, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói “Không được thích cô ta, ngàn vạn lần không được” Nói xong hắn cũng không quay đầu lại, tiêu sái đi qua khu an ninh.

“Chú ba ba, hẹn gặp lại. Trờ về sớm một chút nhé!” Tiểu Viêm hướng tới khu an ninh phất phất tay. Nó không hiểu chú Mạc cùng chú ba ba rốt cuộc là đang nói cái gì, nhìn thân ảnh chú ba ba dần dần biến mất, nó ngẩng đầu nhìn mẹ. Mẹ dường như cũng đang nhìn theo phương hướng giống chính nó.

Nhìn thấy thân ảnh của cái ông chú già vô duyên đó biến mất ở khu an ninh, tâm tình Chu Hiểu Hiểu vẫn còn trong lơ lửng. Cô cũng hoàn toàn không biết hai người bọn họ vừa mới đang nói cái gì, bất quá có thể khẳng định hắn thật sự rất chán ghét cô. Chán ghét đến nỗi không muốn kẻ nào thích cô.

“Hắn thích cô” Thanh âm lạnh như băng lại vang lên bên tai, Hiểu Hiểu cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn Mạc Lâm đầy vẻ khó hiểu.

“Anh có ý gì?”

“Không ai hiểu tên kia rõ ràng hơn tôi” Ánh mắt Mạc Lâm dừng lại ở khu an ninh cũng không có nhìn cô “Ta quen hắn mười một năm rồi. Đối với tính tình của hắn lại rõ như lòng bàn tay. Cô là cô gái đầu tiên được hắn mang về nhà, cho nên nói… hắn thích cô”

“Mạc đại ca! Anh đừng hiểu lầm. Ngày hôm qua là do ta uống rượu say mới có vô lễ đi theo hắn” Cô lo lắng vì chính mình mà giải thích “Tôi nghĩ hắn cũng là thương hại tôi mới phải mang tôi về nhà, không có ý gì khác đâu”

“Hừ! Cô không rõ hắn bằng tôi. Hắn tuyệt đối chính là loại đàn ông có thể đem phụ nữ say rượu ném ở bên ngoài mà không quan tâm. Hắn vốn dĩ không thích phụ nữ uống rượu, cho nên… hắn nhất định vì cô là động tâm”

“Cái người này! Hắn rõ ràng nói là chán ghét tôi cơ mà. Anh tại sao lại cứ bảo là hắn thích tôi?”

“Bởi vì… tôi cũng thích cô”

“Cái… Sao?” Chu Hiểu Hiểu khó hiểu, suy nghĩ bằng ba chân cũng không nghĩ được tên này rốt cuộc muốn nói cái gì.

“Đừng hiểu lầm. Thích của tôi cùng với thích của hắn không giống nhau. Tôi chỉ là thích nhìn thấy cô cùng hắn ở một chỗ, bởi vì cô là một cô gái rất đặc biệt” Mấy ngày trước hắn mới điều tra ra thông tin của cô, cô thuộc loại người làm cái gì cũng đều không được. Sau khi tốt nghiệp đã xin làm ở rất nhiều nơi nhưng không có chỗ nào vượt qua hai tháng. Cô là cô nhi, không cha không mẹ, lá gan của cô đặc biệt rất nhỏ. Tuy rằng cô không biết bơi nhưng sẵn sàng nhảy xuống hồ cứu Tiểu Viêm. Cho nên hắn cảm thấy được cô quả thật rất đặc biệt. Lúc Hạ Vũ Trạch muốn mang Tiểu Viêm đi tìm nàng đã không cho hắn đi cùng, hắn cảm thấy được Hạ Vũ Trạch nhất định sẽ thích cô gái đặc biệt này.

“Mạc đại ca! Thật sư là không như anh nghĩ đâu” Chu Hiểu Hiểu lắc lắc đầu. Bọn họ vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu không do Tiểu Viêm, số phận của bọn họ thật giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn cũng không gặp nhau tại một điểm.

“Nếu không có Tiểu Viêm thì chúng ta cũng sẽ không quen biết. Hắn ở trên đường cái nhìn thấy ta nhất định cũng sẽ không liếc mắt đến ta dù chỉ một cái” Đúng vậy, hắn đã từng nói qua. Với diện mạo của cô chỉ có thể kích thích đến hai mắt hắn bị đau mà thôi.

“Đảm bảo nếu hai người không biết nhau, hắn cũng sẽ nhìn đến cô”

“Anh… anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?”

“Cô muốn nghe một câu chuyện xưa không?”

“Chuyện xưa?” Cô khó hiểu.

“Đúng vậy!” Thái độ của Mạc Lâm vẫn là lạnh lùng “Một câu chuyện nói dài cũng không dài lắm”