Con Thỏ Nhỏ, Hôm Nay Ngươi Còn Chưa Bị Ăn Sao?

Chương 8




Edit: Thỏ

Ta mơ một giấc mơ.

Một đám thỏ con hôi sữa ngủ trên bụng ấm áp, nằm sát ngoài rìa là con nhỏ nhất. Thân thể nó yếu ớt, không giành được sữa. Nó thoi thóp thở, mẹ nó liền lấy một chút đồ ăn bên trong đống cỏ, muốn cho nó ăn. Thỏ nhỏ đói bụng cùng cực, mắt đều díp lại, nó chậm chạp nhai nát cỏ, trong cỏ kia có một viên màu vàng to bằng hạt mè, nó cũng bất giác nuốt vào.

Thật ra nó chính là ta.

Làm sao ta trở thành một yêu quái, ta chỉ huyễn hoặc nhớ rằng, trước khi chết đói ta đã nuốt tiên đan, trong cơ thể ta liền thăng một chút khí hải, bên trong hình thành một viên đan nhỏ xíu.

Ta ngồi mát xơi bát vàng, nghiễm nhiên trở thành một con thỏ tinh.

Đương nhiên, khi ta biết mình là yêu quái cũng là chuyện rất lâu về sau.

Con thỏ trong mơ ăn một ít nước cỏ, tựa như có sức lực, chen tách vào đám anh chị em cường tráng, cuối cùng cũng cướp được núm vú, hài lòng uống no rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ta nhận ra mình là con thỏ nhỏ, cọ cọ vào lông của mẹ, để ta có cảm giác vui vẻ, an toàn. Thế gian hồng mềm mười dặm chỉ là mưa gió phiêu diêu, ta chỉ là một con thỏ bé.

Nếu như thời khắc này không tỉnh lại, thì tốt rồi.

Nếu như không biến thành yêu quái, thì tốt rồi.

Cảnh tượng đột nhiên biến ảo, ta thấy mình trong hình dáng con người, mờ mịt đứng trong hồng trần võng.

Một ai đứng ở cây hoa quế, gió đêm ướp hương hoa thơm nồng, lưu luyến mà vờn nhẹ góc áo và dây buộc tóc của y. Tóc y bạc như thấm đẫm ánh trăng, sâu trong con ngươi vừa yêu dã vừa long lanh xanh biếc – là màu sắc ta thổn thức nhớ thương.

Y gọi ta: “Đến đây, A Quỳnh.”

Ta tràn ngập vui mừng đi về phía y, từng bước từng bước, nhưng cuối cùng chậm chân, dừng lại.

“Làm sao?” Mặc Chiêu đại nhân hỏi.

Ta lắc đầu, “Sẽ đau.”

Mặc Chiêu đại nhân rất nghi hoặc: “A Quỳnh, không phải em mến ta ư? Vì sao dừng?”

“Tìm lợi tránh hại là bản năng của thỏ.” Ta che con tim đớn đau, giải thích. “Ta không thể gần thêm đâu.”

Ngài là cỏ độc ngọt ngào, tốt tươi như thế. Nhưng sẽ mang ta đến cõi chết đầy bi thương.

Thỏ là động vật yếu đuối cỡ nào, đau đến tận cùng, và đã chết.

Lúc ta tỉnh lại, ánh trăng rơi trên cỏ xanh, mấy con thỏ nhỏ nằm sấp trên lồng ngực ta, mở to đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn. Xem ra lúc ngủ ta hóa thành hình người.

Ta ôm con thỏ ngồi dậy, nhìn về một bên cửa hang thâm sâu. Ta đã ngủ bao lâu, rắn tinh kia đi rồi?

Ta muốn vào xem, nhưng sợ rắn tinh chưa đi, tùy tiện bước vào sẽ quấy rầy bọn họ.

Bọn họ đang làm gì… Sẽ bị ta quấy rối?

Ta biết mình không nên nghĩ nữa, nhưng vẫn không thể ngăn được bản thân. Mặc Chiêu đại nhân sẽ xoa đầu hắn như xoa đầu ta ư? Hắn lớn lên đẹp đẽ và phong tình như vậy.

Mặc Chiêu đại nhân…

Nếu hài lòng, y sẽ mỉm cười như lúc xưa.

Lúc ta giật mình, đã thấy mình đứng trước cửa động. Trong không khí phảng phất mùi máu tanh lạnh lẽo, là mùi của rắn tinh đẹp đẽ kia.

Ta động dục thì cũng cùng Mặc Chiêu đại nhân… Tuy ý thức mê man, lại là lần đầu tiên nhưng y vô cùng săn sóc, cũng không thô bạo. Đừng nói bị thương, ngay cả đau đớn ta đều không cảm thấy.

Chẳng lẽ biệt ly gặp lại, tình không kìm nổi…

Mang theo cay đắng, ta nén thở đi vào trong.

Ta không thấy áo quần tán loạn, trên giường bóng người quấn quýt cũng không, thậm chí ngay cả âm thanh cũng đều không có. Toàn bộ hang lặng lẽ, cũng chẳng thấy rắn tinh, ngay cả Mặc Chiêu đại nhân cũng đâu mất.

“Mặc Chiêu đại nhân, A Quỳnh vào đây.” Ta có phần sợ hãi, nhẹ nhàng kêu.

Kết quả giẫm lên một vật mềm, cúi đầu nhìn xuống.

Đó là một cái đuôi rắn bự.

Vết cắn chỉnh tề, máu đỏ tanh hôi nhuộm cùng một chỗ.

Ta sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả dũng khí gào thét cũng không, xoay người liền muốn chạy, lại bị một người che mắt, ôm vào trong lòng. Ta sợ đến run run một cái, định giả chết theo bản năng.

“Sợ đến thò tai ra?”

Âm thanh của Mặc Chiêu đại nhân vang lên bên tai, tiếng nói trầm thấp, hình như có ý cười.

“Không có tiền đồ con thỏ nhỏ.”