Con Tim Rung Động

Chương 27




Giọng nói nhẹ nhàng như là sợ hù dọa đến cô, dịu dàng hiếm thấy.

Cổ họng Kiều Nhân nóng lên, bên trong tựa như có vật gì đó đè nén khiến cô đột nhiên không nói ra thành lời.

Lục Hạ rón rén bò qua, nhỏ giọng thì thầm với cô: "Hay là người kia bị bệnh thần kinh?"

Kiều Nhân lắc đầu một cái.

Đầu bên kia không thấy cô có động tĩnh gì, cách mấy giây lại gọi tên cô: "Kiều Nhân?"

"Ừ."

"Em mau nói gì đi."

Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảnh tay tựa như bị người rút cạn sức lực, không khống chế được thõng xuống, cô dứt khoát đi lên phía trước nhoài người lên giường, nhỏ giọng trả lời: "Tôi không sao."

Cô thậm chí còn không dám dùng sức để nói chuyện, sợ dùng sức thì giọng nói sẽ giống như vừa rồi, nhẹ nhàng mà run rẩy, mang theo cảm xúc rõ ràng.

Đầu kia rõ ràng không hề yên tâm: "Em chắc chắn?"

Kiều Nhân lại "Ừ" một tiếng, khi mở miệng giọng nói vẫn còn nặng âm mũi: "Thật sự không sao."

Lục Hạ đứng ở bên cạnh cả nửa ngày, nghe ra trong điện thoại không truyền tới giọng nói mắng chửi kinh người của người phụ nữ kia mới thở phào, dùng cả tay cả chân leo về giường mình, một bên gõ bàn phím, một bên thỉnh thoảng liếc nhìn Kiều Nhân một cái.

Ánh mắt Kiều Nhân cũng không muốn nâng lên nữa, mi mắt hơi rũ xuống lẳng lặng nghe đầu bên kia người đàn ông hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Chủ đề này rõ ràng có cái gì đó không đúng.

Lục Hạ ở giường bên liếc trộm Kiều Nhân, cô gái vẫn đang nằm sấp ở trên giường, không nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng trả lời vài câu.

"Ăn hai miếng cá rán."

"Ừ... Còn thêm một hộp ô mai."

"Không muốn ăn."

"Cái gì cũng không muốn ăn."

Càng về sau, thanh âm càng mềm mại, nhu hoa tựa như gió tháng ba ở phương nam.

Lục Hạ không để tâm tới việc gõ bản thảo nữa, dựng lỗ tai lên nghe cô nói chuyện điện thoại.

Giọng nói ở đầu bên kia một chút cũng không nghe ra được, là nam hay nữ càng không cần phải nói, đầu mối tới nơi này đã hoàn toàn bị chặt đứt, Lục Hạ không nghe được phân nửa, cho đến khi Kiều Nhân tắt điện thoại, cô cũng không thể nghe ra được nội dung hoàn chỉnh của cuộc hội thoại vừa rồi.

Bên này Kiều Nhân tiện tay ném điện thoại di động lên giường, cả khuôn mặt cũng vùi vào trong gối, không nói lời nào.

Tâm trạng Kiều Nhân hôm nay thật sự không tốt, so sánh với quá khứ tươi sáng trước kia, giờ thì một câu cũng không mở miệng, Lục Hạ cảm thấy hoàn toàn không tiếp nhận nổi, vì muốn thay đổi tâm trạng cho Kiều Nhân, hỏi bừa một câu: "Tiểu Kiều, là người nhà cô gọi điện sao?"

Kiều Nhân lắc đầu một cái.

Xem ra là bị người nhà kia mắng chửi đến ủ rũ.

Lục Hạ tiếp tục an ủi cô mấy lời vừa rồi chưa nói hết: "Tiểu Kiều, cô đừng nên để bụng làm gì, người ta nói ngành nghề này của chúng ta, tất cả mọi người đều phải nghe qua mấy cuộc điện thoại như này, chờ hai ngày sau đã là quá khứ, lại như chẳng có chuyện gì xảy ra."

-Vừa rồi người kia cũng chẳng có tư cách gì, ăn cái gì không biết, miệng thối muốn chết.

Kiều Nhân không phản ứng gì.

Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: "Tôi hiểu."

Đạo lý này thì ai cũng hiểu, nhưng bỗng dưng vô duyên vô cớ bị mắng, đặt vào bản thân người đó trong chốc lát cũng không tiếp nhận nổi.

Đặc biệt là với Kiều Nhân trước giờ chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như thế này.

Kiều Nhân hôm nay ăn quả thật rất ít, ngay cả giọng nói cũng uể oải, Lục Hạ đi tới vỗ một cái vào bả vai cô: "Tôi đi xuống tầng mua một chút đồ ăn mang về."

