Con Thỏ Nhỏ Ngoan Ngoãn

Chương 6




Nguỵ Mễ Miễn cứng người ngồi trên ghế.

Lý Túc toàn thân đã không còn vải che thân, nhưng anh vẫn không hề động đến một mảnh vải nào trên người Nguỵ Mễ Miễn cả, ngay cả, ngay cả quần lót cũng không chạm tới.

Anh điều chỉnh cho nước vừa đủ ấm, thử mấy lần, cuối cùng cũng hài lòng, sau đó đi vòng ra phía sau của Nguỵ Mễ Miễn, cẩn thận làm ướt tóc cô, nhẹ nhàng thoa dầu gội đầu cho Nguỵ Mễ Miễn, bắt đầu gội đầu cho cô.

“Em, em… tự mình làm…” Nguỵ Mễ Miễn run rẩy lên tiếng.

Cô ngước nhìn vào trong gương, gặp được nét mặt cưng chiều của Lý Túc, miệng hơi hé ra, lộ ra mấy chiếc răng trắng bóng.

“Lát nữa sẽ tới lượt em thôi.” Răng như vậy là để ăn thịt à, nhất định là không có ý tốt, “Bây giờ là thời gian anh hưởng thụ.”

Hưởng thụ cái gì?

Tự tay rửa sạch con mồi, ăn sẽ ngon miệng hơn sao?

Nguỵ Mễ Miễn thật muốn run rẩy một chặp, cô thu mình nhỏ lại, nhưng mà đôi bàn tay của Lý Túc như có ma lực, hay nói đúng hơn là kỹ xảo của anh quá cao, quá hiểu lực mình sử dụng, làm cho thoải mái đến muốn ngủ luôn. Không chỉ làm da đầu cô thả lỏng, phần thịt phía sau cổ, nơi giao với vai, cũng theo đôi bàn tay Lý Túc mà mở ra.

“Ừ hừ…” Cô không nhịn được mà rên nhẹ.

Lý Túc dựa vào cô ngày càng gần.

Ngón tay ấn ấn bả vai, không biết tự lúc nào anh đã nắm lấy một khối bọt biển, phía trên dính đầy mạt dược mềm (mạt dược: tên một loại thuốc đông y), Lý Túc bắt đầu thoa từ ngón tay của cô, lên cùi chỏ, đến xương quai xanh, cách đai quần cụt của cô rất gần, Lý Túc như cơ như không nhìn vào đôi ngực nho nhỏ của cô, như một loại trái cây đầy đặn, mềm mại lại cứng rắn dựng thẳng, nhạy cảm khiến cô run lên.

“Ừ…” cô rên rỉ.

Một tiếng “ừ” này, làm cô nhất thời tỉnh lại.

Trên gương, một chút hơi nước cũng không có, thế nên những đọng tác cọ rửa của Lý Túc hiện lên vô cùng rõ ràng, ngón tay vuốt ve đầu ngực cô, cánh tay ôm trong eo cô, từ từ mở cánh tay đang ôm đầu gối của cô.

Lưng cô dán hẳn vào người trần như nhộng của Lý Túc.

Đột nhiên, một cái gì đấy cứng rắn nóng bỏng, ở sau lưng cô trượt trượt, cọ cọ, cử động.

Mặc dù Ngụy Mễ Miễ đơn thuần, nhưng dạo này, ở cùng với người nào đấy, đầu óc về phương diện này cũng mở ra hẳn, thân thể Lý Túc trần truồng như thế, sao cô lại không ý thúc được, cái đang đâm trên lưng cô, cái khiến cô chảy mồ hôi lạnh tột cùng là gì kia chứ.

Màu đỏ lan từ tai đến mặt cô, khiến nó phút chốc đã đỏ bừng lên.

Lý Túc đem một thân cao thấp vân vê nhào nận đưa cô ra ngoài, anh cũng không đứng phía sau cô, mà lại chuyển đến đứng trước mặt cô, để thân người mềm nhũn của cô tựa hẳn vào tường, ít nhất cũng không làm cô bị trượt từ trên ghế xuống đất.

Anh ở trước người Ngụy Mễ Miễn, mở rộng chân quỳ xuống, sau đó tách chân cô ra, vừa móc một bên hông anh, một tay nâng chân của Ngụy Mễ Miễn, bắt đầu cọ rưa cho từng ngón chân của cô, rất kỹ lưỡng, đến đầu ngón chân cũng không bỏ qua.

Từ lúc sinh ra đến nay, Nguỵ Mễ Miễn chưa bao giờ được phục vụ như vậy, quả thực, lòng tràn đầy sợ hãi.

Lý Túc ấn ấn khiến cô hết sức thoải mái, cô căn bản không nhịn được rên rỉ, thở dốc thoả mãn, tiếng rên cứ phiêu đãng trong căn phòng tắm hết sức mập mờ này. “Ừ a a.”, “Không được, nhẹ một chút.”, quả thật không chỉ là mập mờ.

Cái này có gọi là tắm không, tắm mồ hôi, đỏ mặt nóng tai.

Cô thực sự không dám ngước lên nhìn mặt Lý Túc, người đàn ông này đang ngồi cạnh cô, đưa chân ra, thứ giữa hai chân của anh ta vô cùng chói mắt, cô chỉ sợ, chỉ cần cô sơ ý một chút là phải đi rửa mắt rồi.

Nét mặt Lý Túc không có biểu hiện gì không ổn cả, bàn tay lại càng ổn hơn, nếu không phải thứ bên dưới phản ứng quá rõ ràng, người khác cũng sẽ nghĩ anh là thật tâm không làm loạn.

Một thân Nguỵ Mễ Miễn toàn bọt là bọt, cả người như một con thỏ xù lông.

Lý Túc cọ rửa sạch sẽ cho cô, sau đó lấy sữa tắm hương mạt dược đánh cho lên bọt, rồi lại đưa cái bọt ấy cho cô.

“Tới em!” Hai chữ kia, giọng trầm thấp, khan khan, vô cùng hấp dẫn.

Nguỵ Mễ Miễn muốn khóc rồi.

Lý Túc đứng dậy, cương trực đứng thẳng, cũng không cho Nguỵ Mễ Miễn trèo lên ghế, cao thấp chênh lệch như thế, Nguỵ Mễ Miễn cũng chỉ còn cách phồng mang trợn mắt mà thôi, thắt lưng Lý Túc hẹp như vậy, nó đẹp mắt đến nỗi Nguỵ Mễ Miễn phải nuốt nứoc miếng ganh tị, thèm thuồng, tay cô run run, dùng bọt biển cọ xát hai cái một cách cẩn thận.

Lý Túc cũng không hề thúc giục cô.

Nguỵ Mễ Miễn đánh bạo, cọ xát thêm một tí, hai cái nữa.

Lý Túc đanh mặt, chỉ khép mắt nhìn cô.

Đánh chết thì Nguỵ Mễ Miễn cũng không chịu ngẩn đầu lên nhìn Lý Túc, nên dù sắc mặt anh có thế nào, cô cũng không biết, đướng nhiên cũng chẳng có áp lực.

Cô trái một cái, phải một cái, sờ sờ khắp nơi, còn đi vòng ra sau lưng, len lén nhéo nhéo cái mông thịt của anh một cái, cổ tay thì cứ dính vào cái xương hông, cảm giác được các cơ bắp đang căng cứng của anh.

“Trước mắt anh muốn tắm một cái.” Lý Túc nghiến răng phân phó.

Chuyện này rất công bằng, cho dù cách lớp quần áo, Lý Túc cũng là quỳ xuống, lau đôi gò tư mật của cô một cái rất cẩn thận nha, một lần rồi lại một lần. Ở nơi này của cô, Lý Túc lau đặc biệt mất thời gian, tắm cho cô cực kì sạch sẽ.

Nguỵ Mễ Miễn bị khi dễ, nghe mà muốn mềm cả người, đến tiếng khóc than cũng tràn đầy mập mờ.

Lý Túc đã ban lệnh xuống.

Con thỏ nhỏ nãy giờ mê muội nam sắc bây giờ mới phát hiện, cái dục vọng kia của Lý Túc đã oai phong hùng dũng, khí phách hiên ngang, mạnh mẽ uy vũ trước mặt cô.

