Con Tim Rung Động

Chương 7




Mới chỉ vài giây thôi mà Kiều Nhân cảm thấy người đàn ông này nhất định đã cài máy nghe trộm lên người cô, nếu không thì sao cô vừa mới nhắc tới anh đã xuất hiện chứ.

Tất nhiên là cô chẳng có bằng chứng mà lại to gan suy đoán.

Kiều Nhân ngẩng đầu lên một cái, liền thấy tòa nhà chọc trời đằng sau, mấy chữ "Phương Bắc Cuối Tuần" to đùng đùng sáng loáng được treo ở tầng trên cùng. Thời điểm này có lẽ Kỷ Hàn Thanh vừa tan tầm đi, gặp anh vào giờ này cũng không có gì là lạ.

Sau khi suy nghĩ mấy giây, Kiều Nhân vô cùng thức thời mà kéo Tiểu Tạ lui về phía sau mấy bước, Tiểu Tạ vẫn còn đang chỉ tay vào người đàn ông ngồi trên ghế lái của chiếc xe đối diện.

-Kiều Kiều, là cái người mà tám trăm tệ...

Kiều Kiều vội kéo cô nàng lại, còn đang suy nghĩ có nên bịt mồm cô ấy lại không thì Tiểu Tạ đã kêu "A" một tiếng:

-Ngay cả tư thế gọi điện thôi cũng thật đẹp trai mà.

Tiểu Tạ vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đặt trong túi Kiều Nhân đã reo vang.

Xe cộ trên đường di chuyển rất nhanh, chiếc xe kia nhanh chóng dừng lại ven đường bên cạnh hai người. Cửa kính xe được kéo xuống, gió bên ngoài nhanh chóng lùa vào làm lay động tay áo của người bên trong.

Kiều Nhân rất muốn giả điếc như Tiểu Tạ lại không để cô được như ý, kéo tay áo cô:

-Kiều Kiều, điện thoại cậu reo kìa.

Sau lưng đã bắt đầu vang lên tiếng còi xe thúc giục, Kiều Nhân hết cách đành đi về phía trước nghe điện thoại: "A lô"

Đầu bên kia nhẹ giọng đáp lại, thanh âm hòa với giọng nói của những người xung quanh cùng tiếng chim kêu.

-Lên xe.

"Không cần..." – Kiều Nhân cho rằng anh muốn chở mình về nhà: "Nhà cháu rất gần khu này."

Tính hóng hớt của Tiểu Tạ sắp không kiềm chế được, vội nhấc chân dịch về phía Kiều Nhân.

Kiều Nhân chuyển điện thoại sang bên tai khác để nghe.

-Có lời muốn nói với em.

Kiều Nhân cảm thấy cô lúc này lên xe chính là tự tìm đường chết, cô bước đi nhanh hơn, cơ hồ muốn song hành cùng dòng xe phía trước.

Cô liếc mắt sang phía Tiểu Tạ đang đứng bên cạnh, đành lấy Tiểu Tạ làm bia đỡ đạn: "Cháu muốn cùng bạn mình đi ăn cơm luôn."

Sợ Tiểu Tạ làm lộ, Kiều Nhân vừa nói vừa nháy mắt ra ám hiệu.

Tiểu Tạ lập tức hiểu ý, đặc biệt phối biệt nói: "Kiều Kiều, chúng ta đi ăn tối hay gì đây...?"

"Mặc kệ cô ấy." Sau đó sau lưng thấy tiếng còi xe vang lên một chút: "Còn em lên xe."

Kiều Nhân hoàn toàn không dám lên xe, cho đến giây tiếp theo, giọng nói lãnh đạm ấy vang lên một câu: "Kiều Nhân, hình như anh là cấp trên của em."

"..."

Hình như cái rắm.

Kiều Nhân tắt điện thoại, nghĩ biện pháp chống đỡ với Tiểu Tạ: "Một lát nữa mình có việc rồi, cậu về một mình trước đi."

Tiểu Tạ quan sát cô mấy lần: "Hẹn hò?"

Cuộc điện thoại vừa rồi của cô đúng là kể cho người ta nhiều suy nghĩ viển vông, Kiều Nhân hắng giọng, nhất thời không biết phản bác ra sao.