-Tôi không muốn ăn.

- Không muốn ăn cũng phải ăn.

Kiều Nhân không biết làm sao, cũng biết là Lục Hạ có ý tốt cho mình, ngẩng mặt ra khỏi gối nhìn cô ấy một cái: "Vậy thì tùy cô."

Mới vừa nói xong, Kiều Nhân cảm thấy yêu cầu này của mình hơi cao, chỉ có thể nói thêm một câu: "Thanh đạm là được."

Vừa nói xong lại nằm bẹp xuống giường.

Chưa tới hai phút, âm thanh cửa phòng đóng lại vang lên, căn phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng.

---

Kiều Nhân thiếu chút nữa là ngủ gục luôn rồi.

Cũng không biết Lục Hạ ra ngoài bao lâu rồi, cô đang trong lúc nửa mơ nửa tỉnh mơ hồ nghe thấy tiếng có người gõ cửa.

Kiều Nhân cho là Lục Hạ quên mang thẻ phòng, xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ của mình rồi đi xuống mở cửa.

Sau đó cửa vừa mở ra, đứng ở cửa không phải là Lục Hạ mà lại là cái người cách đây không lâu vừa mới gọi điện cho cô.

Cứ như vậy mấy giây, Kiều Nhân thậm chí cho rằng mình vẫn đang trong cơn mộng nhìn nhầm rồi, cô lại dụi mắt một cái, một lúc lâu mới lên tiếng: "Kỷ... Kỷ tổng?"

Cô không nghĩ Kỷ Hàn Thanh sẽ đến vào lúc này.

Bởi vì mới cách không lâu trong cuộc gọi Kiều Nhân nghe ra được ở đầu bên kia rộn rã thanh âm của buổi tiệc.

Chắc là đang ở trong bữa cơm.

Một người như anh, cho dù là đi công tác đi chăng nữa, một bữa cơm lớn như vậy cũng là chuyện bình thường.

Kiều Nhân cứ đứng ở trước cửa như vậy, không đi ra cũng không mời anh vào trong, bỏ tay ra khỏi mắt, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu: "Sao chú lại tới đây?"

Người đàn ông hỏi ngược lại: "Không muốn mời anh vào à?"

"..."

Kiều Nhân giờ mới phản ứng được, dịch sang bên cạnh mấy bước, sau đó chờ người đàn ông bước vào phòng cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô không phải người có tính nóng vội, ngay cả động tác đóng cửa cũng nhẹ hơn người bình thường.

Kỷ Hàn Thanh đứng ở trước mặt cô, càng nhìn càng thấy cô gầy hơn hồi trước, anh theo bản năng nhíu mày lại: "Không đói bụng sao?"

Kiều Nhân lê chân ngồi xuống mép giường, cầm cốc nước lạnh trên đầu giường uống một ngụm: "Không có khẩu vị."

Bụng trống rỗng nhưng lại không ăn được món gì.

-Mới vừa rồi đi xã giao, mang theo mấy món em thích tới đây.

Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt sáng lấp lánh, không vương bụi trần lại trong veo.

Kỷ Hàn Thanh: "Nghe Kỷ Niệm nói."

Kiều Nhân: "... À"

Thảo nào trên tay anh là một hộp cơm.

Kiều Nhân nhìn anh đặt hộp cơm lên đầu giường, sau đó mở nắp, một mùi vị vô cùng quen thuộc bay ra, xông thẳng vào mũi cô.

Kiều Nhân cau mũi một cái, đột nhiên cảm thấy không phải là không có khẩu vị.

Kỷ Niệm rất hiểu khẩu vị của cô, chọn vài món ăn, cho dù khi ấy tâm trạng cô có tệ đến cực điểm cũng có thể ăn hết một nửa.

Mặc dù không ăn nhiều, nhưng ấm bụng là đủ rồi.

Kiều Nhân ăn cơm không ngốn tới một tiếng đồng hồ, người đàn ông kia vẫn cứ ở bên cạnh nhìn cô ăn, cô cũng không cảm thấy xấu hổ, sau khi ăn xong lại cầm thêm ly nước uống.

Lục Hạ đã xuống tầng được nửa tiếng rồi.

Kiều Nhân sau khi ăn xong, tâm tình có thể gọi là tốt lên một chút, cô nhẹ nhàng hà hơi lên thành cốc: "Chú, chú là mới từ buổi xã giao về đây à?"

Nếu câu trả lời là khẳng định thì cô sẽ không có cảm giác tội lỗi.

Nếu như là phủ định...

Kiều Nhân hướng mắt lên một chút, sau đó nghe thấy lời người đàn ông trả lời: "Không."