Chẳng qua là mắt cô mơ mơ màng màng, chỉ nhìn thấy cái em thon của anh thôi, không chú ý đến cái dục vọng to lớn này của anh.

Lý Túc muốn cô tắm phía trước mặt cho anh….

Trước mặt a trước mặt, là trước … mặt nhé!

Nguỵ Mễ Miễn chỉ cảm thấy trong mũi nong nóng có phần ê ẩm, có thứ gì đó chảy xuống, ai nha, sao đột nhiên lại chảy nước mũi vậy? Thật quá mất mặt rồi!

Cô cuống quýt muốn lau đi, mới dính vào mu bàn tay một ít, liền bị Lý Túc nắm lấy.

“Ngẩng đầu.” Lý Túc nắm lấy mũi cô, buộc cô khẽ ngửa đầu, vừa chạy tới chỗ vòi nước, lấy khăn long thấm nước, sau đó bưng kín hơn nửa mặt bên của Nguỵ Mễ Miễn.

Cô có thể hô hấp, có thể há mồm, nhưng lại không thể thở được.

“Chắc hẳn là em kích động lắm hả, nếu không tại sao vừa liếc mắt đã chảy máu mũi? Hả?”

Tên đàn ông vô sỉ này, còn dám ghé tai cô nói những lời đừa cợt này!

Nguỵ Mễ Miễn cuối cùng cũng phẫn nộ rồi.

Nhưng đợi chút… Cô kích động? Không phải cô chảy nước mũi mà là máu mũi sao?

“Em phải tắm giúp anh.” Lý Túc rất kiên trì, quyết không bỏ cuộc.

Không nhìn thì không sao, tốt nhất là đừng nhìn. Lý Túc rất mau mắn, nắm lấy tay cô, đặt tay cô trên người mình, sau đó hướng dẫn cô sờ soạng phần phía dưới của anh một lần.

Rất triệt để.

Trước mặt, phía sau, bắp đùi, bắp chân, bàn chân.

Tiếp đến anh kéo Nguỵ Mễ Miễn lên, ngồi lên ghế, tắm rửa cho phần trên của anh ta.

Vùng ngực săn chắc, cơ bụng xinh xắn, đường nét cánh tay linh hoạt.

Lý Túc bắt Nguỵ Mễ Miễn gội đầu cho anh.

Cuối cùng anh mở vòi sen ra, rào rào, bọt trên người hai người cũng vì thế mà biến mất, sạch sẽ hẳn ra, anh cởi chiếc quần cụt nho nhỏ của cô ra, chỉ để lại cái quần nhỏ và áo lót, anh nói “tiện việc hành động.”

Nguỵ Mễ Miễn bị lột cả, toàn thân nhẵn bóng, co người trên ghế, run lẩy bẩy.

Sạch sẽ thì tắm rửa cũng sạch sẽ rồi, bắt đầu khai mạc nhá!

“Mễ Miễn có biết đây là cái gì không?” Lý Túc chỉ vào hai vòng gỗ.

Nguỵ Mễ Miễn mù tịt, chả biết gì. Đó không phải là được dùng để tránh té nhào trong phòng tắm sao? Chẳng lẽ còn có cách dùng khác?

Vẻ mặt Lý Túc thần bí, cũng không trả lời cô, chẳng qua chỉ là đi tới ôm cô, sau đó dùng chân đẩy ghế, cách tường một khoảng, lại đem cô thả vào ghế.

Lần này không phải là ngồi, mà ấn vai Nguỵ Mễ Miễn, để cho cô nằm ngửa ra cái mông để ở phần rìa ghế.

Theo khả năng giữ thăng bằng của Nguỵ Mễ Miễn mà nói thì, Lý Túc mà vừa buông tay, chắc chắn cô sẽ té ầm xuống đất.

Dĩ nhiên Lý Túc sẽ không để cô bị té.

Anh vuốt nhẹ cái mông nhỏ mà tròn của cô, nhẹ nhàng mơn man bắp đùi của cô, sau đó là mắt cá chân khéo léo tinh tế… Chân cô bị tách ra, một trái một phải, móc vào hai vòng tròn bằng gỗ, khiến cô không thể động đậy được nữa.

Như vậy thật xấu hổ, tự thế phóng đãng này…

Lý Túc bình luận một cách tự nhiên: “Mễ Miễn xem ra “ngon” quá.”

Nguỵ Mễ Miễn ngây ngốc nhìn anh chằm chằm, một hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng kịp, mặt đỏ lên.

“Thả… thả, buông ra.”

“Hả?” Lý Túc không để ý nói lại một tiếng.

Hiện giờ tâm tình của anh vô cùng vui vẻ, trắng trắng, không còn che chắn, tuỳ anh muốn thế nào cũng được, Nguỵ Mễ Miễn không thể chạy trốn như lần trước nữa.

“Nơi này của Mễ Miễn thật là xinh đẹp.”

Anh đưa tay vuốt ve cái ngực nhỏ của cô, thật mềm mại, nhọn hoắt, lại nhạy cảm mê người, cô xấu hổ, nức nở một tiếng.

Lý Túc sờ soạng vẫn cảm thấy chưa đủ, anh cúi đầu, dùng môi lười liếm nhẹ một cái.

Nguỵ Mễ Miễn bị cảm giác xa lạ này doạ cho sợ, khoái cảm tê dại cứ thế mà đánh tới, lại không thể rút chân ra khỏi cái vòng gỗ được.

Và hiển nhiên, Lý Túc sẽ không để cô chạy trốn được.

Lý Túc vuốt ve cô, bàn tay nóng rực, động tác tay cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang an ủi một con tỏ nhỏ xù lông.

Cô nhịn không được run rẩy, cô rất sợ, đối với cô mà nói, chuyện tình dục là vô cùng xa xôi, trước mắt tràn đầy hình ảnh sinh vật nam tính xâm lược cũng vô cùng bỡ ngỡ.

“Anh muốn hôn em.” Lý Túc nói.

Nguỵ Mễ Miễn sững sờ. Anh muốn hôn môi à?

Môi lưỡi Lý Túc không phải hướng đến môi cô, ngược lại, nó lướt đến bụng cô, rồi đảo quanh cái rốn tinh tế, làm cô nhột nhột, tê dại, tiếp, Lý Túc lại đi xuống.

Giữa hai chân có vườn hoa u mật, nho nhỏ, tinh khiết mùi hương xử nữ.

Lý Túc rất hài lòng, chính tay anh đã tẩy rủa sạch sẽ nơi này. (@@)

“Em là người đầu tiên đó Mễ Miễn.” Lý Túc nói: “Từ trước đến giờ anh chưa từng cái chuyện thân mật như vậy, em là người đầu tiên, khát vọng mãnh liệt của anh, cũng là dành duy nhất cho em.”

Lời này thật ngọt ngào, nhưng như vậy là có ý gì?

Tiểu Mễ thỏ vụng về, thì xử nữ cũng là bình thường, có thể làm cái việc lớn mật như thế, xuống tay hung tàn như Lý Túc, lại dày mặt dám bảo lần đầu tiên?

“Anh là xử nam?” Nghĩ mãi không thông, Nguỵ Mễ Miễn ngây ngốc hỏi lại.

Lý Túc thanh sắc bất động, thoạt nhìn bí hiểm, mười phần là thuộc dạng người xấu, Nguỵ Mễ Miễn cũng là lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt sắc nhọn như thế của Lý Túc, bị anh nhìn đến đỏ mặt tía tai.

Không phải nhiệt cũng không phải bởi nhục cảm, mà vẻ ửng đỏ này của cô là do âm điệu lạnh lùng khi anh mở miệng đáp lại.

“Xử nam cũng có thể khiến em phải điên cuồng,”

Lạnh lùng, mảnh băng vụn vỡ rơi nha.

Nguỵ M6ẽ Miễn mơ hồ nghĩ, a nha, thì ra Lý Túc cũng có dáng vẻ tức giận cực kì đáng yêu này, thật là dễ thương đó nha.

Anh chàng xử nam này thẹn quá hoá giận, hạ thủ lại không nương tay, chẳng đáng yêu gì cả.