Tiểu Tạ thấy mặt cô xoắn xuýt cả vào, cau mày không đáp, càng cảm thấy suy đoán của mình chính xác, cô vỗ lên vai Kiều Nhân một cái: "Được rồi được rồi, mình biết rồi, cậu đi hẹn hò đi."

Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn đằng sau: "Nghe nói chủ quán trà sữa kia là soái ca nha, hôm nay tiện thể đi xem một chút."

Tiểu Tạ từ trước đến giờ là người đã nói gì thì phải làm ngay, vừa dứt lời đã vụt chạy vào quán trà sữa.

Ánh mắt Kiều Nhân một mực đặt lên người Tiểu Tạ, cho đến khi không thấy bóng dáng cô nàng nữa mới xoay người, mở cửa xe ô tô ngồi vào ghế phụ.

Bởi vì xe mở cửa kính nên lúc này nhiệt độ trong xe với bên ngoài cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Ánh mắt Kiều Nhân lơ đãng, sau đó từ kính chiếu hậu nhìn xuống Kỷ Hàn Thanh.

Phía trước là đèn đỏ, phải đợi chừng một phút, còn con người kia thì đang gọi điện thoại.

Sau đó đèn giao thông chuyển xanh một cái, điện thoại liền bị tắt, anh tiện tay ném vào hộp đựng ở phía trên.

Kiều Nhân vẫn theo dõi hành động anh làm trong yên lặng, cho đến khi xe chuyển động, cô mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Kỳ tổng, chú muốn nói với cháu cái gì thế?"

... Kỷ tổng?

Cô đối với xưng hô này lại thích ứng rất mau nha.

Kỳ Hàn Thanh từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái: "Mới vừa rồi nói cái gì mà tăm trăm tệ?"

Kiều Nhân: "..."

Anh vừa dứt lời một cái, ngay cả cơ hội cho cô giả ngu cũng không cho cô, Kiều Nhân thuận miệng liền nói liều: "Là cháu mấy ngày trước mua quần áo..."

-Lại tiếp tục bịa chuyện.

"..."

-Là tăm trăm tệ một đêm.

Lại đến một cái ngã tư đường, xe dừng lại, người đàn ông trực tiếp xoay đầu xuống nhìn cô: "Là nói anh?"

Ánh mắt Kiều Nhân cùng anh giao nhau, một giây, hai giây... Cô liền hiểu ra tâm tư của Tiểu Tạ mỗi lần cố chấp muốn tăm trăm tệ đấu địa chủ cùng anh.

Đừng nói đến đấu địa chủ một đêm, có vinh dự kề cạnh gương mặt này nhìn ngắm cả một đêm thì tốn tám trăm tệ cũng đáng.

Kiều Nhân nhẹ nuốt nước bọt: "Không phải cháu nói."

Khóe miệng Kỷ Hàn Thanh hơi chùng xuống.

"Được rồi, là cháu nói" – Kiều Nhân đầu hàng: "Thật sự chỉ là cháu thuận miệng nói ra thôi."

Ai biết được nói hai lần thì cả hai lần đều bị người trong cuộc nghe thấy mồn một chứ.

Tầm mắt người đàn ông đặt ở phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cô.

Trong lòng Kiều Nhân "Bùm" một tiếng, như rơi xuống vực thẳm, nói một câu đặc biệt thành ý: "Lần sau cháu không dám nữa..."

Người nọ bỗng hỏi ngược lại: "Làm gì mà tăm trăm tệ một đêm?"

Kiều Nhân sững sốt một chút, sau đó thốt lên: "Đấu địa chủ."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên, độ cong lại khuếch trương thêm một chút: "Chỉ là đấu địa chủ thôi sao?"

Kiều Nhân: "..."

Nếu không còn bao gồm cả tiết mục phục vụ thiếp thân sao?

Khóe miệng Kiều Nhân nhạt đi, tìm một tư thế thoải mái để ngồi: "Những cái khác không đủ tiền mua nổi."

Anh nhẹ nhàng chớp mắt một cái, ngón tay khẽ giơ lên đụng vào khóe miệng: "Giảm giá cho em nhé?"

Kiều Nhân dứt khoát cự tuyệt: "Không không không cần, cháu không đấu địa chủ."

Cô thật sự không chơi đấu địa chủ mà.

