Edit: Thỏ
Ta là một con thỏ nhỏ, ta thích một chú rồng hư.
Chuyện này muốn biết phải kể đến ngày xửa ngày xưa, lúc mà ta vừa học được phép biến thân. Ngày đó mẹ ta sinh xong một lứa cuối cùng, để ta trở thành đại ca của một trăm lẻ tám con còn lại, công thành danh tọa lùi về sau sân khấu với biệt hiệu ‘Mẫu thân anh dũng’, cũng không biết nhảy nhót đến cửa sơn động nào để gặm nhấm rễ cây.
Ta là một sinh linh thỏ cơ trí duy nhất trong nhà, hiển nhiên lần nữa phải gánh lấy trách nhiệm chăm sóc em trai, em gái. Trước kia có một trăm con, nhưng không bị diều hâu ăn thì bị rắn độc cắn, càng không có tiền đồ, còn có thể bị anh em ruột thịt giẫm chết, cuối cùng những con thỏ có thể sống sót, cưới vợ sinh con, đem gia tộc thỏ trắng của ta ngày càng phát triển lại chẳng được vài con.
Tuy rằng lần này ta vận dụng kinh nghiệm thuở xưa, tận lực mỗi ngày dạy dỗ trong hang, nhưng một quyền khó địch nổi chúng địch; buổi tối thứ nhất bọn nhỏ liền bị đạo sĩ tiện đường công tác bắt hai con về ăn, ta hóa thành hình người đi chất vấn, cái người kia còn nói ai bảo thỏ chúng ta nằm trong đáy chuỗi thực vật, thịt lại ngon quá ngon, thỏ bị ăn chính là ý trời.
Ta đứng tại chỗ tức phát khóc. Sau đó trong hang chỉ còn bốn con thỏ, ta cảm thấy tiếp tục như vậy không xong.
Nghe hàng xóm yêu quái nói, dưới khe suối Thương Long Lĩnh sát vách bên kia đè lên một con rồng, long châu có thể luyện khí hóa tinh, giúp yêu biến hình. Ta thầm nghĩ, nếu có thể tìm được long châu giúp sấp nhỏ ta linh trí hóa hình người, để xem ngày sau ai dám ăn chúng nữa?
Tuy ta là thỏ nhưng lá gan ta không nhỏ, ta bạo dạn đưa các em đi tạm trú ở hang động sâu xa, lại chừa đủ lương thực, sau đó lên đường thử vận may.
Không ngờ ta tìm đúng chỗ. (▰˘◡˘▰)
Lần thứ nhất ta gặp Mặc Chiêu đại nhân, y nhắm mắt, trên người mọc đầy rêu xanh cỏ dại, giống như đã chết rồi. Ta là một con thỏ tinh thiếu kiến thức, tưởng rằng y chính là một tảng đá to lớn có hình dạng như con rồng, ở trên người y mò mẫm long châu, đói bụng liền ăn cỏ trên thân y.
Ăn một lần, ta chấn động như gặp tiên nhân, đời ta chưa từng ăn cam thảo tươi ngon mơn mởn như vậy, nhất thời ngay cả long châu cũng quên béng, ở đó gặm say sưa ngon lành.
Từ đuôi y gặm đến trán, khi ta ngồi xổm trên mũi y mê say cắn nuốt cỏ dại mọc trên lông mi y, bỗng nhiên ta thấy một đôi mắt thẳm đen. Lúc đó ta vừa nhai cỏ vừa nghĩ thầm, tảng đá to dài này sinh động quá.
Tiếp theo một trận cuồng phong quét bay lên trời. Thời khắc ta lộn vèo trên không trung, ta bị một đôi tay ấm áp đón lấy.
“Chuột con nơi nào, dám gặm mặt lão tử? Biết lão tử là ai không?”
Ta là một thỏ tinh thiếu kiến thức, ở đâu gặp được yêu quái có khí chất như vậy, lúc này sợ đến níu một tay y, khóc ầm lên.
“Em… Em hổng phải con chuột, em cũng không gặm mặt ngài!”