Anh hôn thật mạnh vào nụ hoa khép hờ.

Liếm, cắn, mút, nho nhỏ, đài hoa mềm mại nhanh chóng bị anh bắt được, nơi tư mật như thế bị anh lật ngược dày vò, khiến Nguỵ Mễ Miễn muốn sụp đổ.

Lý Túc lại tiến thêm một bước, anh biết rõ hoa kính nũng nịu nhát gan, lại nhỏ hẹp như thế, anh đưa một ngón tay vào, thăm dò.

Hai chân Nguỵ Mễ Miễn bị treo lên, lại giương rộng ra, không có cách nào khép lại, cảm giác các bắp thịt bên trong trương lên, cứng rắn khép chặt lại, không cho ngón tay kia của Lý Túc động đậy.

Lại không kiên trì được bao lâu.

Lưỡi của Lý Túc vẫn còn ở đài hoa này của cô đấy.

Nguỵ Mễ Miễn mơ hồ khóc lớn một tiếng, nghẹn lời: “Ừ, ừ, a a a…”

Đây là muốn “nhẹ một chút”? Hay “trọng điểm” là đây? Hoặc là “thêm một lần nữa”?

Lý Túc rất vui vẻ, “Mễ Miễn thoải mái rồi à? Hay là bị đau?”

“A a… nhẹ chút, ừ …. A a …”

“Mạnh một chút… Thật sao, Mễ Miễn”

“A a a … Anh … a a…”

“Sai rồi, Mễ Miễn đã lập gia đình? Vậy phải gọi anh là gì? Hả?”

“Ô! A a a a.. hư, Lý Túc….”

“Lại gọi sai rồi, Mễ Miễn như vậy là không ngoan, anh sẽ không thể không để cho em dễ chịu được, thoải mái một chút.”

“A a a! a a …”

“Mễ Miễn, gọi anh là gì?”

“Ô, ô ô… ông.. ông xã…”

Tiếng kêu uyển chuyển yêu kiều kia, quả thực có thể khiến cho Lý Túc nộp khí giới đầu hàng rồi.

Mắt của Lý Túc đỏ ngầu, cắn răng nghiến lợi.

“Mễ Miễn thật biết nghe lời, dê ông xã suy nghĩ một chút, làm thế nào để Mễ Miễn càng thoải mái hơn nha.”

Lý Túc là người có tinh thần nghiên cứu, hơn nữa anh còn tự xưng mình là một người đàn ông yêu thương cưng chiều vợ hết sẩy, thế là anh lại tiếp tục miệt mài với công việc thăm dò của mình.

Anh dùng môi ngậm lấy hoa kính của cô, đưa ngón tay thứ hai đẩy vào hoa kính.

Anh nhẹ nhàng dùng răng ngậm lấy đài hoa, lấy đâỳu ngón tay khẽ nâng lên gãi nhẹ chơi đùa hoa kính.

Anh mút mạnh mấy cái, sau đó nhanh chóng rút tay ra, rồi một lần nữa hung hăng cắm vào tận đáy.

Nguỵ Mễ Miễn rên rỉ gần như không chịu nổi, cô sắp hỏng mất.

“A ha! Ha ha”

Hoa kính giữ chặt như vậy khiến anh không thể rút tay ra được, sau đó cái nơi kính đạo nho nhỏ này, quấn chặn, không ngừng hút ngón tay của anh vào, hút vào hút vào, Lý Túc sửng sốt một chút.

Ý nghĩ đầu tiên của anh là, Mễ Miễn chặt như vậy, nếu là dục vọng của mình ở bên trong, không biết có phải là sảng khoái muốn thăng thiên hay không?

Ý nghĩ thứ hai chính là, của Mễ Miễn chặt như vậy, dục vọng to lớn của anh hẳn không đứt chứ?

Ý niệm thứ ba trong đầu đó là: Mễ Miễn à, em nhạy cảm thế sao?

Cao trào của cô đến rồi.

“Ông xã, Lý Túc…” Cô nức nở, uất ức vô cùng.

Cả người Nguỵ Mễ Miễn ướt dầm dề, tay trơn trợt, Lý Túc nắm chặt lấy mông của cô, giận vì trên người cô mang mùi của cây hương trầm dễ chịu, thì cao trào là thoải mái đến thế.

Cho dù là mới tắm xong, chưa kịp lau khô thì cũng không ẩm ướt đến như vậy.

Ánh mắt Nguỵ Mễ Miễn như mất đi tiêu cự, mê mẩn mờ mịt, nửa ngày chưa phục hồi thần sắc.

Khuôn ngực nhỏ phập phồng lên xuống kịch liệt, miệng mở to tở gấp, mà bên trong của cô cũng không có được sự yên bình vẫn còn mạnh mẽ quấn vặn.

Qủa thật, nhiệt huyết Lý Túc sôi trào rồi.

Trong đầu anh chỉ còn lại ý nghĩ: mau đưa vào đi.

Anh muốn hưởng thụ thật tốt cảm giác anh Mễ Miễn được hoà vào nhau.

Dục vọng bị đè nén đến mức trướng đau, không kịp chờ đợi lâu, nhanh tay đưa vào miệng hoa kính, cảm thụ nơi đó vùa nhỏ vừa hẹp, ấm áp ôm trọn, thật tuyệt vời, trong đầu anh choáng váng một trận.

Đây chính là Cực Lạc chi cảnh mà.

Anh bị niềm hạnh phúc này xông lên đầu rồi nên mới không biết chính mình đang phát ra tiếng hô khàn khàn.

“Mễ Miễn…”

Anh phóng ra.

Miệng hoa kính ướt nhẹp, trộn lẫn giữa hoa dịch và tinh dịch của Lý Túc.

Lần đầu tiên của xử nam không khi nào kéo dài được.

Những vọng tưởng trong đầu của Lý Túc tan vỡ, căn bản anh chỉ mới gõ vài cái, thế mà đã không nhịn được phun ra mất rồi, đây thực là một sự sỉ nhục đàn ông mà.

Nhưng xử nam cũng khôi phục sức khoẻ kinh hồn, hơn nữa lần thứ hai tuyệt đối có thể rửa nhục, còn có thể mang lại cả tiền lời.

Đáng tiếc khách hàng không mời mà đến, chỉ khiến cho người khác ghét bỏ, bởi vì những người khách này thực không chịu suy nghĩ thấu đáo, không thấm nhuần được tư tưởng “không được quấy rầy khi làm việc”, chẳng biết thức thời gì cả.

Tiếng điện thoại vang lên liên tục, hết cuộc này đến cuộc khác, không hề dừng lại.

Cùng lúc đó, điện thoại của Nguỵ Mễ Miễn cũng vang lên.

Lý Túc là nhân viên phòng nghiệp vụ, điện thoại vang lên, nhất định là phải nhận, tuyệt đối không được bỏ lỡ khách hàng.

Anh thở hổn hển, nhìn vào người đang nằm phía bên dưới, thân thể mềm mại động lòng người, bên tai là tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập, anh nghe được tiếng di động của Nguỵ Mễ Miễn.

Anh rất muốn cùng Nguỵ Mễ Miễn liều mạng ân ái, nhưng đây là lần đầu tiên của Mễ Miễn, cũng là lần đầu tiên của anh, anh cảm thấy cần phải ở trên giưòng, có hoa thơm, đốt nến, có một bàn ăn phong phú, một buổi tối thật lãng mạn, anh muốn nó thật hoàn mỹ.

Dù thế nào thì Lý Túc vẫn rất có lý tưởng.

Anh bất đắc dĩ rút người ra, để Nguỵ Mễ Miễn xuống, sau đó ôm cô, hôn lên tai cô một cái.

“Lần sau sẽ hoàn mỹ hơn, ông xã sẽ chuẩn bị thật đàng hoàng, Mễ Miễn chỉ cần hưởng thụ thật tốt là được rồi.”

Anh tuỳ tiện rút một cái khăn tắm, vây quanh hạ thân, liền đi ra nghe điện thoại.

Nguỵ Mễ Miễn ngồi co ro trên ghế, che khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ ai oán.

Cái tên Lý Túc này, dám buộc cô gọi anh là “ông xã”.

Bọn họ còn chưa kết hôn!