Cờ bạc, mọi trò chơi Kiều Nhân đều không giỏi, vào khoảng thời gian năm mới tết đến, họ hàng thân thích lại tụ tập với nhau đánh bài. Mỗi lần nhu thế Kiều Nhân đều bị ngược cho thê thảm.

Ai thiếu tiền, câu hỏi này mà gọi tên cô ra để trả lời không hề sai tí nào.

Tiền thua bài của Kiều Nhân có thể mua cả một chiếc xe rồi. Cô không thiếu tiền nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi cho mình, quay đầu hỏi: "Chú nhỏ, chú đấu địa chủ sao?"

-Không biết

Trong lòng Kiều Nhân vui sướng, vô cùng kích động xoa ngón tay mình: "Có thời gian chúng ta cùng nhau đấu chứ?"

Tay mơ đấu với tay mơ, ít nhất xác suất cô thắng tiền còn nhiều hơn.

Kiều Nhân: "Vừa vặn Niệm Niệm cũng không biết."

Ba người tụm lại, ba con người gà mơ chơi với nhau, xác suất cô thắng là lớn nhất.

Kỷ Hàn Thanh quay đầu nhìn cô.

Tiểu cô nương lớn lên xinh xắn, mi mắt cũng vô cùng ôn nhu, cười lên cả khuôn mặt bừng sáng thanh thuần.

Anh đột nhiên nhớ đến ngày lễ cưới của Tân Nhan mấy năm trước, cô khi đó cũng cười như thế này đi. Khi đó còn nhỏ tuổi, đi đứng chỗ nào cũng không nhìn ra sự trưởng thành, nâng váy cầm hộp đi phát kẹo cưới cho mọi người.

Lúc bước đến chỗ anh và Phó Yến thì kẹo hết.

Cho nên thời gian anh cùng Phó Yến nhận được kẹo cùng dài hơn so với mọi người, căn bản lúc ấy là Kỷ Hàn Thanh đặt cô trong mắt đi nên mới mới gói kẹo ra——

Bên trong không có mấy viên kẹo, ngược lại mấy thẻ phòng ở quán bar còn nhiều hơn.

Cùng với mấy cái bao cao su Okamoto lòe loẹt.

Bây giờ cô lại quên mất không nhớ gì nữa rồi.

Ngón tay Kỷ Hàn Thanh gảy gảy mấy cái, sau đó mới nhẹ nhàng cười lên một tiếng.

A, người con gái này cũng thay đổi rồi

Trí nhớ ngắn như cá vàng vậy.

Lúc chín giờ rưỡi buổi sáng thứ hai, Kiều Nhân tới toàn soạn đúng giờ để phỏng vấn.

Thời kỳ tuyển dụng người mới tốt nghiệp ra trường cơ bản đã kết thúc nên vào thời gian này người đến phỏng vấn cũng không nhiều, Kiều Nhân lấy số, đại khái đứng đợi hơn nửa giờ, cửa phòng làm việc mở ra, có người gọi tên cô.

Bên cạnh có cô gái vừa trò chuyện rôm rả cùng cô ngay lập tức ngừng miệng, làm động tác cổ vũ: "Cố lên."

Đây cũng không phải lần đầu tiên Kiều Nhân tham gia phỏng vấn, kinh nghiệm coi như là có đủ, cô có năng lực, cho nên khi bị các thầy đặt câu hỏi cũng không khẩn trưởng đến nắm chặt tay như lần đầu.

Toàn bộ quá trình cũng coi như thuận lợi, cho đến khi sắp kết thúc, một người đeo kính lão nói: "Bạn học Kiều Nhân, hôm nay bạn cũng đọc báo đúng không? Vậy bạn hãy nói bao quát cho chúng tôi về báo ngày hôm nay được không?"

Kiều Nhân lắc đầu: "Em vẫn chưa đọc ạ."

Cô sáng sớm hôm nay đã chạy một mạch đến nơi phỏng vấn, đừng nói đến đọc báo, ngay cả hình dáng tờ báo hôm nay ra sao cô cũng không biết.

Vị giáo sư kia tựa như đoán trước được kết quả này, liền cầm một tờ báo nhẹ nhàng đưa lên: "Vậy bạn đối với tin tức này có suy nghĩ gì không?"