Sợ cô nghĩ theo chiều hướng khác, Kỷ Hàn Thanh còn đặc biệt giải thích: "Nửa buổi đã đi rồi."

Anh vừa nói những lời này ra, trong nháy mắt Kiều Nhân cảm thấy mình như trong thời cổ đại, có thể chính là cái loại hồng nhan họa thủy Đát Kỷ(*).

(*): Đát Kỷ là một nhân vật nổi tiếng trong huyền sử thời. Bà được biết đến là của (tức Trụ Vương), vị quân chủ cuối cùng của trong. Trong nhiều câu chuyện cổ đến tiểu thuyết, sân khấu, bà luôn được mô tả là có nhan sắc yêu kiều làm mê đắm lòng người, thuộc hàng đại mỹ nhân của Trung Hoa. Tuy nhiên, do là yêu tinh và có nhiều hành vi trực tiếp hoặc gián tiếp làm chết quá nhiều người, nên dân gian thường gọi bà là yêu cơ. (wikipedia)

Cô nhẹ giọng "À" một tiếng: "Chú tới làm gì?"

Là vì đưa cơm cho cô sao?

Hai tay Kiều Nhân cầm ly nước, khẽ nâng mặt nghiêm túc nói: "Buổi trưa tôi đã ăn cơm rồi..."

-Sợ em khóc.

-Gì cơ?

-Vừa rồi lúc gọi điện thoại, cho là em khóc.

"..."

Cho nên anh giữa buổi xã giao chạy tới đây là vì lý do này?

Kiều Nhân nửa ngày không nói ra lời.

Vừa rồi bị người đàn bà kia gọi điện, cô chẳng qua là cảm thấy bị chửi vô cớ thì tâm trạng không tốt, chứ không đến mức phải bật khóc, vào lúc này Kỷ Hàn Thanh nói như vậy, hốc mắt không kiềm chế được bỗng chốc đỏ lên.

Sau đó Kiều Nhân cúi đầu, mới chỉ nhẹ chớp mắt một cái, nước mắt từ khóe mắt bỗng chốc rơi xuống, chảy xuống ly nước thành một đường vân nhỏ.

Cô cho rằng Kỷ Hàn Thanh không thấy gì, mắt cô nhắm lại để nước mắt ngừng tuôn, kết quả vừa mở mắt ra, khuôn mặt người đàn ông hiện ra trước mắt.

Kiều Nhân ngồi ở mép giường, Kỷ Hàn Thanh đặt đầu gối xuống đất, nửa ngồi nửa quỳ duy trì khoảng cách với cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, Kiều Nhân nghiêm túc nhìn vào gương mặt người đàn ông.

Tinh tế, đẹp trai, thậm chí cô hoàn toàn không tìm ra được bất cứ lý do gì để không vừa mắt với anh.

Sau đó người đàn ông giơ tay lên, ngón tay cái đặt lên khóe mắt cô nhẹ nhàng lau: "Em khóc cái gì?"

Cái tư thế này hết sức mập mờ.

Trong lòng Kiều Nhân vang lên giọng nói cảnh cáo phải cách xa anh ra, nhưng cơ thể lại không nghe theo lý trí mách bảo, dù chỉ một chút thôi cũng không nhúc nhích được.

Tất cả những xúc cảm trong cô bây giờ, bỗng chốc trở thành dòng nước ấm chảy róc rách qua đáy lòng, lan đến khắp tay chân.

Hô hấp Kiều Nhân ngưng đọng, một giây, hai giây,.. Đến giây thứ ba, cửa phòng bị mở ra, sau đó một âm thanh đồ rơi lộp bộp dưới đất vang lên.

Lục Hạ đứng ở cửa run lẩy bẩy: "Kia kia kia vậy... Cái đó, cô cô... Hai người tiếp tục."

Cô bị dọa sợ không hề nhẹ, giọng nói có chút lắp bắp.

Cửa vừa mới đóng lại mở ra lần nữa, Kiều Nhân đã phản ứng lại, cô chợt từ giường đứng lên: "Không phải như cô nghĩ đâu."

Lục Hạ ngây ngô như con gà gỗ nhìn cô một cái, sau đó chuyển tầm mắt, rơi vào gương mặt người cấp trên ngày ngày lạnh mặt của cô.

Giây tiếp theo, cô thật sự nhìn thấy người cấp trên lạnh lùng đó nở nụ cười, sau đó anh mở miệng, giọng nói không cao, nhưng mỗi chữ nói ra đều rõ ràng: "Chuyện chính là như cô nghĩ đấy."

Lục Hạ: "..."

Cho nên anh ấy / mẹ nó rốt cuộc là như thế nào?