Hơn nữa, Lý Túc còn dùng sắc dụ cô.

Rõ ràng cô đã từng nói “chờ sau khi cưới”, hu hu…

Uông Thục Kỳ từ mẹ mình mà nghe được một tin tức vô cùng thú vị.

Thì ra cha đẻ của Nguỵ Mễ Miễn là một phú nhị đại*, để lại một di sản khổng lồ, sau khi cùng với mẹ Nguỵ kết hôn, những người đàn ông có tiền thường thì không thể nào kiên trì bảo vệ nửa người dưới được, chưa tới năm năm, đã bị mấy người đàn bà khác lừa chạy mất, nhưng không biết số phận của ông ta là cái dạng gì, mà con ông ta, trong giá thú hay ngoài giá thú, đứa nào cũng là nữ.(quả báo đấy =..=)

Hy vọng có một đứa con trai đểtruyền thừa, nhưng sự thật đã khiến ba Nguỵ thất vọng hoàn toàn, ông đã chuẩn bị ngận sách là mười triệu nhân dân tệ, chỉ chờ con trai được sinh hạ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mẹ Nguỵ đồng ý yêu cầu đứa con trai đầu tiên mang họ mẹ, không có con trai thì cháu trai cũng có thể.

Không phải là mấy đứa con kia của ông không sinh được cháu mà là đứa cháu của ông chưa ngoi được đầu ra ngoài.

“Thì ra là vì tiền!” Uông Thục Kỳ bĩu môi, “Cũng là do tiền thôi, tiền từ trên trời rớt xuống cơ mà, ngàn vạn con số, dùng tiền đập vào đầu hai mẹ con nhà đó, họ cũng đủ ngất rồi.”

Mẹ Uông khẽ đánh con gái một cái, “Con nói cái gì thế! Cái loại chanh chua, hẹp hòi như vậy, mẹ chưa hề dạy con nha. Đứa bé Mễ Miễn kia không phải là loại thấy tiền sáng mắt, mẹ nó cũng là được đường đường chính cưới vào cửa, Mễ Miễn đương nhiên có quyền cầm khoản tiền kia.”

Uông Thục Kỳ làm thế nào cũng thấy chướng mắt Nguỵ Mễ Miễn, “Cũng chỉ là con gái của người giúp việc thôi mà.”

“Giúp việc thì như thế nào? Công việc của người ta cũng là công việc chính đáng, lương thiện, hơn nữa, dì Nguỵ ở Dương gia lâu như vậy, con và tên tiểu tử ở Dương gia đều do dì Nguỵ nuôi lớn, Mễ Miễn không phải vẫn đi sau lưng các con sao? Mẹ rất thích tính tình khéo léo đó của Mễ Miễn đấy. nếu có thể có thai một lần nữa, mẹ rất muốn sinh một đứa con gái như Mễ Miễn vậy đó.”

Nghe mẹ càu nhàu, trong lòng Uông Thục Kỳ tức chết.

Chính là cô không thích Nguỵ Mễ Miễn.

Rõ ràng Dương Tuấn Văn là vị hôn phu của mình, nhưng ánh mắt của anh ta là chỉ nhìn chung quanh Nguỵ Mễ Miễn. Rõ ràng cô xinh đẹp lại cao quý, lại còn có nhiều tiền, từ nhỏ đến lớn, ở trong trường học, cô đều được gọi là tiểu công chúa, cô cũng không thể tìm Nguỵ Mễ Miễn mà gây phiền phức, chung quy là vì bên cạnh Nguỵ Mễ Miễn lúc nào cũng có một – hai người che chở, luôn luôn cùng cô đối nghịch, thế mà cô ta còn bày ra vẻ mặt đáng thương.

Cô đứng xem Nguỵ Mễ Miễn bị khi dễ thì thế nào?

Cô cố ý dung túng cho bạn học gây khó khăn cho Nguỵ Mễ Miễn đấy, thì thế nào?

Chỉ là tiểu đả tiểu nháo, cô lập, cách lý thì tính là gì? Nói xấu thì coi là gì? Cũng không phải là lừa gạt mấy bạn học nam khác.

Đùa giỡn tình cảm Nguỵ Mễ Miễn, cố ý làm cho Nguỵ Mễ Miễn thất thân, nhìn cô ta không còn tốt nữa, hoạn bính loạn khiêu!

*Hoạt bính loạn khiêu: bộ dáng vui vẻ, tràn đầy sinh lực.

Nhưng chính vì Dương Tuấn Văn cứ trông coi Nguỵ Mễ Miễn, thế nên cô mới không thể buông ta được.

Cô chính là ghét dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, uất ức đó của Nguỵ Mễ Miễn, càng ghét, càng phải trêu cợt giày vò.

Còn Lý Túc, cô vốn chỉ là thưởng thức cái đẹp, đơn giản chỉ là buông lời tán tỉnh đầu môi, còn chưa tính tới thân cận một chút, nhưng Nguỵ Mễ Miễn lại im lìm mà thành đôi với anh ta.

Uông Thục Kỳ cảm thấy Nguỵ Mễ Miễn cố ý đánh vào mặt cô một cái!

Muốn kết hôn đúng không?

Muốn sinh một đứa bé trai đúng không? Muốn thừa kế tài sản đúng không?

Được lắm, cô sinh con đi, con kết hôn đôn, nhưng không phải kết hôn hay có đứa bé là thiên trường địa cửu đâu, nhớ đấy.

Uông Thục Kỳ cảm thấy cô nên khiêu khích Lý Túc một cái mới được.

Xem anh ta chọn phải một con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hay là con thỏ này có mưu đồ khác đây.?

Uông Thục Kỳ cũng muốn nhìn một chút, Nguỵ Mễ Miễn hao tổn tâm trí dụ dỗ đàn ông như thế, sau này biết mọi chuyện, anh ta sẽ như thế nào?

Cho nên cô lấy điện thoại ra gọi, hẹn Lý Túc đi ăn tối.

Bên này, Lý Túc đi đến nơi hẹn, bên kia, Nguỵ Mễ Miễn như bị một cú điện thoại bắt đi.

Bánh ngọt, đá tròn phủ kín Tiền viện, chuông gió được treo dọc theo hành lang, rèm cửa sổ phiêu phiêu sát đất, trong cửa hàng mỗi bàn được chạm trổ khéo léo, ghế là loại ghế dựa lưng cao, hương nến bay lãng đãng.

Nguỵ Mễ Miễn đang ngồi trước một Lý Túc khác… Ai, sai rồi, là Lý Túc.

“Miễn Miễn à.” Lí Túc được gả đi, cười tà mị quan sát cái bụng nhỏ của cô, “Em và em trai Lý Túc tình cảm tiến triển như thế nào?”

Nguỵ Mễ Miễn mờ mịt bị mê hoặc.

Thật r thì cô vừa chạy ra từ miệng của ác thú đó….

“Cũng có thể coi là rất náo nhiệt.” Cô lơ mơ trả lời.

Lí Túc rất không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của cô, “Nhưng hai người ở cùng một chỗ, bây giờ thời tiết lại nóng bức như vậy, em suy nghĩ một chút đi, lúc ban ngày, mặt đất cũng phản xạ lại ánh sáng mặt trời đấy…, chân không nhấc lên, ba giây là chín, em cũng nhiệt thành như vậy, hai người buổi tối ở cùng một phòng, chẳng lẽ là mỗi người ngủ một phòng, hay là nhìn nhau cười rồi thôi, ở chung một phòng sẽ tiết kiệm điện đấy.”

Tiết kiệm điện cái gì? Chủ đề gì thế này? Trọng điểm chảng lẽ là chi phí hao tổn của việc sử dụng máy điều hoà?

Đầu Nguỵ Mễ Miễn khó lắm mới nhạy cảm được một lần, cô ý thức được vấn đề mà Lí Túc muốn hỏi là cô có chung đụng với Lý Túc hay không.

“Lý Túc rất bận, phần lớn đợi đến khi ảnh về, em đã đi ngủ mất rồi.”

“Ngủ? Vậy các người không phải là đến mặt cũng không gặp chứ? Cái tên A Túc tính tình khó chịu, không kết hôn thì không cùng giường… Haiz, chẳng lẽ hai người cũng không hẹn ngày giải trí sao?