Mặc dù mấy năm gần đây báo giấy đã không còn phát triển như trước nhưng "Phương Bắc Cuối Tuần" là một trong những tòa soạn vô cùng nổi tiếng trong nước, hằng năm không đếm nổi có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp muốn đâm đầu vào.

Năm nay cũng không ngoại lệ. Sáng nay có một nhóm sinh viên đến phỏng vấn, ở ngoài kia ngồi đợi khoảng mười người.

Nhưng với người thực tập chỉ nhận có hai chỉ tiêu mà thôi.

Người phỏng vấn dù thế nào cũng muốn đem một số vấn đề ra làm câu hỏi để bỏ đi những người không có năng lực.

Hết lần này tới lần khác phỏng vấn, Kiều Nhân sợ nhất là những chuyện như thế này.

Cảm giác của cô không sai biệt lắm so với những lần bị giáo sư Từ gặng hỏi trên lớp. Đầu tiên Kiều Nhân còn chớp mắt một cái mới nhìn vào tờ báo, còn chưa kịp xem kĩ, đằng sau đã vang lên tiếng mở cửa, giây tiếp theo có người đã thốt lên: "Tổng giám đốc Kỷ"

Phòng làm việc yên lặng, sau tiếng chào hỏi cùng người phụ nữ kia cũng chỉ còn tiếng bước chân, một bước rồi lại một bước, càng ngày càng gần.

Kiều Nhân cúi đầu xem báo, ánh mắt liếc thấy người kia đi tới gần mình, sau đó ngồi xuống chỗ bên phải cạnh vị giáo sư, nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó.

Kiều Nhân nháy mắt một cái, cẩn thận nhìn nhận tin tức trên báo.

Đây là báo được in bởi một tòa soạn khác, tầm mắt cô lướt từ phần tiêu đề sáng chói rồi dần dịch xuống, sau đó thấy một tấm hình.

Hình có chút tối, giống như ảnh chất lượng kém, nhưng vẫn có thể nhìn ra ảnh chụp là vào đêm khuya dưới gốc cây có kẻ say rượu đang tiểu bậy.

Tuy phần hạ bộ đã được làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng gương mặt người đàn ông của ngày hôm đấy.

Bên cạnh bức ảnh là tựa đề hết sức bắt mắt: "Đàn ông đêm khuya đứng trước cửa tiểu khu không coi ai ra gì làm bậy, đến tột cùng là say mà xuất hiện ảo giác hay cố tình lộ ra bản tính cuồng loạn của bản thân?"

Tin tức này độ dài không lớn, phần sau còn phân tích một chút những tình huống tương tự.

Chỉ trong chớp mắt, Kiều Nhân hoài nghi rằng tin tức này là do bản thân đang mộng du mà viết nên.

Dẫu sao vào tối hôm ấy Kiều Nhân cũng nghĩ tương tự như bài báo này.

Vị giáo sư trước mắt đã lên tiếng nhắc nhở: "Có ý kiến gì không?"

-Có ạ.

-Khuyết điểm bài này nằm ở đâu?

Lời này là Kỷ Hàn Thanh hỏi.

Tầm mắt Kiều Nhân hơi dịch xuống, rơi vào gương mặt anh, một giây tiếp theo, cô nhìn thấy môi mỏng của anh khẽ mấp máy, mặt không biến sắc nói ra hai chữ: "Phó Yến"

Phó Yến là ai chứ?

Cô học "Luân Lý Và Pháp Luật" luôn nghe qua cái tên này, là vị luật sư vô cùng danh tiếng tại đất Bắc này, thắng không biết bao nhiêu vụ kiện.

Kỷ Hàn Thanh nhắc nhở không quá rõ ràng dễ hiểu, một từ này nhìn có vẻ không liên quan đến câu hỏi nhưng kết hợp lại với nhau, trong mắt Kiều Nhân có gì đó vụt qua, rất nhanh liền hiểu ý anh muốn truyền tải.

Vị giáo sư ngồi cạnh anh nhắc lại câu hỏi: "Vậy bạn cảm thấy bài báo này có khuyết điểm hay không?"

Ngay cả gương mặt người ta cũng không làm mờ, Kỷ Hàn Thanh vừa rồi lại nhắc tên vị luật sư Phó Yến, Kiều Nhân cắn môi dưới một cái: "Là có thể dễ dàng bị kiện ạ."