Chẳng lẽ không hẹn? Là cuộc sống không có tình thú, không là một đôi?

“Ách … cũng có.”

“Là gì?” Thần kinh Lí Túc căng lên.

“Chính la, em nấu bữa sáng sau đó, buộc tờ giấy vào cái vòng của Bao Canh, sau khi Lý Túc tỉnh lại, sẽ cùng Bao Canh liên hệ tình cảm.” Nguỵ Mễ Miễn cười khanh khách.

Ca ca đại nhâ rất nghi hoặc, “Bao Canh là ai?”

“Nó chính là con vua mèo của chúng tôi.” Nguỵ Mễ Miễn nghiêm túc giới thiệu “Lý Túc đối xử với Bao Canh rất tốt.”

“Các người định xem một con mèo như đứa con mà nuôi dưỡng à? Đó là vật giải trí chung, không phải là thời gian giải trí chung.! Lí Túc cuối cùng cũng phát điên, “Ta là muốn hỏi, hai người các ngươi cô nam quả nữ, lại lưỡng tình tương duyệt*, chẳng lẽ không lúc nào lau sung cướp cò à?

*Lưỡng tình tương duyệt: hai người đều dành tình cảm cho đối phương.

Keyword: cô nam quả nữ, lưỡng tình tương duyệt.

Điểm nổ: lau sung cướp cò.

Mặc dù Lí Túc cho rằng cậu em trai bảo thủ của mình, sẽ không lên xe trước mua vé bổ sung sau, nhưng mà Nguỵ Mễ Miễn trước mắt tràn đầy sức sống lại tươi mát, đặc biệt là không hề phòng bị, người đàn ông nào mà không nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận là không kịp đưa đại chưởng của mình vào người cô ấy chứ.?

Tính tình của thằng em này rối rắm, nhưng lại vừa mong em trai của mình có chút khí tiết.

Trên thực tế Lí Túc hi vọng nó thành hiện thực.

Bị hỏi những câu hỏi trắng trợn như thế, chúng đến dồn dập khiến đầu cô choáng váng, Nguỵ Mễ Miễn nhanh chóng nhớ đến cảnh trong phòng tắm cách đây không lâu.

Cảnh ướt át dâm mỹ, không khí thuần tình vô cùng kì diệu…

Khuôn mặt Nguỵ Mễ Miễn đỏ bừng, đầu khẽ cúi xuống, “Cũng có…”

Cô nói quá nhỏ, mà lúc này Lí Túc lại không tập trung vào cô thế nên căn bản là không nghe được, chỉ thấy em dâu cúi đầu xuống, nhìn bộ dáng như sắp khóc.

Lí Túc luống cuống tay chân, “Không, không không … không được khóc, ta… anh không phải là mắng em, anh … anh chỉ là nóng nảy quá thôi”

“Anh nóng cái gì?” Nguỵ Mễ Miễn nhỏ giọng hỏi.

“Anh nóng, anh còn đang suy nghĩ nhận một đứa con trai về nuôi.” Lí Túc lập tức đàng hoàng thẳng thắn.

“Nhận một đứa con trai?” Nguỵ Mễ Miễn không kịp phản ứng, “Anh với anh Khúc không phải là ở cùng một chỗ sao?”

“Thì là tại ở cùng nhau, thế nên anh mới…” Ý tứ của Lí Túc không tốt lắm, “Thay thế cái gì, anh cũng không thích như vậy, nhà bọn họ cũng có nhiều vấn đề, đòi người thừa kế, anh lại không thể sinh nở…”

Nguỵ Mễ Miễn thấy anh ta quan sát bụng nhỏ của mình, một hồi sau mới phản ứng được, “Anh muốn em sinh à?”

“Thật xin lỗi. làm phiền em dâu rồi.” Lí Túc xấu hổ che mặt, “Đây là anh lén lút xin em đấy.”

Nguỵ Mễ Miễn hoảng sợ che cái bụng nhỏ mình lại.

Người anh này có ý đồ với cô!

Mẹ cũng có ý đồ với cô!

Ông bà Lý cũng có ý chờ đợi được ẵm cháu!

Mặc dù nickname của cô là con thỏ nhỏ, nhưng cô cũng không thể sinh con như thỏ sinh con được, một lần có thể sinh ba đứa!

Sợ đau, sợ máu, cái gì cô cũng sợ, Nguỵ Mễ Miễn chóng cả mặt.

Thực sự cô không hiểu, lần đầu cô quen bạn trai, thì đã có ba tổ chức nhìn chằm chằm vào cái bụng bé nhỏ của cô rồi, tên Lý Túc kia hình như cũng là lần đầu quen bạn gái….

Chẳng lẽ những cô gái trước kia thích Lý Túc bị chuyện này doạ sợ bỏ chạy rồi sao?

Nguỵ Mễ Miễn có cảm giác mình cũng muốn bỏ chạy nha.

[Chương 7]

Bên kia, Nguỵ Mễ Miễn chịu đủ loại khiến bản thân hoảng sợ, bên này, Lý Túc bị đủ sự khiêu khích.

Trước đây, Uông Thục Kỳ không hề tìm Lý Túc mà trò chuyện nhỏ to, ngược lại, cô chỉ ở trong phòng trà mà trò chuyện tán gẫu, nói vài câu nhiều chuyện, như là “Nghe nói”, “Không xác định”, “Hình như có chuyện”, để cho tin tức cứ thế mà truyền đi.

Một ngày, hai ngày, mười ngày, hai mươi ngày, nam nữ trong công ty, không ai không biết, không ít người còn mang nó ra làm chuyện cười, chẳng ai lại để chuyện thiên hạ trong lòng mình cả.

Nhưng lời đồn truyền đi truyền lại đã lâu, cũng có không ít người tò mò, muốn thử một chút.

Nguỵ Mễ Miễn bị một nhân viên nam ngăn ở cửa thang máy.

Người đàn ông trẻ tuổi cười hi hi ha ha, nhìn cô với ánh mắt cợt nhả.

“Anh để ý em cũng đã lâu rồi, em này sao nhỏ nhắn thế, ồ, rất thích hợp để đàn ông ôm vào lòng mà thương yêu đấy. Mễ Miễn, qua lại với anh chứ? Thấy thế nào?”

Nguỵ Mễ Miễn ngỡ ngàng: “Hả?”

Người kia là ai?

Người nam nhân viên kia thấy cô sững sờ, cho là có cơ hội, liền tiến tới gần, “Anh là thật lòng đó! Rất thích em nha, ngày đầu tiên ấy, anh vừa gặp đã thích em rồi, nếu không phải anh rút kí túc xá trước thì có thể cùng ở gia đình phòng với em rồi.”

Nguỵ Mễ Miễn lập tức tỉnh người.

Tại sao cái người xa lạ này biết cô ở phòng gia đình?

Đây là chuyện bảo mật! Lão tổng đã từng nói là sẽ không ghi vào tư liệu nhân viên cơ mà.

Tại sao tin tức này lại bị lộ ra?

“Tôi… tôi không mới không cần ở phòng gia đình với anh! Anh là ai? Tôi căn bản là không hề quen biết anh.”

Phun ra một tràn, Nguỵ Mễ Miễn liền quay người bỏ đi.

Người nhân viên nam thất bại, mặt mày xanh xao, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy áy náy.

Chính xác, anh ta cũng không rõ tại sao lại áy náy, chỉ là cảm thấy mình đã ức hiếp một loài động vật nhỏ yếu đuối…

Nguỵ Mễ Miễn chật vật chạy trốn, cô vừa hoảng lại vừa xấu hổ, cô chưa nói với ai trong công ty là cô ở phòng gia đình cả!

Nhưng trong cái đầu đầy hoảng loạn của cô, chưa hề nghĩ tới việc, nhân viên trong kí túc xá dù có tách ra, nhưng trong công ty, ngàn vạn lời đồn để lại, náo nhiệt, đàn ông thì muốn thám thính chỗ ở của Nguỵ Mễ Miễn, phụ nữ cũng muốn đi chung để nhiều chuyện.

Những cô gái ra sức tìm chỗ ở của Nguỵ Mễ Miễn nhưng lại tìm không ra, nghe nói nhà Nguỵ Mễ Miễn ở gần tàu điện ngầm, hay là ở ngoại ô, như vậy là sao, ở chung với người nào?

Nhiều người vô cùng nghi ngờ.

Chuyện vở ra là do lão tổng của công ty bị cháu gái cả ngày quấy nhiễu, liền thuận miệng nói “Gia đình phòng không phải là dành cho hai nhân viên nam nữ độc thân sao?” tin tức cứ thế mà lộ ra ngoài.

Phòng gia đình.

Nhân viên nam nữ độc thân.

Tin tức này rất đáng suy nghĩ…

Nhiều người vừa nghe lập tức chắc chắn rằng, nhân viên nữ kia nhất định là Nguỵ Mễ Miễn.

Vậy còn người nhân viên nam là ai?

Trong công ty này, tới tới lui lui, nhiều người nhìn chằm chằm Nguỵ Mễ Miễn, nhưng cũng chẳng thấy cô đi cùng với bất kì người đàn ông nào cả.

Chủ nhiệm Ôn của bộ phận quan hệ xã hội không cần phải đoán, người ta là hoa đã có chủ rồi, loại!

Bên trong bộ phận quan hệ xã hội này, cũng rất đoàn kết, nói chuyện rất lịch sự, hữu nghị, đối xử bình đẳng, nhân viên nam nào cũng có thể cùng nói chuyện với Nguỵ Mễ Miễn, nhưng mập mờ với ai thì thực không có ai cả.

Thật kì lạ, hai người ở chung một phòng mà, không thể nào tỏ ra không quen biết chứ?

Hết lần này đến lần khác, một tin tức cũng không có!

Trong công ty này, chuyện tốt chưa thấy nhưng mà chuyện càng bí ẩn, càng tiềm càng ẩn thì lan xa cực kì, trừ bộ phận quan hệ xã hội chỉ toàn nữ, thì bộ phận nghiệp vụ bận rộn cũng tham gia, hỏi hết các nhân viên nam rồi mà vẫn chưa tìm ra được ai ở gia đình phòng với Nguỵ Mễ Miễn.

Nhiều người như vậy mà lại tìm không ra, chẳng lẽ người này không phải là nhân viên bình thường ư?

Ai nha, không phải là chủ quản chứ?

Phải biết, chỉ cần là vợ chồng hợp pháp là có thể ở phòng gia đình, không phân biệt cấp bậc, nhân viên bình thường hay chủ quản, quản lý.

Các nữ nhân viên vừa nghe Nguỵ Mễ Miễn vừa bám vào một chủ quản, thì thái độ lập tức thay đổi.

Một nhân viên nữ mới vào công ty chưa bao lâu, liền ở cùng một chỗ với một chủ quản lắm tiền rồi.

Các nhân viên nam cũng không ngừng suy đoán người chủ quản may mắn đó là ai? Vừa có thể nắm giữ một đoá hoa mới mẻ non nớt, vừa có nhiều tiền lắm của.

Theo định luật, những lời đồn như thế này, đượng sự 89% là người cuối cùng biết chuyện.

Cho nên Lý Túc nhờ miệng đồng nghiệp mới biết được chuyện này, Nguỵ Mễ Miễn còn chưa biết chuyện này nữa là.

“Tiền để lại ngàn vạn?” Vẻ mặt Lý Túc đăm chiêu, “Chỉ cần sinh một bé trai là sẽ có?”

“Đúng thế, người cả công ty điều biết cả rồi.” Một người đồng nghiệp nam văng nước miếng, “Lúc tôi nghe cái tin này, quả thực còn phun ra một ngụm máu nữa cơ, thời đại này là thời đại gì rồi mà còn có chuyện, sinh con trai mới để lại tài sản nữa chứ.”

“Nhà giàu giải trí đó mà, Bát quái cũng không ít ví dụ.”

Một nam đồng nghiệp bĩu môi, lắc đầu, “Nguỵ Mễ Miễn cũng không phải thiên kim con nhà giàu có! Đại khái lão kia để lại tiền, cũng không phải là cho cô ta, mà là cho đứa con trong bụng cô ta kìa!”

“Cho nên trận thượng khoán hạ khiêu này, chính là để tìm cho ra người nam “ở chung”? Các người có cần phải nhàm chán như vậy không?” Lý Túc bừng tỉnh ra.

Lại bị châm chọc rồi! Người nam đồng nghiệp nữa nãy nhe răng trợn mắt với anh, “Chúng tôi nhàm chán? Chuyện này liên quan đến cuộc đời của một người đàn ông đó nha! Cậu có tưởng được không, đến hàng triệu lận đó, chỉ cần làm cho cô ta có thai, có con trai, hà hà, người nào cưới cô ấy, thì có nghĩa là cũng sẽ cầm luôn số tiền đó.”

Lý Túc lộ ra vẻ mặt thương hại, liếc mắt nhìn cái ở dưới của người nhiều chuyện ban nãy, “Chỉ cần sinh con trai là được, Sinh con là chuyện của đàn bà con gái, nhưng người quyết định nam nữ lại là chuyện của đàn ông chúng ta, nếu như bộ phận cốt cán của người đàn ông đó không đủ lực, sinh ra toàn con gái, thì không phải trắng tay rồi à?”

“Mẹ nó, cậu không cần thực tế như vậy! Anh em làm tí mộng đẹp không được sao?” Người nam ấy không nhịn được nổi cả gân xanh lên, ra sức phản kích.

Lý Túc mặt không tỏ vẻ gì, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“Mông tưởng ban ngày thì không sao, chẳng có chuyện gì cả, có điều, đừng mang nó vào thực tế, nếu không người ta sẽ cho là cậu đọc nhiều truyện tiểu thuyết hoang tưởng quá đấy.”

Đồng nghiệp nam nói chuyện một hồi, cảm thấy bất lực đành rụt cổ im lặng. Lý Túc tiếp tục duy trì vẻ mặt “không có chuyện gì” nhưng trong lòng lại nổi sóng.

Suy nghĩ đầu tiên, người vợ anh nhắm trúng bị người khác mơ ước.

Suy nghĩ thứ hai, Nguỵ Mễ Miễn có biết chuyện này không?

Suy nghĩ cuối cùng, nguồn gốc của tin tức này là từ đâu tới?

Trước tiên Lý Túc cần tìm Nguỵ Mễ Miễn xác định thật giả trước, Uông Thục Kỳ gọi điện thoại đến trước một bước, dĩ nhiên, cô ta lấy chuyện “Công sự” để lôi Lý Túc ra ngoài.

Một bữa cơm giá trên trời, Lý Túc cầm nĩa đâm vào một quả cà chua, trong lòng nghi ngờ, tại sao mình phải tới đây dùng cơm với người phụ nữ này chứ?

Chuyện công cái gì, Uông Thục Kỳ ở phòng kế toán, anh ở phòng nghiệp vụ thì có chuyện gì để nói chứ? Tính hợp tác cùng tham ô sao, cô ta định báo cáo khống với công ty à? Cười chết người.

Lý do này nói không được, Uông Thục Kỳ chỉ có thể đưa ra cách uy hiếp mà thôi.

“Anh không phải muốn biết sự tình chuyện Nguỵ Mễ Miễn sao? Ba cô ta dự định sẽ tặng lại số tiền lên đến con số hàng triệu cho con gái ông ta đấy.”

Những lời đó như siết lấy cổ Lý Túc, đem suy nghĩ của anh quay trở lại.

Ngay sau đó anh ngồi lại ngay ngắn, gương mặt không hề biểu cảm, ánh mắt nhìn Uông Thục Kỳ cũng lạnh lùng hơn hẳn.

“Không phải là để lại di chúc sao?”

“Lời trong di chúc viết khá dễ hiểu, vừa nghe đã hiểu. Kỳ thực là ba ba của cô ấy muốn được ẵm cháu trai trước khi nhắm mắt mà thôi. Đó cũng là điều kiện duy nhất để được nhận phần tài sản này.”

“Tóm lại, chính là cô tung tin đồn trong công ty?”

“Đó là sự thật, không phải là không có căn cứ.”

“Đó gọi là riêng tư.”

Uông Thục Kỳ cưòi nhạo một tiếng, “Anh nói linh tinh cái gì, cuộc sống nhàm chán như vậy, có thứ có thể chơi, đương nhiên phải tận tình chơi. Anh gọi đó là riêng tư, người trong công ty gọi là Bát quái, chỉ cần vui là được.” Lý Túc cảm thấy bữa ăn vô cùng đắt tiền này thật lãng phí, anh ăn không vô nổi.

Nhất định là người bồi cơm không phù hợp.

*Ý là anh Túc không thích chị Kỳ, từ bồi dùng để chỉ cấp dưới hầu hạ cấp trên trong cổ đại, nhưng mình thấ để thế này cũng toát lên tí khí thế của anh Túc nên giữ lại.

“Cô gọi tôi ra đây không phải chỉ nói chuyện này chứ?”

“Tôi biết chuyện anh và Nguỵ Mễ Miễn ở chung một phòng.” Uông Thục Kỳ nói: “Con mắt của cô ấy thật là tốt, anh là một người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp, năng lực làm việc ưu tú, không xa hoa lãng phí, trong thời gian anh vào công ty làm việc, không ít nhân viên nữ để ý đến anh, anh lại luôn giữ mình trong sạch, không hề dây dưa với bọn họ.”

Nghe những lời ca ngợi của Uông Thục Kỳ, anh không hề cảm thấy hài lòng hay vui mừng mà là sự chán ghét, chán ghét những lời sáo rỗng của cô ta.

Anh không thể hiểu được tại sao lại biến thành hàng hoá để cô ta bình luận phán xét kia chứ?

“Rốt cuộc thì cô muốn gì?” Lý Túc không nhịn được, trực tiếp hỏi.

“Anh nóng cái gì? Đây là thái độ mà một người đàn ông đối xử với người phụ nữ sao?” Uông Thục Kỳ mất hứng.

Cái tên Lý Túc này, thái độ của anh đối với cô lúc nào cũng nhạt nhạt, không lạnh không nóng, chưa bao giờ thử chiều theo ý cô, nhường nhịn cô, rõ ràng cô xinh đẹp như thế, nếu gọi cô là mỹ nữ cũng không ngoa tí nào, vậy mà bây giờ anh ta lại nói chuyện với cô bằng cái giọng chán ghét đó.

Điều này thực không hợp lý!

Lý Túc đùa cợt nói: “Nói xấu sau lưng người khác, lén lén lút lút, cô cho rằng cô là cái rốn của vũ trụ sao? Cả thế giới phải vây quanh cô à?... Dựa vào nhan sắc của cô, à, tôi quên mất, con gia thế của cô nữa chứ…”

Uông Thục Kỳ tức giận liếc mắt.

“Lý Túc!” Cô cơ hồ thét chói tai, tay hơi động, thiếu chút nữa là cô ném chén nước vào mặt anh.

Nhưng cuối cùng cô cũng không động thủ, bởi vì…anh chợt cười.

Không thể không nói, tướng mạo Lý Túc rất tốt, không chỉ là đẹp trai phong lưu, mà còn thể hiện sự sắc sảo, hơi cứng rắn một chút, đường cong ngũ quan rõ ràng, thời điểm nghiêm mặt thì tràn đầy vị đàn ông, hài hước khi vừa thức dậy, lại tựa như một đứa trẻ lớn xác còn non nớt.

Lại nói, diện mạo như vậy rất hấp dẫn phụ nữ, sẽ kích thích Hormone kia…

Người ta thường nói, nữ nhân cười một cái thì khuynh thành, bây giờ, Lý Túc “Cười một tiếng” cư nhiên suýt nữa làm băng liệt lý trí của Uông Thục Kỳ.

Trong lòng cô cũng dần bình tĩnh lại, chén nước trên tay cũng buông dần xuống.

Cô cảm thấy, dường như là Lý Túc cố ý, đầu tiên, anh ta muốn cô nhe nanh múa vuốt, sau đó lại cùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ cô, đây chính là thủ đoạn phi thường ngây thơ quyến rũ mà học sinh tiểu học vẫn hay thường sử dụng!

Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Lý Túc liền có vẻ ôn hoà, “Rốt cuộc là cô và Mễ Miễn có thâm thù đại hận gì vậy?”

Uông Thục Kỳ sửng sốt một chút. Không đúng sao? Lẽ ra, anh ta nên xin lỗi cô trước, sau đó, nói rằng những lời nói, thái độ đáng ghét vừa nãy chỉ là muốn quan hệ giữa cô và anh gần hơn một chút, thân hơn một chút, thế nên mới cô ý đùa cợt cô!

“Vừa bắt đầu tôi đã cảm thấy kì lạ rồi, tại sao Nguỵ Mễ Miễn vừa gặp cô đã muốn bỏ chạy? Trong công ty, cô cũng đuổi theo Mễ Miễn không buông, suốt ngày cô chỉ chăm chăm vào các khuyết điểm của cô ấy, cô muốn cô ấy chú ý đến cô đúng không?” Lý Túc nghiêm mặt chăm chú nhìn cô.

Tại sao cô lại muốn Nguỵ Mễ Miễn chú ý đến cô?

“Cô có biết, chỉ có ở nhà trẻ, bọn con trai mới dùng loại thủ đoạn vụng về này, nếu cô thích Nguỵ Mễ Miễn, thì cứ việc tỏ tình với cô ấy đi, Mễ Miễn sẽ hiểu thôi mà.” Lý Túc tiếp tục lừa dối cô.

Tại sao cô lại muốn tỏ tình với Nguỵ Mễ Miễn chứ?

“Chỉ là bây giờ khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển, bất quá phụ nữ với phụ nữ không sinh được em bé, nếu như cô muốn số tiền kia như vậy, Nguỵ Mễ Miễn sẽ phải ở cùng với một người đàn ông khác để sin hem bé. Tôi cho rằng, vì tiền mà làm ra chuyện như thế thật không tốt lắm, nó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm hai người đó.” Lý Túc thành khẩn nói.

Cho nên cô là thầm mến Nguỵ Mễ Miễn sao?

“Hơn nữa, Mễ Miễn đã tiếp nhận lời tỏ tình của tôi rồi, tôi và Mễ Miễn sẽ cùng nhau sinh Tiểu Bảo Bảo. Tình cảm mặc dù có thứ tự trước sau, nhưng mà Uông tiểu thư nè, tiểu thư chưa tỏ tình với Mễ Miễn đúng không? Cho nên tôi chính là đối tượng đầu tiên của Mễ Miễn rồi! Xin Uông tiểu thư đừng chấp nhặt Mễ Miễn nữa. Tôi nghe nói hình như cô có vị hôn phu rồi đúng không? Anh Dương mặc dù hơi mặt trắng* một chút nhưng chỉ cần cô chú ý một chút là được, vẫn có thể đuổi tận giết tuyệt Tiểu Tam**” Lý Túc dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh dạy bảo, xem mình như không phải là kẻ châm ngòi.

*Mặt trắng: thường trog tuồng cổ Trung Quốc, người vẽ mặt trắng là những người đóng vai phản diện.

**Tiểu Tam: người thú ba xen vào gia đình, tình yêu của người khác.

Uông Thục Kỳ cảm thấy anh ta nói cũng đúng, có đạo lý, quả thật nửa người dưới của cái tên Dương Tuấn Văn kia có chút không có tiết chế, nhưng… Chờ một chút, câu nói này, có chỗ nào không đúng có phải không?

Lý Túc lấy khăn lau sạch miệng, đứng thẳng dậy, dợm người muốn bước đi.

Đột nhiên, Lý Tc1 quay đầu lại hỏi một câu: “Mễ Miễn biết chuyện để lại di chúc chưa?”

Mặt Uông Thục Kỳ vẫn còn ngẩn ra “Không biết.”

Ai cần biết Nguỵ Mễ Miễn có biết hay không.

Cô thuận miệng đáp lại, hẳn là không cần chịu trách nhiệm nhiệm về nó đâu.

Mắt Lý Túc hơi trầm xuống, trên mặt cũng lạnh đi hẳn, anh gật đầu một cái xem như nói lời tạm biệt với Uông Thục Kỳ, trước khi rời đi, anh cũng chỉ muốn biết những điều này.

***

Đùa gì thế, tại sao anh lại muốn tìm một cô vợ đầy phiền toái chỉ để trả tiền cơm?

Nếu như đem cuộc sống của Nguỵ Mễ Miễn chia làm hai phần, trước và sau khi bị đồng thổi, như vậy, trước khi bị đồn nhảm nhí, số lần cô được nghe nói những lời yêu thương là không lần, và số lần cô được tỏ tình chính là âm.

Tại sao lại là âm?

Bởi vì nếu đổi ngược lại tỏ tình là “khi dễ” thì từ nhỏ đến lớn, chỗ “khi dễ” của Nguỵ Mễ Miễn đủ để cô trở thành một Đại Phú ông rồi.

Cho nên trên người Nguỵ Mễ Miễn thực chất chỉ là giấy ghi nợ.

Nhưng tất cả những thứ này, khi cô bước ra xã hội, chính là khi vào làm việc công ty giải trí Nam Thạch, cũng tuôn ra ngàn vàn lời đồn thổi về việc di chúc của ba cô, hình tượng của cô, từ “Người có thể chà đạp một cách đáng thương”, đột nhiên biến thành “con đường Phú Nhị Đại”, chỉ là điều kiện tiên quyết phải là, phải làm cho bụng cô phồng lên, sau đó có một bé trai từ đấy nhảy ra ngoài.

Cái tiền đề này khiến cho không ít nhân viên nam trong công ty Nguỵ Mễ Miễn động lòng nha.

Phải, có tiền là đáng giá, nhưng thứ đồ vật bị lợi dụng như cô, loại cấp bậc đơn giản này, chỉ cần tuỳ tiện sờ sờ vài cái, nhìn xem có tốt hay không, năn nỉ cô nhóc đáng thương này sẽ tự động dính sát thôi.

Trên ti vi đều diễn như thế mà, không đúng sao?

Ai cũng nghĩ như thế.

Thế là Nguỵ Mễ Miễn đụng phải người từ bốn phương tám hướng, toàn bộ thời gian đều bị theo đuổi đến tận chân.

Trong phòng giải lao, cũng vô tình gặp được người đàn ông đang đứng đấy đưa cho cô ly trà.

Khi cô đi đưa công văn thì cũng có người đàn ông nhìn cô mỉm cười.

Lần đầu tiên vào thang máy thì ít nhất cô cũng phải nhận được bốn, năm món quà nhỏ.

Sau đó cô quyết định đi thang bộ để trốn, thật không may, ở đó cũng có người chờ cô đến mà bày tỏ tình yêu thâm sâu của mình.

Ngay cả khi cô đi vào nhà vệ sinh, cũng có người chờ cô ở cửa chỉ để đưa cho cô tờ khăn giấy, ở trên còn phun nước hoa lên, thiếu chiếu nữa làm cô thơm chết.

Nguỵ Mễ Miễn cảm thấy thực sự cô không thể sống cuộc đời thế này được.

Các nhân viên ở phòng quan hệ xã hội thì có lẽ là thật tâm thương cô, thấy con thỏ nhỏ bị doạ đến hoa dung thất sắc, đến sắc mặt cũng không còn tươi tắn nữa, bởi vì bị áp lực lớn nên chút lông tỏ này sắp rụng cả rồi.

Cứ tiếp tục như vậy, con thỏ này cũng không biết yêu là gì.

Thế là các đồng nghiệp lòng tràn đầy yêu thương, rối rít nhận lấy những công vụ vụn vặt trên tay Nguỵ Mễ Miễn, cũng không còn sai bảo cô phải đi qua đi lại những phòng khác để mang hoạ nữa, Nguỵ Mễ Miễn được mọi người cưng như trứng mỏng… Không phải, là được mọi người trong phòng bảo vệ mới đúng.

Ôn giám sát (chủ nhiệm phòng quan hệ xã hội) cùng với nữ vương bệ hạ của phòng nghiệp vụ có gian tình… Không phải, chỉ số nồng nhiệt yêu thương luôn ở level max, tin tưởng đặt Nguỵ Mễ Miễn bên cạnh Ôn Khả Khâm là tốt nhất, thế nên tạm tời Nguỵ Mễ Miễn liền tạm thời giao cho Ôn Khả Khâm.

Lòng tốt của Ôn Khả Khâm càng ngày càng cạn kiệt… Không không không, anh ta là một người lương thiện chân chính, anh ta dễ dàng tha thứ cho Nguỵ Mễ Miễn ở bên cạnh mà xộc lên xộc xuống liên tiếp gây tai hoạ.

Làm đổ nước, ngã chồng tài liệu, ướt máy tính, áp rách màn hình…

Trên mặt Nguỵ Mễ Miễn không còn một giọt máu, cơ hồ muốn khóc lên.

Ôn Khả Khâm lại còn nhẹ nhàng trấn an cô: “Không sao, không sao, cô không bị thương là tốt rồi, đừng lo lắng.”

Haiz, quả thực là một người đàn ông tốt mà!

Thân là bạn gái với tình yêu cuống nhiệt Trình Hiểu Huy – nữ vương phòng nghiệp vụ, cũng không hề phản đối việc từ sáng đến tối Nguỵ Mễ Miễn bên cạnh bạn trai nhà mình, theo lời nói của cô chính là: “Hai người đều là động vật ăn cỏ, dễ dàng bị hạ gục thì có thể gian thanh gì chứ?”

Lời nói này thật là không tính đến bản năng đàn ông của Ôn Khả Khiêm, chẳng thèm để nó trong mắt.

Đáng tiếc Ôn Khả Khâm không im lặng như bình thường, anh ta lập tức đi thẳng đến phòng nghiệp vụ tìm nữ vương đại nhân.

Đầu tiên là nồng nhiệt chào đón, sau đó cùng với nữ vương này cuồng nhiệt vừa hôn vừa cúi thấp mặt, đó lựng tỏ vẻ ngượng ngùng…

Các đồng nghiệp nam chung quanh chỉ mong đợi có thế, phấn khởi nhìn chằm chằm, lại bị cái liếc mắt của Ôn chủ nhiệm nhiệm liền không có khí thế mà quay mặt đi.

Các đồng nghiệp nữ sùng bái nữ vương, mọi người mặt đỏ loạn tim, trong lòng đều hô Nữ Vũ Thần Bệ Hạ thiên thu vạn đời, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Một bên Nguỵ Mễ Miễn lòng tràn đầy hâm mộ, nghĩ thầm, rốt cuộc thì khi nào Lý Túc mới nghỉ ngơi đây? Mặc dù cô không thích lăn trên giường lắm, nhưng mà cái loại nhiệt tình zíu zíu zíu gì đó rất đáng yêu, cô cũng rất muốn!

Nữ Vũ Thần bệ hạ liếc cô một cái.

“Nguỵ Mễ Miễn.”

“Dạ!”

“Hôm nay, sau khi xong việc, em được nghỉ ngơi hai ngày với ngày chủ nhật, đừng để chị thấy em nữa nhé”

“Hả!?” Mặt Nguỵ Mễ Miễn vẫn mờ mịt.

“Không đợi cô hiểu lời Trình Hiểu Huy nói là có ý gì, Lý Túc liền xuất hiện ngay sau đó.

Nguỵ Mễ Miễn bị một tay anh xốc lên, nhét vào trong ngực giống như nhào nặn bột mì.

Nữ vương bệ hạ viết: “Lý Túc có công ký hợp đồng, được phép nghỉ ngơi ba ngày, không cho ra khỏi phòng nửa bước”

“Cảm ơn quản lý.” Lý Túc nhoẻn miệng cười.

Người khác nhìn thấy nụ cười của anh, chắc chắn sẽ cảm thấy như ánh mặt trời anh lãng, nhìn lâu chắc chắn sẽ mù mắt, còn với Nguỵ Mễ Miễn, cô chỉ thấy được hàm răng trắng đều, thẳng tắp, hàm răng này chắc chắn có thể cắn đứt cái cổ nhỏ bé của cô, Nguỵ Mễ Miễn nghĩ tới đấy, cơ thể bất giác run cầm cập.

Mà cô cư nhiên bị Lý Túc xách đi như thế.